– Lạc sư muội, tất cả mọi người là người trong đồng đạo, cần gì đả đả sát sát?
Trong lòng Mạnh Lạc Xuyên có chút run sợ nhìn thùng lớn trước mặt, một ngụm kim huyết xông lên cổ họng, lại cưỡng chế nuốt trở vào, ồm ồm nói:
– Vị này là Cận sư điệt của ta, chính là đệ tử của Thái Hoàng lão tổ, nếu Cận sư điệt có việc, chỉ sợ Huyền Thiên Thánh Tông ngươi cùng Thái Huyền Thánh Tông ta trong lúc đó tất nhiên khai chiến. Huống chi, ngươi là tiền bối, lại là Thần Phủ bát trọng cường giả, cần gì cùng tiểu bối gây sự, truyền đi chẳng phải là làm thanh danh của ngươi không tốt sao?
Trong lòng Lạc Hoa Âm biết Thái Huyền Thánh Tông tất nhiên sẽ không tùy ý mình đánh chết đệ tử đắc ý của Thái Hoàng lão tổ, lại cười nói:
– Vị Cận sư điệt này muốn đánh bại ta, tiểu muội bất đắc dĩ mới ra tay, không nghĩ tới hắn như là tượng đất, suýt nữa liền bị ta phách toái.
Nàng giả mù sa mưa nói:
– Cận sư điệt, ngươi không sao chớ?
Sắc mặt Cận Đông Lưu vô cùng âm trầm, xóa đi vết máu ở khóe miệng, đột nhiên một tiếng trống vang lên quỳ trên mặt đất, một tay chỉ thiên, cất cao giọng nói:
– Cận Đông Lưu ta hôm nay ở chỗ này thề, trong trăm năm, ta phải trả nhục nhã hôm nay, xin trả gấp mười lần, nếu không thần hồn câu diệt, trọn đời không được siêu sinh!
Sắc mặt Mạnh Lạc Xuyên biến hóa, Cận Đông Lưu phát ra thề độc rõ ràng là muốn hướng Lạc Hoa Âm trả thù bị khuất nhục hôm nay, bất quá Lạc Hoa Âm là mạnh mẻ bực nào, hơn nữa làm việc từ trước đến giờ không theo như lẽ thường, hoành hành ương ngạnh. Nếu chọc giận nàng, chỉ sợ nữ nhân này bất chấp tất cả, trực tiếp đem hắn băm vằm!
Cận Đông Lưu phát thề độc xong, đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Lạc Hoa Âm, mặt mày méo mó, lạnh lùng nói:
– Lạc sư thúc, ta đã phát thề độc, bên trong trăm năm tất nhiên gấp mười lần trả lại bị khuất nhục hôm nay. Trong trăm năm, ta tất tu thành Thiên Cung, trở thành chưởng giáo Thái Huyền Thánh Tông, nếu ngươi sợ, hiện tại có thể giết ta!
Lạc Hoa Âm trên dưới đánh giá hắn, lộ ra nụ cười mười phần thú vị, hướng Giang Nam nói:
– Tử Xuyên, làm sao bây giờ? Có người hướng vi sư khiêu khích, ngươi nói hiện tại vi sư có nên động thủ, đem nguy hiểm diệt trừ ở trong trứng nước hay không?
Giang Nam đứng ở bên người nàng, thản nhiên nói:
– Sư tôn, Cận sư huynh dù sao cũng là sư điệt của ngươi, so sánh với ngươi thấp một bối phận, nếu ngươi xuất thủ chẳng phải là rối loạn bối phận, cho Thái Huyền Thánh Tông miệng lưỡi? Như vậy đi…
Giang Nam khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
– Trận đụng chạm này ta thay sư tôn tiếp nhận, không cần trăm năm, năm mươi năm sau, ta sẽ dẫm hắn ở dưới chân.
Lạc Hoa Âm đôi mắt đẹp chớp động, rơi vào trên người của hắn, đột nhiên cười nói:
– Tốt, rất tốt, không hỗ là đệ tử của ta. Mạnh sư huynh, vốn là lấy tính tình của ta, Cận sư điệt dám ở trước mặt ta nói ra lời này, ta tuyệt sẽ không lưu tính mạng hắn. Bất quá nếu đệ tử của ta lên tiếng, như vậy các ngươi có thể lăn.
Mắt Cận Đông Lưu lộ ra sát cơ, quét Giang Nam cùng Lạc Hoa Âm một cái, xoay người rời đi, Mạnh Lạc Xuyên thở dài, cũng không dám ở lâu, suất lĩnh những Thái Huyền Thánh Tông đệ tử khác đuổi theo hắn.
– Sư thúc không cần nói nữa, Lạc Hoa Âm đoạt bảo khố của ta, lại khi nhục ta, tương lai ta nhất định muốn đích thân chém giết nàng!
