Trinh Tú cũng khóc sưng đỏ con mắt líu ríu gọi “bà nội”, dường như muốn trút ra hết toàn bộ những uất ức bên ngoài và nỗi thương nhớ người thân.
– Viện trưởng đây có phải là đứa nhỏ người nói đã lâu không về phải không?
Người phụ nữ thương cảm nói.
Viện trưởng Soa dường như rất kính nể người phụ nữ này, nhưng khóc nức nở đến nổi không nói nên lời, chỉ là ôm lấy thân mình nhỏ nhắn của Trinh Tú mà gật đầu.
Người phụ nữ mỉm cười nói:
– Trở về là tốt rồi, ở bên ngoài chắc chắn đã trải qua không ít cực khổ, cũng coi như một đứa trẻ hiểu chuyện.
Viện Trưởng Soa vỗ về mái tóc dài đen mượt vừa an ủi Trinh Tú, cũng bất chấp những chuyện khác.
Ngưởi phụ nữ xoay người lại, hướng về Dương Thần áy náy cười:
– Anh bạn trẻ, xin lỗi, hai cô bé này chỉ lo lắng cho sự an toàn của tôi, sự thật chúng không có ác ý, hãy bỏ qua đi, người mà trong lễ giáng sinh lại muốn đến đây thăm bọn nhỏ sao có thể là người ác chứ, anh sẽ không ghi hận đúng không?
Dương Thần nhìn thấy trước mắt với gương mặt tươi rói, có chút không vừa lòng trong bụng, thấm thoát tan thành mây khói, không khỏi cảm thán người phụ nữ này thật lợi hại, dáng vẻ và cách nói chuyện đều rất mềm mỏng, khiến người ta hoàn toàn không thể cáu kỉnh cũng giống như một sức mạnh cực lớn đấm vào đóng bông gòn một đi không trở lại.
Tính tình không phải trời sinh như thế, chính là tu thân dưỡng tính nhiều năm qua.
– Bỏ đi, tôi chỉ đi cùng với Trinh Tú về đây thăm viện trưởng và bọn nhỏ, không muốn nhiều chuyện.
Dương Thần thản nhiên nói.
– Anh tưởng là chúng tôi sợ anh sao?
Tiểu Ly trừng mắt.
Người phụ nữ nhíu mày một lúc, hạ giọng:
– Còn chưa đủ sao?
Tiểu Văn Tiểu Ly thấy người phụ nữ như muốn giận nên ngưng, cúi đầu tức giận không nói nũa.
Người phụ nữ lắc đầu, thở phào đành chịu, quay đầu lại nói với viện trưởng:
– Viện trưởng Soa, tôi sẽ không ở đây làm cản trở cuộc gặp gỡ giữa cô và đứa trẻ, hai người chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói, tôi phải đi cô nhi viện ở thành bên cạnh, đi trước đây.
Viện trưởng Soa vừa nghe người phụ nữ phải đi, liền buông Trinh Tú ra, giữ lại.
Nói:
– Phu nhân, ăn cơm xong hãy đi, bọn nhỏ đều rất cảm ơn quà tặng của người mang tới.
– Không được, hành trình của tôi rất chặt, thật sự không thể kéo dài, chuyển lời giúp tôi đến bọn nhỏ, qua tết tôi sẽ đến đây nữa.
Người phụ nữ hiền lành nói.
Dường như viện trưởng Soa cũng biết người phụ nữ nói là thật, nên không ráng giữ lại, cung kính cúi đầu chào:
– Phu nhân năm mới, mong rằng cả gia đình đều mạnh khỏe.
– Như vậy sao được.
Người phụ nữ cười đỡ viện trưởng Soa lên:
– Tôi là hậu bối, cuối chào viện trưởng mới phải.
– Tôi như vậy làm thay bọn nhỏ.
Viện trưởng Soa cười tủm tỉm nói.
Người phụ nữ vừa cười lại nhìn quanh cả sân, mới xoay người lại, hướng về Dương Thần gật đầu như chào tạm biệt, sau đó dẫn Tiểu Văn Tiểu Ly hai nữ vệ sĩ đi ra ngoài.
Dương Thần cũng chào đáp lễ người phụ nữ, còn đối với ánh mắt có tính cảnh báo của Tiểu Văn Tiểu Ly, Dương Thần vờ như không thấy.
– Không ngờ lại là anh, mỗi lần đến đều có chuyện tốt, con bé Trinh Tú này, không ngờ lại đến cùng anh.
Viện trưởng Soa bùi ngùi nói.
