Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 5 » Phần 2

Dương Thần - Quyển 5

Phần 2

Vào đêm giao thừa, bao nhiêu của ngon vật lạ đã được bày biện đầy đủ trên bàn ăn của ngôi biệt thự. Do Quách Tuyết Hoa là người phương Bắc, mà thức ăn vú Vương làm lại là đồ ăn của phương Nam. Cho nên bữa tối hôm nay mới phong phú khác thường như vậy.

Bởi vì mọi người ở đây không biết uống rượu. Cho nên mọi người bắt đầu đi vào dùng bữa tối luôn.

– Anh Dương, chúng ta đốt pháo bông nhé.

Đột nhiên, Tuệ Lâm chớp chớp mắt một cách tràn đầy hy vọng nói.

Dương Thần đang gắp cái đùi gà, khua tay, than thở nói:

– Bây giờ mới là mấy giờ, ăn cơm trước, đợi chút nữa còn có cầu truyền hình cuối năm cơ mà, chờ đến lúc đó hãy đốt pháo bông đi.

– Nhưng đến lúc đó thì chẳng phải chúng ta nên đi xem ti vi sao?

Trinh Tú cùng vài người thân đứng dậy rồi ngồi bên cạnh bàn nói chuyện.

Dương Thần cười ha hả nói:

– Chờ cho mấy tiết mục dở ẹc xuất hiện thì chúng ta sẽ đi xem pháo hoa nhé.

Quách Tuyết Hoa và vú Vương đưa mắt nhìn nhau, thấy Dương Thần như một đứa trẻ và bắt đầu cười phá lên.

Ngược lại với mọi người, Lâm Nhược Khê vẫn cứ im lặng dùng bữa. Ngay cả là trong đêm giao thừa, lòng người vui vẻ, cô vẫn không thể hiện chút gì hân hoan, chỉ thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Trinh Tú.

Trinh Tú hơi bối rối. Theo lý mà nói, Lâm Nhược Khê phải gắp thức ăn cho chồng hay cho mẹ chồng còn dễ hiều. Gắp cho một người ngoài như mình thì cô thấy hơi lạ. Nhưng cảm giác được nhận tình yêu thương của mọi người trong ngôi nhà này khiến Trinh Tú vô cùng trân trọng.

Không chờ tới lúc ăn cơm xong, chương trình tiệc đêm giao thừa trên tivi đã bắt đầu trình chiếu. Sau khi kết thúc bài ca múa, người dẫn chương trình liền xuất hiện.

Trước kia, Tuệ Lâm không có cơ hội được xem chương trình đêm tất niên nên xem rất chăm chú. Con mắt tinh tường của cô đột nhiên phát hiện ra, phía trước chỗ ngồi của hai người dẫn chương trình bên cánh gà chính là họa tiết hoa văn của Ngọc Lôi.

– Chị, kia chẳng phải là nhãn hiệu của công ty chị sao? Lẽ nào chương trình tất niên năm nay Ngọc Lôi lại tài trợ?

Tuệ Lâm hào hứng hỏi.

Lâm Nhược Khê khẽ gật đầu:

– Cách đây hai năm cũng có tài trợ một ít. Nhưng năm nay số tiền chi ra quá nhiều rồi. Đây là năm quan trọng, các sản mà chế tạo vật liệu sắp ra mắt thị trường cần phải tăng danh tiếng trên toàn quốc gấp mấy lần nữa mới thành công được.

Nhìn Lâm Nhược Khê nói về chuyện công việc, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lâm Nhược Khê tràn đầy tự hào và quyết tâm phấn đấu. Điều này cũng khiến mọi người thấy làm thú vị.

– Con dâu của ta quả là một người phụ nữ tài giỏi.

Quách Tuyết Hoa cười cười nói.

– Đúng vậy đấy ạ. Cháu thấy để quản lý được một công ty lớn như vậy thật là lợi hại. Chỉ nghĩ tới thôi đã đau đầu rồi.

Tuệ Lâm thật thà nói.

Đối với công việc, Lâm Nhược Khê lại không khiêm nhường. Mấy năm nay cô nỗ lực phấn đấu làm việc chính là muốn khẳng định giá trị của bản thân, và để không hổ thẹn với người bà đã mất.

– Năm nay con còn muốn mua lại khoảng mười nhà xưởng, hai ngàn mẫu đất công nghiệp. Đến lúc đó thì Ngọc Lôi sẽ không có bất cứ một đối thủ nào trong nước nữa.

Lâm Nhược Khê đầy tự tin nói.

