Triệu Đằng lo lắng nói:
Nếu hợp tác với một công ty giải trí văn hóa khác, chuyện bản quyền và nhiều lợi ích khác cũng sẽ gây nhiều tranh cãi, cũng không thỏa đáng.
Dương Thần lắc đầu nói:
Chuyện hợp tác cụ thể, tôi sẽ cho hai người cách liên lạc, Vương Khiết phụ trách đi trao đổi, về năng lực và uy tín đối phương thì cứ yên tâm, tuy nhiên tôi cũng phải thỏa hiệp trước một chút với đối phương, đến lúc đó bọn họ sẽ chủ động liên lạc với hai người.
Những lời Dương Thần nói tất nhiên là chỉ Sắc Vi, Sắc Vi muốn thông qua sức ảnh hưởng của Ngọc Lôi, đem tài chính trong tay cô rửa sạch, dần dần tạo ra một sản nghiệp trong sạch của hội Hồng Kinh của chính mình, Dương Thần trợ giúp một phen, đối với cả hai bên đều có lợi.
Vốn đầu tư điện ảnh, các tiết mục thương mại, cũng như là mở sòng bạc, là cách rửa tiền tốt nhất.
Vương Khiết và Triệu Đằng tuy nghi hoặc nhưng thấy Dương Thần không giống nói đùa, cũng có phần hưng phấn, mong chờ.
Sau đó ba người lại thảo luận trọng điểm của công việc sắp tới. Triệu Đằng phụ trách sắp xếp, phỏng vấn nhân sự, Vương Khiết thì liên hệ, đàm phán khắp nơi, tiếp nhận một số nghệ sĩ, tìm hiểu một số công ty giải trí khác, đây đều là điều mà công ty mới thành lập phải làm.
Dương Thần nghe Vương Khiết đau đầu vì tìm nhân tài, lại oán giận mấy người tiểu Thiên Vương, Thiên Hậu đòi giá quá cao, không khỏi đề nghị:
Tạm thời nếu những người này đề giá quá cao, chúng ta sẽ không ký hợp đồng, dùng cái tên Ngọc Lôi, chúng ta hoàn toàn có thể bồi dưỡng được minh tinh của chính mình.
Giám đốc, ý anh là tuyển người ưu tú mới?
Vương Khiết đầu óc mau lẹ nói.
Đúng vậy, nhưng hiện tại các thể loại thịnh hàng cũng không tốt lắm, giờ trên thế giới chẳng phải đều có mấy loại đó sao, chúng ta muốn thì hoàn toàn làm được, nam nữ đều được, nhưng tiết mục này hiện tại nên nghĩ cách tốt nhất, đợi sang năm thời tiết ấm lại sẽ chính thức thực thi.
Dương Thần nói.
Triệu Đằng nhíu mày nói:
Giám đốc, kỳ thực tuyển người mới là ý tưởng không tồi, nhưng những tiết mục như vậy hiện tại cũng không hiếm thấy, chúng ta không thể làm nổi bật hơn, nếu tuyển thủ không tham gia nhiều, hiệu ứng quảng cáo không mạnh, chúng ta rất khó đạt được lợi ích.
Điểm đó mọi người không cần lo lắng, tôi đến lúc đó sẽ có biện pháp.
Dương Thần cười thầm, không phải chỉ là chút mánh lới sao, cùng lắm thì đến lúc đó chính mình nhờ vả lão già bất lương nào đó, tìm ai đó có thể lôi kéo sự chú ý của mọi người là tốt rồi.
Vương Khiết và Triệu Đằng cảm thấy Dương Thần có vẻ bí hiểm, nhưng lại đáng tin, liền không nhiều lời nữa, dù sao việc này mới là bàn bạc, chưa lập tức tiến hành.
Bất giác, đã đến giữa trưa, Dương Thần và hai người trợ thủ ngồi nói chuyện đến mấy tiếng đồng hồ, chính mình cũng không tưởng tượng được.
Hắn sờ bụng, cười hỏi hai người:
Mọi người đói không? Tôi mời hai người ăn cơm?
Dương Thần cảm thấy phải khao hai người làm việc thật thà, chăm chỉ này, về sau hắn cũng phải dựa vào bọn họ nhiều.
Được thủ trưởng mời ăn cơm, Vương Khiết và Triệu Đằng đương nhiên không từ chối, bọn họ cảm thấy nói chuyện với Dương Thần thật nhẹ nhàng, không hề có chút cảm giác gò bó nào như lúc trò chuyện với các sếp khác, trong lòng cũng nhanh chóng đón nhận Dương Thần.
Dương Thần cùng hai người đi khỏi văn phòng, dọc theo đường đi lại cười tươi chào hỏi các nhân viên tại công ty, giục mọi người đi ăn cơm, khiến không ít người kinh ngạc, cảm thấy vị giám đốc trẻ này thật khác thường.
