Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 4 » Phần 76

Dương Thần - Quyển 4

Phần 76

Lúc ăn cơm trưa, Dương Thần phát hiện, cái bát to mình thường dùng không được sắp ra, hắn là người ăn nhiều, thích ăn bát lớn, vì thế lúc nào cũng bảo vú Vương lấy cái bát không giống ai đó ra.

Vú Vương thấy Dương Thần đang tìm cái gì đó, mỉm cười nói:

– Cậu chủ, bà chủ Quách đã dặn rồi, về sau không cho phép cậu dùng bát đựng canh để ăn cơm.

– Hả? Vì sao?

Dương Thần nhìn thẳng vào Quách Tuyết Hoa, cái bà mẹ mình cũng rỗi hơi quá rồi?

Quách Tuyết Hoa lấy giọng nói:

– Tuy là ở nhà, nhưng con ăn lúc nào cũng vội, cứ như thể có ai đang ăn tranh với con vậy, lại còn phát ra tiếng kêu nhồm nhoàm nữa chứ, anh ăn như vậy, anh cảm thấy thoải mái, nhưng đám con gái như Nhược Khê, Tuệ Lâm đâu thích thú cái kiểu ăn uống hùng hục như vậy? Mấy cô ấy trước kia không nói, là các cô ấy giữ thể diện cho anh đấy, anh cũng phải nghĩ cho các cô ấy chứ.

Dương Thần nhăn mặt, hỏi Tuệ Lâm:

– Tuệ Lâm cô nói thật, cái cách ăn uống của tôi có ảnh hưởng đến cô không?

Người thành thật như Tuệ Lâm, cũng chẳng biết nói dối, ấm a ấp úng nói:

– Kỳ thực cũng chẳng có gì to tát, nhìn anh Dương ăn cơm, em lại cảm thấy rất ngon miệng… ngay cả nếu chưa ăn chỉ cần nhìn cái kiểu anh Dương ăn đã cảm thấy no rồi…

Sắc mặt Dương Thần tiu nghỉu, hắn cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng mình lại có cái tính đó, rồi nhìn cái vẻ mặt “đừng có hỏi tôi” của Lâm Nhược Khê, không hỏi cũng biết cái kiểu ăn uống của mình chẳng ra làm sao.

– Vậy con đổi cái bát hơi to một chút có được không, cái kiểu bát này bé quá, chỉ cần hai đũa cơm là hết sạch rồi.

Dương Thần giơ cái bát trong lên rồi buồn bực nói với Quách Tuyết Hoa.

Quách Tuyết Hoa cương quyết lắc đầu từ chối:

– Không được, nếu con ăn không đủ có thể lấy thêm, mọi người đều dùng loại bát này, tuy con là người đàn ông duy nhất trong nhà này cũng không được hưởng đặc quyền đặc lợi.

– Cậu chủ, tôi giúp cậu lấy thêm cơm là được rồi, lấy thêm vài lần là đủ ấy mà. Vú Vương mỉm cười nói.

– Vú Vương, đừng chiều anh ta quá, làm gì có cái kiểu ăn cơm lại để người lớn tuổi hơn lấy hộ?

Quách Tuyết Hoa lập tức ngăn lại.

Dương Thần đã nhìn ra, mình không phải đón một bà mẹ về, mà rõ ràng là mời một bà “quản giáo” về nhà chuyên môn trông coi mình.

Tuy bản thân không có cảm giác ghét bỏ, nhưng thật là không quen, cuối cùng đành phải chép miệng, cầm lấy cái bát cơm nhỏ, cùng mọi người ăn cơm.

Quách Tuyết Hoa nhìn Dương Thần không còn tranh luận vụ cái bát nữa, trên khuôn mặt lộ ra vài nét vui vẻ, nhìn Dương Thần lóng ngóng cầm bát cơm, mỉm cười gắp cho hắn vài món ăn, ánh mắt đầm ấm nhìn hắn rồi nói:

– Mùa đông rồi ăn nhiều rau xanh một chút, có lợi cho dạ dạy và da của mình, đừng có chỉ ăn thịt, con tuy không béo, nhưng cũng phải chú ý đến cân bằng dinh dưỡng một chút chứ.