Cận Đông Lưu diện mục vô cùng âm trầm, lạnh giọng nói:
– Ta kể từ khi xuất đạo tới nay, vẫn là lần đầu bị nhục nhã, thù này không báo, thề không làm người!
Mạnh Lạc Xuyên thở dài nói:
– Cận sư điệt, ngươi thiên phú cao đến dọa người, thành tựu tương lai tất nhiên ở trên Lạc Hoa Âm, bất quá trăm năm thời gian vẫn là quá ngắn. Lạc Hoa Âm đã tu luyện tới Thần Phủ bát trọng, sắp tu thành Thiên Cung. Trong trăm năm, không biết nàng có thể đánh thông mấy trọng Thiên Cung, chỉ sợ phần thắng của ngươi không lớn…
– Sư thúc yên tâm, ta cũng không phải là khoe khoang khoác lác, mà là lòng có tính toán trước.
Cận Đông Lưu cười lạnh nói:
– Lạc Hoa Âm cũng không có thần cấp công pháp, mà ta lại có, nàng tu thành Thiên Cung, tu vi tất có trì hoãn chậm lại, mà ta lại không có cái hạn chế này, tu vi như cũ đột nhiên tăng mạnh, sau trăm tuổi, tu vi cảnh giới của ta tất nhiên vượt qua nàng, chém giết nàng dễ dàng!
Ánh mắt Mạnh Lạc Xuyên sáng lên, trong lòng biết Cận Đông Lưu cũng không có nói mạnh miệng, Cận Đông Lưu chính là quan môn đệ tử của Thái Hoàng lão tổ, tu luyện công pháp cao nhất Thái Huyền Thánh Tông, Thái Huyền Tâm Kinh!
Thái Huyền Tâm Kinh bao hàm toàn diện, chính là thần cấp công pháp, vượt xa Thiên Cung cấp kinh điển.
Không chỉ có như thế, Cận Đông Lưu gặp gỡ liên tục, kỳ ngộ không ngừng, số mệnh hưng thịnh, Mạnh Lạc Xuyên từng nghe hắn tiến vào Chiến Thần Mộ, nhận được Chiến thần truyền thừa, Đấu Pháp Thần Điển, cũng là một môn kinh điển không thua Thái Huyền Tâm Kinh!
Có hai đại kinh điển này, so sánh xuống dưới, thật sự hắn có thể ở bên trong trăm năm liền vượt xa Lạc Hoa Âm, đem Lạc Hoa Âm chém giết!
– Mới vừa rồi người thiếu niên kia, hẳn là đệ tử của Lạc Hoa Âm, cũng muốn cùng ngươi đánh một trận.
Mạnh Lạc Xuyên đột nhiên nhớ tới Giang Nam, cười nói:
– Người này khẩu khí cũng không nhỏ, lại dám nói năm mươi năm sau đem ngươi dẫm ở dưới chân.
– Tên tiểu tử kia, ta đã từng thấy qua hắn. Lúc ấy ta chỉ thả ra một chút khí thế, liền ép tới hai chân đứt đoạn, nếu không phải Huyền Thiên Thánh Tông Hàn Phương xuất thủ, hắn đã sớm chết rồi.
Cận Đông Lưu cũng nhớ tới Giang Nam, chẳng thèm ngó tới nói:
– Hắn bất quá là con kiến hôi, muốn bên trong năm mươi năm thắng được ta, quả thực là người si nói mộng. Bất quá trong mi tâm hắn cất giấu một dị bảo, lại có thể ngay cả thần trí hóa thân của ta cũng luyện hóa, đáng tiếc ta bây giờ còn không phải là đối thủ của Lạc Hoa Âm, nếu không nhất định sẽ cắt đại não của tiểu tử này ra, xem trong mi tâm của hắn đến tột cùng là cái bảo vật gì.
Mạnh Lạc Xuyên cũng không có đem Giang Nam để ở trong lòng nói:
– Qua không lâu nữa, Huyền Đô Thất Bảo Lâm mở ra, thiên hạ quần hùng tranh bá. Lần này là thời cơ tốt của ngươi. Cường giả như Tịch Ứng Tình, Lạc Hoa Âm, cũng ở trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm đạt được chỗ tốt rất lớn. Điện định đạo cơ, lấy số phận của ngươi, thế tất đạt được chỗ tốt lớn hơn nữa! Còn có, ta ít ngày trước nhận được tin tức, Thái Hoàng lão tổ sắp xuất quan.
– Sư phó của ta muốn xuất quan?
Cận Đông Lưu trong lòng cả kinh, nhưng ngay sau đó mừng rỡ, tồn tại mạnh nhất đương thời, rốt cục thương thế khỏi hẳn, một lần nữa hùng bá thế gian!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 03/01/2015 03:39 (GMT+7) |