Xong tiệc, Dương Thần và Thái Ngưng cùng nhau trở về nơi ở do Đường Lộ Di sắp xếp.
Dưới ánh trăng, hai người giẫm lên con đường lát đá, cơn gió rừng nhẹ nhẽ khẽ bay qua.
Thái Ngưng thấy Dương Thần không nói gì, nhẹ nhàng hỏi:
– Vẫn còn đang lo lắng việc thượng cổ gia tộc à?
Dương Thần cũng không giấu diếm.
– Không giấu gì em, anh có thể chắc chắn bọn gia tộc có thể vẫn đang tồn tại, nhưng anh cũng không sợ, không biết bao nhiêu lần thập tử nhất sinh rồi, nếu bọn họ dám bén mảng đến, anh cũng dám tiếp trận bọn chúng, điềuanh lo lắng là bọn họ sẽ lại hại người của Đường Môn, anh không muốn một ngày nào đó người phụ nữ đang nằm cạnh bỗng dưng cầm dao đâm anh một nhát.
Thái Ngưng cười cười.
– Vậy thì hãy tập trung mà dạy chúng em tu hành, để ý nhiều hơn một chút, chí ít em biết những người phụ nữ bên cạnh anh không phải ai cũng ngu ngốc, sẽ có một ngày bọn họ trưởng thành đến mức làm cho bọn chúng sợ hãi.
Dương Thần vui vẻ cười ha ha nói:
– Em thật là bình tĩnh, nói đến người phụ nữ khác mà lại điềm nhiên đến vậy cứ như em căn bản không để ý đến vậy.
– Em vốn không phải vợ anh, có tư cách gì mà đi để ý chứ? Đây gọi là mua vui trong đau khổ, chẳng phải là anh sở trường nhất trong vụ này hay sao, sao bây giờ lại tỏ ra lo lắng vậy?
Thái Ngưng trừng mắt nhìn hắn.
– Huống hồ, tình hình bây giờ cũng chưa phải là tồi tệ, tên đó vẫn không dám xuất hiện trước mặt anh, có thể là hắn ta biết hắn ta không phải là đối thủ của anh.
Dương Thần nghĩ cũng phải, bản thân cũng không phải là kẻ nhát gan sợ sệt, nếu nói là sợ thì chỉ có sợ đàn bà mà thôi, quan tâm gì tới thượng cổ gia tộc chứ, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu, ra một người thì giết cả ổ.
Lúc sắp đến cửa phòng, Dương Thần kéo tay Thái Ngưng nói:
– Ngưng Nhi, cùng nhau…
Vì là do Đường Lộ Di sắp xếp hai phòng cho nên Dương Thần có chút không vui.
Thái Ngưng không phải là không biết ý, có chút xấu hổ nói:
– Mai còn phải dậy sớm đến hậu sơn, anh không thể đợi thêm mấy ngày nữa sao…
– Em không phản đối?
Dương Thần bỗng vui trong lòng.
– Em…
Thái Ngưng không biết phải mở miệng như thế nào, cô cũng giống như em gái Thái Nghiên, cũng muốn cùng người mình thích bước được đến bước đó, nếu không thì luôn cảm thấy bức bối, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Không đợi Thái Ngưng mở miệng, cái bóng diễm lệ kia bước lại gần.
– Đương nhiên là không được.
Đường Lộ Di đột nhiên bước đến.
Dương Thần khuôn mặt khó chịu.
– Tôi nói, sư phụ của Ngưng Nhi, bà có yêu mến đồ đệ Ngưng Nhi thế nào đi chăng nữa, thì cũng không cần phải lúc nào cũng bám theo như thế.
Đường Lộ Di hừ một cách lạnh lùng nói:
– Cậu nghĩ rằng ta đang muốn gì? Là do ta lo lắng, chỉ vì một chút vui thú của cậu mà làm lỡ dở đại sự tu hành của Ngưng Nhi.
Dương Thần không hiểu hỏi:
– Ý gì?
– Quả nhiên là cậu không hiểu gì hết, thật không hiểu sao tu luyện của cậu lại có thể tu hành đến cảnh giới này chứ.
Đường Lộ Di thở dài nói:
– Đối với phụ nữ mà nói, nguyên âm của cơ thể của họ còn quý hơn cả dương khí của đàn ông, bây giờ Ngưng Nhi vẫn còn đang nguyên vẹn, tự có nguyên âm bảo vệ cơ thể, chân khí nội công sinh ra cực kỳ thuần khiết, nếu như bị cậu… phá hoại, vậy thì muốn đột phá vào Tiên Thiên cảnh giới ít nhất cũng phải kéo dài ba năm, nếu như không xảy ra việc ngoài ý muốn, với tư chất của Ngưng Nhi một hai năm là đã có thể vào Tiên Thiên cảnh giới, nếu như cậu cứ nóng vội như vậy, chỉ vì một chút tham lam vui thú của cậu mà phải khiến cho Ngưng Nhi khổ luyện ba năm sao?
