– Edward, chẳng lẽ anh không cân nhắc kỹ lưỡng, nếu như đầu tôi đau dữ dội, thì tiền bạc gia tộc Rothschild các anh có nhiều hơn nữa, cũng chỉ trở thành vật chôn theo của các thành viên trong gia tộc thôi.
Edward ở bên kia cười ha hả:
– Anh sẽ không làm điều đó, nếu anh thực sự vì chuyện đó mà muốn tàn sát gia tộc chúng tôi, thì lúc đầu tôi đã không chọn anh làm bạn đâu, cấp dưới của anh cũng sẽ không theo anh. An Tại Hoán xảy ra chuyện, xét đến cùng là do ông ta tự chuốc lấy, và ông ta tự đánh giá sai năng lực của mình. Quy luật mạnh hiếp yếu, anh hiểu thấu đáo hơn ai hết.
– Anh cho là khen tôi vài câu là hết chuyện ư?
– Vậy anh muốn thế nào, chỗ giao tình riêng, là bạn bè, tôi có thể cố gắng bù đắp cho anh.
Edward bất đắc dĩ nói.
Dương Thần tuyệt nhiên không trả lời, mà cúp máy thẳng.
“Bù đắp? Tôi lại không thiếu tiền, anh có thể bù đắp cái gì?” Dương Thần nghĩ thầm.
Nhưng Dương Thần cũng biết Edward nói không sai, nếu như không phải An Tại Hoán lòng tham không đáy, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế này.
– Cho dù ông ta thôn tính cả nhà họ Liễu, làm cho nhà họ An trở thành gia tộc lớn thứ hai Trung Hải, thì ông ta cũng không chịu dừng lại đâu.
Dương Thần cười khinh bỉ.
An Tâm ngồi bên cạnh buồn rầu.
– Em phát hiện quá trễ, lúc em biết chuyện đó thì hơn trăm chuyến hàng đã được vận chuyển qua Philippin rồi. Ông ấy nói chỉ cần có anh thì mọi chuyện không phải lo lắng. Nhưng khi thực sự xảy ra chuyện thì ông ấy lại hoàn toàn không dám đối mặt với anh. Ông ấy chỉ bảo em đến nói với anh, mong anh có thể giúp ông ấy.
– Hừm, ông ấy chẳng ngu, nếu như ông ấy thực sự đến trước mặt anh, anh sẽ không nể mặt em, mà giết ngay ông ấy cho bớt phiền.
Dương Thần nghiêm nghị.
An Tâm cũng không biết phải nói như thế nào, tha thiết hỏi:
– Bây giờ phải làm sao đây?
– Chẳng phải họ hàng nhà em muốn em về chia gia tài với họ sao, thế thì về trước đi.
Dương Thần thản nhiên nói.
An Tâm lưỡng lự, có chút lo lắng không yên, nhưng lúc này đây, một người phụ nữ như cô ấy cũng chẳng có chủ kiến gì, đành phải ngoan ngoãn gật đầu.
Vì sau khi An gia thôn tính Liễu gia, thực lực tăng vọt, chỗ ở cũng đổi ra biệt thự ở vùng ngoại ô phong cảnh đẹp, vị trí địa lí cũng do nhà phong thủy khảo sát tỉ mỉ, là nơi tích tụ tà khí.
Lúc xe chạy đến cửa chính nhà họ An, trước cửa đã đậu hơn chục chiếc xe hơi sang trọng, nói một cách tương đối, chiếc Porsche Cayenne của An Tâm chỉ là một trong hai triệu nhãn hiệu xe hơi thông thường mà thôi.
– Họ hàng nhà em đều rất giàu có.
Dương Thần cười mỉm nói.
An Tâm khẽ nhíu mày.
– Nhà họ An không phải do cha em cầm quyền, chú Hai và các chú bác khác đều có không ít cổ phần, cũng vì đó mà trước đây luôn khó đoàn kết phát triển lớn mạnh. Bây giờ ba em không còn ở đây nữa, nhất định là họ muốn đem cổ phần của nhà em ra chia.