Dương Thần cầm lên hai túi kẹo và quà vặt cười nói:
– Viện trưởng, chuyện sao tôi dẫn Trinh Tú cùng về xin gác lại, xem ra hãy phát quà cho bọn nhỏ trước.
– À, được, được, thấy anh cầm hoài chắc mỏi rồi.
Khuôn mặt nhăn nhúm của viện trưởng Soa sắp phải cười dãn ra, dẫn Dương Thần và Trinh Tú vừa hết khóc cười cùng đi vào trong.
Ngoài sân cô nhi viện, nơi đỗ xe im lặng.
Người phụ nữ đang sắp ngồi vào chiếc xe Infiniti màu trắng tư dưng ngừng lại, như vẫn luôn suy nghĩ cái gì, hỏi hai vệ sĩ Tiểu Văn Tiểu Ly đi theo sau.
– Vừa rồi người thanh niên kia, các ngươi có hỏi họ tên không?
Tiểu Văn lắc đầu:
– Không hỏi, sao vậy phu nhân? Rất quan trọng sao? Nếu phu nhân muốn biết, tôi bây giờ đi hỏi.
Ánh mắt người phụ nữ hiện lên chút tình cảm ngờ vực, sau đó dường như mỉm cười tự giễu:
– Có thể là tôi đa nghi, chuyện đó sao có khả năng… ôi, các ngươi, người ta là aicũng không hỏi rõ đã ra tay mà còn rút súng, súng đâu phải là thứ để rút ra tùy tiện?
– Phu nhân, thủ tướng dặn chúng tôi phải bảo vệ người, đặc biệt là đầu năm tới là tổng tuyển cử nhiệm kỳ mới, khâu quan trọng như vậy, sự an toàn cùa người không thể xảy ra một chút gì sơ suất.
Tiểu Ly uất ức nói.
Vẻ mặt người phụ nữ tiu nghỉu, dưởng như nghe đến “tuyển cử nhiệm kỳ mới” cũng không hứng thú gì, không nói thêm gì, chậm rãi ngồi vào trong xe.
Cùng lúc đó, Dương Thần đi theo viện trưởng Soa vào trong sân, rốt cuộc mới hiểu ra người phụ nữ vừa rồi là ai, chính là bức tượng lớn nhất ở hành lang của cô nhi viện, người sáng lập cô nhi viện, người phụ nữ Quánh Tuyết Hoa sao.
Chả trách viện trưởng tôn kính cô ta như thế, mình lại nhận thấy có phần quen quen.
Nghĩ đến là sắp tới tết, đặc biệt đi đến tuần tra các trại cô nhi viện do mình sáng lập, vừa lúc hôm nay đến nơi này.
Nhìn thấy chính người đó, Dương Thần mới cảm nhận được, dù sao bức tượng vẽ cũng không thể hiện hết nhưng tố chất của chính người đó, vẻ tươi cười làm ấm áp lòng người, dù sao cũng không thể cảm nhận được trong bức vẽ lạnh lùng.
Bởi vì vừa lúc thời gian ăn trưa, viện trưởng Soa và Trinh Tú, Dương Thần ăn trưa cùng bọn nhỏ, mọi người đều cùng ăn trong phòng ăn lớn, một bữa trưa tràn đầy hòa thuận vui vẻ.
Sau đó, viện trưởng Soa tất nhiên cũng đi về phòng làm việc của mình, hỏi han ân cần một hồi lâu, biết được Trinh Tú ở bên ngoài có sạp buôn bán nhỏ, không phải nằm ngủ ở đầu đường xó chợ ăn không no mặc không ấm, dù sao cũng cảm thấy đỡ hơn, theo sau cũng đã hỏi những điều như sao quen với Dương Thần… còn về phần trước khi Trinh Tú trở thành cô gái hư, những chuyện chơi xe mô tô, móc túi, Trinh Tú đương nhiên không nói ra.
Đây không phải là vấn đề thành thật hay là không mà là lo nghĩ về viện trưởng chịu không được.
Dương Thần một mình nằm nghỉ trưa tại cô nhi viện, cũng không nhàm chán, vì thường hay có những đứa trẻ nghịch ngợm đến đùa giỡn với Dương Thần, từ muốn vẽ con rùa trên mặt Dương Thần, cho đến muốn nhảy giữa hai chân, khiến Dương Thần dở khóc dở cười.
Đến lúc mặt trời ngã về tây, bọn nhỏ phải đi làm bài tập tối, viện trưởng phải đến để trông chừng bọn nhỏ, luyến tiếc chào tạm biệt với Trinh Tú, và căn dặn Trinh Tú nhớ thường xuyên về thăm.
