Trời đất vàng vọt, trưởng lão trong bốn gian nhà cũng không biết nên trả lời như thế nào, vì vậy bầu không khí trở nên trầm lắng rất lâu, một trưởng lão mới nói:
– Dương thiếu gia, nếu đã xuất quan, nên nhanh chóng đi gặp cô bé kia đi, ba ngày nay, cô ấy mỏi mắt mong chờ rồi.
Dương Thần vừa nghe, cảm nhận được một chút, lập tức lặng yên, lắc đầu thở dài một tiếng, cũng không cần nhiều lời vô ích, nhún người một cái, bay đến phạm vi của lầu Vạn Quyển.
Đợi Dương Thần đi khỏi, tứ đạo hùng hồn chân khí vốn có vượt qua trung tâm lầu Vạn Quyển, phiến đá kia lại một lần nữa kép kín không cho gió luồn qua.
Trong rừng cách bên ngoài lầu Vạn Quyển vài trăm thước, Thái Ngưng tràn đầy sinh khí đứng ở đó, hướng về nhà đá yên tĩnh, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.
Mặc dù biết rằng người đàn ông đi vào không có gì nguy hiểm, nhưng không hiểu sao không muốn ở nơi này chờ đợi.
Đột nhiên, một bóng người từ chỗ lầu Vạn Quyển bay ra, vị trí hạ xuống cách trước mặt mình đứng không xa.
– Dài cổ ra để trông ngóng như vậy, đều trở thành “Hòn vọng phu” rồi.
Dương Thần vừa cười.
Vừa bước đến chỗ người phụ nữ.
Dung nhan thanh tú của Thái Ngưng trở nên vui vẻ.
– Thế nào mà ra sớm vậy, em nghĩ rằng cần đợi đến sáng mai đó.
Dương Thần tiến lên ôm vai người phụ nữ, hỏi:
– Tội gì phải đứng thẫn thờ ở đây, anh không có việc gì, anh mà không ra sớm, em phải chờ ở đây qua đêm sao?
Thái Ngưng nhấp mím môi, ngập ngừng nói:
– Em cũng không biết tại sao… Chính là không yên tâm…
Dương Thần giơ tay xoa lên hai má Thái Ngưng, cười bí hiểm hỏi:
– Tiểu thư Thái Ngưng, anh có thể hỏi em một việc được không?
– Cái gì…
– Em… Rốt cuộc là có thích anh không? Hay là… rất thích anh vậy? Hay là… vô cùng thích anh?
Dương Thần nghiêm mặt hỏi.
Thái Ngưng biết hắn đang trêu đùa cô, quay đầu đi chỗ khác, khuôn mặt hồng hồng không trả lời.
Dương Thần nhíu mày.
– Chẳng nhẽ… đặc biệt, đặc biệt thích anh?! Ai da, em đã thể hiện một cách dũng cảm như vậy, anh đều xấu hổ đỏ cả mặt, em biết rõ da mặt anh mỏng…
Thái Ngưng giơ một chân giẫm lên lên chân Dương Thần, tức giận nói:
– Vừa mới ra chọc em vui lắm sao?
Dương Thần cười ấm áp nói:
– Là em khiến anh quá vui vẻ, vì vậy anh muốn chọc để em được vui vẻ.
Trong lòng Thái Ngưng run rẩy, cười thản nhiên, tự nhiện tựa vào ngực của Dương Thần, dịu dàng hỏi:
– Không nói những điều đó nữa… nói xem anh ở lầu Vạn Quyển đã tìm được cái gì, có giúp ích được gì không?
Dương Thần vỗ nhẹ vai của người phụ nữ, than thở nói:
– Cảm giác đem lại cho anh giống như anh đã hoàn thành xong học vị tiến sỹ, nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng học lướt qua tiểu học, tri thức ở trung học, đột nhiên nhìn thấy vật gì đó giống như khuôn sáo, cảm thấy mới mẻ, lại cảm thấy rất non nớt… nói thế nào nhỉ, tác dụng là có, nhưng một tiến sỹ như anh, tự nhiên sẽ không chỉ giới hạn ở sự sao chép dập khuôn.
