Là Đại Diễn Cổ Thần ra tay.
Ngọc Kinh Thiên Quân vẫn không nhúc nhích, cười nói:
– Đại Diễn sư huynh, ngươi không có bản lĩnh như La Ma sư huynh mà cũng muốn phá trận lao vào?
Đại Diễn Cổ Thần cười to bảo:
– Ta không muốn phá trận, chỉ muốn làm loạn trận thế để Bất Không Thông Thiên Kiều có thể giáng xuống!
Đại Diễn Cổ Thần dứt lời, một cây cầu to như cầu vồng từ chân trời bắn tới, phá tan đại trận.
Đầu kia cây cầu chạm vào đảo nhỏ hoa sen chưa biến mất, một nữ nhân như mộng như ảo bước trên cầu.
Ngọc Kinh Thiên Quân cười lớn, vươn tay chỉ, Thanh Liên trấn đạo đỉnh đè xuống Bất Không Thông Thiên Kiều.
– Linh Nữ, tuy trấn đạo đỉnh của ta chỉ là là một trong năm đỉnh, không bằng Thông Thiên Kiều của nàng nhưng uy lực chí bảo tiên đạo phát huy được bao nhiêu phải xem bản lĩnh của người tế luyện nó.
Bây giờ thực lực của ta vượt qua Linh Nữ rất nhiều, dù nàng có Thông Thiên Kiều cũng không đánh lại ta.
Ngọc Kinh Thiên Quân không nói khoác.
Thanh Liên trấn đạo đỉnh đè xuống, hoa sen trong đỉnh tầng tầng nở ra rơi xuống Bất Không Thông Thiên Kiều.
Các cánh hoa phong tỏa cây cầu, mặc cho Linh Nữ khởi động uy lực Bất Không Thông Thiên Kiều cũng không đánh bay mấy đóa sen để đến hòn đảo nhỏ được.
Ngọc Kinh Thiên Quân nuốt mười mấy giáo môn, thu hoạch kinh điển, tổng hợp lại thành một, thực lực tiến bộ vượt bậc đã mạnh hơn Linh Nữ.
Linh Nữ nhíu mày, đột nhiên thu Bất Không Thông Thiên Kiều về.
Cây cầu bắc ngang, La Ma Cổ Thần đáp xuống cầu.
Bất Không Thông Thiên Kiều quét qua hất bay đại trận Ngọc Kinh thánh giáo.
Đại Diễn Cổ Thần cũng đáp xuống cây cầu, nói:
– Không được rồi, đi!
Bất Không Thông Thiên Kiều xé không gian lướt đi.
Ngọc Kinh Thiên Quân nhìn bọn họ đi xa, liếc hư không xung quanh, mỉm cười hỏi:
– Còn vị đạo hữu nào muốn chỉ giáo không?
Hư không lặng yên, không ai ra tay nữa.
Ngọc Kinh Thiên Quân cảm ứng các hơi thở núp trong không trung đi xa, mỉm cười bước hướng quả trứng đá.
Đột nhiên hư không xao động, một bàn tay dễ dàng xuyên thấu đại trận ngàn vạn tiên nhân.
Bàn tay tới đâu là các tiên nhân bị đánh bay ra bốn phương tám hướng.
Năm ngón tay tung bay xoa nắn, đám người Ngọc Cung Tiên Quân rên rỉ bị mấy ngón tay búng bay, không ai ngăn được.
Ngọc Kinh Thiên Quân tim đập chân run, vội vận chuyển Thanh Liên trấn đạo đỉnh.
Uy lực đỉnh to mới bộc phát, hoa sen bay ra miệng đỉnh thì bàn tay đè xuống ngay miệng đỉnh.
Uy lực Thanh Liên trấn đạo đỉnh bị chặn lại, không thể chính là.
Bàn tay kia bắt lấy quả trứng đá, rút về ngay trước mặt Ngọc Kinh Thiên Quân, bàn tay biến mất.
Ngọc Kinh Thiên Quân tức ói máu, cao giọng quát:
– Ngươi là ai?
Hư không im lặng không có tiếng vang.
Một chiếc đại lộ bảo liễn chạy ra khỏi đại trận Ngọc Kinh thánh giáo.
Trong xe, Giang Nam buông quả trứng đá, cười nói:
– Chúng ta đi.
Giang Tuyết Tình nhào lên ôm quả trứng đá, gõ trứng, cười nói:
– Tiểu muội muội, ngươi tên là gì? Phụ thân, nhị nương, chúng ta đặt tên gì cho nàng?
Giang Nam trầm ngâm.
Thị Hiên Vi cười nói:
– Nàng được khí vận khai thiên sinh ra ra, lại là linh quang bất diệt cuối cùng của tiên thiên ngũ sắc liên biến ra, hãy gọi là Vân Liên đi.
Giang Nam gật đầu, cười nói:
– Cũng được, vậy đặt là Vân Liên.
Vật nhỏ, còn không chịu ra?
Giang Nam gõ nhẹ quả trứng đá, bên trong vang tiếng răng rắc khe khẽ.
Quả trứng đá vỡ ra như trứng gà, một cô bé cao khoảng một thước ngồi trong vỏ trứng bể, người mặc váy sen, tay chân trắng mũm mĩm, mắt to đen láy tò mò nhìn bọn họ.
Thị Hiên Vi khen:
– Thật là băng tuyết đáng yêu.
Cô bé hít ngửi, ôm một miếng vỏ trứng nhai rôm rốp, rất vui vẻ.
– Băng tuyết đáng yêu?
Giang Nam xì cười:
– Phu nhân đừng bị lừa, bộ dạng Vân Liên đáng yêu nhưng không thuần khiết như trẻ mới sinh.
Vân Liên mà nghịch thì cáo già cũng sẽ bị lừa xoay quanh.
Thị Hiên Vi không hiểu.
Giang Nam cười nói:
– Vân Liên sinh ra từ tiên thiên, bẩm sinh là tinh quái, thần thánh, sớm hiểu tiếng người, tiếng thú, nghịch ngợm ranh mãnh.
Phu nhân nghĩ Ngọc Kinh đặt đại trận ngàn vạn người là để phòng ngừa bị cường giả khác cướp sao? Ngọc Kinh còn một mục đích khá là đề phòng vật nhỏ này bỏ trốn.
Thiên Quân mà còn phòng ngừa Vân Liên trốn thoát, phu nhân nói xem nàng là đứa con nít mới ra đời sao?
Thị Hiên Vi nhìn cô bé ngồi trong vỏ trứng giả bộ đáng yêu, hét thất thanh:
– Ý lão gia bảo nàng giả bộ đáng yêu cho chúng ta xem?
Giang Nam gật đầu, nói:
– Nàng hấp thu chín ba ngàn đại đạo là có thể sinh ra, nhưng thấy bên ngoài có cường giả đánh nhau, biết không trốn thoát được nên mới nhịn.
Bị ta bắt vào bảo liễn, Vân Liên luôn chờ cơ hội chạy trốn.
Ta gõ vỏ trứng của Vân Liên, nàng biết ta nhìn thấu kế hoạch chạy trốn nên buộc lòng xuất thế.
Thị Hiên Vi, Giang Tuyết Tình chớp mắt nhìn Vân Liên ngồi trong vỏ trứng.
Cổ bé vẫn còn cắn vỏ trứng, nhỏ anhứn đáng yêu.
Thị Hiên Vi, Giang Tuyết Tình thấy rất khó tin.
Thị Hiên Vi lắc đầu, nói:
– Vừa xuất thế đã biết nói, lại còn ranh mãnh như vậy? Ta không tin.
Giang Tuyết Tình chú ý khác với Thị Hiên Vi, tò mò hỏi Vân Liên trong vỏ trứng:
– Ăn ngon không?
Vân Liên ngước lên đưa một miếng cho Giang Tuyết Tình, ngọt ngào nói:
– Ăn ngon, cho ngươi một miếng.
Giang Tuyết Tình ngồi xuống, hai tiểu nha đầu một ngồi trong vỏ trứng, một ngồi bên ngoài, cầm miếng vỏ nhai rôm rốp.
Giang Nam cười nói:
– Vừa sinh ra đã biết nói chuyện là yêu nghiệt, nhưng đứa nhỏ này ra đời là thần thánh, thần tiến, có chút tâm kế là khó tránh khỏi.
– Vân Liên, ngươi đừng thử chạy trốn, cũng không cần.
Ngươi không chạy thoát được, trong thiên hạ chỉ có ba, bốn người ngang hàng với ta.
Ngươi không thể thoát khỏi tay ta, hơn nữa đi theo ta, chơi đùa với nữ nhi của ta sẽ được ích lợi lớn.
Cô bé ngồi trong vỏ trứng ngước đầu lên, ngọt ngào nói:
– Liên Liên không nghe hiểu ngươi đang nói gì, nhưng Liên Liên rất ngoan, rất nghe lời.
Thị Hiên Vi đã nhìn ra:
– Vân Liên đúng là ranh mãnh.
Lão gia, tìm y phục đàng hoàng cho nàng mặc đi.
Lúc nhỏ mặc cánh sen làm váy còn được, khi lớn lên không thể mặc như thế.
Giang Nam nói:
– Thì Chiến Thiên Ma Tôn cũng mặc như thế.
Giang Nam nhớ đến Chiến Thiên Ma Tôn mặc váy sen tay cầm chùy to, rùng mình.
Nói vậy nhưng Giang Nam vẫn bắn ra một luồng linh quang bất diệt dệt quần áo nhỏ tự động mặc vào người Vân Liên.
Giang Nam cười nói:
– Nhiều người thèm muốn tiểu Vân Liên, không thiếu người muốn ăn nàng cướp khí vận, công đức.
Nếu vật nhỏ này chạy trốn, có bộ đồ của ta có thể ngăn cản được giây lát.
Vân Liên giật mình, liếc trộm Giang Nam, xác định hắn không nói đùa.
Giây lát sau cô bé khẳng định bên ngoài có nhiều người muốn ăn nàng, cướp công đức, khí vận gì đó.
Thị Hiên Vi quan sát giây lát, buồn cười nói:
– Vật nhỏ này thật ranh mãnh.
Giang Nam cướp vật trong túi Ngọc Kinh thánh giáo, mười chín phó giáo chủ vừa kinh vừa sợ.
Các đại viên mãn Tiên Quân bay lên, lấy ra ba ngàn đại đạo mình có được, vận chuyển các pháp bảo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 26 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/01/2015 03:29 (GMT+7) |