Từ đáy lòng, Dương Thần vẫn không trách Lý Tinh Tinh. Dù sao cô cũng là một người phụ nữ bình thường, tình cảm của con người luôn có mặt chính diện và phiến diện, không có ai là hoàn toàn ác độc cả.
Sự việc lần trước bị Tăng Tâm Lâm lợi dụng, mặc dù bản thân Lý Tinh Tinh cũng có nguyên nhân, nhưng người đáng thương ắt phải có điểm đáng thương. Dương Thần cũng chỉ tức giận tức thời, không truy cứu nhiều.
Ở phương diện này, cùng là nữ giới, Lâm Nhược Khê chắc chắn sẽ nhìn ra, vì vậy, cô nhận điện thoại.
Lý Tinh Tinh dường như đã nói một số chuyện khiến Lâm Nhược Khê phải kinh ngạc. Hiếm thấy Lâm Nhược Khê lại có vẻ kinh ngạc, sau đó có chút gì đó thương cảm.
– Cô đã quyết định rồi?
Lâm Nhược Khê ở trong điện thoại hỏi.
Một lúc sau, lại hỏi:
– Đã như vậy thì ngày mai tôi sẽ đến sân bay tiễn cô, anh ấy cũng sẽ đi. Không cần nói gì thêm cả, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.
Dương Thần thấy Lâm Nhược Khê gác máy điện thoại xuống, chau mày hỏi:
– Tinh Tinh sao rồi?
Lâm Nhược Khê với sắc mặt khó hiểu nhìn Dương Thần:
– Cô ấy nói, trường học có kế hoạch đưa các giáo viên trẻ tuổi xuất sắc đi Mỹ để đào tạo chuyên sâu hơn, cô ấy được chọn đi. Cô ấy cũng quyết định lên máy bay vào ngày mai. Visa thực ra đã làm từ lâu rồi. Cô ấy cảm thấy nếu như không nói một tiếng mà đi, sẽ khiến chúng ta cảm thấy cô ấy không tôn trọng chúng ta. Rõ ràng là cô ấy đang trốn tránh cái gì đó, vì vậy cô ấy gọi điện thoại nói cho em biết, em quyết định buổi sáng ngày mai sẽ.
Ra sân bay tiễn cô ấy, anh cũng sẽ đi. Dù sao thì anh cũng quen cô ấy hơn.
– Đi Mỹ để đào tạo chuyên sâu?
Dương Thần sửng sốt, đột nhiên trong lòng có chút gượng gạo, suy nghĩ mông lung, rồi thở dài một tiếng, hỏi:
– Cô ấy có nói đi bao lâu không?
– Hình như là một năm rưỡi đến hai năm, đào tạo thêm về chuyên ngành tiếng Anh Santiago.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói.
Dương Thần gật đầu.
– Anh biết rồi, anh sẽ đi.
Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần đồng ý, cũng không nói thêm nữa, xoay người bước lên gác.
Dương Thần đứng ở cửa cầu thang, trong đầu thấy chút phức tạp, lại khó có thể bình tĩnh trở lại.
Trước đó, Lý Tinh Tinh mặc dù không hề liên lạc lại với hắn, bản thân hắn cũng không biết nên đối mặt thế nào với một người phụ nữ giống như đứa em gái này. Dù sao cũng ở cùng một thành phố.
Bây giờ, người phụ nữ trẻ tuổi này một mình đi đến Mỹ học. Mặc dù nói là một việc tốt, nhưng trong lòng Dương Thần vẫn cảm thấy như mất đi một thứ gì đó, không nỡ để cô đi.
Không phải người yêu của mình, nhưng cũng giống như người thân. Dương Thần lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Cùng lúc đó, ở trong một đại viện quân khu ở Trung Hải, trong ngôi nhà lớn của nhà họ Thái, lại có một khung cảnh khác.
Nhà họ Thái mặc dù vốn là một gia tộc lớn ở Yến Kinh, nhưng một vài năm nay, bởi vì gia chủ Thái Vân Thành nhậm chức ở Trung Hải, đã có những ảnh hưởng không nhỏ ở Trung Hải, đồng thời cũng có cục diện khá tốt ở Yến Kinh và Trung Hải.
Lúc này, bộ quân trang màu xanh mặc trên người, trung tướng quân hàm Thái Vân Thành sắc mặt khá khó coi đứng ở cửa phòng được sắp xếp sạch sẽ mà đơn giản, nhìn vào bên trong, thấy một người trẻ tuổi đang nằm ở trên giường.
