– Vạn Chú Đạo Quân đã tu thành Tiên Quân, thực lực không thua gì ta. Nếu Vạn Chú Đạo Quân có được Vạn Chú Thiên Chung, Chú Đạo thiên đàn thì hắn sẽ là tồn tại kinh khủng nhất trong các Tiên Quân. Thêm vào ta mất Vạn Chú Thiên Chung, đạo quả còn đang ký thác trong chuông, ta chết chắc.
– Huống chi ở bên cạnh Vạn Chú có cường giả thần toán bí ẩn kia.
Quỷ Bà Thiên lên tiếng:
– Bệ hạ, bà bà có thể ngăn chặn cường giả thần toán…
Giang Nam lắc đầu, nói:
– Đơn thuần so thần toán có lẽ bà bà ngăn cản được, nhưng người này thâm tàng bất lộ, cũng là một vị cao thủ tiên đạo, cỡ Tiên Quân. Nếu khi đánh nhau hắn thi triển thần thông công kích thì bà bà không ngăn lại được.
Quỷ Bà Thiên không biết làm sao, tuy nàng được mười một giọt máu nhưng thực lực tu vi vẫn ở giai đoạn chân thần, không tăng lên chút nào. Quỷ Bà Thiên chỉ có tạo nghệ cao về đạo thần toán.
Bất giác hai người trở về chỗ gặp con rồng to, nó vẫn nằm tại đó, nhưng không ngủ say mà thường lắc lư cái đuôi làm nổi bão. Con rồng to buồn chán thò vuốt chộp một ngọn núi lên rồi đặt xuống, búng tay bắn bay đỉnh núi.
Tiên thiên pháp bảo hoang dại nhảy lên bắt đỉnh núi đó, nằm lại, đặt ngọn núi ở phía xa.
Giang Nam thấy vật khổng lồ này là da đầu tê dại, trông bộ dáng con rồng to không hứng thú ăn thịt người thì thở phào tiến lên.
– Khụ khụ, vị đạo huynh này, ngươi đang làm gì? Tại sao buồn vậy?
Giang Nam hỏi:
– Đạo huynh, sao ngươi không đi ra ngoài… ừm, ăn vài người cho vui?
Quỷ Bà Thiên toát mồ hôi lạnh thầm nghĩ:
– Chắc bệ hạ lại nổi ý xấu xa đây.
Con rồng to nhìn Giang Nam, Quỷ Bà Thiên, chớp mắt, giọng ồm ồm nói:
– Ta không ra ngoài.
Giang Nam, Quỷ Bà Thiên gần như bị con rồng to thổi một hơi bay đi, hai người vội đứng tấn.
Con rồng to che miệng mình, nhỏ giọng hơn. Nó nhìn đông ngó tây, thập thò lén lút, cái đầu khổng lồ gần sát mặt Giang Nam, Quỷ Bà Thiên.
Con rồng to nhỏ giọng nói:
– Suỵt, các ngươi nhớ đừng nói cho ai biết…
Con rồng to ngần ngừ một lúc sau trịnh trọng tuyên bố:
– Ta mất trí nhớ!
Giang Nam ngạc nhiên, Quỷ Bà Thiên cũng kinh ngạc. Hai người đứng ngây tại chỗ, dở khóc dở cười. Tiên thiên pháp bảo hoang dại nghiêm trang nói cho bọn họ nó mất trí nhớ.
Đời này Giang Nam gặp chuyện quái dị nhất, buồn cười nhất đến thế là cùng.
Giang Nam, Quỷ Bà Thiên hóa đá, nghiêm nghị không dám cười ra tiếng.
Con rồng to quá hùng mãnh, nếu bật cười sợ là nó tức giận thổi một hơi đủ làm hai người chết.
– Ta thật sự mất trí nhớ.
Con rồng to nằm sấp dưới đất, rất là buồn rầu. Ngón tay lay một ngọn núi, núi to lăn lông lốc mấy vòng.
Con rồng to lẩm bẩm:
– Ta phát hiện ký ức của mình ngày càng kém.
Con rồng to đáng thương nhìn hai người:
– Ta không nhớ chuyện tám ức năm trước, chỉ nhớ là hình như bị ai đánh. Chắc chắn ta bị người đánh hỏng não.
Giang Nam chớp mắt, hắng giọng, nghiêm túc nói:
– Đạo huynh, nếu đã mất trí nhớ vậy sao ngươi không đi ra ngoài du lịch một chuyến? Chưa biết chừng sẽ tìm về ký ức. Ta rất có kinh nghiệm chuyện này. Lần trước ta bị mất trí nhớ nên quay về chốn cũ đi dạo thế là nhớ ra.
Quỷ Bà Thiên cố nén đến vặn vẹo khuôn mặt già nau càng xấu xí đáng sợ, quá khó để nàng nhịn cười.
– Thật không?
Con rồng to nửa tin nửa ngờ:
– Tồn tại thấp hèn mà nhỏ yếu, ngươi đừng lừa ta, không thì ta thổi một hơi…
Giang Nam cười nói:
– Ngươi thổi một hơi có thể thổi chết ta, biết rồi.
