– Hắn có ý nghĩ của mình, các ngươi không cần khuyên hắn. Tử Xuyên, ta đã biết ngươi mấy ngày nay sở tác sở vi, sau này ngươi không nên rời khỏi Đô Thiên, nếu không ngươi ra ngoài, những đầu sỏ kia tìm ngươi làm phiền, ngay cả ta cũng che không được ngươi.
Giang Nam khom người nói:
– Đa tạ Thần Tôn, bất quá mấy người môn hạ của ta hôm nay bị vây ở một hiểm địa, phải ra cửa cứu. Kính xin Thần Tôn tha lỗi.
Đô Thiên Thần Tôn cau mày, lắc đầu nói:
– Môn hạ đệ tử của ngươi bị vây, để cho những Kỳ Chủ khác đi cứu là được, duy chỉ có ngươi không thể đi.
Giang Nam lắc đầu cười nói:
– Những môn hạ của ta bị vây ở trong thiên ngục. Vị Kỳ Chủ nào có thể cứu?
– Thiên ngục?
Đô Thiên Thần Tôn hơi ngẩn ra, cũng cảm giác được khó giải quyết nói:
– Thiên ngục là địa phương nào? Cho dù là ta bị vây ở đó cũng mơ tưởng thoát thân, ngươi đi cũng là bánh bao thịt đánh chó! Khoan hãy nói, ngươi ra ngoài, tất nhiên sẽ có Thần Chủ Thần Tôn hướng ngươi xuất thủ, cũng là một tử lộ, vô luận như thế nào, hôm nay ngươi không thể rời Đô Thiên!
Giang Nam thân thể đĩnh trực, thản nhiên nói:
– Hôm nay ta phải rời Đô Thiên cứu người. Thần Tôn tha lỗi!
Đô Thiên Thần Tôn tàn bạo nhìn chằm chằm hắn, cười lạnh nói:
– Tiểu tử, cánh ngươi cứng rắn rồi sao? Bản thân ta muốn nhìn ngươi có thể từ trong tay của ta đi ra Đô Thiên hay không!
Giang Nam mở to mắt nhìn lại, con ngươi hai người trừng tròn xoe, người nào cũng không chịu thối lui. Đám người Phong Hoa Kỳ Chủ không khỏi âm thầm thay Giang Nam đổ mồ hôi lạnh.
Giang Nam đột nhiên mặt dãn ra cười nói:
– Thần Tôn, ta biết ngươi là suy nghĩ cho ta, bất quá người ta nhất định sẽ cứu. Không bằng ta và ngươi đánh cuộc, ta mặc ngươi bày Thần Cấm, để cho ta tới phá cấm, xem một chút ta có thể phá vỡ hay không, có thể từ trong tay ngươi chạy trốn hay không. Nếu Thần Tôn không cản được ta, những Thần Tôn khác cũng không cản được ta, ý của ngươi như thế nào?
– Ta bày Thần Cấm, ngươi tới phá cấm?
Gương mặt mập đô đô của Đô Thiên Thần Tôn lộ ra nụ cười, vỗ tay cười nói:
– Chỉ là một Thần Minh, liền dám phá Thần Tôn Thần Cấm, ngươi khẩu khí thật lớn! Khó trách ngươi đắc tội nhiều đầu sỏ như vậy, nếu như ngươi không phải là Đô Thiên Kỳ Chủ ta, ta nghe lời này của ngươi cũng sẽ bị ngươi làm tức hộc máu. Tốt, ngươi đã có đảm lược, ta thành toàn ngươi!
Thân thể mập mạp của hắn nhẹ nhàng thoáng một cái, quanh thân vô số đạo tắc bay ra, mỹ lệ vô cùng, nhanh chóng cùng Đô Thiên Thần Giới hư không tương dung, trong khoảnh khắc, những đạo tắc này biến mất không thấy gì nữa, hoàn toàn dung nhập vào trong hư không, vô ảnh vô tung.
Trên bầu trời, chỉ còn lại có từng đạo tắc hóa thành mặt trời chói chan, hừng hực thiêu đốt, chiếu rọi hư minh.
– Tốt lắm!
Đô Thiên Thần Tôn lười biếng tựa vào trên bảo tọa, cười tủm tỉm nói:
– Đây là Đô Thiên Thần Chiếu đại cấm, bao phủ chu vi trăm vạn dặm hư không, nếu ngươi có thể từ trong Đô Thiên Thần Chiếu đại cấm của ta chạy trốn, ngươi muốn đi nơi nào, ta cũng sẽ không cản ngươi.
Đám người Phong Hoa Kỳ Chủ, Mão Thiên Kỳ Chủ động dung, bọn họ đối với Đô Thiên Thần Tôn biết gốc biết rễ, biết hắn tu luyện chính là Đô Thiên Thần Chiếu Kinh!
Môn kinh điển này ở chư thiên vạn giới truyền lưu cực kỳ rộng lớn, nhưng chỉ là tàn thiên, so với Đô Thiên Thần Chiếu Kinh chân chính là nhỏ không đáng kể, duy chỉ có Đô Thiên Thần Tôn là lấy được Đô Thiên Thần Chiếu Kinh đầy đủ, là từ lịch đại đứng đầu Đô Thiên lưu truyền tới nay.