Dương Thần không để Triệu Đằng và Vương Khiết lái xe, đi cùng bọn họ vào bãi đỗ xe, ngồi vào chiếc BMW trắng của chính mình, lái ra ngoài nội thành.
Triệu Đằng và Vương Khiết thấy Dương Thần lái chiếc xe hơn một triệu tệ, trong lòng nghĩ chắc hẳn Dương Thần hoàn cảnh không phải bình thường, bằng không mới trẻ tuổi vậy lại mới đi làm, sao có thể có tiền mua loại xe này.
Ai cũng không ngờ đến thật sự đây là do hắn “ăn bám” được.
Càng khiến Triệu Đằng và Vương Khiết không thể tưởng tượng được là, Dương Thần dẫn bọn họ đến ăn ở một quán, không phải đồ ăn Trung Quốc cao cấp, cũng không phải cơm Tây sang trọng, mà lại là một hàng lẩu ven đường.
Trong cửa hàng lẩu nhỏ nóng rực, đều là vài người thô lỗ và người làm công, Dương Thần cùng Triệu Đằng và Vương Khiết đi vào cửa hàng đều áo mũ chỉnh tề, mới nhìn đã biết là người làm công việc cao cấp, khiến không ít người kinh ngạc nhìn theo.
Đặc biệt là Vương Khiết sinh ra trong xã hội thượng lưu, chưa từng tới những nhà hàng như vậy, nhưng ngại từ chối ý tốt của Dương Thần, cô nhìn mặt bàn đầy mỡ không được lau sạch sẽ, hơi nhíu mày nhưng cũng không dám nói gì.
Dương Thần gọi to bảo bà chủ đến để gọi món, đánh mấy chục dấu vào cái thực đơn lẩu, khiến Triệu Đằng và Vương Khiết chỉ biết nhìn.
Giám đốc, ăn không hết đâu, nhiều như vậy ăn không hết…
Triệu Đằng khuyên.
Dương Thần khoát tay nói:
Lo gì, ăn một trăm đĩa cũng không đến một ngàn tệ, tôi rất hào phóng, mọi người ăn thoải mái.
Triệu Đằng và Vương Khiết khóc thầm, anh dám gọi một trăm đĩa chúng tôi cũng ăn không hết.
Đúng rồi, muốn uống rượu không? Rượu cao lương 10 tệ một chai cũng không tồi, có vị như rượu trắng, có muốn uống hai chai không?
Dương Thần vui vẻ đề nghị.
Mười tệ có thể mua rượu trắng?
Triệu Đằng và Vương Khiết đều cảm thấy chính mình là người ngoài hành tinh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt.
Ồ, hai chai không đủ à? Vậy ba chai, một chai nửa lít, đừng tưởng là ít, đều là năm mươi độ đó, rất hào hứng.
Dương Thần vừa nói vừa gọi rượu và thức ăn, rồi mới ngồi xuống đối diện hai người kia.
Triệu Đằng nuốt nước bọt, cười cứng ngắc:
Giám đốc, Vương Khiết uống rượu còn được, vì làm về quan hệ xã hội, tôi thì uống một chút là say.
Ồ, vậy thì cô say có thể bảo tôi một tiếng, tôi sẽ uống giúp, yên tâm, tôi không ngại uống thừa của người khác, lãng phí lắm, tiết kiệm là vinh quang.
Dương Thần cười nói.
Rất nhanh, nồi lẩu, thịt và các loại gia vị được bưng lên, vì Dương Thần gọi rất nhiều nên bà chủ còn tặng thêm một đĩa tiết và váng đậu, khiến Dương Thần thấy rất vui.
Triệu Đằng và Vương Khiết không phải chưa từng ăn lẩu, nhưng ở nhà hàng nhỏ nơi phố xá bình thường thì đúng là lần đầu, xung quanh đều bẩn bẩn, có giấy phép buôn bán hay không lại là vấn đề không rõ, chứng nhận vệ sinh cũng chỉ là vật trang trí, nếu không phải họ đói bụng thật sự, chắc chắn đã không dám ăn.
Dương Thần gọi rất nhiều đĩa, một cái bàn nhỏ và giá để đồ đều không đủ, Dương Thần bất chấp tất cả, kéo cái bàn bên cạnh nối vào bàn mình.
Triệu Đằng và Vương Khiết choáng váng, bọn họ lần đầu đến cái cửa hàng như vậy ăn, lần đầu thấy người thủ trưởng phóng khoáng kéo bàn lại như thế.
Ha ha, nhà hàng nhỏ có cái tiện lợi này, có thể thoải mái ăn, thoải mái chơi, nhà hàng lớn rất phiền toái, không được nói to, không được hút thuốc.