– Tài sản đáng lẽ bị đóng băng rồi mà, sao họ còn có ý nghĩ tranh giành?
Dương Thần vừa đi vào nhà với An Tâm vừa hỏi.
An Tâm lắc lắc đầu.
– Tuy là bị đóng băng, nhưng sớm muộn cũng được mở ra, suy cho cùng tài sản nhà họ An không hề ít, nếu như nhà nước muốn nuốt hết, vậy thì quá trắng trợn, đối với hình ảnh của chính phủ không tốt. Huống hồ đầu tư của gia tộc Rothschild còn có hiệu lực, phục hồi không phải là chuyện khó. Cho nên, bọn họ đến thừa nước đục thả câu, cũng là lẽ phải thôi.
Giữa lúc nói chuyện, hai người đi theo mấy người giúp việc vào đến nội sảnh.
Dưới ánh sáng lung linh của đèn treo pha lê, hơn chục người đàn ông và phụ nữ ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, vẻ mặt ngạo mạn, ngồi trên sofa và ghế dựa ở giữa phòng khách, từng người đang nhấm nháp ly rượu vang đỏ, đang uống nước trà, đợi An Tâm trở về.
Nhìn thấy An Tâm và một người đàn ông lạ mặt bước vào nhà, mấy người họ hàng này có chút nghi ngờ, nhưng lại không quá để ý đến Dương Thần, chỉ là sau khi ánh mắt đôi bên trao đổi một chút thì đứng dậy.
Người đàn ông trung niên đứng dậy có nét hơi giống với An Tại Hoán, nhưng trẻ hơn cao to hơn một tí, để hai nét râu, cười khá giống thân sĩ, dịu dàng nói với An Tâm:
– An Tâm, cháu đã về rồi. Cha cháu bỏ cháu đi như thế, chú Hai rất sốt ruột, lập tức qua đây thăm cháu, cháu không sao thì tốt rồi.
An Tâm cười gượng một cái.
– Chú Hai lo xa rồi, cháu rất tốt, cha là cha, cháu là cháu mà.
– Cái con bé này, đùng cố làm khó bản thân như vậy nữa.
Một người phụ nữ xinh đẹp, vẻ mặt đầy thương xót bước lên nói:
– Ba cháu cũng thật là, làm gì không làm lại đi chống đối với nhà nước. Bỏ rơi cháu một mình tội nghiệp mà trốn đi như vậy, thực là nhà họ An bất hạnh. Nhưng mà An Tâm à, cháu cũng đừng quá đau buồn, còn có trưởng bối chúng ta ở đây, sau này có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm cô.
An Tâm cắn môi, gật gật đầu.
– Cảm ơn cô, cháu thật sự không sao cả. Mọi người đến khuya như vậy, cũng mệt lắm rồi, chi bằng nghỉ ngơi sớm đi, ở đây còn có phòng trống, có thể ngủ lại được.
Các trưởng bối nhìn nhau, một người đàn ông trung niên mắt hình tam giác xót xa cười nói:
– Cháu gái An Tâm, thời khắc nguy nan này không phải lúc để ngủ đâu. Thật ra các chú bác đến đây là có chuyện muốn nói với cháu.
– Chú Sáu cứ nói đi.
An Tâm thẳn thắng nói.
Lão Sáu này hiển nhiên làm người phát ngôn.
– An Tâm à, cháu cũng biết, bây giờ xí nghiệp và tiền vốn của gia tộc ta đều đã bị đóng băng. Các chú các bác khó lòng ngủ được. Đây là cơ nghiệp tổ tông nhà họ An chúng ta truyền lại, làm sao có thể nhìn nó bị hủy như vậy được chứ? Cho nên, chú, chú Hai, và cô Ba, đã đi gặp các Cục trưởng. Cục trưởng nói chỉ cần chúng ta làm theo yêu cầu của họ, thì sẽ nhanh chóng giải tỏa tài sản cho chúng ta, xí nghiệp sẽ hoạt động lại như thường!