– Tiểu thư, đã sang năm mới rồi, đừng nói những điều giật mình này nữa. Hơn hai ngàn mẫu đất công nghiệp, mười mấy nhà xưởng, điều này thật khiến người ta giật mình.

Vú Vương vỗ vỗ nhẹ vào ngực, cười nói.

– Cháu thì thấy một mẫu đất cũng đã là to lắm rồi.

Trinh Tú lẩm bẩm nói.

Tự nhiên Lâm Nhược Khê phát hiện ra một điều, bản thân mình đang ở nhà chứ không phải là đang đối diện với ông Bộ Trưởng cấp cao nào đó. Vì vậy nên cô không khỏi đỏ mặt. Cứ mỗi lần nói về công việc cô lại không thể kiểm soát được.

Dương Thần ở bên cạnh cười thầm, cũng giống như điều thật khó tưởng tượng của vú Vương, Lâm Nhược Khê bình thường lại làm được những việc ngoài tầm như vậy. Có lẽ đó cũng chính là điều mà Lâm Nhược Khê khác với những người khác.

Dương Thần khẽ nói bên tai Lâm Nhược Khê:

– Đừng để đến lúc có người tới nhà trả thù, nói cô hại người ta tan cửa nát nhà đấy.

Lâm Nhược Khê biết điều Dương Thần muốn nói chính là chuyện của cửa hàng may Ngọc Bình lần trước liền chau mày lại:

– Nên làm và phải làm, em cần sự khuếch trương, cần nhiều sức lao động, cũng không cần phải lo lắng người khác trả thù em, em chẳng làm gì cả.

– Đấy cũng chính là điều anh muốn nói đấy. Về sau khi đi giám sát hay gì đó thì hãy đưa chồng em đi là tốt rồi.

Dương Thần cười nói.

Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái. Trong lòng lại càng thêm kiên định. Có lẽ đây chỉ là dựa vào cảm giác mà thôi.

Một lúc sau, vú Vương từ trong bếp mang ra mấy đĩa bánh sủi cảo. Tuy nhìn chúng không đầy đặn nhưng về cơ bản thì trông vẫn rất tươi ngon.

– Mau lại đây ăn bánh sủi cảo thôi. Tôi nói tiểu thư và cậu, sau này mọi người đừng mua nhiều bánh sủi cảo như vậy, ăn không hết mang về còn nhiều quá

Vú Vương phàn nàn.

Lâm Nhược Khê khẽ nói:

– Vú Vương à, tôi đã nói không phải chúng tôi mua rồi. Là do Dương Thần thao gia vào một trận đấu nên được chủ quán tặng.

– Trận đấu nào cơ? Lại còn được tặng cả bánh sủi cảo nữa à?

Quách Tuyết Hoa tò mò nói.

Dương Thần xấu hổ cười, đem chuyện về cuộc thi “88” tại cửa hàng bánh sủi cảo kể cho mọi người. Sau khi Quách Tuyết Hoa và những người khác nghe thấy chuyện Dương Thần ăn hết 88 cái bánh sủi cảo thì đều há hốc miệng ra.

– Về sau không được ăn như vậy nữa nhé. Ăn thế nhỡ bục dạ dày thì sao chứ.

Quách Tuyết Hoa vừa thương vừa giận.

Dương Thần cũng không nói chủ yếu là vì muốn giành được cái con búp bê vải cho Lâm Nhược Khê, chợt nói:

– Lần sau sẽ không như vậy nữa đâu ạ.

Lâm Nhược Khê tự nhiên cũng thấy hơi ngại ngùng nếu nói chuyện mình thích con búp bê vải kia bị Dương Thần phát hiện. Thấy Dương Thần không nói ra chuyện đó, biết hắn không muốn Quách Tuyết Hoa trách móc mình, cô bỗng thấy lòng mình chợt ấm lại.

Ăn cơm xong, Dương Thần làm theo ý muốn của Tuệ Lâm, mang toàn bộ số pháo bông ra đốt. Vậy là coi như là tiết mục kết thục đêm giao thừa. Những người phụ nữ đều mệt rồi, dù sao cũng là một ngày bận rộn. Làm một bàn thức ăn lớn như vậy. Dù rất vui nhưng cũng rất mệt.

Đợi mấy người lần lượt đi nghỉ, Dương Thần xem hết chương trình bữa tiệc năm mới cũng tắt tivi, trở về phòng trên tầng hai.

Vừa vào phòng, Dương Thần liền mang điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê vừa tắm rửa xong, bước từ trong phòng tắm ra, mặc một chiếc khăn tắm màu trắng. Thấy muộn vậy rồi mà mình vẫn nhận được tin nhắn nên không tránh khỏi sửng sốt.