Thái Ngưng suy nghĩ một lúc, trước mắt lóe lên tia sáng:
– Hay là… anh muốn sửa sang lại sau khi tự nghĩ ra công pháp?
Cô biết trình độ của Dương Thần còn cao hơn so với công pháp ở trong lầu Vạn Quyển không biết nhiều hơn mấy lần, vì vậy, sau khi xem xong cơ sở lý luận, tự nghĩ ra công pháp, là không phải không có khả năng.
Dương Thần gãi nhẹ lên đầu, với bộ dạng như chịu nhiều khổ cực và căm thù sâu sắc, nói:
– Vẫn còn chưa kịp để sửa sang lại hết, dù sao anh muốn dạy không phải là một cái, hai cái, ví như việc tu luyện của em đã nhanh bước nhập vào Tiên Thiên, mà những người khác phần lớn cơ sở đều không có, Khổng Tử đã nói, phải “biên tập sách giáo khoa theo trình độ”… Anh nghĩ kỹ xong sẽ nói với em.
Thái Ngưng nhận thấy hắn không có dáng vẻ đứng đắn, chỉ có thể cười yếu ớt không nói gì cả, nhưng tràn đầy sự khát khao trong đôi mắt.
… Bạn đang đọc truyện Dương Thần – Quyển 9 tại nguồn: http://truyensex.moe/duong-than-quyen-9-full/
Yến Kinh, trong phòng thương vụ ở một khách sạn xa hoa năm sao nào đó.
Trong không khí tràn đầy hương vị nước hoa của phụ nữ và hương vị kích thích của hormone.
Một thân thể nữ tính thiết tha từ chiếc chăn đơn màu Violet ở chiếc giường lớn đứng dậy, trần như nhộng đi đến tấm thảm, khom người từ mặt đất nhặt lên bộ quần áo bị tùy tiện ném xuống.
Da thịt của người phụ nữ bóng mượt nõn nà, nhưng không ít vị trí đều phảng phất có thể thấy rõ những vết cắn và vết bầm đen còn mới, khiến cho hình ảnh đẹp đẽ hiện ra một sắc màu không hài hòa.
Trên chiếc giường lớn, người đàn ông mặc áo choàng, mái tóc dài đang cầm chén rượu với nồng độ cồn rất cao và uống đến say, một tay cầm điếu xì gà, nhả khói.
Người phụ nữ lặng lẽ mặc lên bộ quần áo lót khêu gợi, trong ánh mắt có nét u sầu không thể hóa giải được, dường như do dự hồi lâu, mới lấy lại được dũng khí, mở miệng nói với người đàn ông trần truồng:
– Bất Vấn, em… có chuyện muốn nói với anh.
Người phụ nữ này, rõ ràng chính là Đường Tâm.
Nghiêm Bất Vấn hưởng thụ xong tuổi thanh xuân, đang thả lỏng toàn cơ thể, chậm rãi nói:
– Chuyện gì…
Đường Tâm cắn chặt răng, nhỏ nhẹ nói:
– Em bắt đầu từ tháng trước nữa… vẫn chưa đến kỳ kinh nguyệt…
Mạnh mẽ, Nghiêm Bất Vấn trợn to hai mắt, nhưng không phải bất cứ cái gì cũng vui mừng, mà thoáng hiện ra tia hung dữ.
– Cô gái… em nói cái gì!?
– Em… em nghĩ em đã… mang thai.
Đường Tâm nói với.
Giọng điệu dồn dập:
– Xin lỗi, em cũng không phải cố ý muộn như vậy mới nói với anh…
Thân thể của Nghiêm Bất Vấn giống như một trận gió cuốn tới trước mặt Đường Tâm, một tay nắm lấy cằm người phụ nữ, hung tợn nói:
– Anh nói cho em biết, đừng tưởng rằng trong bụng em có tế bào của anh có thể biến hóa ra sinh mạng, em trong mắt anh có thể trở nên cao thượng đến cỡ nào, trong mắt anh, em chỉ là một cơ thể người mẹ để gây trồng lên phôi phai, một vật chứa đáng thương tàn tạ! Nếu anh muốn sinh con, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm cơ thể người mẹ ưu tú để dưỡng phôi thai, em đê tiện như vậy, căn bản không xứng đáng sinh ra con của anh, em hiểu chưa?