Dương Thần sửng sốt, nhìn Ngưng Nhi đang cúi đầu vì xấu hổ đến đỏ cả mặt.
– Có đúng là có chuyện này, Ngưng Nhi sao em lại không nói?
Thái Ngưng ngập ngừng, hiển nhiên là thừa nhận, nhưng lại không biết trả lời như thế nào.
– Hừ, nha đầu này, chắc lại không thể tự mình mở miệng, lại không muốn từ chối cậu, tình nguyện vì cậu mà khổ luyện công phu thêm một thời gian nữa, lẽ nào cậu không hiểu cho tâm ý của nó?
Đường Lộ Di đầy sự phẫn uất.
– Đúng là phụ nữ bất trung lưu, sư phụ dạy con mười năm, lại không quan trọng bằng tên tiểu tử này đối với con mấy tháng.
– Sư phụ, không phải như vậy…
Thái Ngưng đang định giải thích.
– Không cần nói nhiều nữa.
Đường Lộ Di đưa mắt nhìn về phía Dương Thần.
– Đã biết rồi thì không được động chân động tay đến Ngưng Nhi nữa, ngày mai cậu vào Vạn Quyển Lâu, cố mà nghiên cứu, dựa vào sự hiểu biết tu luyện của cậu, nếu như dung hòa thêm pháp môn các môn phái chính thống nhất định thu hoạch rất khá, nếu như có một ngày có thể giúp đỡ Ngưng Nhi đột phá Tiên Thiên cảnh giới, thì kẻ làm sư phụ ta cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Dương Thần trong lòng rộn lên một tình cảm ấm áp dạt dào, nhìn người phụ nữ đang rất xấu hổ đứng bên cạnh, tuy rằng cô không giống như em gái Thái Nghiên bên ngoài luôn nóng bỏng, nhưng trong tim là cả một tấm chân tình, có thể thiêu đốt trái tim con người.
Đêm nay, tất nhiên là Dương Thần sẽ không đụng vào Thái Ngưng, cô đã nghĩ nhiều cho hắn như vậy, thì hắn cũng không nên phụ tấm chân tình của người ta, như vậy quả thực không đáng mặt đàn ông.
Rạng sáng hôm sau, Dương Thần cùng hai huynh muội Đường Điện Sơn và Đường Lộ Di lên đường đi về phía cấm địa Vạn Quyển Lâu.
Trước khi đi, tất nhiên là có bịn rịn chia tay Thái Ngưng, Thái Ngưng tuy cũng là đồ đệ ưu tú, nhưng cũng không đủ tư cách bước vào vùng cấm địa ấy, chỉ có thể ở lại Đường Gia Bảo chờ Dương Thần.
Con đường từ Đường Gia Bảo đến rừng trúc sau núi, đi sâu vào trong các rừng trúc dần dần biến thành rừng thúy bách, một kiến trúc được bao bởi ngôi nhà bằng đá xuất hiện trước mắt.
Dương Thần thăm dò, ngạc nhiên hỏi:
– Ở đây không có cửa sao?
Đường Điện Sơn giải thích nói:
– Bốn gian phòng đá ở đây, đều do bốn trưởng lão lần lượt là thiên địa huyền hoàng đức cao vọng trọng của Đường Gia Bảo bảo vệ, bốn vị trưởng lão đã hơn trăm tuổi rồi, chỉ có những cao thủ có cơ hội bước vào cảnh giới hóa thần của Đường Môn chúng tôi mới được bước vào Vạn Quyển Lâu, bình thường không được phép làm phiền, đương nhiên không có thói quen mở cửa.
Dương Thần nói:
– Vậy tôi phải bay vào sao?
– Đúng vậy.
Đường Điện Sơn chắp tay.
– Đường mỗ và gia muội cũng chỉ đưa Dương thiếu gia đến được đây thôi, tối qua cũng đã bàn bạc với các sư thúc, một mình Dương thiếu gia đi vào là được, hai chúng tôi không thể tự dưng mà đi vào.
Đường Lộ Di nói:
– Cậu vào đi sẽ không có vấn đề gì, nhưng tuyệt đối không được đả thương bốn vị sư thúc, họ chỉ làm tròn bổn phận bảo vệ.
