Việc đánh nhau ở ngoài cửa cũng khiến không ít người qua đường và khách mời cũng ngần ngại, trực tiếp trốn ở nơi rất xa.
– Tiểu tử này là người giỏi võ, tất cả cùng lên!
Mấy gã bảo vệ cùng ra hiệu cho nhau, cùng nhào lên để hòng bắt Dương Thần.
Từng trận quyền cước rít lên như gió, đều là nhân vật có sức mạnh lớn, trên đường là những cao thủ mỗi năm tiền lương không mấy trăm ngàn không thể mời đến được, nhưng trong mắt của Dương Thần căn bản không thể so sánh được.
Dương Thần cũng thật sự không tính toán sẽ phá dỡ hộp đêm này, dù sao cũng gây ra náo nhiệt cả khu, đưa Lưu Minh Hào trở về, lại còn khiến cho máu chảy thành sông, như vậy thật sự trở thành con ma giết người.
Chỉ cần đánh ngã sấp những người của hội Trường Kình dọc theo đường, hiệu quả tất nhiên sẽ xuất hiện, những câu nói hỗn độn về sự sĩ diện ở trên đường, có người tạt phân vào mặt bọn chúng, lẽ nào có cái đạo lý không liều mạng?
Gần như giơ một tay là quật ngã một người, Dương Thần bắt lấy mấy người vạm vỡ này, giống như quăng quả tạ thịt người.
Bắt lấy, xoay người, kéo lên, ném đi, làm liền một mạch!
Bọn bảo vệ vừa mới đến gần, liền nhận thấy hai chân rời mặt đất, đầu váng mắt hoa, khi vừa mới phản ứng lại, đã bị một sức mạnh không thể kháng cự nổi ném chạm vào tường hoặc những thiết bị khác!
Những tiếng đánh “Bình bịch” những người bên cạnh nghe thấy được da đầu run lên, những người phụ nữ kêu thét chói tai.
Thu dọn những thanh niên trai tráng ở cửa xong, Dương Thần ngang nhiên đi vào trong cửa chính của hộp đêm.
Hôm đêm trang hoàng tráng lệ nguy nga, bên trong nhìn vào còn lớn hơn bên ngoài rất nhiều.
Vừa vào cửa chính là sàn nhảy lớn ánh đèn lấp lánh, cuộc ẩu đả ở bên ngoài không hề ảnh hưởng đến các đôi nam nữ đô thị đang náo loạn ở bên trong, bọn họ đang uốn éo cơ thể trên sàn nhảy, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thân thể quấn vào nhau, có người rõ ràng có dùng thuốc, tinh thần hoảng loạn đang tùy tiện hôn nhau ở trong đó.
Bên trong là một vài quán rượu và điểm tụ tập mờ tối, mọi người đang chen chúc, rõ ràng việc kinh doanh rất thịnh vượng.
Chiếc cầu thang cao cao uốn lượn ở hai bên, hướng lên trên có thể nhìn thấy một vài bức tranh Châu Âu, cũng giống như bên ngoài, có rất nhiều vệ sĩ khôi ngô đang đứng ở đó.
Dương Thần cẩn thận phân rõ ra, vị trí trung tâm của trụ sở hội Trường Kình, hẳn là chỗ sâu bên trong của hộp đêm, đó không ngoài dự kiến, sau khi lên lầu cần bước vào bên trong.
Vì thế, Dương Thần tự mình chạy lên lầu.
Lúc này, bên trong tai nghe của mấy vệ sĩ chuyền đến tin bên ngoài có người xâm nhập, sau khi miêu tả rõ ràng diện mạo của người thanh niên xâm nhập vào, các vệ sĩ lập tức vây chặt lấy Dương Thần.
– Là tên kia, bắt lấy hắn.
Những gã bảo vệ khôi ngô có liên quan nhanh chóng bổ nhào lên trên, khí thế hùng hổ, nóng lòng muốn xé nát gã đàn ông dám khiêu khích bọn họ mới được!
Căn bản Dương Thần không hề chịu trở ngại gì, cứ hai người tiến lại gần, lại trực tiếp lách ra sau, đá một cái về phía sau, trực tiếp đá những tên này lăn lông lốc xuống lầu.
Cứ như vậy trên đường không biết bao nhiêu vệ sĩ đã bị đánh ngã, Dương Thần lách qua hành lang phía trước, bước vào một hành lang nghệ thuật dài.
Sở dĩ nói “Nghệ thuật” bởi vì hai bên hành lang, không ngờ bắt đầu xuất hiện những nguyên bản điêu khắc tinh mỹ, tranh thủy mặc của Hoa Hạ và không ít những bảng chữ mẫu của thơ ca.