Hai mắt của Đường Tâm u ám một hồi, lời nói của người đàn ông giống như mũi dao cắt từng miếng trong lòng mình, khiến cô nghẹt thở trong đau khổ!
– Em phải mang thai, đó là việc của em, muốn sinh con hay bỏ, đều tùy ở em, khi anh muốn em đến, em phải ngoan ngoãn đến, anh muốn em làm gì, em hãy ngoan ngoãn làm theo, những cái khác, không cần nhiều lời vô ích với anh! Nghe rõ chưa!?
Đường Tâm gắng sức gật đầu, cắn môi không dám có ý kiến gì khác.
Nghiêm Bất Vấn lạnh lùng nói:
– Đại kế hoạch của anh đã đến giờ khắc quan trọng, nếu em dám xen vào gây ra chuyện gì đó, em và thứ ở trong bụng của em, toàn bộ sẽ có kết cục tuyệt vời…
Đường Tâm theo bản năng che bụng lại, khó hiểu lắc đầu.
Nghiên Bất Vấn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đẩy người phụ nữ ra, lại là một trận giống như gió, quay trở lại giường!
Nước mắt của Đường Tâm chảy xuống lặng lẽ, nhưng cô không dám quanh quẩn lâu ở trong phòng, cô sợ rằng nếu khóc ra, sẽ khiến cho người đàn ông nổi giận…
Vốn tưởng rằng, nếu có thai với hắn, ít nhất hắn cũng dịu dàng một chút, nhưng bây giờ xem ra, quan niệm giá trị đạo đức thế đời, đối với người đàn ông, hoàn toàn không có quan hệ gì!
Vội vàng mặc quần áo vào, Đường Tâm lau khô nước mắt ở hốc mắt đang sưng đỏ, sau khi gục đầu nói lời từ biệt, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Sau mười phút, Đường Tâm mới chỉnh đốn lại hoàn toàn cảm xúc cực kỳ bi thương, đi thang máy xuống lầu, bước ra khỏi khách sạn.
Buổi tối cô vẫn còn phải về nhà, như vậy mới tỏ ra chưa xảy ra chuyện gì cả.
Tuy nhiên, không đợi cho Đường Tâm đi đến chỗ để xe của mình, một bóng người công khai chặn cô lại.
Một người đàn ông khôi ngô mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh đen, chiếc quần bò bị rách thành lỗ, đeo cặp kính thô kệch, chính là Lý Độn.
– Là anh…
Lông mày của Đường.
Tâm nhíu lại:
– Anh theo dõi tôi.
– Là quan tâm đến cô.
Lý Độn từ tốn nói.
Mấy ngày nay, Lý Độn gần như thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh mình, Đường Tâm cũng không còn kính nể nhiều đối với đại thiếu gia họ Lý, ngược lại hơi phát điên với sự bám riết đến phát ngán của Lý Độn.
– Lý Độn, anh muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi và anh là điều không thể được, cho dù anh có quan tâm đến tôi, trong mắt tôi, đó chỉ gây cho cho tôi thêm phiền toái!
Đường Tâm giận dữ nói.
Lý Độn không để ý đến, mà bỗng nhiên giơ tay ấn lên vai của Đường Tâm, ngón tay kéo cổ áo kiểu tây của Đường Tâm.
– Ngươi làm gì vậy!?
Đường Tâm kinh hãi vội.
Che lại.
Lý Độn đau lòng nói:
– Tâm nhi, tại sao… vai của em lại có vết bầm xanh… là ai đã làm em bị tổn thương?
Đường Tâm có chút hơi bối rối:
– Ai cũng không làm tôi bị tổn thương! Mắt của anh bị mù rồi!