Dương Thần gật đầu, ăn thức ăn mà chẳng cảm thấy ngon miệng, chỉ nghĩ, bản thân sống hơn hai mươi năm, hình như chưa có ai nói với hắn những từ đại loại như kiểu “cân bằng dinh dưỡng”.

Bất giác, Dương Thần có vài phần buồn bã, nhưng cũng có đôi chút mãn nguyện.

Lâm Nhược Khê nhìn trao đổi giữa hai mẹ con Dương Thần, trong lòng có vài phần ngưỡng mộ, Dương Thần tuy từ trước đến nay không có cha mẹ ở bên cạnh, nhưng giờ phút này cũng được bù đắp phần nào khi có Quách Tuyết Hoa bên cạnh, nhưng bản thân, từ bé có sự yêu thương của bà nội, nhưng giờ phút này lại cô đơn một mình.

Đúng lúc đó, Quách Tuyết Hoa lại gắp thức ăn vào bát của Lâm Nhược Khê, nhìn cô ta với ánh mắt đầy ẩn ý, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

– Không có cách nào cả, đối xử tốt với con trai, cũng không thể lạnh nhạt với con dâu được.

Quách Tuyết Hoa nửa đùa nửa thật nói.

Vú Vương và Tuệ Lâm gật đầu tán thưởng, nhưng Lâm Nhược Khê mặt đỏ tía tai, muốn tìm lỗ để chui xuống.

Những ưu tư của bản thân sao lúc nào cũng bị bắt bài thế?

Dương Thần lại thích thú với vẻ mặt thẹn thùng của Lâm Nhược Khê, từ khi đón mẹ của mình qua, hắn cảm thấy Nhược Khê ngày càng ra dáng nàng dâu sống tình cảm, không biết là cố ý lấy lòng mẹ chồng hay là thích quây quần cùng với Quách Tuyết Hoa, Lâm Nhược Khê càng ngày càng trở lên có tình cảm, có lẽ đây là một điều tốt lành.

Sau khi ăn xong, dưới sự giám sát của Quách Tuyết Hoa, giúp đỡ dọn dẹp bát đũa vào trong bếp, may mà Quách Tuyết Hoa chưa bắt Dương Thần rửa bát, do đó hắn thoát nạn.

Do khí trời cũng sắp đến đêm giao thừa, không khí tết lan tỏa khắp nơi, do đó mọi người trong nhà cũng cần chuẩn bị đồ cho ngày tết.

Tuy đồ ăn đồ uống đồ mặc trong nhà, cho dù chẳng có ai dám đến chỗ của Lâm Nhược Khê chúc tết, chỉ trừ cái cô bé ngỗ nghịch Đường Đường, thì trong nhà cũng đầy đủ mọi thứ, nhưng cũng cần chuẩn bị cái gì đó cho ngày tết.

Ví dụ: Pháo hoa.

Ngày xưa, từ lúc nguyên tổng giám đốc Lâm mất, Lâm Nhược Khê và vú Vương đón tết một cách tùy tiện, qua loa, nhưng năm nay không chỉ Lâm Nhược Khê đã kết hôn, trong nhà còn thêm cô em Tuệ Lâm, Quách Tuyết Hoa, đương nhiên phải tổ chức đầy đủ tươm tất một chút chứ.

Vì thế, sau khi ăn cơm xong, Dương Thần bị sai đi mua pháo hoa, nhưng Quách Tuyết Hoa sợ Dương Thần quá vui, sai hắn đi mua pháo hoa, không chú ý chọn lựa cẩn thận, nên sai Tuệ Lâm đi cùng.

Lâm Nhược Khê nhìn thấy Dương Thần chở Tuệ Lâm đi mua pháo hoa, trong lòng thấy yên bình hơn.

Vào giờ này năm ngoái, trong nhà vắng lạnh, chỉ có hai người phụ nữ: Mình và vú Vương. Tuy trong nhà chẳng thiếu thứ gì, nhưng cũng không thể bù đắp sự cô đơn trống vắng trong lòng, nhưng chỉ qua một năm thôi, bản thân lại cảm thấy không khí đầm ấp sum vầy.

Đó chính là sự xuất hiện của người đàn ông kia, đã làm thay đổi tất cả… Lâm Nhược Khê nghĩ thầm, bất giác nở một nụ cười.

