Cảm nhận được hai tay của người phụ nữ này dùng hết khí lực mà ôm chặt hai bên hông của mình, Dương Thần sau một hồi đờ đẫn, rốt cục cũng tỉnh táo lại, khóe miệng lộ ra một tia thản nhiên bất đắc dĩ, nói không thành tiếng, nói không rõ ràng cảm xúc phức tạp. Khiến Dương Thần cảm thấy trong lòng đã lâu không được ấm áp dồi dào như thế này.
Từ từ, Dương Thần dùng hai tay đỡ lấy lưng Lâm Nhược Khê, dù là còn cách tơ lụa, nhưng cũng có thể cảm nhận được da thịt sờ vào thật hoàn mỹ.
Hít một hơi thật sâu, Dương Thần đem cằm đặt trên đỉnh đầu Lâm Nhược Khê, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái, giống như là vỗ về một đứa trẻ, dịu dàng nói:
– Ngoan, đừng khóc. Không phải anh đã trở về rồi sao?
Lúc này Lâm Nhược Khê cũng cầm được nước mắt, chỉ là hơi nức nở, hai mắt mông lung đẫm lệ, khí lực toàn thân dường như đã hao hết.
Dương Thần nhìn Lâm Nhược Khê dường như ngay cả khí lực đứng thẳng cũng không có, trong lòng rất thương xót. Theo tự nhiên cong thân xuống, một tay nâng chân Lâm Nhược Khê cong, ôm cô lên.
Lâm Nhược Khê theo bản năng hai tay ôm chặt lấy cổ Dương Thần, lúc này mới kinh hoảng, đừng đầu, má lúm đồng tiền ửng đỏ hỏi han:
– Anh làm gì vậy?
– Ôm em đi ngủ.
Dương Thần nói xong, đi vào phòng, dùng gót chân đóng cửa lại.
Lâm Nhược Khê nghe được hai chữ “Đi ngủ” nhất thời tim đập thình thịch. Nhìn vẻ mặt Dương Thần theo lý thường, càng không yên.
Không biết có phải là bởi vì đang ở dị quốc tha hương, không người quen, không bạn bè. Cho dù là có cấp dưới, nhưng đều là người lạ. Cảm giác thân mình an toàn cũng đã giảm tới mức thấp nhất, lại trải qua một lần bắt cóc và trường hợp mạo hiểm đến tính mạng, Lâm Nhược Khê cảm giác mọi tâm linh phòng tuyến của mình gần như bị sụp đổ.
Trong thời gian Dương Thần đi vắng, cuối cùng cô cũng ý thức được, hóa ra có hắn bên người và không có hắn bên người, không ngờ khác nhau lớn như vậy!
Nhưng ý thức được điều này, cũng không có nghĩa Lâm Nhược Khê cảm thấy có thể thản nhiên cùng Dương Thần làm cái gì đó.
Tuy rằng hiểu rõ tầm quan trọng trong sự tồn tại của hắn, nhưng giống như những lần trước tồn tại vô số những vướng mắc, khiến trong lòng Lâm Nhược Khê cảm thấy không đúng như vậy.
Lúc Lâm Nhược Khê nghĩ ngợi lung tung, Dương Thần đã đem cô đặt ngang trên chiếc giường lớn.
Lâm Nhược Khê lúc này mới ý thức được, toàn thân chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh bằng tơ. Loại vải này ở dưới ngọn đèn sẽ có vẻ như ẩn, như hiện.
Co quắp rụt lại, Lâm Nhược Khê hoang mang, rối loạn, quýnh lên kéo lấy chăn trùm lên người. Lúc này mới có dũng khí ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên kia giường.
Khăn trải giường trắng nõn, đệm chăn trắng nõn, chăn đơn màu hoa hồng bao vây bên trong một giai nhân, sợi tóc mềm mại sáng ngời… Sắc thái như vậy tấn công vào hình ảnh, thực ra có lực hấp dẫn rất lớn. Quan trọng là diễn viên chính chính là vợ yêu của mình. Nhưng Dương Thần vẫn đứng ở đầu giường, cũng không có bất cứ động tác dư thừa nào, chỉ im lặng nhìn những động tác nhỏ của Lâm Nhược Khê, vừa nhìn vừa có ý như xem hài kịch.