Khi nhìn thấy là tin nhắn của Dương Thần gửi, Lâm Nhược Khê ngẩn người ra giây lát. Dương Thần chưa từng gửi cho cô một tin nhắn, đừng nói là đang ở trong nhà, lại là vào lúc sắp đi ngủ như thế này nữa.

“Lên trên sân thượng”.

Dương Thần chỉ gửi đi bốn chữ như vậy.

Lâm Nhược Khê kẻ lại lông mày, một phút trước chính là lúc mà Dương Thần khiến cô phải đi lên tầng thượng ngôi biệt thự.

Phía đông của khu biệt thự là một mái nhà trống, bình thường ở đó chỉ đặt một ít chậu hoa cảnh nhưng thật ra chưa từng có ai qua lại.

Đi hay không đi? Lâm Nhược Khê khẽ cắn đôi môi mình, phút chốc không ngờ đến, cô liền đi đến tủ quần áo trong phòng ngủ, thay một bộ đồ trong nhà đơn giản để giữ ấm, rồi lại khoác lên người một chiếc áo khoác lông cừu bên ngoài. Như vậy thì sẽ không sợ gió lạnh nữa.

Mặc dù không biết là cái tên kia muốn giở trò gì nhưng chắc cũng không dám đánh liều làm gì bậy bạ đâu.

Lâm Nhược Khê suy nghĩ thấp thỏm, không kìm nổi nữa cô liền đi ra khỏi phòng, đi nhè nhẹ lên sân thượng để không làm kinh động những người khác.

Vừa bước tới sân thượng, gió lạnh buổi đêm thổi vào mặt lạnh buốt, Lâm Nhược Khê giữ chặt áo khoác. Gió thổi làm mái tóc đen bay lộn xộn, khuôn mặt thanh lịch hiện lên khiến người ta thương cảm, giống như hoa quỳnh nở trong đêm vậy, cái đẹp âm thầm lướt qua.

Lâm Nhược Khê mơ mơ màng màng căng mắt ra nhìn, đúng là một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở phía lan can chờ đợi cô.

– Có chuyện gì vậy?

Lâm Nhược Khê đi lên phía trước, nhẹ giọng hỏi, trong lòng hơi căng thẳng. Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên hai người hẹn hò ở sân thượng trong đêm muộn như thế này.

Dương Thần cũng không quay người lại, nói từ xa:

– Em xem, kia chính là khu chợ Trung Hải, đêm nay họ thắp đèm sang hơn trước nhiền quá.

Lâm Nhược Khê tới lan can, hai tay xoa xoa vào nhau để cho đỡ lạnh:

– Thật à, sao tôi không thấy.

– Đó là vì mỗi ngày em đều làm việc đến mệt rồi đi ngủ. Không hề có tâm tưởng và thời gian để ý đến thứ mà những người vô vị này xem.

Dương Thần cười nói.

– Vô vị mà anh còn xem sao?

Lâm Nhược Khê nhíu mày.

– Xem cái gì đó là việc vô vị. Nhưng có người thấy cái gì cũng không phản ứng.

Dương Thần quay đầu lại, nhìn Lâm Nhược Khê cười bí ẩn.

Lâm Nhược Khê bị đoán trúng nên cũng thấy hơi hoảng:

– Chẳng hiểu anh đang nói gì cả.

– Vợ à, cho anh ôm em một cái được không?

Dương Thần chợt nói.

Khuôn mặt Lâm Nhược Khê bừng đỏ, trừng mắt lên nhìn hắn:

– Thật vô vị, nếu việc anh muốn nói là việc này thì tôi về phòng ngủ đây.

– Nếu em không để anh ôm, anh sẽ nhảy từ tầng ba này xuống.

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê bĩu môi:

– Anh nhảy ư? Thì cũng sẽ như những tên vô lại thôi.

– Anh nhảy thật đấy.

Khuôn mặt Dương Thần thực sự nghiêm túc.

Lâm Nhược Khê không thèm để ý, quay người bỏ đi ngay.

Đột nhiên, nghe thấy âm thanh từ phía sau, âm thanh như tiếng xé gió, giống như có ai đó bỗng nhiên không thấy đâu nữa.

Anh ta nhảy thật sao?

Trái tim Lâm Nhược Khê chợt thắt lại, vội vã quay người, quả nhiên không thấy bóng dáng của Dương Thần đâu cả.

– Dương Thần!