– Nhược Khê, con làm sao mà đứng cười một mình vậy.

Không biết Quách Tuyết Hoa đứng bên cạnh Lâm Nhược Khê từ lúc nào, ánh mắt chăm chú nhìn cô ta.

Lâm Nhược Khê giật mình, quay đầu nhìn xem ai, mới vỗ vỗ ngực, rồi nói:

– Dì Quách, dì làm con sợ hết hồn.

– Ta làm sao nỡ làm con sợ, ta vất vả lắm mới tìm lại được con trai của mình, nhưng hắn lại bỏ rơi ta.

Quách Tuyết Hoa làm ra vẻ đáng thương rồi nói.

Lâm Nhược Khê biết đó là bài của Quách Tuyết Hoa nên làm ra vẻ không nghe thấy.

Quách Tuyết Hoa nhận thấy nhiều lúc cô con dâu của mình không nể mặt mình tí nào, nhưng nghĩ đến cái cách đối xử cứng rắn của Lâm Nhược Khê với Dương Thần, là bà ta cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Quách Tuyết Hoa thở dài hỏi:

– Nhược Khê, con giờ rỗi không?

– Dạ, mấy ngày này cho đến tết con chẳng có việc gì cả.

Lâm Nhược Khê đáp.

– Vậy thì đi lên tầng, ta có cái này cho con.

Quách Tuyết Hoa nói.

Lâm Nhược Khê cũng chẳng hỏi Quách Tuyết Hoa cho mình cái gì, ngoan ngoãn đi theo, cùng Quách Tuyết Hoa đi vào trong phòng.

Phòng của Quách Tuyết Hoa là do vú Vương sắp xếp, mọi đồ đạc trong phòng đã được chuẩn bị từ lâu, Lâm Nhược Khê nhiều tiền đến nỗi tiêu không hết, thế nên đồ đạc trong nhà nhà dù không có người dùng cũng phải chuẩn bị gọn gàng, để thuận tiện khi có người ở.

Lúc này, Quách Tuyết Hoa tiến về phía chiếc tủ ở đầu giường, cúi người về phía trước lấy lên một chiếc giỏ thủ công nho nhỏ, bê đến trước mặt Lâm Nhược Khê.

– Đây là…

Lâm Nhược Khê tròn xoe mắt, cô ấy không ngờ Quách Tuyết Hoa lại cho cô ấy xem những thứ này.

– Đây là những dụng cụ để đan khăn.

Quách Tuyết Hoa cười rồi nói. Kéo tay Nhược Khê ngồi xuống cạnh giường, lấy ra một chiếc khăn len màu nâu nhạt đã được đan khoảng một phần ba, nâng cuộn len sợi lên, ánh mắt hiện lên vài phần mãn nguyện nói:

– Đây là chiếc khăn len ta định tặng Dương Thần, nhưng đáng tiếc ta chỉ biết những cái cơ bản. Ta cũng thật sơ ý, thời tiết lạnh như thế này, mà hắn chẳng mặc cái gì ấm cả, cứ nghĩ đến chuyện này, tuy ta biết Dương Thần không giống như người khác, thuộc kiểu người không sợ lạnh, nhưng muốn đan cho hắn một chiếc khăn len, không phải vì để cho hắn giữ ấm, mà về mặt nào đó, có thể là vì cái thân già này muốn chuộc lỗi…

Lâm Nhược Khê im lặng nghe Quách Tuyết Hoa kể lể, nhìn cuộn len to mới dùng một nửa trong giỏ, rồi lại nhìn chiếc khăn len đan được một nửa, rồi nghĩ sẽ dùng ba ngày còn lại để hoàn thành nốt.

– Nhược Khê, đợi ta đan xong chiếc khăn này, con phải đồng ý với ta là sẽ thay ta tặng cho Dương Thần, và quàng lên cổ hắn nhé?

Nhược Khê ngây người ra, yêu cầu đột ngột của Quách Tuyết Hoa làm cho cô ấy không hiểu có ý gì?

– Đừng có thấy làm lạ, đến lúc đó con nói là do con đan là được rồi…

Quảch Tuyết Hoa cười rồi nói.

– Nhưng đây không phải là của con…

– Hắn sẽ không tin con đâu.

