Cố Đức Mạn sau khi sắp xếp ổn thỏa phòng nghỉ cho Lâm Nhược Khê, lại phải giao nhiệm vụ cho đám nhân viên cấp dưới gấp rút lo liệu mọi công tác chuẩn bị cho tuần lễ thời trang sắp tới mới được yên thân, gã bước vào phòng, tiện tay ném cái áo trắng xuống giường, rồi cả người gã mềm nhũn như không xương, ngả người xuống chiếc sofa êm ái.
Bên cạnh chiếc sofa là một cái bàn thấp bằng gỗ thật với hoa văn tinh xảo, một cái đèn bàn đủ chiếu sáng một nửa căn phòng, cái chụp đèn trắng không tỳ vết.
Cố Đức Mạn nhắm mắt lại chưa đầy một phút, lại choàng mở mắt ra, trong ánh đèn màu vàng, gã bất thần quay người nhìn về phía chiếc bàn gỗ.
Trên bàn là một túi đựng hồ sơ, chưa dán nắp túi.
Cố Đức Mạn với lấy tập túi hồ sơ, mở tung, lấy ra mấy bản photocopy.
Rồi lấy ra một bản, hai bàn tay gã tóm chặt lấy tờ giấy, ánh mắt chợt có chút gì đó u ám khi đọc nội dung trong đó…
Tờ giấy đó rõ ràng là bản photocopy “giấy chứng nhận kết hôn”, còn tấm hình chụp chủ nhân của nó thì vẫn có thể nhìn rất rõ từ bản photo này…
Người đàn bà điềm nhiên lạnh lùng, không mảy may cười nói, người đàn ông cười toe toét, có phần căng thẳng đến buồn cười. Đấy chính là bức ảnh chụp chung lúc đăng ký kết hôn của Lâm Nhược Khê và Dương Thần.
– Lâm Nhược Khê… Cô xem Cố Đức Mạn tôi là thằng ngốc sao? Cô tưởng rằng… Cô không nói thì tôi không biết cô với cái thằng nhà quê kia có quan hệ gì ư? Ha ha, ha ha… Giết người đấy thì đã làm sao, cô coi thường tôi, sỉ nhục tôi ư? Cô tự cho mình là cái gì chứ? Luật sư à? Ha ha… Đương nhiên là tôi sẽ gọi… có điều… sáng ngày mai, cô chắc chắn sẽ không thấy cái thằng bán thịt dê xiên nướng khốn khiếp ấy về đâu…
Khuôn mặt của Cố Đức Mạn méo mó như bị ai đó bóp méo, môi rung lên bần bật, hai tay vò nát tờ giấy, khẽ run nói một mình, rồi rút điện thoại gọi điện cho ai đó.
– Ông Cố Đức Mạn, bây giờ có lẽ là hết giờ làm việc rồi!
Đầu dây bên kia nghe thấy tiếng của một người đàn ông đang cười nói.
– Ngài luật sư Chalmo, bạn tôi 10 phút trước bị bắt đến Sở cảnh sát, tôi cần ngài giúp tôi làm mấy việc cho hắn!
Cố Đức Mạn nheo mắt lại, lạnh lùng nói.
– Tôi biết chuyện này không phải là chuyện tốt, nhưng khách hàng đã yêu cầu, tôi cũng đành đi đến Sở cảnh sát một phen vậy. Bạn ông tên là gì? Phạm tội gì?
– Tên hắn ta là Dương Thần, người Hoa Hạ, phạm tội… giết người.
Cố Đức Mạn nói.
Ngài luật sư Chalmo im lặng một hồi, mới rụt rè cười nói:
– Thật là anh chàng không may mắn, nhưng ông yên tâm, vấn đề này, không làm khó được Chalmo luật sư nổi tiếng nhất Pari này đâu!
– Tôi nghĩ ngài đang hiểu lầm ý của tôi rồi!
Cố Đức Mạn lạnh lùng tiếp lời:
– Tôi đâu có nói là mời ngài làm biện hộ cho hắn.
Chalmo ở đầu dây bên kia “hả” lên một tiếng, rõ là không hiểu ý của Cố Đức Mạn.
– Tôi nhờ ngài… nhưng không phải là cứu hắn, mà là “giúp” hắn kết tội danh.
Ánh mắt Cố Đức Mạn lạnh tanh, gã cười nhạt:
– Tôi tin rằng đối với ngài Chalmo thì việc khiến cho một người Hoa Hạ không gốc gác trở thành một tên tội phạm giết người ở Pari này hoàn toàn không phải là chuyện khó, cốt làm sao để cuối cùng, hắn chắc chắn sẽ phải bị phía cảnh sát bỏ tù ấy…
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới trả lời:
– Ồ, ông Cố Đức Mạn à, ông quả là một khách hàng đặc biệt, nhưng tôi lại rất thích, được thôi, việc ông gửi gắm, tôi hiểu rồi…
– Hãy nhớ thật kỹ, không được để lại bất cứ dấu vết gì, và việc này không liên quan đến tôi!
Cố Đức Mạn bổ sung thêm.
Đầu dây bên kia bật cươi ha hả:
– Tất nhiên, tôi chưa từng nghe cuộc điện thoại này, tôi là người đi tìm lại chính nghĩa mà.
Cùng lúc đó, trong phòng thẩm vấn dưới tầng hầm của trụ sở cảnh sát Pari, Dương Thần đang nhìn chằm chằm vào tấm hình trước mặt, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất lực.
Tấm hình mà gã Verdessa đặt trước mặt Dương Thần rõ ràng là “Dấu ấn bảo vật thái dương” mà Dương Thần đã thấy trước đây, mà còn là hình được chụp lại trên quần áo của một tên da đen đã chết.