Dương Thần mặc dù không phải là người lành nghề, nhưng những thứ này về cơ bản vẫn có thể nhận ra được, không phải là những thứ nhà giàu mới nổi mua nổi, rõ ràng là có người cẩn thận cất giữ để cho người đến đánh giá.
Chẳng qua là, những người ưa thích bầu không khí của nghệ thuật, lại đem mấy thứ này làm náo động cả hộp đêm, hoặc là trụ sở của bọn xã hội đen, cũng có thể coi như là tuyệt vời.
Đúng lúc này, chỗ sâu bên trong hành lang, đột nhiên hai nhóm cô gái bộ dáng nóng nảy chạy ra.
Phần lớn nhóm phụ nữ này sắc đẹp thuộc dạng trung và thượng lưu, mặc áo da màu đen bó sát người, phần lớn đúng là đặc thù của con lai, có người da ngăm đen, có người lại là người trắng tóc đen, lộ ra bộ ngực thịt lớn, lưng sau cũng kéo dài đến mông.
Điểm chung lớn nhất là, Dương Thần có thể dễ dàng nhận ra, bọn họ đều trải qua huấn luyện bộ đội đặc chủng nghiêm khắc, vì vậy trình độ phát triển của đạt tới mức kinh ngạc, ít nhất những nam giới bình thường có thể khẳng định không mạnh bằng bọn họ.
Nhìn thấy đám người phụ nữ vẫn không có ý định động thủ, Dương Thần cũng chỉ nhìn mấy cái, tiếp tục tiến lên phía trước.
Đi đến một góc rẽ, một cô gãi nhuộm tóc đỏ đột nhiên nói:
– Mời đi theo hướng bên phải, Thái Tử đang chờ ngài.
Trong giọng điệu của người phụ nữ, Dương Thần đúng là nghe thấy giọng phát âm có chút tiếng Nga, không khỏi có chút kinh ngạc, xem ra nhân tài bên trong hội Trường Kình, quả thật không ít.
Bước đi hành lang dài mấy chục mét, mới đến được phòng tiếp khách của Thái Tử mà cô gái kia đã nói.
Mở cánh cửa chính nặng nề được điêu khắc từ gỗ lim ra, Dương Thần bước vào phòng, giẫm lên trên là thảm nhung đủ loại hoa từ vịnh Ba Tư.
Trên một chiếc ghế Sô – pha da cứng màu đen dài, một gã đàn ông mặc trường bào màu lam, da trắng nõn nà khôi ngô tuấn tú, xem ra cũng ước chừng ba mươi mấy tuổi, dựa vào một góc ghế Sô – pha, tay cầm một chiếc quạt xếp, đang thảnh thơi uống trà Thiết Quan Âm.
Bên cạnh người đàn ông, một người phụ nữ da trắng tóc vàng mắt xanh, dung mạo xinh đẹp, chỉ mặc một chiếc bikini màu hồng nhạt, chiếc mông to béo đang ngồi tựa lưng trên ghế Sô – pha, bên dưới cặp đùi đầy đặn mượt mà, đó là bắp chân vô cùng mảnh khảnh.
Cử chỉ lả lướt của đôi chân người phụ nữ da trắng, lúc lúc lại tìm đến miệng của người đàn ông mặc trường bào kia.
Sau khi người đàn ông nhấp một ngụm trà, lúc nào cũng vội vã thè lưỡi ra, trên mắt cá của người phụ nữ đó, cẩn thận hôn, dường như đang hưởng thụ hương vị của những đồ ăn đẹp nhất nhân gian, đôi lúc còn mở miệng ra dùng răng cắn nhẹ, vui đùa khiến cô gái tóc vàng không ngừng cười lên khanh khách.
Dương Thần sau khi nhìn chăm chú đôi nam nữ này một hồi, cũng không nói gì, ngồi ở ghế Sô – pha đối diện xem chừng một lát, chỉ có điều khóe miệng mang theo nụ cười quái dị.
Qua một lúc lâu, người đàn ông đó cuối cùng cũng quay đầu lại, lộ ra một nụ cười tao nhã ấm áp, nói:
– Chân của người phụ nữ, nếu như đẹp, so với bất kỳ bức tranh nào trên thế giới, cũng không kém cỏi gì, không phải sao.
Dương Thần khẽ nhún vai:
– Tôi cảm thấy anh đi liếm cái đũng quần kia của cô ta, cô ta sẽ càng vui hơn.