An Tâm dường như hiểu ra, nhưng vẫn hỏi:
– Điều kiện gì?
Lão Sáu có phần bùi ngùi nói:
– Cục trưởng đã nói nếu như Gia chủ nhà họ An, cũng chính là anh Hai có thể giao ra cổ phần, từ bỏ chức vị Chủ tịch Hội đồng quản trị, thì có thể công nhận nhà họ An chúng ta không còn là đồng đảng phản quốc nữa.
Nghe thấy những lời này, Dương Thần ở bên cạnh luôn im lặng theo dõi cười thầm trong bụng, nội bộ nhà họ An cũng đấu với nhau nham hiểm như vậy, xem ra tất cả từ sớm đã có mưu tính trước, An Tại Hoán bị Bộ Quốc phòng điều tra ra kẽ hở không phải do sai suất của FBI Hoa Kỳ, mà là nội bộ nhà họ An có người tiết lộ.
Tất nhiên An Tâm cũng đoán ra được những điều này, nếu không thì bọn người này đâu thể nhanh như thế, An Tại Hoán mới vượt biên ra nước ngoài, họ đã có cách giải cứu nhà họ An?
– Cháu gái à.
Người chú Hai đau xót nói:
– Tuy rằng cũng không muốn, nhưng chúng tôi không còn cách nào. Bây giờ anh Hai nghiệp chướng nặng nề, có thể nói là tước quyền chính trị và tất cả tài sản cũng không thể tranh cãi gì. Mà nhà nước tha cho một lần, không phải không tịch thu tài sản của anh ấy mà là để cho nhà họ An chúng ta, chúng ta nên biết ơn. Cho nên…
An Tâm khẽ cười một cái, liếc mắt nhìn những người có mặt, tiếp lời nói:
– Cho nên là một người thừa kế tài sản, các chú bác mong muốn cháu có thể nhường lại tất cả cổ phần cháu có được, để nhà họ An có được sự tín nhiệm của chính phủ, đúng không?
– Ha ha, con bé An Tâm này từ nhỏ đã thông minh chỉ cần nghe là hiểu.
Chú Hai khen ngợi nói.
An Tâm thôi cười.
– Nếu như cháu không đồng ý thì sao?
Một câu biến chuyển nhanh như vậy khiến các chú bác nhà họ An nét mặt đều cứng đờ lại.
Sau một hồi tĩnh lặng, người phụ nữ đó cười khanh khách nói:
– Cháu gái An Tâm, tuy là cô thương cháu nhưng không phải chuyện gì cũng có thể chiều cháu. Đây là nghĩ cho đại cuộc của nhà họ An, mặc kệ con đồng ý hay không cũng phải nhượng lại cổ phần.
Nói xong, bà ta vỗ vỗ tay, một người đàn ông trong bộ tây phục từ ngoài cửa bước vào, mang theo túi công văn, đặt lên trên bàn một bản hợp đồng, nói với An Tâm:
– Cô An, tôi là luật sư cố vấn pháp luật của nhà họ An, đây là đơn chuyển nhượng cổ phần, cô chỉ cần ký tên, cổ phần trên tay cô sẽ được chuyển giao cho các vị thành viên của nhà họ An có mặt tại đây dựa theo tỷ lệ riêng biệt.
– Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không chuyển nhượng.
An Tâm lạnh lùng nói:
– Nếu như các chú các bác chỉ là muốn nói chuyện này thì xin về cho, cho dù trên người cháu không còn đồng nào, cháu cũng không nhượng lại cổ phần đâu.
Nói vậy, những người có mặt ở đó đều thay đổi sắc mặt, vẻ mặt bắt đầu bất thiện.
– Hừm!
Người phụ nữ ngạo mạn cười lạnh lùng nói:
– Thật đúng là cho rằng mình giỏi lắm rồi! Trưởng bối chúng tôi nói nhẹ nhàng cháu không nghe, thực sự nghĩ rằng chúng tôi bế tắc với con bé như cháu ư? Người đâu! Trực tiếp cho con bé này lăn dấu tay!!