– Anh… Anh nhìn em như vậy để làm gì?
Lâm Nhược Khê dần dần phát hiện ra là tự mình suy nghĩ nhiều. Đôi mắt của hắn rất trong suốt, không làm cho người ta thẹn thùng, nghĩ linh tinh.
– Anh nghĩ, anh có phải ở trong mắt em cả ngày chỉ cố gắng lừa em lên giường hay không. Tuy rằng thật sự anh rất muốn ngủ chung với em. Nhưng cho tới bây giờ anh vẫn chưa dùng biện pháp mạnh. Anh vẫn tôn trọng lựa chọn của em. Em đề phòng như vậy nghĩ anh giống với những tên cướp trong phòng sao?
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê mím môi, cô không biết trả lời vấn đề này như thế nào. Nếu nói “Đúng”, giống như đả thương hắn. Dù sao lúc này hắn cũng không bắt buộc mình cái gì. Nếu nói “Không phải”, Dương Thần sẽ lại sẽ mãi trêu chọc mình, cô cảm thấy thật trái với lương tâm.
– Em cũng không cần phải khó xử. Tuy anh không thông minh cho lắm, nhưng cũng không ngu ngốc đến nỗi không biết vừa rồi ở ngoài cửa, là em lo lắng cho anh, nên mới chủ động ôm anh. Ai mà không có lúc kích động, đúng không?
Dương Thần trừng mắt nhìn, nói.
Lâm Nhược Khê cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Dương Thần. Chính xác thì những hành động vừa rồi của cô chỉ là cảm xúc tự bạo phát ra thôi. Nhưng không hoàn toàn hiểu ý của Dương Thần.
– Anh làm các nào mà thoát ra được thế? Cố Đức Mạn kêu luật sư giúp anh sao?
Lâm Nhược Khê trầm mặc một hồi lâu, mới ngẩng đầu, chuyển đề tài.
Dương Thần lộ vẻ nghi ngờ.
– Luật sư? Luật sư nào? Cố Đức Mạn kêu luật sư cho anh?
Lâm Nhược Khê nhíu mi:
– Không có luật sư sao? Là cảnh sát thả anh à?
Dương Thần phất phất tay.
– Ở Châu Âu anh có vài người quen, họ nói giúp anh vài câu nên để anh đi về. Tất cả mọi chuyện vốn chỉ là hiểu lầm, anh cũng không phải tội phạm.
– Hóa ra là như vậy…
Lâm Nhược Khê chợt nhớ tới, chuyện lúc trước Dương Thần khiến mình đi Ngân hàng Thụy sĩ vay tiền, có thể tùy ý lấy một trăm triệuro, làm sao có thể có khả năng đó. Lại nghĩ đến chuyện Dương Thần căn bản không coi cảnh sát ra gì.
– Nhìn em, ngốc nghếch. Tóm lại đừng nghĩ ngợi lung tung. Cũng không phải là lần đầu tiên phải vào đồn cảnh sát. Trước kia ở Trung Hải không phải cũng không ít lần vào đó sao?
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê bất mãn lườm hắn một cái.
– Anh mới là đồ ngốc. Nhưng nói gì thì nói, anh nói đến cục cảnh sát Trung Hải, em lại nhớ Nghiên Nghiên…
– Thái Nghiên?
Trong đầu Dương Thần giật mình, hối hận nhắc tới chuyện này.
– Đúng vậy!
Lâm Nhược Khê u buồn nói.
– Lần trước chị Thái Nghiên đến nhà một lần. Từ đó về sau, em không liên lạc được với chị ấy nữa, cũng không biết chị ấy đi đâu. Chỉ trách em có ít bạn bè, hiện tại không biết cô ấy thế nào.
Dương Thần không được tự nhiên, sờ sờ cái mũi, nghĩ thầm rằng còn có thể thế nào được nữa. Ở bờ biển huấn luyện, lần trước còn bị ông xã là anh thiêu đốt nhiệt liệt, xóa tan khoảng thời gian u ám, giờ còn phải đưa cô ấy đi Yến Kinh “cầu hôn” đây.