Dương Thần sờ tay lên trán, hắn cũng đã hiểu phần nào tất cả sự việc là như thế nào rồi.
Theo suy nghĩ của hắn thì nếu như phía cảnh sát điều tra vụ án bắt cóc này, sẽ không tìm ra được tên đầu sỏ trong một thời gian ngắn như thế, nhưng nếu vụ án này ngay từ lúc bắt đầu Cục thứ 7 an ninh đã điều tra thì cho dù hắn báo cảnh sát bằng điện thoại vệ tinh, thì cũng có thể bị truy nã, rốt cuộc thì, hàm lượng khoa học vẫn không phải cùng một đẳng cấp.
Dương Thần cũng không định che giấu điều gì, hắn gật đầu nói:
– Nếu theo như những gì mà ông được biết, thì tôi chính là người báo cảnh sát.
Ánh mắt của gã Verdessa có phần ảm đạm, gã hỏi:
– Vậy thì, tên bắt cóc đã chết kia chắc chắn sẽ có quan hệ với ngài chứ?
– Đúng, đều là do tôi giết!
Dương Thần nói thẳng thừng.
Quá trình thẩm vấn thuận lợi như thế, khiến gã Verdessa cảm thấy sự việc không thể đơn giản như vậy được, do thời gian gấp rút, tư liệu về tiểu sử của người đàn ông Hoa Hạ này mặc dù đã điều tra ra một vài chỗ không bình thường, nhưng lại không thể tìm được thông tin xác thực.
Tay gã Verdessa gõ nhịp xuống bàn, trầm ngâm một lúc mới nói:
– Tên bắt cóc chết trong nhà kho vốn là thành viên của tổ chức khủng bố tên là “Tam Đầu Khuyển Địa Ngục”. Mỗi tên đều là chiến binh đã trải qua lễ rửa tội bom đạn. Trước khi chết, lại đều chưa thực hiện được một trận đột kích nào, nên sẽ bị bắn vào các vị trí hiểm như giữa trán và huyệt thái dương, hơn nữa là việc họ đội mũ bảo hiểm kết hợp với phán đoán tình hình tại hiện trường, chắc là do ông Dương đây thực hiện trong lúc điều kiện ánh sáng lờ mờ, nếu những điều ông nói đều là sự thật, vậy tôi không thể không nói…
– Ông quả là một nhân vật nguy hiểm.
Dương Thần khẽ nhún vai nói:
– Có thể đấy, nhưng tôi làm như vậy có thể được coi là phòng vệ chính đáng, về mặt luật pháp là hoàn toàn hợp lý. Tôi nghĩ ngài phó Cục trưởng sẽ không tùy tiện khép tôi vào tội và tống tù tôi hay giải quyết ngay tại chỗ đâu!
Verdesse lạnh hùng hách dịch nói:
– Phòng vệ chính đáng, là quyền của một công dân bình thường, còn theo tôi nghĩ, ông Dương đây không phải là công dân bình thường, nên tôi hoàn toàn có quyền nghi ngờ, một nhân vật nguy hiểm như ông cũng nguy hiểm như những tên thành viên của tổ chức khủng bố, thậm chí, ông còn khủng bố hơn những tên thành viên của Tam Đầu Khuyển Địa Ngục kia nhiều.
Dương Thần thở dài, vốn nghĩ rằng hỏi cung xong là có thể về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng xem ra, tình hình bây giờ đã rắc rối hơn rồi.
– Vậy ngài phó Cục trưởng định giải quyết thế nào đây?
Dương Thần cười nói tiếp:
– Ngài cũng đã nói rồi đấy, tất cả mới chỉ là nghi ngờ thì chỉ tạm giam có thời hạn, còn đợi luật sư của tôi đến, tất cả đều chưa được xác thực, các ngài không thể giam giữ tôi ở đây được, tôi khuyên ngài Phó Cục trưởng nên thả tôi ra, mà có thể cứu được rất nhiều vị khách quý đấy, đây nên gọi là giúp đỡ mới đúng!
Đúng lúc Verdessa định nói cái gì đó, thì tên béo Bolton đứng bên cạnh nhấc trả lời điện thoại, tiếng nói vang lên.
Bolton ra hiệu tỏ ý xin lỗi Verdesse, mới nhấc điện thoại, lớn tiếng hỏi:
– Chuyện gì thế? Không phải tôi đã nói với các người, tôi đang thẩm vấn một tên tội phạm tình nghi quan trọng sao?
– Là thế này ạ, cảnh sát trưởng Bolton à, luật sư Chalmo ở văn phòng luật sư Gordon gọi điện thoại tới, ông ta có chuyện quan trọng muốn cung cấp cho cảnh sát, có liên quan đến tên tội phạm người Hoa Hạ ạ.
Nhân viên cảnh sát ở đầu dây bên kia báo cáo.
Gã Bolton nghe xong, gác máy, lập tức thuật lại tình hình cho Verdesse.
Gã Verdesse thở dài một cách nặng nề, nhìn Dương Thần với vẻ nhìn đầy khó hiểu:
– Thật không ngờ, luật sư của ông Dương đến nhanh hơn cả tôi tưởng tượng, đã như thế thì chúng ta cũng đi thôi!
Dương Thần đương nhiên không có ý kiến gì cả, hắn cũng chẳng nghĩ là luật sư của hắn lại đến nhanh như vậy, nhưng chỉ một lúc sau, hắn lại có vẻ rất nghi ngờ, quay đầu lại nhìn cái cửa hợp kim.
Cánh cửa lúc ấy đột nhiên mở ra, mấy cái bóng người vội vã xông vào phòng thẩm vấn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/09/2020 11:29 (GMT+7) |