Mã Quế Phương nghiêng đầu nhìn về phía người con gái nằm trên giường.
Tuy rằng Mạc Thiện Ny đang trong cơn hôn mê, nhưng cánh tay để lộ ra ngoài tấm chăn lại đang nắm rất chặt.
A đầu ngốc ngếch.
Người đã ngất đi rồi mà vẫn còn lo lắng người ta sẽ lấy mất chiếc nhẫn mà người đàn ông tặng.
Một nụ cười chua xót trên khuôn mặt của Mã Quế Phương, dường như trong nháy mắt, người phụ nữ như già mười tuổi, quay đầu nhìn Dương Thần, người phụ nữ khẽ lau khóe mắt ươn ướt, cười nói:
– Dương Thần, cậu có biết cảm giác được làm mẹ của người phụ nữ là như thế nào không?
Mắt Dương Thần lộ vẻ hoài nghi, lắc lắc đầu.
Mã Quế Phương khẽ cười, thấp giọng lẩm nhẩm nói:
– Cả đời tôi chỉ có mỗi một đứa con gái này, từ giây phút nó được sinh ra, tôi đã nghĩ rằng, nếu như thế gian này nụ cười và nước mắt chia làm hai phần bằng nhau, tôi tình nguyện lấy hết tất cả nước mắt dồn hết lên người mẹ như tôi, và tôi sẽ đem hết nụ cười dành tặng cho con gái tôi.
Đây là nỗi lòng của một người làm mẹ, người phụ nữ này nhìn Ny Tử mà đau lòng:
– Cậu nghĩ rằng tôi không đau khổ sao, tôi rất khó chịu, giận một nỗi không thể chết thay cho nó… Nhưng tôi làm sao có thể nỡ lòng nào nhìn đứa con đáng thương sống một mình buồn khổ trên cái thế gian này?
Lúc còn nhỏ Ny Tử đã không còn bố, lại còn phải chịu bao nhiêu khổ đau như thế mới đến được thành phố lớn như Trung Hải này, khó khăn lắm mới gặp được quý nhân, mới có ngày trưởng thành và xuất sắc nổi bật như hôm nay… Tôi làm sao có thể nhẫn tâm khiến cho đứa trẻ đã chịu khổ hơn hai mươi năm nay lại còn đang trong giai đoạn đẹp nhất của đời người lại thành một kẻ người không ra người như vậy được.
Mã Quế Phương không thể nói tiếp được nữa và đã khóc không thành tiếng, che đi nỗi đau không thể nào tự mình thoát khỏi bể khổ của bi kịch.
Dương Thần đau khổ đứng tại chỗ, lòng đau như dao cắt, nhưng rất nhanh, ánh mắt nghiêm nghị kiên cường trở lại, kiên định nói:
– Bác gái, ngoài việc bỏ rơi Thiện Ny ra, cháu có thể vì Thiện Ny mà làm mọi việc, cháu hứa với bác, trong những năm bác còn sống cháu sẽ cho bác biết con gái bác ở bên cạnh cháu sẽ không phải là người thứ ba.
Mã Quế Phương hai hàng lệ ướt đẫm ngước đầu lên nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của chàng trai trẻ tuổi, mắt nhìn mắt một hồi lâu, một cái thở dài thật sâu, bỗng nhiên mỉm cười:
– Tôi đã hiểu kẻ làm cha mẹ cuối cùng cũng phải thua cuộc trước con cái của mình.
Dương Thần vừa nghe vậy bỗng vui mừng nói:
– Như vậy là, bác… À không, mẹ đồng ý?
Mã Quế Phương nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười có mang chút khởi sắc, chỉ có cách biểu đạt chân thực và thẳng thắn như vậy thì mới có thể nhìn ra tình cảm chân thành của chàng trai này.
– Cậu đấy à… Tôi không còn cách nào với cậu nữa.
Dương Thần cười khì khì gãi gãi đầu, khóe miệng luôn nở nụ cười vui mừng, hòn đá đè nặng trong lòng cũng được coi như là đã gỡ bỏ được một nửa, cứ coi như con người tu hành có cao siêu đi nữa, thì cũng sẽ bị phát điên bởi quan hệ nam nữ.
– Nhìn bộ dạng vui mừng của cậu kià… Ái chà, đã buổi chiều rồi kia à, tôi xuống chuẩn bị nấu cơm tối, cậu phải ở đây trông coi Ny Tử.