Quách Tuyết Hoa bất giác lắc đầu nói:

– Con gái ngốc nghếch ạ, Dương Thần đương nhiên không tin rằng chiếc khăn này do con thêu, hắn cũng biết rõ là do ta đưa cho con, nhưng ta đưa cho con, để con chuyển cho hắn, hắn sẽ phải chấp nhận, hơn nữa ta hy vọng con là vợ của Dương Thần thì cũng lên quàng khăn cho chồng chứ.

Lâm Nhược Khê từ chỗ có vài phần thắc mắc dần dần hiểu ra, Quách Tuyết Hoa làm như vậy, thật ra không phải để Dương Thần hiểu ra bà ta yêu hắn đến nhường nào, mà muốn cho Lâm Nhược Khê biết, bà ta chỉ là mẹ của Dương Thần, nhưng người sau này sẽ đi bên cạnh cuộc đời của hắn chỉ có thể là Lâm Nhược Khê.

Đúng là tính toán đâu đấy, không thể nói được lời nào.

– Nhược Khê, tuy ta không biết cụ thể như thế nào, nhưng ta biết, giữa con và Dương Thần vẫn có khoảng cách, ta sẽ không ép con tiếp nhận mọi thứ của Dương Thần, nhưng trong mắt ta, hắn vẫn là con của ta, nhưng con lại là con của Tử Tịnh, với ta mà nói, con cũng như con gái của ta, ta sẽ không phải là bà mẹ chồng hà khắc bắt con phải làm nhưng việc con không muốn, đó chỉ là một ước nguyện nho nhỏ, hy vọng con đáp ứng, được không?

Lâm Nhược Khê đã mềm lòng từ lâu, liền gật đầu.

Quách Tuyết Hoa cười tươi:

– Con gái ngoan, có muốn học đan thêu không? Tuy ta chỉ biết chút ít cơ bản, nhưng cũng có thể dạy con không ít thứ đâu nhé!

– Con, cũng có thể học được sao?

Lâm Nhược Khê đột nhiên động lòng, nói cho cùng, cô ta vẫn còn trẻ, hơn nữa lại là kiểu người truyền thống, đối với nữ công gia chánh, chỉ là không có cơ hội tiếp xúc mà thôi, nay Quách Tuyết Ho đột nhiên nói muốn dạy, cô ta tất nhiên là vui vẻ nhận lời.

– Đương nhiên, đợi đến lúc con biết đan rồi, năm sau còn có thể đan cho Dương Thần một cái áo ấy chứ.

Quách Tuyết Hoa gợi ý.

Lâm Nhược Khê chép miệng, trong lòng nghĩ, mình mà thèm đan áo cho thằng cha đó á… Nhưng rất nhanh, Lâm Nhược Khê lại vội vã hỏi:

– Con… con bắt đầu phải làm như thế nào?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 04/09/2020 11:29 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Ma Vương – Quyển 7
Phản Khách Vi Chủ... Nếu ma công Hàn Thạc mà không phát triển nhanh như vậy, nếu hắn không có Vạn Ma đỉnh, khi đối mặt với Liệp Thần giả chỉ có nước chạy bạt mạng. Rất rõ ràng, lão bà Liệp Thần giả này quả không may cho lắm, lại gặp phải Hàn Thạc sau khi thực lực hắn đã tăng vọt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Nhiếp ảnh gia may mắn - Tác giả The Kid
Hôm nay nhiếp ảnh gia V có hẹn chụp hình cho cô người mẫu ảnh T, nhưng mà chờ nãy giờ vẫn chưa thấy T tới. V kêu cô trợ lý của mình là N gọi điện cho T, đúng lúc đó T chạy vào và xin lỗi vì đến muộn. Trong lúc V đang chuẩn bị bối cảnh thì N cầm điện thoại xin chụp hình selfie với T, vì N...
Phân loại: Truyện nonSEX
Quan Trường – Quyển 5
Hạ Tưởng ở trước mặt mọi người cũng không biết nói gì, đành phải bày tỏ cám ơn với Phạm Duệ Hằng. Tin tức của Diệp Thạch Sinh cũng rất nhạy, một màn trong hội trường Đại học Trung Sơn đã nhanh chóng truyền tới tai ông, quả nhiên là bí thư tỉnh ủy, tai mắt rất nhiều. Sự vui vẻ và...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba