Đêm dài yên tĩnh, Lâm Nhược Khê và vú Vương đã ngủ, Dương Thần tắm rửa xong, ngồi trong phòng bật máy tính, hắn đã hẹn với Solon đêm nay gặp nhau.
Sau khi nhập vào dòng địa chỉ trên mạng vừa dài vừa phức tạp khó tìm, cửa sổ chat video lại hiện ra.
Dòng tin báo ở ô chat video quả nhiên đang nhấp nháy, nhưng điều khiến Dương Thần kinh ngạc chính là không ngờ có đến hai tín hiệu, ngoài hình con ưng màu xanh lam ra còn có một hình con thuyền hải tặc màu đỏ đang nhấp nháy.
Ở khóe miệng Dương Thần lộ ra nét cười, hắn mở hai ô chat video ra.
Màn hình máy tính xuất hiện hai khuôn mặt đàn ông, ngoại trừ Solon tóc đỏ, người còn lại mặc đồ ngủ màu trắng, thoạt nhìn khoảng bốn, năm mươi tuổi, hai chòm râu cuốn vểnh vểnh lên, mái tóc màu nâu vàng thưa thớt lộ ra từng mảng lớn da đầu, đeo cặp kính màu đen, gã cũng đang ở đầu kia mỉm cười thân thiện với Dương Thần.
Chỉ có điều dù hai người đàn ông này có cười, người bình thường cũng sẽ không cảm thấy họ hiền lành.
– Minh Vương Các Hạ, Macedonia vấn an ngài!
Macedonia độc nhãn đang cầm chén đồ uống nóng hổi, không biết là loại đồ uống nào, chào hỏi Dương Thần bằng tiếng Hebrew (ngôn ngữ chủ yếu ở Israel và cộng đồng Do Thái) rất lưu loát.
Dương Thần tựa vào đầu giường, nhìn gã đang tự đắc trên màn hình, cười nói:
– Macedonia, chỗ ông đang là giữa trưa, chẳng lẽ ông lại say rượu sao?
– Tất nhiên là không. Tôi chỉ thể nghiệm sự chênh lệch múi giờ thôi.
Macedonia nhếch miệng cười nói.
Solon tóc đỏ khinh bỉ hừ một tiếng:
– Chết tiệt, ông là đồ kền kền, cả ngày không lao vào rượu nho trong thùng thì cũng tìm mấy cô gái eo thùng phuy! Ngài Minh Vương, tôi khẩn thiết yêu cầu ngài giao toàn bộ mạng lưới tình báo liên lạc của lão ta cho tôi, lão ta chỉ làm lãng phí không gian phát triển mà ngài tạo cho.
– Anh là đồ chim ưng lông đỏ thô lỗ! Anh đúng là đang ghen tị! Các con tôi đều có tín ngưỡng thành tín nhất, niềm tin kiên trinh nhất, ngoại trừ tôi không ai có thể dẫn dắt bọn chúng xông pha sóng gió!
Macedonia khinh thường, đổi giọng tiếng Anh nói.
Dương Thần khuyên nhủ:
– Solon, anh nên quen dần Macedonia đi, hơn nữa anh cũng nên biết rõ, Mossad (cơ quan tình báo của Israel) chắc chắn không thay đổi tín ngưỡng, công việc của Macedonia không ai có thể thay thế được.
– Ngài Minh Vương, tôi biết điều đó rất khó khăn, cho nên tôi mới giao công tác điều tra cho lão ta làm. Tôi chỉ là cảm thấy lão ta ngày càng phát phì, đầu óc thì ngày càng nhỏ lại.
Solon bất mãn nói.
– Chà, chim ưng lông đỏ, hôm nay báo cáo thành quả với Minh Vương, anh muốn đánh nhau sao?!
– Chẳng lẽ đầu đạn hạt nhân của tôi lại sợ thuyền hải tặc của ông sao?!
Solon khinh thường nói.
– Đủ rồi! Hai người lần nào gặp cũng ầm ỹ ai mà chịu được!