Đương nhiên, Dương Thần tuyệt đối không dám đem tình hình thực tế nói ra, vừa mới giả bộ “Người đàn ông ngây thơ” xong, làm sao cũng không thể tiết lộ vùi lấp. Vì thế ra vẻ thành khẩn, trấn an nói:
– Yên tâm, Thái gia cũng không phải gia tộc bình thường, có thể khiến Thái Nghiên gặp chuyện không may sao? Nhược Khê hãy tự chăm sóc mình đi. Ngày mai không phải còn tham gia tuần lễ trang phục sao? Nghỉ sớm đi!
Lâm Nhược Khê cũng không phát hiện ra cái gì lạ, gật gật đầu, nói:
– Biết rồi. Em muốn nghỉ ngơi, anh đi tìm Cố Đức Mạn đi. Anh ta ở dưới lầu một phòng thương vụ, anh ta sẽ đưa chìa khóa phòng cho anh.
– Hóa ra anh không được ở chung phòng với em hả?
Dương Thần trêu đùa.
Nhìn Dương Thần lộ ra vẻ không đứng đắn, Lâm Nhược Khê biết nhưng mặc kệ, hờ hững nói:
– Anh có thể thay đổi không? Nói được vài câu đứng đắn lại chạy trốn, đừng nói nhiều lời. Anh phải nhớ rõ sáng mai giúp em tham dự buổi trình diễn thời trang, không được lười biếng! Chúng ta tới đây công tác.
– Chậc chậc, ba câu không rời nghề chính, lập tức lại đốc thúc anh công tác. Được rồi được rồi, anh biết rồi.
Dương Thần khoát tay áo, tặng cái hôn gió, mới xoay người rời khỏi phòng.
Vừa mới ra khỏi phòng, đóng cửa lại, Dương Thần chỉ thấy một thân ảnh từ thang máy bước nhanh ra.
– Giám đốc Dương, thượng đế phù hộ anh, có thể trở về thật sự là khiến tôi chết mất!
Vẻ mặt Cố Đức Mạn lo lắng, thở hồng hộc, mặc áo ngủ chạy tới trước mặt Dương Thần.
Dương Thần ha ha cười nói:
– Tiểu Cô Tử, anh tới đúng lúc lắm. Tôi đang muốn tìm anh lấy chìa khóa, anh lại tự mình đưa qua đây.
Cố Đức Mạn hơi sửng sốt, vỗ trán:
– Ngại quá, cái chìa khóa vẫn còn ở trong phòng tôi. Vừa rồi gọi điện thoại đến đồn cảnh sát mới biết được anh bình yên vô sự trở về. Tôi liền sốt ruột chạy đến đây xem có phải anh ở đây với Nhược Khê không. Không ngờ thật sự là Giám đốc Dương, anh không bị thương tích ở đâu chứ? Tôi đi kiếm luật sư vừa lúc anh đã được thả.
Dương Thần như cười như không, nhìn Cố Đức Mạn trong chốc lát:
– Tiểu Cô Tử thật nhiệt tình.
– Nên thế, nên thế. Giám đốc Dương chính là ân nhân cứu mạng của tôi, đương nhiên phải dốc toàn lực hỗ trợ mới đúng.
Cố Đức Mạn lau mồ hôi trên trán, cười ha hả nói.
– Đã thấy Giám đốc Dương không có việc gì, tôi cũng an tâm.
Dương Thần vỗ vỗ bả vai Cố Đức Mạn, tiến đến bên tai Cố Đức Mạn, nhỏ giọng nói:
– Nhìn thấy anh không việc gì, tôi cũng yên lòng.
– Hả?
Cố Đức Mạn sửng sốt, dường như không rõ lời nói của Dương Thần có ý gì, cũng chỉ cười theo.
Sau khi cùng Cố Đức Mạn về phòng lấy chìa khóa, Dương Thần chậm rì rì đi đến cửa phòng thương vụ của mình, phòng của hắn được xếp xa nhất với phòng của Lâm Nhược Khê. Có thể nói, Cố Đức Mạn cũng coi như “Nhọc lòng”.
Tuy nhiên, Dương Thần vừa muốn mở cửa lại cảm thấy không thích hợp. Quả nhiên không đợi nhét thẻ vào, còn có người từ bên trong mở cửa ra.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/09/2020 11:29 (GMT+7) |