Con rồng to trở nên nhát gan, nho dự nói:
– Nếu ta ra ngoài đi dạo gặp phải kẻ đã đánh ta. Bản thân ta không nhận ra hắn, còn hắn thì nhận ra ta, nếu hắn đánh ta mất trí nhớ nữa… Thôi, ta không đi.
Quỷ Bà Thiên mở miệng hỏi:
– Sao ngươi nhát gan quá vậy?
Con rồng to trừng Quỷ Bà Thiên. Bực bội nói:
– Nếu ngươi bị người ta đánh mất trí nhớ thì sẽ nhát gan hơn cả ta. Cứ cảm thấy nếu ta đi ra ngoài sẽ bị người đánh…
Giang Nam hắng giọng:
– Đạo huynh, ta cũng từng mất trí nhớ nhưng chẳng hề nhát gan, bây giờ ta dám đứng trước mắt ngươi vĩ đại thế này. Còn ngươi vĩ đại như thế mà không bằng ta sao?
Con rồng to giật mình, gật đầu nói:
– Cũng đúng, vĩ đại như ta sao có thể không bằng thấp hèn như ngươi? Ra ngoài thì ra, cùng lắm bị người ta đánh một trận… Khoan, ta hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài, ngươi…
Con rồng to chỉ vào Giang Nam, nói:
– Ta không có chỗ trú, nhà của ngươi…
Giang Nam cười tủm tỉm:
– Nhà ta rất to, đủ cho đạo huynh ở.
Con rồng to thở phào, đứng dậy lẩm bẩm:
– Vĩ đại như ta… Hưm, vĩ đại như ta còn lâu mới sợ người xấu kia. Nhưng ta vẫn hơi lo, lỡ tên kia lại nhảy ra đánh ta…
Giang Nam vỗ ngực bồm bộp nói:
– Để ta bảo vệ ngươi! Đạo huynh, chỗ ta có một cái chuông to nặng quá, xin nhờ đạo huynh cầm giùm.
Giang Nam lấy Vạn Chú Thiên Chung ra, thu về đạo quả ký thác trong chuông. Mắt Giang Nam long lanh nhìn con rồng to.
Con rồng to thò vuốt nhẹ nhàng nắm Vạn Chú Thiên Chung lên, cười nói:
– Lục lạc nhỏ xinh đẹp thật, thích hợp cho ta đeo.
Con rồng to há mồm phun ra một luồng tiên thiên bất diệt linh quang xâu nóc chuông, linh quang vòng quanh chuông đeo trên cổ nó.
Giang Nam không cam lòng nói:
– Đạo huynh, nó là của ta!
– Biết biết.
Con rồng to cười nói:
– Ta chỉ đeo chơi, sẽ trả lại cho ngươi. Thấy đẹp không?
Vật khổng lồ ngẩng đầu ưỡn ngực, thẳng lưng đi hai bước, Vạn Chú Thiên Chung kêu đinh đang.
Con rồng to cười hỏi:
– Ngó bộ dáng thế nào?
Tuy không muốn công nhận nhưng Giang Nam phải nói con rồng to đeo Vạn Chú Thiên Chung trông rất tần võ tần tuấn, bộ dáng rất oách.
– Ngươi xác nhận sẽ bảo vệ ta?
Con rồng to cẩn thận đi theo sau Giang Nam, Quỷ Bà Thiên, lén lút nhìn đông ngó tây nói:
– Nếu ngươi không bảo vệ ta thì ta sẽ không trả cái lục lạc này lại cho ngươi!
Quỷ Bà Thiên liếc trộm con rồng to, nhỏ giọng nói:
– Bệ hạ cảm thấy con rồng to này đáng tin không? Sao lão thân thấy nó không đáng tin cậy, quá nhát gan.
Giang Nam cũng thấp thỏm, con rồng to nhát gan hơn hắn nghĩ. Lỡ con rồng to chạy ra ngoài khu vực tịch diệt, bị Vạn Chú Đạo Quân, quái nhân hù chạy mất, mang theo Vạn Chú Thiên Chung mất tích thì chẳng phải hắn bị lỗ to?
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Con rồng to hoang dại bước ra một bước, gõ Vạn Chú Thiên Chung kêu leng keng, thò dầu ngó chừng, bộ dáng tùy thời bỏ chạy. Không thấy nguy hiểm gì con rồng to mới đi tiếp.
Bọn họ đi thật lâu sau Quỷ Bà Thiên, Giang Nam, con rồng to ra khỏi khu vực tịch diệt.
Lúc này bên Chú Đạo thiên đàn, quái nhân ngồi xếp bằng, con mắt to từ từ chuẻn động trước mắt gã.
Quái nhân bỗng đứng dậy, thản nhiên nói:
– Huyền Thiên đi ra khu vực tịch diệt.
Vạn Chú Đạo Quân phấn chấn tinh thần, cười to bảo:
– Hôm nay rốt cuộc hoàn thành tâm nguyện, thu về Vạn Chú Thiên Chung!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 23 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 23/01/2015 11:29 (GMT+7) |