Vẻ mặt Diêu Vĩ có chút biến đổi:
– Giám đốc Không, người mới vào phòng là bạn trai của giám đốc Tôn sao.
– Đúng vậy, anh có chuyện gì cứ nói với tôi, bây giờ chị ấy không rảnh.
Khổng Mính khẽ gật đầu.
Vẻ mặt Diêu Vĩ biến đổi, sau đó hắn lắc đầu nói:
– Giám đốc Không, cũng không phải chuện gì gấp, chỉ là vài chuyện dự toán, lát nữa tôi xin chỉ thị của giám đốc Tôn cũng được.
– Vậy cũng được.
Khổng Mính cũng không sao, chỉ cần người này không vào phá đám là được.
Diêu Vĩ dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn vào cửa phòng làm việc, sau đó hắn đi về chỗ ngồi của mình. Nhưng lúc này hắn không còn tâm tình làm việc, thỉnh thoảng hắn nhìn về phía cửa phòng làm việc của giám đốc, đáng tiếc là hắn nhìn trăm lần nhưng không có ai đi ra.
Khổng Mính cũng nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, trong lòng nàng thầm oán Tôn Hinh Hinh, người phụ nữ kia đang phong lưu sung sướng, để nàng phải ở bên ngoài canh chừng, đúng là không có thiên lý.
Một buổi sáng có thể nói là giày vò với Diêu Vĩ và Khổng Mính, hai người đều nhìn vào cửa phòng làm việc của Tôn Hinh Hinh. Tất nhiên đối với Tôn Hinh Hinh thì đây cũng là một loại giày vò, nhưng nàng còn cảm nhận được một khoái cảm bùng ra từ sâu trong xương tủy. Nàng liên tục nhắc nhở mình nên cắn răng không phát ra tiếng rên rỉ, cuối cùng nàng thậm chí còn phải cởi tất chân nhét vào miệng, nếu không trong này nàng rên rỉ, chỉ sợ người ngoài nghe được, đến lúc đó không còn mặt mũi để gặp người khác.
Mười một giờ, dưới sự chờ mong của Diêu Vĩ và Khổng Mính, cửa phòng làm việc cuối cùng cũng mở ra, Hạ Thiên từ bên trong đi ra.
Khổng Mính giơ ngón tay cái với Hạ Thiên, nàng cũng không nói gì, chỉ đứng lên muốn đi vào, nhưng nàng mới đi được hai bước thì đã bị Hạ Thiên ngăn cản.
– Chị Hinh nói không cho người khác tiến vào.
Hạ Thiên ra vẻ rất nghiêm túc.
Khổng Mính lập tức sinh ra ý nghĩ kỳ quái, chẳng lẽ Tôn Hinh Hinh thật sự bị xé rách quần áo nên không thể gặp người người được?
Diêu Vĩ bên kia đã đứng lên, hắn đi đến trước mặt Hạ Thiên rồi chủ động chào hỏi:
– Chào anh, tôi là Diêu Vĩ, tốt nghiệp khoa công nghệ thông tin đại học Giang Hải, đã từng đảm nhiệm vai trò giám đốc kỹ thuật ở công ty Ngân Hải, bây giờ gia nhập công ty Lam Thiên, làm CTO của công ty, kính xin chỉ giáo.
Những người khác nghe được Diêu Vĩ nói như vậy thì thầm nghĩ người này lại bắt đầu khoe khoang, nhưng bọn họ chỉ thầm nghĩ như vậy mà thôi, dù bọn họ rất bất mãn với những biểu hiện và hành vi của Diêu Vĩ, nhưng người này có lý lịch mạnh hơn tất cả, hắn có thể khoe khoang.
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Diêu Vĩ, người này nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Quản đối phương là giám đốc kỹ thuật hay CTO, thứ này có liên quan gì đến hắn?
– CTO là thứ gì?
Hạ Thiên quay đầu nhìn Khổng Mính, hắn thật sự khong biết đây là thứ gì.
Khổng Mính có chút ngượng ngùng, tuy Tôn Hinh Hinh đã nói với nàng là Hạ Thiên có nhiều thứ không hiểu, nhưng ngay cả CTO là gì cũng không biết sao?
Đám người trong văn phòng nhịn không được phải cười thành tiếng, Diêu Vĩ này thích khoe khoang, bây giờ lại gặp hố.
Diêu Vĩ đỏ mặt tía tai, hắn thấy Hạ Thiên cố ý nhục mạ mình, còn Hạ Thiên vì sao phải làm như vậy, hắn nghĩ rằng đối phương có hơn phân nửa giống như những người trong công ty, đều ghen ghét tài hoa của hắn.
– CTO không phải là thứ gì, chỉ là một người quản lý kỹ thuật mà thôi, không biết anh tốt nghiệp ở đâu, bây giờ đang công tác công ty nào?