Môn kinh điển này uy lực không phải chuyện đùa, cùng Đô Thiên Thần Tôn chưởng khống mặt chủ kỳ kia là cùng một loại công pháp, trong đó Đô Thiên Thần Chiếu đại cấm, là một loại thủ đoạn phong cấm vô cùng lợi hại.
Có thể nói, Đô Thiên Thần Tôn một đạo phong cấm này, cho dù là Thần Tôn tới phá, cũng phải rất nhức đầu!
– Thần Tôn đây là quyết tâm muốn đem Huyền Thiên Kỳ Chủ vây ở trong Đô Thiên a…
Nguyên Ngọc Kỳ Chủ mới vừa nói ra lời này, đột nhiên chỉ thấy thân thể Giang Nam vừa động, quanh thân mười vạn tám ngàn mặt đại kỳ tung bay, đó là lấy đạo tắc bản thân ngưng tụ tạo thành đại kỳ, bọc hắn chợt lóe tiếp xúc, bỗng nhiên ở giữa truyền vào trong hư không, biến mất không thấy gì nữa!
Đô Thiên Thần Tôn bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt nhỏ lộ ra vẻ không thể tin được, hắn có thể cảm giác được, giờ phút này Giang Nam ở trong Đô Thiên Thần Chiếu đại cấm của hắn tùy ý xuyên qua, dễ dàng liền xuyên qua Thần Cấm hắn bày!
Giang Nam mới vừa xuyên qua Đô Thiên Thần Chiếu đại cấm, đột nhiên trước mắt tối đen, chỉ thấy đại màn che trời, đại kỳ phần phật, đem trọn Đô Thiên Thần Giới che dấu. Hắn thi triển Luyện Thiên đại trận có thể phá vỡ Đô Thiên Thần Chiếu đại cấm, nhưng phá không ra mặt đại kỳ này.
– Thần Tôn, ta đã phá vỡ đại cấm của ngươi, vì sao còn muốn cản ta?
Sắc mặt Giang Nam hơi trầm xuống, cao giọng nói.
Đô Thiên Thần Tôn đứng ở trên đại kỳ, đại kỳ ba động, Giang Nam chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng không thể kháng cự truyền đến, đem mình cuồn cuộn nổi lên, rơi vào trên mặt cờ.
– Ta lưu không được ngươi, những Thần Tôn khác cũng lưu không được ngươi, thiên ngục ngươi cũng có thể đi được.
Đô Thiên Thần Tôn đưa tới một quyển bảo sách, ha hả cười nói:
– Đây là đứng đầu Đô Thiên đời thứ nhất lưu lại bảo quyển, trong đó ghi lại Đô Thiên Thần Chiếu Kinh đầy đủ, ta xem ngươi đối với Bổ Thiên đại trận có nhiều nghiên cứu, rất có tài tẩy địa. Ta rất coi trọng ngươi, cảm thấy ngươi đủ để đảm nhiệm đứng đầu Đô Thiên kế tiếp, ngươi cầm đi tu luyện.
– Hạ nhiệm đứng đầu Đô Thiên?
Sắc mặt Giang Nam phát khổ, lúng ta lúng túng nói:
– Thần Tôn, ta cảm thấy được sao, ta còn muốn làm những chuyện khác, không muốn cả đời tẩy địa…
– Đi đi, thiếu niên dũng cảm!
Đô Thiên Thần Tôn run đại kỳ lên, đưa hắn ra Đô Thiên Thần Giới.
Đô Thiên Thần Tôn đem Giang Nam đưa ra Đô Thiên Thần Giới, lập tức trở về Đô Thiên Phủ, dưới trướng mười hai Kỳ Chủ chưa rời đi, lão nhân tôn mập này cười híp mắt phân phó nói:
– Huyền Thiên Kỳ Chủ đã rời Đô Thiên Thần Giới, dọc theo đường đi tất có ác chiến, các ngươi đem người đi theo phía sau hắn, gặp phải hư không đánh nát, trực tiếp tu bổ, không nên làm mất danh tiếng Đô Thiên ta.
Phong Hoa, Mão Thiên, Nguyên Ngọc chúng Kỳ Chủ lĩnh mệnh, khom người nói:
– Chúng ta đi theo Huyền Thiên sư đệ, nếu gặp bị vây công, có muốn xuất thủ tương trợ hay không?
– Giúp cái gì?
Đô Thiên Thần Tôn ha hả cười nói:
– Các ngươi chỉ để ý tẩy địa, những thứ khác không cần để ý tới.
Nguyên Ngọc Kỳ Chủ trù trừ nói:
– Nếu Huyền Thiên sư đệ bị đánh chết thì sao?
– Ai dám?
Đô Thiên Thần Tôn cười lạnh nói:
– Đánh chết người Đô Thiên ta, coi lão tử là ngồi không sao?
Nguyên Ngọc Kỳ Chủ le lưỡi, cùng với Kỳ Chủ khác liếc mắt nhìn nhau, sau đó rời đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/01/2015 11:29 (GMT+7) |