Người đó, chính là Dương Liệt – người bị Dương Thần đánh cho bị thương, may mắn không chết, nhưng lại bị thương nặng.
Sư phụ của Dương Liệt – Ngọc Ki Tử vẫn mặc chiếc áo choàng màu xanh. Nhưng trên đường trở về đây, máu trên người Dương Liệt đã thấm ướt bộ trang phục của ông, lúc này trông ông thật thảm hại.
Ngọc Ki Tử nhíu mày, nhìn thấy đồ đệ của mình nằm hôn mê ở đó, sắc mặt trắng bệch, tình hình không tiến triển hơn là mấy.
– Đạo trưởng Ngọc Ki Tử, Dương Liệt thực ra có bị thương nặng như vậy không? Nếu như hắn không thể tham gia trận chiến lần này, như vậy sẽ là một tổn thất cực lớn trong phái của chúng ta.
Thái Vân Thành nghiêm trọng nói.
Ngọc Ki Tử lắc đầu thở dài:
– Phái Côn Luân chúng ta là phái chuyên tấn công, chứ không phòng thủ, chuyên giải độc, chứ không chuyên chữa trị các vết thương. Năng lực của tôi không được xuất sắc lắm, nếu như có cách, thì sớm đã chữa trị kịp thời những vết thương nội tạng toàn thân, nhiều chỗ bị xuất huyết nghiêm trọng như thế này rồi.
– Sao lại bị thương nghiêm trọng như thế chứ? Sức lực chiến đấu của Dương Liệt cho dù có bỏ ra tám phần năng lực thì cũng không thua kém gì Vân Miểu sư thái.
Thái Vân Thành khó hiểu, nói.
– Nếu như không phải Liệt Nhi của tôi từ nhỏ đã có nền tảng bí quyết của Thiên Sơn Côn Luân Học, lại được tắm bằng thuốc, rèn luyện gân cốt thì Liệt Nhi sẽ không trọng thương đơn giản như vậy.
Ngọc Ki Tử vẻ mặt sầu thảm:
– Cho dù là lão đạo sĩ tôi đây, trúng một đòn như vậy, chắc cũng sẽ bị rơi vào cảnh thê thảm như thế này. Đây là do nó chưa dùng hết năng lực, nếu như nó… Haiz…
Tìm kiếm cả Hoa Hạ, người có thể sánh với nó, chắc chỉ có vài vị không rời núi bao giờ.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng phụ nữ.
– Hừ, vài tên đó có xuống núi cũng không phải là đối thủ của tên Dương Thần kia. Hơn nữa, “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” của Thục Sơn là thứ công phu dễ đối phó như vậy sao?
Mặc chiếc áo khoác màu tím, đội mũ ni cô, Vân Miểu sư thái chầm chậm bước đến. Thái Ngưng cùng đi theo đón bà.
– “Vãng Niên Diễn Sinh Kinh”?
Ngọc Ki Tử kinh ngạc.
– Sư thái, bà nói thứ mà những thanh niên đó luyện tập là “Vãng Niên Diễn Sinh Kinh” Thục Sơn của bà? Sao có thể là môn thần công đó được. Không phải chỉ có sư huynh của bà – Tống Thiên Hành luyện thành sao? Lẽ nào tên thanh niên đó là đệ tử bí truyền Thục Sơn của bà sao?
Vân Miểu không thèm nhìn Dương Liệt ở trên giường.
– Dương Thần là đệ tử đích truyền mà Tống sư huynh của tôi thu nhận ở bên.
Ngoài. Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh của hắn còn mạnh hơn cả Tống sư huynh của tôi, sớm đã đến cấp 8 – là cảnh giới cao nhất. Một người như ông, cho dù năm đó có công lực cấp bảy của Tống sư huynh tôi truyền cho thì cũng chưa chắc ông đã tiếp nhận nổi, chứ đừng nói đến cấp 8 của Dương Thần.
– Cấp 8…
Ngọc Ki Tử bị Vân Miểu châm biếm cũng không tức giận, chỉ lúng túng nói:
– Nội lực của Diễn Sinh Kinh cấp 8… có thể giúp đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn?
– Cái gì? Tiên Thiên Đại Viên Mãn?
Vân Miểu kinh hãi.
– Ông nói, Dương Thần, hắn đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn?
Ngọc Ki Tử ngạc nhiên.