Trái tim Lâm Nhược Khê như bị đè xuống, thất thanh hét lên, chạy nhanh đến chỗ lan can, nhìn xuống phía dưới thì thấy một bóng người lao nhanh lên.

Lúc Dương Thần nhảy xuống, một tay hắn nắm lấy bên cạnh của sân thượng. Đến giờ chẳng qua hắn dùng lực cánh tay nhấc người mình lên mà thôi. Người khác có thể cả đời cũng sẽ không dám làm động tác có độ khó cao thế này, nhưng đối với Dương Thần mà nói, dù là từ tầng một nhảy lên tầng ba thì cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi.

Lâm Nhược Khê vừa mới hoảng sợ một trận, giờ lại kinh ngạc một trận, Dương Thần đã vẫn bình an vô sự trước mắt cô. Lại còn nhìn cô cười nữa.

– Anh…

Lâm Nhược Khê không kìm được liền khóc, định mắng Dương Thần vài câu nhưng lại không thể thốt ra, cũng không thể nói lên lời.

Bởi vì Dương Thần đã dang rộng vòng tay mình, một tay tóm lấy cơ thể mềm mại của cô, ôm chặt vào trong lòng.

Lâm Nhược Khê mở to hai mắt còn ngân ngấn nước, cô cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim, hơi thở quen thuộc của miệng mũi, đầu óc cô trở lên trống rỗng.

Cuối cùng thì vẫn cứ bị ôm, lại còn bị lừa trở về nữa chứ.

Nhưng vào lúc này, phía xa nơi chợ Trung Hải đang vẳng lại âm thanh nặng nề.

“Boong… boong… boong…”

– Là tiếng chuông từ thành phố vẳng lại?

– 12 Giờ đêm rồi sao?

Lâm Nhược Khê chỉ nghe thấy tiếng Dương Thần nói vang bên tai mình khiến cô thấy ngượng ngùng.

– Vợ của anh, Nhược Khê, em nghe thấy không, đây là âm thanh kết thúc năm nay. Chúng ta quen biết nhau, đã từng cãi vã, đã kết hôn, chiến tranh lạnh, đau khổ, hạnh phúc, ngọt ngào. Dù như thế nào thì, năm nay đã kết thúc rồi…

Lâm Nhược Khê im lặng, cô đã loáng thoáng hiểu hàm ý của việc Dương Thần bảo cô lên đây, không kìm hãm được, cô vươn hai cánh tay lên trên, đồng thời ôm lấy eo Dương Thần. Tuy nhẹ nhàng nhưng thật chắc chắn.

– Anh muốn cùng em bước sang năm mới, cũng như bây giờ vậy, sau này mỗi năm chúng ta cũng sẽ như thế này nhé…

Những lời cuối cùng thậy mơ hồ chỉ đơn giản là vì không ít gia đình trong khu biệt thự đều đốt những quả pháo bông cuối cùng vào thời khắc này.

Khói lửa pháo bông rực rỡ giữa trời, muôn ngàn ánh sắc, tiếng nổ rộn rã vang tới tận trời cao.

Trong lúc pháo hoa rực rỡ chiếu rọi, là khoảng thời gian mà hai người thấy thật yên bình và ấm áp.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 10/09/2020 11:29 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Giang Nam – Quyển 11
Cổ Thần tôn con mắt như Nhật Nguyệt, sáng trong sinh huy, nhìn chung quanh một lần, cất cao giọng nói: Nếu địa ngục triệu hoán Thần Chủ, chư thiên vạn giới nguy mất. Tất nhiên có không ít thế giới luân hãm, không biết muốn chết bao nhiêu người! Cho nên chín vị lão tổ thương nghị, bọn họ kiềm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lăng Tiếu – Quyển 13
Hôm nay nhan sắc của nó xuất hiện dị biến cực lớn, năng lượng trở nên càng thêm kinh khủng rồi. Lăng Tiếu thao túng lấy hỏa diễm ở bốn phía kia càng không ngừng đánh vào, hắn hét to một tiếng: Toàn bộ luyện hóa cho ta! Tử sắc hỏa diễm phát tán ra khí thế hừng hực càng không ngừng hướng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Hướng Nhật – Quyển 1
Hai ngày nghỉ nhanh chóng trôi qua, Hướng Nhật không thể không đối diện với sự thật phải đi học! Cao Triều Đại Học là một trong những trường Đại Học trọng điểm của Bắc Hải, kế đó còn có hai tòa học viện, Bắc Hải Tài Kinh Đại Học và Bắc Hải Đại Học Sư Phạm Trung Học. Thực ra...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba