Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút bất ngờ nhìn cô gái áo trắng đứng cách đó không xa, cô nàng cũng khá xinh đẹp, áo quần cũng khô ráo như Hạ Thiên, mưa không có ảnh hưởng gì với nàng, những hạt mưa như hạt đậu căn bản chẳng thể nào tiếp cận được nàng.
Một mùi hương nhàn nhạt bùng vào mũi Hạ Thiên, vì mưa lớn nên che giấu phần lớn tung tích, nếu không hắn đã sớm phát hiện ra hương vị này, đồng thời cũng sớm biết kẻ đi theo mình chính là Hoàng Tĩnh Di của Phiêu Miểu tiên môn.
– Hạ Thiên, nói vị trí của Nguyệt Thanh Nhã cho ta, ta có thể cho ngươi một con đường sống.
Hoàng Tĩnh Di lạnh lùng nói.
– Cô em bị điên à?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Hoàng Tĩnh Di, vẻ mặt khá khinh bỉ:
– Cho anh đây một con đường sống? Anh cần cô em cho sao? Anh còn đang muốn xử lý cô em đây.
– Chỉ dựa vào ngươi?
Hoàng Tĩnh Di nói với vẻ mặt khinh thường:
– Ngươi cho rằng thủ đoạn hạ lưu của mình sử dụng được một lần thì có thể tiếp tục lần thứ hai sao? Bây giờ Dạ Ngọc Mị không có ở đây, không ai có thể giúp cho ngươi, nếu ngươi không muốn chết thì nhanh chóng nói ra Nguyệt Thanh Nhã đang ở đâu cho ta.
– Ngươi đổi cách xưng hô, rất kỳ quái.
Hạ Thiên chợt hỏi.
– Cái gì?
Hoàng Tĩnh Di rõ ràng không hiểu lời nói của Hạ Thiên.
– Trước đó cô em gọi là Nguyệt sư tỷ, bây giờ lại nói thẳng tên Nguyệt Thanh Nhã.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói:
– Xem ra Em Chân Dài nói không sai, cô em lần này thật sự không muốn cho thần tiên tỷ tỷ quay về đại lục Tiên Vân.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung:
– Ôi, thuận tiện nói cho cô em biết, Nguyệt Thanh Nhã chính là thần tiên tỷ tỷ của anh đây, là vợ của anh, mà anh sẽ không cho vợ anh quay về, vì thế sẽ không cho cô em biết vợ anh ở đâu.
– Nguyệt Thanh Nhã là vợ ngươi?
Hoàng Tĩnh Di chợt sững sờ, sau đó cười ha hả đầy quái dị:
– Khanh khách, khanh khách…
– Này, cười cái gì? Có gì đáng cười sao?
Hạ Thiên rất bất mãn.
Hoàng Tĩnh Di dừng cười, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, giọng điệu trào phúng:
– Nguyệt Thanh Nhã sao có thể lấy loại người hèn hạ vô sỉ hạ lưu như ngươi? Vì vậy lời nói của ngươi là cực kỳ đáng cười.
– Thần tiên tỷ tỷ chính là vợ anh đây, nhưng nếu cô em không tin, cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Hoàng Tĩnh Di:
– Cô em nói đi, cô em rốt cuộc tìm thần tiên tỷ tỷ làm gì?
Hoàng Tĩnh Di nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên khoảng mười giây, sau đó trên mặt có chút kinh ngạc, bộ dạng khó thể tin:
– Ngươi thật sự là nam nhân của Nguyệt Thanh Nhã?
– Nói nhảm, ngoài anh ra thì không có ai xứng đôi với thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên tức giận nói.
– Ha ha ha ha…
Hoàng Tĩnh Di có chút sửng sốt rồi cười lên ha hả như điên, trong cơn mưa lớn thì tiếng cười của nàng nghe cực kỳ quỷ dị.
– Này, cô không biết tiếng cười của mình rất khó nghe sao?
Hạ Thiên bất mãn nói.
– Ha ha ha… Nguyệt Thanh Nhã lại tìm nam nhân ở thế giới này, đúng là buồn cười…
Hoàng Tĩnh Di vẫn chưa ngừng cười:
– Đường đường là đệ nhất tiên tử của tiên môn, môn chủ tương lai của Phiêu Miểu tiên môn, một người trẻ tuổi nhất tiên môn, bây giờ rơi xuống phàm trần lại lấy một tên đàn ông phàm tục làm chồng, lại là một tên khốn nạn hèn hạ vô sỉ, ha ha ha ha… Nếu môn chủ biết được chuyện này, sợ rằng nhất định sẽ ói máu mà chết, ha ha ha…
Hoàng Tĩnh Di vừa cười vừa nói, có vẻ điên cuồng, tuy nàng coi như rất xinh đẹp nhưng lúc này lại làm người ta cảm thấy không có chút khí chất gì.
– Anh biết rồi, cô em chắc chắn ghen tị với thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên chợt mở miệng nói.
Tiếng cười của Hoàng Tĩnh Di chợt dừng lại, nàng dùng ánh mắt như độc xà nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên.
– Hai mươi năm, Nguyệt Thanh Nhã đã biến mất hơn hai mươi năm nhưng tất cả các nữ đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn đều bị bao phủ dưới bóng tối của nàng ta tạo ra, trong mắt môn chủ thì chúng ta luôn thua kém Nguyệt Thanh Nhã, mà trong mắt các vị nam đồng môn thì chúng ta cũng kém xa Nguyệt Thanh Nhã. Tuy nàng ta đã mất tích nhưng lại giống như vẫn còn sống sờ sờ, vẫn áp chế các nữ đệ tử suốt hai mươi năm trời.
Âm thanh của Hoàng Tĩnh Di rõ ràng là ghen ghét, còn có căm hận:
– Dựa vào cái gì? Vì sao chúng ta làm tất cả chỉ vì nàng ta? Hai mươi năm vất vả tu luyện, môn chủ tự mình dạy bảo chúng ta, mà chúng ta cứ tưởng được môn chủ tán thưởng, nhưng không ngờ môn chủ chỉ dạy cho chúng ta cũng để đi tìm kiếm Nguyệt Thanh Nhã, ông ta làm tất cả chỉ vì để chúng ta tìm Nguyệt Thanh Nhã quay về.
– Điều này cũng là bình thường, vì cô em nếu so sánh thì còn kém cả một sợi tóc của thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên dùng giọng chăm chú nói:
– Nếu như là anh đây, anh tình nguyện chờ thần tiên tỷ tỷ một trăm năm cũng sẽ không bao giờ chờ một người như cô em.
– Vậy ngươi cứ xuống dưới mặt đất mà chờ Nguyệt Thanh Nhã.
Hoàng Tĩnh Di rõ ràng bị những lời của Hạ Thiên làm cho kích thích, nàng khẽ lật cổ tay, một thanh phi kiếm phóng về phía Hạ Thiên, phóng vào cổ họng hắn, đồng thời âm thanh tàn khốc của Hoàng Tĩnh Di cũng truyền đến:
– Nhưng ngươi cứ yên tâm, ngươi không cần chờ một trăm năm, chỉ cần một trăm ngày thì Nguyệt Thanh Nhã đã đi theo ngươi rồi.
– Anh đây tất nhiên sẽ không chờ thần tiên tỷ tỷ một trăm năm, vì bất cứ lúc nào anh cũng có thể được gặp chị ấy.
Hạ Thiên dùng Phiêu Miểu Bộ né tránh phi kiếm của Hoàng Tĩnh Di không chút hoang mang:
– Ngược lại cô em quá ngốc, dù chờ một ngàn năm cũng chưa chắc được gặp mặt thần tiên tỷ tỷ.
Hoàng Tĩnh Di tức giận hừ một tiếng, bàn tay trái chợt nâng lên, trong lòng bàn tay lại xuất hiện một thanh phi kiếm, thanh kiếm này nhanh chóng bắn về phía Hạ Thiên.
– Lần trước cô em này còn che giấu thực lực sao?
Hạ Thiên thầm mắng một câu, hắn không ngờ người phụ nữ này có hai thanh phi kiếm, lúc này hai thanh kiếm tấn công một trước một sau làm hắn tránh né rất khó khăn.
Hạ Thiên lại cảm thấy mình thiếu kỹ xảo tác chiến, nhưng nếu muốn tăng kỹ xảo trong thời gian ngắn cũng không dễ dàng, cũng vì vậy mà hắn không muốn tăng kỹ xảo chiến đấu, đối với hắn thì trước mặt thực lực tuyệt đối, kỹ xảo chỉ là trò đùa mà thôi.
Lúc này vấn đề lớn nhất của hắn cũng không phải thiếu kỹ xảo, đó chính là thực lực tuyệt đối.
– Này, cô em ngu ngốc, có bản lĩnh thì đón một chưởng liều mạng của anh.
Hạ Thiên chợt nói một câu, sau đó hắn không lùi mà tiến, nhanh chóng vỗ một chưởng về phía Hoàng Tĩnh Di.
– Ngu xuẩn.
Hoàng Tĩnh Di quát lớn một tiếng:
– Cùng một thủ đoạn mà ngươi tưởng có hiệu quả hai lần sao?
Dù đã từng nếm qua thiệt thòi nhưng lần này Hoàng Tĩnh Di vẫn không né tránh, bàn tay trắng nõn lại đưa lên nghênh tiếp. Nhưng với thị lực của Hạ Thiên thì có thể thấy trên tay của Hoàng Tĩnh Di có một cái bao tay, rõ ràng đó không phải là bao tay bình thường, là một bao tay có thể để Hoàng Tĩnh Di không cần sợ độc dược và ngân châm của hắn.
Cũng là một thủ đoạn thì chưa hẳn sẽ mãi không có tác dụng, vì người ta sẽ không thể tưởng được anh còn có thể sử dụng thủ đoạn đồng dạng, mà cùng một sai lầm, đã vi phạm một lần thì không có nghĩa là lần sau sẽ không phạm vào.
Hạ Thiên thật ra cũng không dùng thủ đoạn tương tự, nhưng Hoàng Tĩnh Di lại phạm vào sai lầm khinh địch.
Vài ngày trước Hoàng Tĩnh Di bị trọng thương dưới tay Dạ Ngọc Mị cũng là vì khinh địch, nàng không thể ngờ chỉ sau vài ngày thì Dạ Ngọc Mị lại đề thăng thực lực. Bây giờ Hoàng Tĩnh Di lại tiếp tục rơi vào sai lầm như trước, nàng cũng không ngờ thực lực của Hạ Thiên có thể tăng mạnh trong thời gian ngắn, nàng vẫn cho rằng công lực của hắn vẫn chưa bằng mình.
Thực tế lần đầu Hạ Thiên gặp mặt Hoàng Tĩnh Di thì hai bên có chút chênh lệch, lúc đó hắn vừa tiến vào trong phạm vi của Kim Đan Kỳ, Hoàng Tĩnh Di lại sắp đột phá đến Kim Đan hậu kỳ, nếu lúc đó hai bên liều mạng thì kẻ bị thương sẽ là Hạ Thiên.
Nhưng bây giờ tình huống đã khác, trước đó Hạ Thiên đã thi triển nghịch thiên đệ ngũ châm cho Dạ Ngọc Mị, Ninh Khiết và Sở Dao, ba châm đó thật sự làm cho thực lực của hắn tăng mạnh. Bây giờ hắn hầu như đã giống như Hoàng Tĩnh Di, cũng sắp đột phá đến Kim Đan hậu kỳ.
– Ầm!
Hai bàn tay đụng vào nhau không hề có trở ngại phát ra âm thanh rất lớn, một dòng khí mạnh bùng ra khắp bốn phía, những hạt mưa xung quanh chợt chuyển hướng, tung tóe về những phương hướng khác.
Nhưng chỉ sau chớp mắt thì chân khÍ đã phóng đi, mưa tiếp tục đổ xuống tầm tã, khi hai người dùng toàn lực để đối chưởng thì tình huống phát sinh biến hóa, bọn họ không còn chân khí để ngăn cản những hạt mưa, vì thế mà lúc này mưa rơi xuống làm bọn họ ướt đẫm.
– Cô em mới là ngu xuẩn.
Hạ Thiên lúc này bắt đầu mắng lại.
– Điều này sao có thể?
Hoàng Tĩnh Di dùng ánh mắt khó tin nhìn Hạ Thiên:
– Vì sao ngươi giống như Dạ Ngọc Mị, chỉ sau vài ngày thì công lực đại tiến? Chẳng lẽ ngươi và Dạ Ngọc Mị dùng công pháp song tu của Ma môn?
– Chết đến nơi rồi còn quan tâm đến nhiều chuyện như vậy làm gì?
Hạ Thiên dùng ánh mắt chết người nhìn Hoàng Tĩnh Di:
– Thật ra mục đích của anh và cô em không khác gì nhau, anh cũng không muốn thần tiên tỷ tỷ quay về đại lục Tiên Vân, nhưng cô em quá ngu, muốn giết hại thần tiên tỷ tỷ, vì vậy anh phải xử lý cô em.
– Đáng cười, chỉ dựa vào ngươi mà muốn giết ta sao?
Hoàng Tĩnh Di cười lạnh một tiếng:
– Tuy công lực của ngươi có tăng trưởng, nhưng nếu muốn giết ta, ngươi ngoài thủ đoạn hạ lưu kia ra thì còn gì?
Hoàng Tĩnh Di cười lạnh, hai cây phi kiếm lại phóng ra về phía Hạ Thiên.
– Bó tay với những đứa ngu, cô em cho rằng anh lại tiếp tục dùng châm đâm vào người sao?
Hạ Thiên lắc đầu, sau đó hắn vung hai tay hai chưởng, nhanh chóng đánh rơi hai thanh phi kiếm, mà vẻ mặt Hoàng Tĩnh Di chợt tái nhợt, cơ thể lay động sắp đổ.
– Ngươi… Hèn hạ.
Hoàng Tĩnh Di dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên, cơ thể lay động vài cái, cuối cùng vẻ mặt tái nhợt và mềm nhũn ngã xuống đất.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2020 03:29 (GMT+7) |