Trinh Tú đi về lại phía Dương Thần, tuy nói chuyện cả buồi chiều, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn không nhìn ra có chút mỏi mệt, ngược lại mà vui rạo rực.
– Nói chuyện vui quá hả, về đây sớm hơn chẳng phải là tốt hơn không?
Dương Thần cười nói.
Trinh Tú chu miệng:
– Lúc trước cứ sợ bà mắng, và cũng cảm thấy không mặt mũi quay trở về nếu như không có anh cùng em đến, em đoán chừng biết phải đợi phải đợi đến sang năm.
– Về đây thăm nhiều hơn, viện trưởng đã già rồi.
Dương Thần không nói thêm nữa.
Trinh Tú gật đầu hiểu ý, ánh mắt lộ ra hơi đau khổ.
– Anh Dương, đi cùng em đến một nơi được không?
Trinh Tú đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Dương Thần vốn nghĩ Trinh Tú định trở về, không ngờ còn nơi nào đó phải đi, mà đã cùng cô đến đây, đương nhiên không có lý do nào mà không thỏa mãn đề nghị nhỏ của cô ấy.
Nơi Trinh Tú muốn đi, cũng không phải nơi đặc biệt lắm, chỉ là cái sân nhỏ để chơi đùa ở phía sau cô nhi viện, nơi đó bày vài thang trượt, cây cột để leo trèo, xích đu, là nơi thường ngày cho những đứa nhỏ chơi những trò chơi trong cô nhi viện.
Trong mắt Trinh Tú tràn đầy nhớ nhung vuốt ve từng cái dụng cụ thiết bị trong sân, cuối cùng ngồi lên một cái xích đu, thong thả đu qua đu lại.
Dương Thần cùng ngồi xuống cái xích đu bên kia, đối diện xích đu, có thể nhìn thấy cổng cô nhi viện.
– Em hồi nhỏ, hầu như mỗi ngày đều tới đây ngồi, cứ như vậy nhìn lên chân trời, cho đến mặt trời lặng, đợi bà kêu tụi em đến ăn cơm chiều…
Trinh Tú tựa như lẩm bẩm một mình:
– Lúc em nằm mơ, vẫn thường thấy cảnh tượng này, cũng giống như mới xảy ra ngày hôm qua…
Dương Thần im lặng nghe, lúc này Trinh Tú bên cạnh mình xem ra hoàn toàn không giống một cô gái mười tám tuổi, ánh mắt đau buồn tang thương, không thể có ở những đứa trẻ được cha mẹ yêu thương, đó tuy không phải là những gì ưu tú, nhưng khiến người ta không thể xem thường cái tâm hồn kiên định này.
Trinh Tú quay qua cười thản nhiên hỏi Dương Thần:
– Anh Dương, anh biết không, lúc nhỏ em ngồi ở đây, mỗi ngày nghĩ đến một việc biết là gì không?
Dương Thần trầm ngâm một lát:
– Chắc không phải, nghĩ đến chuyện bữa cơm chiều ăn gì chứ?
Trinh Tú bĩu miệng:
– Em không phải là người thèm ăn như vậy đâu…
– Nếu vậy nghĩ cái gì?
Trinh Tú nở nụ cười ngượng, ánh mắt đầy vẻ tưởng nhớ:
– Em đang nghĩ, từ nơi cổng, có khi nào một cặp vợ chồng bước vào, hoặc là một người đàn ông hoặc phụ nữ… sau đó, cứ như vậy quay qua nhìn em, cười với em… đợi đến lúc người đó đến trước mặt em và nói với em “cô bạn nhỏ, làm con gái của chú được không”… lúc đó em nghĩ, chắc em nói được, không cần biết đối phương là người như thế nào, chỉ cần chịu nhận nuôi em, em sẽ đi theo người đó… bởi vì chỉ có như vậy em mới có thể có được cha mẹ lần nữa.
Thấy Dương Thần nhìn mình chẳng nói lên lời, Trinh Tú cắn môi:
– Tuy nhiên, các bạn ở cạnh em gần như bị nhận nuôi đi hết, không ai đến nhận nuôi em, về sau không còn nghĩ như vậy nữa…
Dương Thần im lặng không nói, trong đầu hiện lên cảnh mặt trời ngã về chiều, một đứa trẻ cô đơn ngồi trên xích đu, hướng nhìn vào cánh cửa vắng vẻ, ngày qua ngày, năm qua năm, những tháng ngày tàn phá lòng người ấy, hẳn là rất khó chịu.
– Anh Dương, anh biết vì sao em không muốn đi học, không muốn học lại không?