Dương Thần buồn bực bắt hai người dừng lại, đau đầu sờ sờ trán.
– Solon nói trước đi, tình hình sao rồi?
Solon lúc này mới nghiêm túc một chút, nói:
– Ngài Minh Vương, tuy ngài yêu cầu chỉ phái Hải Ưng sức chiến đấu bình thường, am hiểu ngụy trang và liên lạc tới Hoa Hạ, nhưng tôi thật sự không tìm được người nào sức chiến đấu bình thường. Đội viên Hải Ưng của tôi đều là những đặc công có sức chiến đấu mạnh nhất thế giới, một đội nhỏ mười hai người đêm mai sẽ đến cảng Đông Nam, Trung Hải của Hoa Hạ.
– Tốt lắm, đã cho họ biết cách liên lạc chưa?
Dương Thần hỏi.
Solon nhíu mày nói:
– Cho rồi, nhưng… nhưng Viêm Hoàng Thiết Lữ của Hoa Hạ đã dò ra hành tung tàu bảo vệ của chúng ta. Tôi muốn đêm mai ngài đến tiếp ứng, tuy rằng không được lễ phép, nhưng tôi lo các đội viên sẽ gặp nguy hiểm… ồ… ngài Minh Vương xin hãy tin tưởng tôi, Viêm Hoàng Thiết Lữ chưa chắc đã là tổ chức quốc phòng bí mật mạnh nhất, nhưng chắc chắn là tổ chức khó đối phó nhất, hơn bất kỳ tổ chức nào khác.
Dương Thần mỉm cười, xem ra mấy người trong nhóm Long cũng chưa gây phiền toái gì cho Solon, hắn gật gật đầu tỏ vẻ biết rồi, lại hỏi Macedonia:
– Macedonia, việc chuyển giao cho ông điều tra đến đâu rồi?
Macedonia cầm một tờ giấy trên chiếc bàn gỗ cạnh ghế quay, liếc nhìn vài cái, nói:
– Ngài Minh Vương, theo điều tra, người đứng đầu hội Bát Kỳ, Tokugawa, là một cao thủ thực lực đạt tới đỉnh cao, phỏng đoán ban đầu sức chiến đấu tương đương với tám trăm tên đặc công đứng đầu. Tất nhiên là do Ninjutsu (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja) của Nhật Bản có tính thay đổi, con số này chỉ là phỏng chừng. Đáng chú ý hơn là Tokugawa từng làm một trong những sát thủ hàng đầu của ZERO, điều này cũng có nghĩa là gã rất có khả năng có hiểu biết về đá thần.
Trong mắt Dương Thần lóe lên một tia sáng, mặt không cảm xúc nói:
– ZERO ngày xưa tuy rằng không còn tồn tại, nhưng lại còn quá nhiều chi nhánh, tôi cũng không thể diệt trừ hết, nếu Tokugawa muốn kết liễu mình sớm hơn một chút thì cũng là một việc không tồi.
Macedonia và Solon đều lộ ra vẻ nghiêm túc chấp nhận.
– Còn một việc điều tra khác nữa, ngài Minh Vương, tôi thấy công việc như vậy thật sự rất thoải mái. Tiểu thư An Tâm ngài muốn điều tra trước mắt đang có công việc ổn định tại phi hành đoàn của công ty Hàng không quốc tế, tuyến bay chủ yếu là Tokyo – Nhật Bản và Paris – Pháp, tôi nghĩ ngài muốn tìm cô ta là việc không khó.
Macedonia cười đầy ẩn ý.
Dương Thần hài lòng cười cười, hắn chỉ muốn xác nhận xem An Tâm có gặp phiền toái gì không, hiện tại xem ra cô cũng khá ung dung tự tại.
– Thay tôi để ý xem quanh cô ta có chuyện gì kỳ lạ không.
Dương Thần nói.
– Rất vui được cống hiên sức lực cho ngài, ngài Minh Vương.
Macedonia cười ha hả nói.