Ngay lập tức số vệ sĩ đi theo hướng về phía An Tâm vây lại, mà hai nữ vệ sĩ của An Tâm đều bị cố định ở phía sau khó mà động đậy.
An Tâm theo phản ứng bản năng nhào qua ôm chặt lấy Dương Thần đang đứng phía sau mình, tựa vào trước ngực Dương Thần, ngẩng đầu dùng ánh mắt thơ ngây nhìn hắn.
– Ông xã, bây giờ em ngoan rồi, cho anh cơ hội để thể hiện đó!
Dương Thần mỉm cười, con tiểu yêu tinh này thật biết diễn, nhưng mà tình cảnh này mình rất thích.
Vài tên vệ sĩ vây lên, Dương Thần cũng không muốn đụng tay đụng chân, một sức mạnh hình vành khuyên trực tiếp từ trong người bùng ra trung tâm, làm mấy vệ sĩ cường tráng hoàn toàn không hiểu nguyên do gì văng ra ngoài!
Cùng với sự nâng cao năng lực, Dương Thần cũng không mấy hứng thú có sự va chạm thân thể với người bình thường.
Tuy rằng An Tâm biết Dương Thần rất mạnh, nhưng không ngờ người yêu mình không cần đụng tay cũng có thể giải quyết số dũng sĩ này trong tốc độ thần kỳ, nhất thời vừa mừng vừa sợ, dùng hết sức đặt một nụ hôn lên mặt Dương Thần, cười khanh khách:
– Ông xã, anh giỏi lắm!
Những lời này cũng là cố ý nói lớn tiếng hơn, để cho các chú các bác có mặt đều nghe, hiển nhiên bên trong vừa khích những người này. Dương Thần tùy ý đã khiến đám đàn ông, phụ nữ trước giờ kiêu ngạo đó hoảng sợ, lùi lại vài bước, vẫn là chú Hai sắc mặt nhợt nhạt, nghẹn ngào nói:
– Mày… Mày là ai! Sao lại xen vào chuyện của nhà họ An?
– Não của mấy ông bị hư hay là ngay cả lỗ tai cũng bị điếc.
Dương Thần cười mỉm nói:
– Không nghe thấy An Tâm yêu dấu của tôi gọi tôi là ông xã hả, các ông nói xem vì sao tôi phải quản rồi chứ.
Mọi người ngơ ngác, bọn họ đều chưa từng gặp Dương Thần, cũng không biết An Tâm lại có người yêu khác thường như thế! Bọn họ tuy là muốn tiền bạc, nhưng mà cũng nhút nhát và sợ chết, bằng không cũng không đợi đến khi An Tại Hoán rơi vào cảnh ngộ này mới đến tranh đoạt gia tài.
Tuy không cam lòng, nhưng những lão già này đều đã tính đến đường rút lui, ánh mắt ra hiệu, rồi cùng nhau gật đầu.
– Hừm, đúng là con gái tốt của nhà họ An, kiếm người ngoài đối phó với chúng ta.
Người phụ nữ đó mỉa mai nói:
– Coi như cháu lợi hại, chúng ta đi và đợi xem, tài sản nhà họ An đóng băng như thế suốt, coi cháu có thể chống cự được bao lâu!
Nói xong, mấy người quay người định bỏ đi.
Ánh mắt Dương Thần dò hỏi An Tâm, có cần giữ bọn họ lại, thậm chí giết ngay tại chỗ, Dương Thần cũng không để ý, nhưng An Tâm lại lắc lắc đầu, tuy là đáng giận, nhưng dù sao cũng là người thân, chưa đến nỗi đoạn tình đoạn nghĩa, vẫn là không ra tay được, huống hồ bọn họ cũng chưa xuống tay giết mình.
Nhưng lúc cửa lớn vừa mở ra, một người giúp việc từ bên ngoài chạy vào, thở hồng hộc lớn tiếng thất thanh:
– Không xong rồi, không xong rồi, cô Hai ơi! Có… có quân đội của Quân khu Giang Nam đến bắt người!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2020 03:29 (GMT+7) |