Trinh Tú sâu kín nói:
– Trước kia em đi học, mọi người biết em là ở trong cô nhi viện, những bạn nhỏ cười nhạo em nảy ra từ tảng đá không cha không mẹ, sau này lớn hơn một chút bạn cùng lớp sơ trung không muốn chơi cùng em, vài học sinh nam không thích làm bài tập, bắt em làm hộ nếu từ chối, tụi nó sẽ uy hiếp em, thậm chí đánh em… giấu cơm hộp của em, không cho em ăn cơm…
Học hành đối với em mà nói là, học tập, không bằng nói là sự tra tấn hành hạ.
Anh Dương, sự thật lúc trước theo những người cưỡi xe mô tô, đánh nhau gây rối, ăn trộm… chính là lúc đi học ở sơ trung biến thành như vậy đó, vì nếu em không đánh trả, tụi nó sẽ ức hiếp em dữ hơn, em biết, chỉ có thể dựa vào chính mình, bởi vì em không có cha mẹ đến giúp, muốn sống tốt trên thế gian này, chỉ có cách dựa vào nắm đấm của mình…
– Trinh Tú.
Dương Thần quay qua, nhìn thẳng vào Trinh Tú:
– Em ngồi trên xích đu, đừng cử động.
– A?
Trinh Tú nghi ngờ Dương Thần muốn làm cái gì, nhưng vẫn cư ngoan ngoãn ngồi yên trên xích đu.
Dương Thần đứng dậy đi ra sân, một mạnh đi ra đến cổng cô nhi viện.
Ngay lúc Trinh Tú không hiểu ra cái gì, Dương Thần lại đi vào.
Chỉ thấy Dương Thần nhìn quanh một lát, dường như khộng biết nơi này, sau đó, nhìn thấy Trinh Tú ngồi trên xích đu…
Dương Thần nở ra một nụ cười hơi có niềm vui bất ngờ, từng bước đi đến Trinh.
Tú, từng bước đến gần mãi cho đến trước mặt Trinh Tú.
Dương Thần ngồi xổm xuống, đưa ra một tay, nắm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé vì lao động mà bị chai.
Hai má Trinh Tú như ửng đỏ, nhưng không biết vì sao Dương Thần lại nắm lấy tay mình.
Dương Thần giống như lần đầu tiên nhìn thấy Trinh Tú, ánh mắt như thưởng thức trên gương mặt một hồi lâu.
– Nha… thật sự là cô gái xinh đẹp, nhìn thấy em, anh không nỡ buông xuống cô gái nhỏ, theo anh về nhà được không? Tuy anh làm ba dường như hơi trẻ, làm em gái anh được không?
Trái tim của Trinh Tú giống như là bị cơn sóng ngọt ngào che phủ, sự vui mừng và cảm động đột nhiên đi đến rõ ràng khiến muốn cười ra tiếng, nhưng cảm xúc đi đến đỉnh điểm lại chuyển thành nước mắt bởi vui quá mà khóc, không kiềm nổi như những hạt châu bị cắt đứt dây nhỏ giọt xuống nền tuyết, giọt nước mắt nóng làm tan chảy tuyết đọng…
– Sao lại khóc, khóc khó coi lắm.
Dương Thần dịu dàng nói:
– Trả lời anh, em bằng lòng không?
Trinh Tú gắng sức gật đầu:
– Vâng, em bằng lòng.
– Làm em gái anh, chỉ đơn giản xinh đẹp thì chưa được, còn phải có thành tích học tập tốt, nếu anh đưa em đi học, em phải học tốt, có thể làm được không?
Dương Thần nghiêm túc hỏi.
Trinh Tú cố nén cười nhõng nhẽo nói:
– Nhưng mà anh ơi, nếu như có người ức hiếp em gái anh thì làm sao?
– Ai dám bắt nạt em, anh đánh chết nó.
Dương Thần chừng mực nói.
Trinh Tú cuối cùng không kiềm chế được cảm xúc sụp đổ của chính mình “ô oa” khóc ào lên, và nhào vào trong lòng Dương Thần, trong nháy mắt nước mắt đẩm ướt phần ngực Dương Thần…
Dương Thần vỗ nhẹ lưng Trinh Tú, nhẹ nhàng và trịnh trọng nói bên tai Trinh Tú:
– Trinh Tú, nếu em cảm thấy, trên thế gian này, ai cũng có lỗi với em, thì em nhất định phải nhớ, có một người như vậy, sẽ vì em, mà mắc lỗi với cả thế giới…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/09/2020 11:29 (GMT+7) |