Nhưng khi nói chuyện, sự tủi thân trong lòng lại dấy lên lần nữa, tự nhiên khóe mắt bắt đầu ươn ướt.
Lý Độn cười khẽ lắc đầu:
– Em không nói, cũng không sao cả, anh sẽ không bắt ép em, anh chỉ muốn em hiểu rằng, nếu em không thể giữ vững được, bờ vai của anh lúc nào cũng có thể cho em dựa vào.
– Anh điên rồi sao!?
Đường Tâm không kìm.
Nổi buột miệng chửi ầm lên:
– Có phải đầu của anh bị xe đụng phải!? Lý Độn, tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi và anh không thể có kết quả gì! Dù anh có ở bên cạnh tôi, tôi cũng sẽ không chọn anh! Tôi và anh căn bản không cùng một thế giới, rốt cục anh uống nhầm thuốc hay nghe không hiểu tiếng người!?
Lý Độn nói thẳng ra:
– Anh không nghĩ được nhiều như vậy, anh chỉ biết rằng, anh gặp em là tiếng sét ái tình, những ngày được nhìn thấy em càng nhiều, lại càng khó có thể kìm nén được tình yêu dành cho em, em có thể chán ghét anh, thậm chí hận anh, nhưng không thể phủ định được quyền hạn anh yêu em…
– Yêu?
Đường Tâm cười nhạo một tiếng, cất bước đi, đi đến bên cạnh cái bể ở bên ngoài khách sạn, nhìn những dòng nước tí tách không ngừng phun lên, lơ đãng nói:
– Tại sao tất cả mọi người đều hiểu được… Yêu? Mọi người đều nói à, yêu, vậy tình yêu kia rốt cuộc là cái gì vậy?
– Trên thế giới này, có lúc chỉ là sự trao đổi lợi ích, trung thành và phản bội, đơn giản chỉ là lợi ích nhiều và ít thôi… Yêu? Anh cũng đừng đùa giỡn một cách nhàm chán với tôi, nếu muốn đạt được cái gì đó từ người phụ nữ ngu xuẩn này như tôi, vậy thì đúng là rất xin lỗi, tôi không có cái gì có thể cho anh được.
Lý Độn yên lặng một lát, bước đến bên cạnh Đường Tâm, nói:
– Anh là một quân nhân, nói khó nghe một chút, là một người rất thô kệch, nếu em để anh báo cáo một loại súng nào đó, anh có thể nói ra năm sản xuất của nó, nhưng nếu em để anh nói ra ngón tay nào đeo nhẫn cưới, anh đều cần phải hỏi người khác trước, anh không biết trên thế giới này, người khác nghĩ như thế nào về chữ “yêu” này, nhưng anh tin rằng, anh yêu em…
Đường Tâm đột nhiên quay đầu, hỏi một cách trêu tức:
– Tốt thôi, đồ thô kệch kia, anh nói cho tôi biết, cách yêu của anh đối với tôi như thế nào?
Lý Độn bỗng nhiên giơ tay ôm lấy bờ vai mền mại của người phụ nữ, lớn tiếng nói:
– Tiểu thư Đường Tâm, tình yêu anh dành cho em, chính là đem tất cả sự khát khao của anh trao cho em, nhưng, bởi vì không thể trao cho em nhiều hơn nữa, anh cảm thấy rất ân hận…
Bên cạnh bể nước, động tác thô bạo của người đàn ông, những câu nói vang vang khiến người phụ nữ ngơ ngác không nói ra lời.
Sau một hồi, Đường Tâm quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn Lý Độn, giọng điệu thì thào:
– Tại sao anh lại ngốc như vậy… Tôi đã đủ ngốc rồi, nhưng tại sao ông trời lại còn phái anh đến bên cạnh tôi, Lý Độn… anh thật sự là người đàn ông ngốc nhất trên thế giới, tôi… tôi rất muốn hận anh…
Lý Độn nhẹ nhàng vuốt nhẹ bờ vai người phụ nữ, nhoẻn miệng, nhe răng ra cười.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/10/2020 03:29 (GMT+7) |