Dương Thần nói xong liền rút ra một điếu thuốc, một tay cầm thuốc, một tay cầm đũa, bỏ các loại rau xà lách và thịt vào nổi lẩu.
Ăn lẩu là phải có không khí này, vô cùng náo nhiệt, tốt nhất là ngoài trời có tuyết rơi, uống chút rượu mạnh, đều là người một nhà cả, nên tôi mới dẫn hai người đến đây.
Triệu Đằng nói cứng ngắc:
Giám đốc nói đúng, như vậy rất tốt… khụ khụ…
Khói thuốc lá bình dân khiến Triệu Đằng liên tục ho khan, nhưng vẫn cười khổ không nói gì.
Vương Khiết che miệng cười cười:
Giám đốc, anh đã dọa chúng tôi rồi, những thứ này từ trýớc chýa bao giờ thấy qua.
Dương Thần đắc ý nói:
Tôi biết. Hôm nay tôi mời mọi người đến đây ăn cơm, chính là cho mọi người biết tôi là người như thế nào, là tiết mục xuất sắc hay cây nhà lá vườn cũng vậy, tôi không để ý những thứ bên ngoài, lười lắm, tôi không có kiến thức chuyên ngành, chỉ thích quyết đoán. Tôi chính là người như vậy, mọi người thấy tôi trong phòng làm việc là thật, tôi giống như lão nông dân trước mặt hai người cũng là thật, gần giống nửa năm trước, tôi vẫn là anh bán thịt dê xiên nướng ở chợ khu phía Tây. Hai người tin cũng được, không tin cũng được, tôi có bằng thạc sỹ của Harvard, nhưng thực sự là người bán thịt dê xiên nướng.
Thấy hai người kia ngơ ngác không nói gì, Dương Thần giơ chai rượu ra rót đầy cho cả ba, giơ chén lên chúc mọi người:
Nào, uống một chút, đừng nhìn tôi ngây ra nữa, bán thịt dê không phải nộp thuế thu nhập cá nhân, cho nên tôi chưa trốn thuế bao giờ.
Triệu Đằng và Vương Khiết cuối cùng cũng bật cười, cầm lấy chén rượu, tuy thấy mùi rượu gây gây nhưng vẫn uống một ngụm.
Vương Khiết còn đỡ, Triệu Đằng vừa uống ngụm rượu, yết hầu đã như lửa đốt, liên tục ho khan mấy cái mới ngừng lại, mặt đỏ lên.
Dương Thần cười ha hả, bảo bà chủ mang đến một ly nước lạnh, không bắt cô uống rượu nữa.
Không biết uống cứ nói, tôi cũng không phải tên sếp say rượu, cấp dưới không uống rượu không sao, không nên miễn cưỡng.
Dương Thần nói.
Triệu Đằng xấu hổ cười cười nói:
Không phải tôi không biết uống, anh Dương, loại rượu này mạnh quá.
Ba người đùa một lát, sau đó bắt đầu cầm đũa ăn lẩu, nhưng Triệu Đằng và Vương Khiết ăn bao nhiêu cũng không bằng Dương Thần một người ăn.
Rất nhanh, đống đồ ăn hai người tưởng không ăn hết đã bị Dương Thần quét sạch vào bụng.
Trong đầu họ lúc này, nhận thức về Dương Thần từ rõ ràng đến mơ hồ, từ mơ hồ đến rõ ràng, không ngừng thay đổi, nhưng dù thế nào họ cũng rất thích người thủ trưởng kỳ quái này.
Giám đốc Dương, uống rượu không thể lái xe, chúng ta về bằng cách nào? Hay là gọi người ở công ty đến đón?
Triệu Đằng lo lắng.
Dương Thần phẩy tay, nói:
Sợ cái gì, tôi đây uống rượu vẫn lái xe, cục cảnh sát cũng vào mấy lần, sắp thành quen rồi, đi thôi, tôi đưa hai người về công ty.
Triệu Đằng cùng Vương Khiết lại lần nữa mặt trắng bệch, đây rốt cuộc là giám đốc công ty hay là người trong tù chạy ra đây?
Lúc Dương Thần trả tiền xong, cùng hai người chuẩn bị ra ngoài, ngoài hàng lẩu bỗng có một bóng người quen thuộc đi qua.
Dương Thần trong mắt có một tia khác thường, xoay người nói với hai người kia:
Mọi người đứng đây chờ mười phút, tôi gặp người quen, sẽ quay lại ngay.
Không đợi hai người kia hỏi gì, Dương Thần đã bước nhanh ra khỏi cửa hàng lẩu, xoay người lách vào một ngõ nhỏ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/08/2020 11:29 (GMT+7) |