Diêu Vĩ hừ lạnh một tiếng rồi hỏi.
Khổng Mính nghe nói như vậy thì lập tức biến tình hình chuyển biến xấu, Diêu Vĩ thích khoe khoang, nhưng bây giờ rõ ràng là khoe nhầm người.
– Tôi không làm việc ở đâu cả, nhưng tôi là ông chủ của anh.
Hạ Thiên phất tay:
– Đừng làm phiền tôi, tôi không có hứng thú với anh.
– Anh nói gì…
Vẻ mặt Diêu Vĩ chợt biến đổi.
Lúc này Khổng Mính cuối cùng cũng chen lời:
– Diêu Vĩ, giới thiệu cho anh, đây là Hạ Thiên, là ông chủ của công ty Lam Thiên chúng ta, cũng là bạn trai của Tôn Hinh Hinh.
Văn phòng đầu tiên trở nên yên tĩnh, sau đó tất cả mọi người đều nhìn Diêu Vĩ, ai cũng có biểu cảm hả hê. Đã gặp qua những kẻ thích khoe khoang, nhưng chưa ai thấy kẻ nào khoe khoang với ông chủ của mình, lúc này thì thú vị chưa?
Vẻ mặt Diêu Vĩ thoạt đen thoạt trắng, hắn nhìn Hạ Thiên, giống như khó mà tin được những gì mình nghe. Điều này, tiểu tử này là ông chủ công ty Lam Thiên sao?
– Diêu Vĩ, anh quay về làm việc đi.
Khi thấy Diêu Vĩ khó thể không xuống đài, Khổng Mính tranh thủ thời gian nói. Nàng thấy tuyển một người như vậy là không dễ, cũng không muốn Hạ Thiên trực tiếp khai trừ đối phương.
Diêu Vĩ cũng coi như là người thức thời, khi nghe thấy những lời nói của Khổng Mính thì vội vàng quay về vị trí của mình. Khi thấy bộ dạng xám xịt của Diêu Vĩ thì những người khác ở trong văn phòng cảm thấy cực kỳ sảng khoái, hơn nữa ai cũng sinh ra hảo cảm với ông chủ Hạ Thiên.
Khổng Mính khẽ thở ra, trong lòng cũng thầm nghĩ, xem ra sự việc cũng không quá tồi tệ.
– Này, Hạ Thiên, anh có chờ Hinh Hinh dùng cơm trưa không?
Khi thấy Hạ Thiên có vẻ như không có việc gì làm thì Khổng Mính chủ động hỏi.
– Đúng vậy, tôi phải chờ chị Hinh dùng cơm.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
– À, nếu anh không có việc gì, bên kia có máy tính để không, anh có thể lên mạng giết thời gian.
Khổng Mính chỉ vào một máy tính để không trong góc rồi nói với Hạ Thiên.
Khổng Mính nói như vậy cũng làm Hạ Thiên nhớ ra đã lâu chưa lên mạng, hắn đi đến mở máy tính, mở web xem tin tức, sau đó lại đăng nhập QQ. Bạn của hắn trên QQ chỉ có hai người, một là Hinh Hinh công chúa bây giờ đang đỏ mặt không dám ra ngoài gặp người, nàng cũng không lên mạng, mà Tiểu Yêu Tinh thì đã về thủ đô và lâu rồi không có tin tức gì, cũng không biết đã chạy đi đâu. Điều này làm cho Hạ Thiên cảm thấy nhàm chán, không có người tán dóc, không nhàm chán sao?
Kết quả là Hạ Thiên chỉ biết ngồi ngây ngốc với chiếc máy tính, một lát sau hắn quét mắt nìhn đám người trong văn phòng, ai cũng giống hắn nhưng lại rất chân thành với máy tính, có người còn gõ lóc cóc. Điều này làm Hạ Thiên buồn bực, cũng là một chiếc máy tính, sao đám người kia lại hứng thú như vậy.
– Hạ Thiên, anh đang làm gì đấy?
Khổng Mính vẫn tương đối quan tâm đến ông chủ này, vì hắn là người đưa tiền đến cho công ty hoạt động.
– Ngồi không.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn máy tính, hắn trả lời một câu như vậy với Khổng Mính.
Khổng Mính lập tức cười ngất, nàng biết đối phương đang ngồi không, nhưng cũng đừng trả lời như vậy chứ?
– Này, Hạ Thiên, nghe Hinh Hinh nói anh là gà máy tính, chẳng lẽ anh thật sự giống gà, không biết gì cả sao?
Khổng Mính không nhịn được phải hỏi.
– Tôi không phải là gà.
Hạ Thiên uốn nắn rất chân thành:
– Tôi biết lên mạng, còn biết chát QQ.
– Chỉ có hai thứ này thôi sao?
Khổng Mính không nhịn được phải truy vấn.