Người đàn ông cười ha hả:
– Tại hạ chẳng qua là muốn thưởng thức bàn chân, không phải là tham lam yêu đương nữ sắc, vị huynh đệ này xem ra hiểu lầm rồi.
– Nếu muốn thưởng thức vị trí trên cơ thể người phụ nữ, cần dùng lưỡi để liếm, tôi cảm thấy cần tập trung sức chú ý vào nơi có hiệu quả cao sẽ khá tốt.
Dương Thần nói một cách không hứng thú.
Người đàn ông nhíu mày, xua tay:
– Thật là trần tục, thật là trần tục, thôi, thôi, Cao mỗ từ trước đến giờ không cãi nhau với người trần tục.
Dương Thần rốt cuộc đã nhìn ra, đây gọi là tên Thái Tử, hẳn là đầu óc so với mình càng có vấn đề.
– Tại hạ là Cao Vũ, chính là hội trưởng nhỏ của hội Trường Kình, xưng là Thái Tử Trường Kình, vậy vị này chắc là con rể của bá phụ Lưu Thanh Sơn hội Thanh Long, Dương Thần tiên sinh chứ?
Cao Vũ phe phẩy quạt hỏi.
Dương Thần cũng không trả lời, trực tiếp hỏi lại:
– Lưu Minh Hào đâu?
Cao Vũ nói:
– Mẹ của tiểu huynh đệ Lưu Minh Hào chính là bạn cũ với cha ta, nó có duyên gặp ta mấy lần, lần này bỏ nhà ra đi, chỉ muốn ở lại chỗ bé nhỏ này mấy ngày, nếu Dương tiên sinh muốn đem nó đi, đương nhiên ta sẽ gọi nó đến đây cùng Dương tiên sinh trở về. Vừa rồi bị người cản trở, đó chỉ là sự hiểu lầm thôi.
Dương Thần hơi ngạc nhiên, ý của người này có phải muốn trực tiếp thả người một cách thoải mái.
Hay là, mình đã nghĩ nhiều quá?
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một vài tiếng động.
Một lát sau, một cậu thanh niên quen thuộc xuất hiện ở cửa, rõ ràng là Lưu Minh Hào!
– Anh rể!?
Lưu Minh Hào mặc chiếc.
Áo lót màu trắng, một chiếc quần cộc vải bông, giống như vừa từ trên giường đứng lên, nhìn thấy Dương Thần, vô cùng phấn khởi.
– Làm thế nào anh đến được đây vậy!?
Dương Thần vẫy tay về phía nó, để Lưu Minh Hào tự đến trước mặt.
Một tay nắm lấy Lưu Minh Hào, trong mũi ngửi thấy mùi vị, nhíu mày nói:
– Nói, tiểu tử này vừa rồi em làm gì?
Lưu Minh Hào sắc mặt đỏ lên, ngượng nghịu một hồi, nhưng vẫn trung thực nói:
– Ha ha, em… em cùng với cô bé người tây, làm mấy cái, anh rể, anh không biết sao, cô bé người tây mà Thái Tử ca giới thiệu cho em, thật thích thú! Còn thích thú hơn nhiều so với các cô gái trung học ở Trung Hải! Muốn ngực có ngực, muốn mông có mông! Em sắp bị cạn sức rồi!
Dương Thần hận không thể đấm một quả cho lăn lốc như quả cầu, tuy nhiên đột nhiên nhớ tới, khi mình còn ở tuổi nó, những người phụ nữ cao cấp đều dùng để mở đại hội thể dục, cũng không có gì để nói, ho khan hai tiếng nói:
– May mắn lúc đầu không để cho Trinh Tú với em, tiểu tử này… không bài bản như anh.
Lưu Minh Hào vừa nghe xong, vội tranh luận:
– Điều đó không giống nhau! Em theo đuổi Trinh Tú là thật tâm! Cô ấy không chấp nhận em, vậy em đành phải đi chơi với người con gái khác! Bằng không em khẳng định sẽ toàn tâm toàn ý với một mình cô ấy!
– Thôi đi! Đó là do gen của cha cậu, quỷ mới tin được!
Dương Thần khinh.
Thường.
Lưu Minh Hào tối sầm mặt lại:
– Hừ, hắn không phải là ba em! Em không có người cha như vậy!
Dương Thần nhíu mày.
Xem ra Lưu Minh Hào đã thật sự biết được một số chuyện, nhưng đây không phải là lúc nói chuyện, vì thế nói với Cao Vũ:
– Chúng tôi đi đây, muốn đưa nó về Trung Hải, anh có thể tiếp tục liếm hy vọng đầu lưỡi của anh sẽ không bị lây bệnh phù chân.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/10/2020 03:29 (GMT+7) |