– Sư thái không biết sao? Lúc sáng sớm, tôi nhìn thấy hắn vừa ra tay thì lập tức kết luận được, hắn đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn, lại tiến thêm được một bước. Vậy đó chính là nhân vật trong truyền thuyết đã nói.
Vân Miểu sư thái suy nghĩ sâu xa một hồi, nói một cách nghiêm túc:
– Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh cấp 8, cho dù có thể khiến người ta bước lên cảnh giới Tiên Thiên, nhưng muốn tu luyện thành Tiên Thiên đại viên mãn, ắt phải là cấp 9, hơn nữa là… Cảnh giới đỉnh cao cấp 9, mới có khả năng…
Ngọc Ki Tử lần này phải trố mắt ra:
– Không phải… Không phải. Nghe nói người tạo ra “Vãng Niên Diễn Sinh Kinh” – vị tiền bối Thục Sơn đó mới là người đạt đến cảnh giới đó sao?
– Đúng vậy, từ đó về sau, ngay cả cấp 8, hầu như cũng không có ai đạt đến.
Vân Miểu sư thái lộ nụ cười đắc ý:
– Xem ra người thừa kế Thục Sơn của chúng ta lại có nhiều hơn một cao thủ tuyệt thế rồi.
Ngọc Ki Tử suy nghĩ một hồi, lại buồn bực hỏi:
– Nhưng, cho dù là Tiên Thiên Đại Viên Mãn thì sư thái làm sao có thể nói, vị cao nhân không rời núi kia không phải là đối thủ của Dương Thần chứ?
Vân Miểu sư thái ngây ra nhìn Ngọc Ki Tử.
– Trước khi ông rời núi, không biết đã xem phân bố thực lực hiện tại ở trong nước mà Viêm Hoàng Thiết Lữ cung ứng chưa?
– Ý gì vậy?
Ngọc Ki Tử thực sự không để ý tới.
Vân Miểu bực mình nói:
– Chẳng lẽ ngươi không biết, Dương Thần vẫn là người thừa kế “Chiếc nhẫn Minh Vương”?
– Cái gì?
Ngọc Ki Tử cảm thấy đầu óc như quay cuồng, cũng không để ý đến tư thế cao thủ Tiên Thiên của mình, đầu toát mồ hôi lạnh.
– Bà nói… Hắn đã lĩnh ngộ được thần lực?
– Theo như tình báo, năm đó, chính hắn là người đầu tiên trong lịch sử chém chết được chủ thần, đồng thời đoạt được bài vị, kế thừa thần lực. Cũng có thể nói, hắn là kẻ đầu tiên thí thần thành thần từ trước cho đến nay. Nếu như hắn chỉ dùng võ học thì một vài tên không ra khỏi núi đó, có lẽ có thể được coi là ngang sức ngang tài. Nhưng nếu như nói năng lực thực sự, ngoại trừ một vài tên đã đột phá được cực hạn như trong truyền thuyết ra, thì căn bản không có ai là đối thủ của hắn.
Vân Miểu nói.
Thái Vân Thành đứng ngoài cửa nghe thấy Vân Miểu và Ngọc Ki Tử nói chuyện về Dương Thần, đa phần là không hiểu lắm. Dù sao, tuy ông là một trong số những nhân vật nòng cốt trong quân đội, nhưng cũng không phải là nhân vật trong giới tu hành.
Ngay sau đó, Thái Vân Thành đành hỏi con gái lớn đứng cạnh – Thái Ngưng.
– Ngưng Nhi, tên Dương Thần đó, thực sự là vô địch sao?
Cho dù Thái Ngưng có đối diện với bố thì sắc mặt vẫn rất lạnh lùng, gật gật đầu:
– Nếu như không phải là không có cách đối phó với hắn thì con nghĩ thế giới này dường như mỗi một tổ chức hùng mạnh nào cũng muốn hắn chết, bao gồm cả tướng quân của chúng ta.
– Tại sao? Nghe nói sau khi hắn trở về Hoa Hạ cũng không chọc ghẹo ai.
Thái Vân Thành nghi ngờ.
– Bởi vì, trong tay hắn đang cầm một thứ mà có quá nhiều người muốn có được.
Mắt Thái Ngưng lộ ra một vẻ lo lắng. Nói xong, liền quay người bỏ đi, không muốn ở lại lâu thêm nữa.
Thái Vân Thành nhìn bóng dáng lạnh lùng của đứa con gái lớn, liền thở dài, ánh mắt trìu mến nhìn theo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/09/2020 11:29 (GMT+7) |