Hạ Thiên gật đầu không chút tình nguyện, hắn thật sự chỉ biết hai thứ này. Hắn đã từng thử làm hacker, đáng tiếc là tư tưởng bị giết ngay trong trứng nước, chưa hack được Tiểu Yêu Tinh thì đã bị nàng hack trước.
– Nếu không tôi dạy anh chơi game nhé?
Khổng Mính cũng không còn gì để nói, khi thấy Hạ Thiên ngồi ngơ với máy tính thì nàng không khỏi cảm thấy ông chủ quá đáng thương.
– Được.
Hạ Thiên đang nhàm chán, tất nhiên hắn cầu còn chưa được.
– Anh thích chơi trò gì, tôi giúp anh down về.
Khổng Mính hỏi.
– Tôi chưa chơi lần nào, sao biết trò gì ra trò gì?
Hạ Thiên có chút bất mãn, tên là Khổng Mính nghe cứ như Khổng Minh, nhưng sao không thông minh được một nửa như Khổng Minh? Hắn mà biết chơi thì còn chờ nàng chỉ sao?
Khổng Mính cũng hết chỗ nói, một lúc lâu sau mới hỏi một câu:
– Anh biết chơi bài không?
– Bài sao?
Hạ Thiên lập tức vui sướng:
– Cái này tôi biết.
Nhớ năm xưa ba vị sư phụ của Hạ Thiên thường xuyên chơi bài, khi đó hắn còn nhỏ, ba vị sư phụ chơi bài để xem người nào thua đi dạy hắn luyện công. Mà những năm gần đây, ba vị sư phụ vẫn chơi bài, nhưng ai cũng muốn thua để cùng hắn luyện công. Với loại thiên tài như hắn, xem ba vị sư phụ chơi bài từ rất lâu, tất nhiên đã sớm quen thuộc với trò này.
Khổng Mính thở hắt ra, đúng là không dễ dàng gì, cuối cùng cũng biết một trò mà ông cụ này biết chơi.
Vài phút sau Khổng Mính tranh thủ thời gian gài đặt những trò chơi nhỏ của QQ, sau đó lại tiến vào một ván bài, sau khi dạy bảo Hạ Thiên vài lượt, nàng để cho hắn tự chơi.
Nhưng Hạ Thiên chỉ chơi được vài ván thì cảm thấy buồn bực, vì hắn đã không còn một hạt “đậu” nào để chơi bài ăn đậu.
Khi đang định hỏi Khổng Mính xem muốn có đậu thì phải làm sao thì mặt cười trên QQ của Tiểu Yêu Tinh chợt nhấp nháy, hắn mở lên xem, thì ra Tiểu Yêu Tinh gửi tin đến:
– Chồng, chị Hàm bảo em nói anh một tiếng, chị ấy đã về thủ đô, bây giờ rất an toàn, anh không cần lo lắng.
– À, nhắn dùm anh một câu, quay về sớm sớm một chút, nếu không anh sẽ đến thủ đô tìm các em.
Hạ Thiên phát tin.
– Này, chồng, anh đang chơi bài sao?
Tiểu Yêu Tinh giống như nhìn được màn hình máy tính của Hạ Thiên.
– Đúng vậy, anh vừa đánh được vài ván, đáng tiếc là không còn “đậu”.
Hạ Thiên rất bức bối.
– Không có gì, để em giúp anh, anh muốn bao nhiêu đậu cũng có.
Tiểu Yêu Tinh lập tức gửi đến một tin nhắn:
– Anh đợi một phút.
– Được.
Hạ Thiên gửi tin trở lại, hắn lại bắt đầu ngồi ngây người.
Khổng Mính nãy giờ vẫn chú ý Hạ Thiên, khi thấy đối phương lại ngây người thì đi đến hỏi, khi thấy nick của hắn không còn đậu thì nàng hỏi ngay:
– Anh thua nhanh vậy sao?
– Bài của tôi quá xấu, toàn là số điện thoại.
Hạ Thiên trừng mắt, hắn tuyệt đối không cho rằng mình đánh bài quá kém.
– À, có cần tôi giúp anh mua chút đậu không?
Khổng Mính suy nghĩ một chút rồi nói.
– Không cần, tôi sẽ có rất nhiều ngay thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
– Thứ này mỗi ngày chỉ bán bốn lần, hôm nay sẽ không… Á…
Khổng Mính đang muốn giải thích cho gà Hạ Thiên, nhưng nàng còn chưa dứt lời thì ánh mắt trợn trừng, cũng không khỏi hô lên kinh hoàng.
– Một hai ba bốn… Tám, chín, chín con số, trời ạ, một tỷ đậu.
Khổng Mính dụi dụi mắt, nàng không nhìn lầm đấy chứ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/06/2020 10:29 (GMT+7) |