Dương Thần trâng tráo hô câu đó, sau đó lách qua Quách Tuyết Hoa nhéo mũi xinh của Trinh Tú một cái, làm cho Trinh Tú như con thỏ nhỏ phải kích động cắn người.
Tình cảnh này khiến Quách Tuyết Hoa không ngừng lườm, nhìn đứa con không biết xấu hổ của mình, quả thực là kẻ dở hơi, chỉ tiếc bản thân mình đã bỏ lỡ thời nhi đồng và niên thiếu của hắn.
Quách Tuyết Hoa và Vú Vương nhìn nhau cười, cả hai đều nhìn thấy được trong mắt nhau sự vui mừng.
– Cậu chủ, cậu đừng đùa con bé Trinh Tú nữa, ngày hôm nay vui như vậy, chúng ta hay là ra ngoài cùng ăn một bữa cơm đi.
Vú Vương kiến nghị.
– Ngọc Lan, ý kiến này không tồi.
Quách Tuyết Hoa vui vẻ nói:
– Còn có thể gọi con bé Thái Nghiên, cùng với hai mẹ con Đường Uyển và Đường Đường, đúng rồi, còn có Sắc Vi, Thiến Ny, An Tâm và Minh Ngọc, thi Dương Thần liên hệ, có chuyện vui mọi người cùng vui.
Vừa nói xong, Quách Tuyết Hoa liền cảm thấy có vấn đề, đúng rồi! Lâm Nhược Khê hãy còn đây mà!
Mình cứ cao hứng một cái đều nghĩ gọi hết mấy đứa con gái mình thích lại, tự nhiên không để ý đến cách nghĩ của con dâu.
Quách Tuyết Hoa không khỏi vài phần ngượng ngùng nhìn về phía Lâm Nhược Khê hỏi ý kiến:
– Nhược Khê con cảm thấy thế nào? Hay là cả nhà chúng ta cùng ra ngoài ăn?
Lâm Nhược Khê thản nhiên cười:
– Mẹ nói phải, gọi hết mọi người đến đi, con không có ý kiến.
Nghe Nhược Khê trả lời dễ chịu bình thản như vậy, Quách Tuyết Hoa mặc dù vui nhưng cũng lấy làm lạ.
Còn Dương Thần trong lòng bất ngờ, bỗng nhiên ý thức được, đây là Nhược Khê bỏ đi địa vị của mình, như là mọi chuyện đều đã nhìn ra.
Nếu như là trước đây, Dương Thần sẽ cảm thấy không gì vui bằng, bởi vì bản thân cuối cùng cũng không cần vì người phụ nữ khác mà chiến tranh lạnh với vợ.
Nhưng tình hình hiện tại, rõ ràng là Lâm Nhược Khê đã bị kích động tích luỹ đến một mức độ nhất định, mất đi niềm tin với bản thân, mới có sự thay đổi bất ngờ.
Tình trạng như vậy chỉ khiến Dương Thần vô cùng khó chịu!
Dương Thần thậm chí không tự trọng nghĩ, cho dù trước đây lạnh lùng trừng mắt với mình so với bộ dạng ấm áp dịu dàng như bấy giờ còn khiến người ta thoải mái hơn.
Mọi chuyện vẫn quyết định như vậy, Quách Tuyết Hoa tự mình gọi điện thoại đi, các cô gái tự nhiên sẽ không từ chối, ngay cả An Tâm vừa trở về giải quyết công việc, cho dù có việc cũng để sang một bên.
Tuy nhiên lúc gọi điện cho Lưu Minh Ngọc, Trinh Tú ở bên cạnh năm lần bảy lượt nhấn mạnh, quyết không thể để Lưu Minh Ngọc cũng tới, sợ tiểu tử kia lại làm ra trò gì đau đầu.
Sau khi tất cả chuẩn bị xong, cả nhà do Dương Thần lái xe, đi tới một nhà hàng nghỉ ngơi giải trí Nông Gia Lạc đã đặt xong chỗ, đây cũng là một sơn trang Lâm Nhược Khê thu mua cách đây không lâu, nhưng ngược lại đã có tác dụng.
Toàn bộ nhà ăn được xây dựng ven hồ nhân tạo, phòng bao ở hai bên là cửa sổ thuỷ tinh khổng lồ, có thể nhìn thấy sắc đêm sao trời, cũng có thể nhìn được gợn sóng lăn tăn trên hồ.