Dương Thần vừa nghe, vội cười nói:
– Trừ phi bọn họ còn muốn ra tay thăm dò tôi mới cho tôi đi vào?
– Bởi vì cậu không phải đệ tử chính thức của Thục Sơn, hơn nữa lại càng không phải là người trong Đường Môn, theo lệ thì người ngoài muốn vào mượn sách trong Vạn Quyển Lâu, ít nhất phải chống cự được ba chiêu bất bại của bốn vị sư thúc, nếu không thì không có tư cách gì làm cho Đường Môn chúng tôi khâm phục cả…
Đường Điện Sơn nói.
Dương Thần mỉm cười, quy tắc này, trừ phi muốn nói nếu như ngươi không có tu luyện hóa thần trở lên thì căn bản không đáng đi vào đó.
Nhưng người đạt đến cảnh giới hóa thần trở lên, đi vào đó cũng không chắc sẽ có lợi lộc gì, tự nhiên sẽ không còn hứng thú xông vào xem đến cùng, Vạn Quyển Lâu đúng là không mở rộng với người ngoài.
Dương Thần không nhiều lời, cũng lười thi triển tu luyện, thả người khẽ bay lên, cơ thể nhẹ tựa lông hồng, bay đến giữa không trung bốn mặt là nhà đá.
Giữa nhà đá, là một khoảng trống màu xám, ba chữ vàng “Vạn Quyển Lâu” rõ ràng viết trên mặt đất.
Dương Thần bỗng hiểu ra, thì ra “Lâu” thực ra lại chính là một địa đạo.
– Anh bạn tu luyện xuất sắc, nhưng cái ta chờ đợi còn cao hơn một chút nữa.
Một giọng nói hoài cổ phát ra từ ngôi nhà có chữ “Thiên”, tiếp sau đó, bốn luồng thiên tiên chân khí tinh túy đến mức tận cùng, bùng nổ mãnh liệt từ trong bốn ngôi nhà đá kia.
Lúc này Dương Thần mới phát hiện ra, cả bốn căn nhà đều lộ ra vẻ cổ quái, mấy phiến đá không ngăn cản luồng chân khí, trái lại chân khí còn đi qua các phiến đá đó, hơn nữa còn có sức mạnh vô biên.
Nhưng luồng chân khí mà người ngoài xem vào lập tức có thể tán thành làm trăm mảnh, lại không khiến Dương Thần để mắt đến.
Dương Thần cũng không có hứng thú động thủ với bọn họ, cứ như vậy đứng trong không trung, để mặc cho luồng chân khí xuyên qua cơ thể hắn.
Thiên Địa Diễn Sinh Chi Lực, tư sinh vạn vật, dung quán vạn vật.
Chân khí vừa đi vào cơ thể Dương Thần, nhưng đi vào như thế nào liền đi ra như thế đấy, hoàn toàn không gây ra chút tổn thương nào.
Đường Điện Sơn và Đường Lộ Di đang quan sát đằng xa ngoài Vạn Quyển Lâu, nhìn thấy cảnh tượng này một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, họ hoàn toàn không hiểu, tại sao Dương Thần không có một chút phòng vệ lại có thể hoàn toàn bình yên vô sự trước những làn chân khí Tiên Thiên.
Căn nhà đá bốn gian Thiên Địa Huyền Hoàng sau khi tăng thêm chân khí để công kích vẫn không có tác dụng gì, cuối cùng cũng phải lặng lẽ bỏ cuộc.
– Anh bạn quả thực là một người tu hành hiếm thấy, xin mời vào Lâu, thời gian là ba ngày, đến hạn Vạn Quyển Lâu sẽ tự động mở cửa…
Giọng nói trên ngôi nhà đá có chữ Thiên cất lên, giọng nói có chút bất lực.
Nói xong, phiến đá trên mặt đất của Vạn Quyển Lâu kéo ra theo bốn hướng để lộ ra một thông đạo sâu thẳm, độ sâu ít nhất cũng hơn trăm mét.
Dương Thần cúi đầu về bốn phía coi như chào hỏi và lập tức bay xuống, nghĩ đến bên dưới là một tàng điển khó lường, có thể làm cho tu luyện Dương Thần tiến triển thần tốc thì cũng không khỏi động lòng.
Gã hòa thượng lang bạt như hắn cuối cùng cũng tìm thấy chùa tự của bản thân, nhưng còn phải xem, hòa thượng chùa người ta niệm kinh như thế nào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/10/2020 03:29 (GMT+7) |