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút thấy không còn việc gì khác, đang muốn tạm biệt hai gã dở hơi này, Macedonia lại lên tiếng nói:
– Ngài Minh Vương, còn một việc nữa, vì hiện giờ ngài sống ở Hoa Hạ, lại ở thành phố quốc tế ven biển như Trung Hải, tôi không thể không nhắc nhở ngài một chút.
– Chuyện gì vậy?
Dương Thần nghi hoặc hỏi, có thể khiến lão thủ lĩnh hải tặc bất cần đời, vua tình báo này thận trọng nhắc nhở, chắc chắn không phải chuyện đơn giản.
Macedonia thu lại vẻ tươi cười, nói:
– Theo tin tức mạng lưới tình báo của tôi thu thập được, “Chén thánh” rốt cục đã xuất hiện, hơn nữa lại xuất hiện ở Hoa Hạ.
Dương Thần sắc mặt nhất thời cứng lại, cảm thấy có chút hoang đường.
– Thứ đó thật sự tồn tại ư?
Macedonia nhíu mày nói:
– Trong truyền thuyết, đó là chiếc chén Jesus Christ sử dụng trong bữa tối cuối cùng, sau khi ngài bị đóng đi lên cây thánh giá, chiếc chén hứng máu nhỏ ra, theo truyền thuyết, nếu dùng chén thánh đựng nước thánh, bất cứ kẻ nào uống xong đều có thể trường sinh bất lão…
– Kền kền, sao có thể tồn tại vật đó, hơn nữa cho dù có tồn tại chén thánh thật, chắc chắn phải xuất hiện ở bán đảo Balkan, Địa Trung Hải hoặc Trung Đông, làm sao có thể ở Hoa Hạ, ở phía Đông xa xôi?
Solon không tin nói.
Macedonia hừ mũi nói:
– Trước khi gặp ngài Minh Vương, anh có tin có các vị thần, tin tưởng “chư thần ming ước” trong truyền thuyết không?
Solon sửng sốt, lập tức ngậm miệng lại.
Dương Thần thở dài nói:
– Các thần cũng không phải thật sự là thần, ít nhất thì tôi cũng không thể trường sinh bất lão, nhưng trên đời này chắc chắn có tồn tại một số vật khó có thể tưởng tượng được. Ông nói tiếp đi, Macedonia.
– Đúng vậy thưa ngài. Lúc đầu tôi cũng không tin tưởng thông tin tình báo này, bởi vì việc này thật quá sức tưởng tượng. Theo tình báo, chén thánh đúng là ở Hoa Hạ, thời Nguyên đã bị kỵ binh Mông Cổ cướp được từ một kho báu quý tộc Trung Đông, mang về Hoa Hạ, sau đó bị chôn giấu ở trong mộ một quý tộc. Trong cuộc khai quật khảo cổ gần đây, đúng là có một người theo đạo cơ đốc đã phát hiện ra ở trong một khu mộ ở gần Trung Đông một chiếc chén giống hệt chén thánh trong truyền thuyết, đã đưa về giáo đường Rome.
Macedonia nói.
– Chỉ là như vậy làm sao phán đoán được chén thánh có tồn tại thật hay không?
Dương Thần hỏi.
Macedonia nói:
– Tuy rằng chúng ta không hiểu lịch sử của chén thánh, nhưng giáo đường Rome và các kẻ thù chắc chắn rất quen thuộc với chén thánh.
– Ý ông là Hội Nghị Hắc Ám?
Dương Thần cười khổ nói.
Macedonia rõ ràng sửng sốt nói:
– Minh Vương, chẳng lẽ ngài đã từng chạm chán với bọn họ? Tôi vẫn nghĩ ngài không biết sự tồn tại của bọn họ!
– Rất nhiều năm trước lúc làm nhiệm vụ đã từng gặp, gã này không khoa trương như trong truyền thuyết, nhưng chắc chắn do đặc thù về huyết thống mà bọn họ có chút sức mạnh dị thường. Đặc công bình thường không phải đối thủ của họ. Nếu như Đội hộ vệ Giáo Hoàng và Thập tự chinh của giáo đường Rome thật sự coi bọn họ làm đối thủ thì giáo đường Rome rõ ràng kinh sợ thực lực của các nước Châu Âu.