Đợi các nữ nhân đi tới, ngồi kín toàn bộ bàn tròn lớn, mười mấy chỗ ngồi không còn chỗ trống, thật là náo nhiệt.
Đường Đường vừa đến đã cùng Trinh Tú ríu ra ríu rít nói không ngừng, hai cô gái qua việc thi vào trường hình như đã thiết lập tình bạn ổn định, dù sao cũng là bạn cùng lứa, vẫn là có nhiều điều để nói, khiến cho một đám nữ nhân hai mươi mấy tuổi đều cảm thấy có sự khác biệt với họ.
Trước đây Dương Thần vì chuyện của Hắc Long Nhân đã từng để các cô gái gặp gỡ một lần, nên lại lần nữa gặp nhau như vậy cũng không có gì ngại ngùng.
Mọi người cười cười nói nói, trái lại nhìn rất hòa thuận vui vẻ.
Điều khiến Dương Thần không ngờ là ngoài mẹ thân sinh của mình Quách Tuyết Hoa, người được hoan nghênh nhiều nhất lại là Đường Uyển.
Có lẽ tuổi tác của Đường Uyển so với các cô gái đều hơn mười mấy tuổi, sự từng trải và học thức đều cao hơn nhiều, trong lúc nói chuyện rất dễ khiến các cô biểu lộ vài phần kính trọng, cũng làm cho người ta tín phục.
An Tâm, Lưu Minh Ngọc và Mạc Thiện Ny đều làm quản lý thương nghiệp, đều đặc biệt cảm thấy hứng thú với một chút chỉ bảo của Đường Uyển.
Thực ra trong phương diện kinh doanh, không phải Đường Uyển mạnh hơn Lâm Nhược Khê, thậm chí nói từ mặt thành tích, Đường Uyển thuộc loại muốn ổn định, so với Lâm Nhược Khê cứng rắn vượt qua mọi thử thách chông gai vẫn là có sự không giống nhau, tuy nhiên vì Lâm Nhược Khê luôn có cách làm mang phong cách riêng, khiến người xung quanh không có suy nghĩ thỉnh giáo cô trong đầu.
Thái Nghiên tự nhiên hợp nói chuyện với Sắc Vi nhất, hai người đều khá có hứng thú với luyện công, lúc Sắc Vi nói gần đây trải qua một trận dông tố, dần dần tìm được một con đường “Đạo” thuộc về bản thân mình, Thái Nghiên không ngừng hỏi, bộ dạng rất sốt ruột khiến Sắc Vi cảm thấy phiền không chịu nổi, cuối cùng nói một chút về chuyện hắc đạo, mang chuyện khẩu vị của Thái Nghiên ra nói.
Thoạt nhìn các cô gái đều rất hòa hợp, nhưng Dương Thần cũng biết rõ, rốt cuộc cách nghĩ ở sâu bên trong thâm tâm như thế nào, lại một việc khác.
Nữ chủ nhân Lâm Nhược Khê không tham gia tán gẫu, cô vốn không biết nói nhiều, sắp xếp gọi món ăn, chọn xong nguyên liệu nấu ăn, đồ uống, xong việc liền an vị im lặng ở bên Quách Tuyết Hoa.
Trong suốt bữa tối, ngoại trừ nói chuyện với Trinh Tú, thỉnh thoảng chạm ly nước trái cây ra, Lâm Nhược Khê đều không mở miệng, nhưng mọi người đều biết tính khí của cô, cũng không có ý nào khác.
Dương Thần ở trong mắt, ngoài miệng đều không nói gì, nhưng trong lòng lại càng lo lắng.
Tới hơn 10h tối, mọi người mới tự trở về, vì trên bàn toàn là nữ nhân, đều không uống rượu, mọi người từ biệt đều thực sự tỉnh táo.
Dương Thần lái xe về nhà, lúc vào cửa gọi Lâm Nhược Khê:
– Nhược Khê, đừng vào vội, cùng anh tản bộ một chút.
Lâm Nhược Khê đang cùng Quách Tuyết Hoa tiến vào vội sửng sốt, bước chân ở cửa do dự.
Trinh Tú đã ở trong phòng cười:
– Chị Nhược Khê đi đi, anh Dương Thần hiếm khi có thể nghĩ đến việc tao nhã đi dạo dưới ánh trăng thế này.
Quách Tuyết Hoa thì nhìn ra ngoài cửa, đẩy đẩy sau lưng con dâu:
– Đi đi, nhớ mang theo chìa khóa, mẹ muốn khóa cửa.
Lâm Nhược Khê gật đầu nhè nhẹ, đi về phía Dương Thần.