Nói xong, Mã Quế Phương lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Dương Thần một lát làm cho Dương Thần có chút ngứa ngáy.
– Mẹ, mẹ nhìn gì thế?
Dương Thần không nén nổi hỏi.
Mã Quế Phương có một chút ngại ngùng nói:
– Dương Thần à, thủ thuật vừa nãy của cậu có phải là pháp thuật tiên nhân không?
Sắc mặt Dương Thần có chút sa sầm lại, ngẩn người một lát nói:
– Đấy không phải là pháp thuật gì hết, nhưng… lại rất có tác dụng, tuyệt đối không phải là loại trò bịp bợm lừa người.
Mã Quế Phương hiểu một cách mơ hồ gật đầu, cùng với vẻ mặt suy tư, quay lưng rời khỏi căn phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Dương Thần luôn cảm thấy Mã Quế Phương dường như còn muốn nói điều gì, nhưng nén lại không nói nữa, cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng hắn cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều.
Quay người lại nhìn người phụ nữ đang trong giấc ngủ ngon, ánh mắt Dương Thần ánh lên vẻ dịu dàng, lặng lẽ ngồi xuống, nhìn thật kỹ khuôn mặt trắng hồng, hàng lông mày đẹp đẽ, đôi môi sắc hồng đào thắm.
Trong gian phòng của cô tràn ngập hương hoa lan thoát ra từ thân thể cô, nhưng Dương Thần không như mọi khi, mà khi ngửi thấy mùi hương đầy vẻ khiêu khích này, hắn không cầm lòng được cúi người xuống, nhưng chỉ có thân thể lạnh lẽo không chút nhúc nhích làm bạn với hắn.
Trong căn phòng tĩnh mịch, Dương Thần như quên đi thời gian, như quên đi tất cả những sự việc bên ngoài, có lẽ đối với người vợ lái xe ra đi trong cơn phẫn nộ có chút không công bằng, nhưng Dương Thần vẫn ích kỷ chỉ muốn giữ khoảng thời gian này giành cho người phụ nữ ngốc nghếch đang nằm trên giường bệnh này.
Từng giây từng phút dần dần trôi đi, bầu trời cũng trở nên dần u tối, do vì trời sắp mưa nên trời tối rất nhanh.
Dương Thần gần như không dám thở mạnh, chỉ sợ đánh động đến người đẹp, trong tiếng mưa gió ở bên càng lúc càng mạnh, Mạc Thiện Ny vừa mới hồi phục chưa lâu cũng đã tỉnh lại.
Từ từ mở đôi mắt, giống như sự mở ra của hai nguồn thanh tuyền trong bóng tối, dần dần mở ra.
– Em đã tỉnh rồi à, em đã đỡ chút nào chưa?
Dương Thần nhẹ nhàng hỏi.
Mạc Thiện Ny nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đang đứng bên cạnh giường, gần như có chút hoài nghi, giơ cánh tay, ngây thơ dụi dụi đôi mắt mới dám tin người mà cô nhìn thấy chính là người đàn ông cô yêu thương.
– Sao anh lại ở trong phòng của em?
Mạc Thiện Ny ngây ngô hỏi.
Dương Thần thở dài một tiếng nói:
– Chẳng phải là vì người con gái ngốc nghếch chỉ vì một ai đó mà lại tự mình dầm mình trong mưa đến mức ngã bệnh đấy sao.
Mạc Thiện Ny suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu ra, khẽ miệng cười, chống tay muốn ngồi dậy.
Tay vừa mới ra sức, liền đột nhiên cảm thấy có vật gì cứng cứng trong lòng tay phải, cô từ từ xòe lòng bàn phải…
Chiếc nhẫn kim cương màu hồng vẫn phát sáng rạng ngời, trong cái ánh sáng đơn điệu của căn phòng, nó rực rỡ như những ánh sao.
Mạc Thiện Ny nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đẹp đẽ kia một lúc lâu, nghịch ngợm lè lưỡi ra, giấu không nổi niềm vui giọng phẩn khởi nói:
– Anh đừng chê em quê mùa, thực ra hồi nhỏ em có ước rằng sẽ có một ngày có một người đàn ông tặng em một chiếc nhẫn kim cương thật to, cho nên… cho nên em bây giờ em rất vui.