Trong đầu Dương Thần hồi tưởng lại lần gặp mặt tình cờ nhiều năm trước, không khỏi có chút phiền não, nếu những người đó vào Hoa Hạ, xem ra chính mình chắc chắn sẽ phải ra mặt, bằng không những người ở Viêm Hoàng Thiết Lữ nhất định sẽ gặp nguy hiểm, bọn họ gặp nguy hiểm thì Hoa Hạ sẽ không có ai bảo vệ, hàng phòng thủ của Hoa Hạ sẽ yếu đi, như vậy chính mình sẽ không thể thoải mái ở lại đất nước này.
Nhưng đối mặt với những gã kia cũng không phải là thoải mái sống.
– Ngài không hổ là Minh Vương, mạng lưới tình báo của tôi căn bản không thể lùng ra được hành động cụ thể của bọn họ, chỉ phát hiện ra Hội Nghị Hắc Ám và giáo đường Rome đều phái quân tinh nhuệ đến Hoa Hạ… Từ đó có thể thấy được chuyện chén thánh không phải tin đồn vô căn cứ.
Macedonia đột nhiên nhếch miệng cười nói:
– Hy vọng người phương Đông có đủ lực lượng bí mật, bằng không, đây có lẽ là một cuộc chiến không cân sức.
– Nếu quả thực là như vậy, chén thánh hiện tại ở đâu?
Dương Thần hỏi, nếu có thể đem chén thánh đến nước khác, hay là ném xuống biển cũng có thể tránh được một cuộc tranh đấu vô nghĩa.
Ai có thể trường sinh bất lão? Hắn căn bản không quan tâm!
Macedonia cười khổ nói:
– Vô cùng xin lỗi, ngài Minh Vương, mạng lưới tình báo của tôi ở Hoa Hạ rất kém, Viêm Hoàng Thiết Lữ quả thật rất khó đối phó, về điểm này, quan điểm của tôi và chim ưng lông đỏ rất giống nhau…
– Khó đối phó thì sao, phương thức chiến đấu truyền thống của Hoa Hạ đã nâng cao, nhất định không thể nhanh chóng đào tạo người mạnh, điểm này rất khác với người có năng lực khác thường ở phương Tây.
Dương Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
– Tin tức của ông rất hữu ích, tôi sẽ chú ý, sau này cũng phải chú ý quan sát, việc tranh đoạt thứ đồ vật đó tuyệt đối không thể phá vỡ cân bằng giữa các tổ chức.
– Ngài Minh Vương, có một việc làm tôi rất ngạc nhiên.
Macedonia nói.
– Việc gì?
Dương Thần cười nói.
Macedonia do dự, hỏi:
– Ngài Minh Vương, nếu đã tồn tại các vị thần, sao các chủ thần khác lại không thể giống ngài, đứng ra ràng buộc các thế lực hỗn loạn trên thế giới? Như vậy không phải sẽ giúp thế giới ổn định hơn sao?
Dương Thần cúi đầu cười cười:
– Ông nghĩ tôi muốn đứng ra sao, ông đã thấy tôi chủ động yêu cầu ai hay thế lực nào phục tùng tôi chưa?
Solon và Macedonia ngạc nhiên, rồi lắc đầu, đều là họ tự nguyện.
– Việc ông vừa hỏi, lúc tôi nhận lấy nhẫn Minh Vương cũng đã hỏi qua Minh Vương tiền nhiệm.
Dương Thần nói.
– Minh Vương tiền nhiệm?
Solon và Macedonia đồng thanh thốt lên, hiển nhiên là không biết chuyện có Minh Vương tiền nhiệm.
– Kỳ thực đáp án rất đơn giản nhưng cũng phức tạp.
Dương Thần dường như lẩm bẩm nói thản nhiên:
– Nếu thật sự cần một lý do, thì phải là… chúng ta so với bất cứ ai khác, phải yêu thế giới này thật sự sâu sắc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/08/2020 11:29 (GMT+7) |