Dương Thần rất tự nhiên dắt tay cô, quay người tiến thẳng về bãi đất xanh rộng rãi phía tây biệt thự.
Giẫm lên tấm thảm đá cuội uốn lượn quanh con đường nhỏ, khoảng không gian giữa rừng cây ban đêm thổi tới những làn gió tươi mát, trên bầu trời giắt một vòng trăng khuyết, thời khắc này ánh sao sáng rõ vô cùng.
Trong mắt Dương Thần tỏa ra rất nhiều suy nghĩ, một thời gian rất lâu sau vẫn chưa nói chuyện.
Lâm Nhược Khê cảm thấy tay mình vẫn bị hắn nắm chặt, cũng không có ý muốn buông ra, cảm nhận được sự ấm áp sáng rực, tư vị trong lòng lần lượt thay đổi phức tạp, có chút đắng, chút chua, nhưng cũng có chút ngọt.
– Anh không phải có điều muốn nói sao…
Lâm Nhược không kìm lòng được hỏi.
Dương Thần giọng điệu nhẹ nhàng, bỗng nhiên cười nói:
– Có thể thấy, Trinh Tú rất cảm kích em.
Lâm Nhược Khê hé miệng mỉm cười:
– Cô bé không phải vẫn rất hiểu chuyện sao, mà sao anh lại nhắc đến chuyện này?
– Còn có rất nhiều người cũng cảm kích em.
Dương Thần nói.
– Ai?
– Cấp dưới của em, nhân viên của em, các ông chủ những công ty nhỏ được em thu mua… rất nhiều, rất nhiều.
Dương Thần chậm rãi nói.
Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần có chút nghi hoặc.
Dương Thần quay đầu, ánh trăng chiếu trên khuôn mặt lộ rõ những góc cạnh:
– Bà Lâm Nhược Khê, bà xã thân yêu của anh, em kinh doanh kiếm được rất nhiều tiền, tuy rằng tất cả tài sản không nhiều như anh, nhưng em mạnh hơn anh, cái mạnh của em ngoài khiến bản thân, còn khiến càng nhiều người khác kiếm được nhiều tiền hơn, đó chính là giá trị vốn có của em.
Lâm Nhược Khê thản nhiên cười nói:
– Anh không cần phải an ủi em, em không có chuyện gì cả. Hơn nữa, em chỉ không ngừng dùng mọi thủ đoạn để doanh nghiệp bà nội để lại cho em được tồn tại thật tốt, em không vĩ đại như vậy.
– Nhận xét em có phải vĩ đại không, giá trị thực sự của em, không phải xem em bây giờ kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không phải rốt cuộc em nuôi sông bao nhiêu người… Là lịch sử, lịch sử sẽ nói cho mọi người biết, em chỉ là một gian thương chỉ biết kiếm tiền thỏa mãn ham muốn cá nhân, hay là một nhà kinh doanh vĩ đại, anh tin là lịch sử sẽ lựa chọn cái thứ hai.
Dương Thần trừng mắt nhìn, cười nói.
– Anh không cần nói những lời này làm em vui nữa, em cũng không phải trẻ con, em biết rõ bản thân mình làm cái gì.
Lâm Nhược Khê nói nhẹ như mây.
Dương Thần dừng chân, quay người đối diện với cô, nghiêm nghị nói:
– Em nói em luôn lo lắng cho anh, luôn vì anh mà sợ hãi, mà chịu giày vò. Vậy bây giờ, nếu em nói em rõ bản thân mình làm cái gì, tại sao ngược lại lại làm anh lo lắng cho em, vì em mà chịu dằn vặt? Từ sáng vẫn nhớ tới em, cho dù cùng An Tâm đi ra ngoài, trong đầu cũng luôn nhớ tới em, lo em có bỏ bữa không, có vất vả không, sợ em một mình trốn trong phòng làm việc khóc… Em đây cũng là rõ bản thân mình làm cái gì sao?
– Em không hy vọng anh khiến em có áp lực quá lớn, anh cũng hy vọng, em hiện tại cũng bắt đầu làm anh trở nên khổ cực, anh là người thân của em, càng là chồng của em, giữa vợ chồng không phải nên hiểu và giúp đỡ nhau ư? Nếu em thực sự coi anh là chồng em, thì nên nói cho anh biết rốt cuộc em làm sao, rốt cuộc khổ ở chỗ nào, nói cho anh biết em cần anh!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/10/2020 03:29 (GMT+7) |