Dương Thần nói trêu:
– Vậy có phải cũng mơ rằng, người đàn ông nào tặng em nhẫn kim cương thì em cũng sẽ lấy người đó?
Mạc Thiện Ny hai má đỏ ửng, xấu hổ cúi mặt xuống không nói được lời nào.
Dương Thần vuốt chiếc cằm mền mại của cô:
– Xấu hổ gì chứ? Nói xem nào, dù gì cũng chỉ có hai chúng ta, đã là vợ chồng rồi còn sợ gì chứ.
– Em mới không làm vợ chồng với anh…
Mạc Thiện Ny lườm Dương Thần một cái, đột nhiên như nhớ ra điều gì đấy, ngẩng đầu hỏi:
– Đúng rồi, mẹ em bà ấy…
– Mẹ em đồng ý rồi.
Dương Thần nói luôn.
– Cái gì?
– Anh nói mẹ em đã quyết định là tặng mèo con không chịu nghe lời là em cho anh nuôi dưỡng rồi.
Dương Thần đắc ý nói.
– Mèo con?
Phải một lúc Mạc Thiện Ny mới hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, ngượng ngùng cắn chặt môi, nhưng niềm vui đến quá đỗi bất ngờ khiến cho khóe mắt cô đỏ ửng lên.
Dương Thần chép miệng cười nói:
– Anh đã cố ý nói đơn giản như vậy, chính là sợ làm cho em vui quá mà khóc, em nhìn em kìa, anh khó khăn lắm mới điều chỉnh cơ thể em về như trước, mắt sưng do khóc nhiều cũng đánh tan, em lại khóc cho sưng lên rồi.
Mạc Thiện Ny vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn ném thứ trong tay về phía Dương Thần, nhưng lập tức ý thức được rằng trong tay đang cầm chiếc nhẫn kim cương, thế là lại cẩn thận cất vào chiếc tủ đầu giường, cầm chiếc gối ném về phía Dương Thần.
– Em khóc tức cười thế hay sao? Anh có biết em lo lắng đến mức nào không?
Dương Thần lộ vẻ như trút được gánh nặng, cười một cách khuây khỏa, mở rộng vòng tay, ôm chặt cô trong lòng.
Mạc Thiện Ny thả lỏng thân thể, nép chặt mình vào cơ thể người yêu, hưởng thụ giây phút hạnh phúc của hai người.
Cảm giác khổ tận cam lai, tràn ngập thể xác lẫn tâm hồn của cả hai.
– Tiểu Thiện Thiện.
Dương Thần gọi cô bên tai.
– Vâng.
Mạc Thiện Ny nhẹ nhàng đáp lại.
Dương Thần vuốt ve cô hỏi:
– Em… Sao em lại thích một người như anh chứ, anh trước đây thật ngu ngốc, đã vô tình làm tổn thương em không biết bao nhiêu lần, em lại dầm mưa đợi anh… Anh là người đã gây tổn thương trái tim em, anh có thật sự tốt như thế sao?
– Vâng.
Tiếng trả lời nhẹ nhàng nhưng trong đó là cả sự kiên định.
Dương Thần im lặng một lúc lâu.
– Anh tốt ở điểm nào?
Mạc Thiện Ny dựa vào vai của Dương Thần, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười tự nhiên đầy ẩn ý.
– Anh đấy à… Anh đẹp như một bông hoa vậy.
Dương Thần nhíu mày bất lực.
– Không được nói điều khách quan mà cả toàn thể nhân dân Hoa Hạ đều biết, anh muốn nghe lời nói thật lòng của em, em phải thành thực.
Mạc Thiện Ny bĩu môi, nhắm đôi mắt lộ vẻ tinh nghịch.
– Vậy thì phải nói như thế nào, mèo con rất ngây thơ không biết nói thế nào… Chi bằng anh dạy em?
– Ái chà… Được, anh dạy em.
– Vâng, em nghe đây.
– Anh yêu em.
– … Anh, yêu em.
Bên ngoài trời mưa càng lúc càng to, từng giọt mưa rớt xuống bên cửa sổ tưới lên những cánh hoa thược dược kiều diễm, những bông hoa khoe sự trong suốt của mình trong mưa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2020 03:29 (GMT+7) |