Hạ Thiên từ chối ngay.
– Cậu sợ thua sao?
Thư Tịnh bắt đầu khích tướng.
– Tôi không đánh cuộc với vợ.
Hạ Thiên trả lời.
– Cậu sợ thua.
Thư Tịnh tiếp tục khích tướng.
– Chị là vợ tôi, chị là của tôi, hàng họ của chị cũng là của tôi, nếu tôi thắng thì cái gì của chị cũng là của tôi, cuối cùng rõ ràng chẳng thắng thêm được gì, quá vô ích.
Hạ Thiên có lý do rõ ràng:
– Vì vậy tôi không đánh cuộc với vợ mình.
– Không dám thì nói không dám, lý do này nọ.
Thư Tịnh hừ một tiếng nói.
– Trừ khi chị có thể biến thành hai người, như vậy tôi sẽ đánh cuộc.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
– Sao có thể được?
Thư Tịnh căm giận nói.
– Đúng vậy, chị đã không thể biến thành hai người, như vậy tôi có thắng thì vợ cũng không biến thành hai, như vậy đánh cuộc làm gì?
Hạ Thiên hùng hồn nói.
Thư Tịnh không còn cách nào khác, nàng đột nhiên nghĩ ra, trước đó Hạ Thiên cũng vì lý do này mà không chịu đánh cuộc lần hai với Trần Chí Cương, sau đó nàng phải đưa mình vào làm giải thưởng thì hắn mới chịu. Bây giờ nàng xem ra đã hiểu rõ, nếu muốn chuộc thân thì không có khả năng, trừ khi nàng tìm được một người đẹp chịu hy sinh vì mình, mà điều kiện tiên quyết là Hạ Thiên phải vừa ý người đẹp kia.
– Này, Hạ Thiên, chúng tôi tiếp tục vào xem triển lãm xe, hai người cứ ở đây chậm rãi nói chuyện.
Kiều Đông Hải lúc này mở miệng nói, nếu người đẹp nhất trong số các người mẫu là vợ Hạ Thiên, như vậy hắn đành vào kiếm “con hàng” khác, dù thế nào cũng không dám có ý với “hàng” của đối phương.
– Đi thôi.
Hạ Thiên tùy ý phất tay, lúc này trong mắt hắn thì Kiều Đông Hải và Tô Tiểu Xán là bóng đèn.
Kiều Đông Hải thầm lắc đầu, tục ngữ nói đúng, đưa vợ vào phòng thì đá bà mối ra đường, nếu không phải bọn họ gọi Hạ Thiên đến xem triển lãm xe, như vậy hắn sao có thể có được bà vợ cực phẩm?
– Vợ, bây giờ chúng ta đi đâu?
Hạ Thiên nhìn Thư Tịnh, hắn cười hì hì hỏi.
– Cậu đừng gọi như vậy được không?
Thư Tịnh không chịu được cách xưng hô này, nàng dù sao cũng là khuê nữ, sao lại bị người ta gọi là thiếu phụ?
– Nhưng chị là vợ tôi, không gọi như vậy thì biết gọi thế nào?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
– Cậu không phải có nhiều vợ sao? Ai biết cậu gọi ai?
– Nhưng bây giờ trước mặt tôi chỉ có một vợ.
Hạ Thiên trả lời.
Thư Tịnh không còn cách nào khác:
– Tóm lại đừng gọi tôi là vợ, cậu có thể gọi tên, hoặc là Tiểu Tịnh, Tịnh Tịnh cũng được.
– Vậy thì được, bây giờ tôi sẽ gọi chị là vợ Tịnh.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
Thư Tịnh chợt tan vỡ, người này gọi thế nào cũng không thoát khỏi chữ vợ sao?
Thư Tịnh trợn mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng cắn răng:
– Đến ngân hàng.
– Đi đến ngân hàng làm gì?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
– Nhà chi mở ngân hàng sao?
“Nhà cậu mới mở ngân hàng!”
Thư Tịnh thầm oán hận, nếu nhà nàng mở ngân hàng thì còn đi làm thêm kiếm tiền sao?
– Tôi đến ngân hàng gửi tiền.
Thư Tịnh thở phì phò nói, nàng phát hiện mình không thể vứt bỏ Hạ Thiên, nàng cũng không thể đến tố cáo là Hạ Thiên sàm sỡ, ai bảo trước đó nàng thua hắn.
Thư Tịnh nghĩ mình là một cô gái khuê nữ, bây giờ là vợ người ta, hơn nữa còn là thiếu phụ, vì vậy mà cảm thấy không đáng. Nàng quyết định nhận năm trăm vạn của đối phương, trước tiên phải đến ngân hàng gửi tiền rồi nói sau.
Tất nhiên, thật ra Thư Tịnh vẫn còn nghĩ Hạ Thiên là kẻ lừa đảo, nếu không sao tùy tiện cho nàng năm trăm ngàn? Trước tiên đến ngân hàng xem chi phiếu này là thật hay giả, như vậy sẽ biết ngay đối phương có phải là lừa đảo hay không.
Nhưng sau khi Thư Tịnh vào ngân hàng thì phát hiện Hạ Thiên không gạt mình, vì chi phiếu là thật, thậm chí nàng còn bỏ thẻ vào xem tài khoản. Nàng phát hiện bên trong có hơn năm trăm ngàn, nàng nhìn dãy số mà phát ngốc, mới đó mà nàng đã là tiểu phú bà.
Đối với một sinh viên như Thư Tịnh thì một khoản tiền như vậy đã có thể gọi là tiểu phú bà.
– Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta đi được chưa?
Hạ Thiên ở bên cạnh bắt đầu thúc giục.
Thư Tịnh cuối cùng cũng rút thẻ ra, sau đó trong lòng nàng có chút không yên, người này không muốn đi khách sạn đấy chứ? Nàng sẽ không ngốc, nếu chạy đến nhà nàng thì chỉ là thiếu phụ mà thôi, nhưng nếu đi mướn phòng, nàng sẽ là thiếu phụ chính thức.
Nếu không đi mướn phòng thì đi đâu? Đi đến nhà hắn sao? Tuy không biết nhà hắn ở đâu, nhưng như vậy khác nào cừu vào miệng sí.
Nếu đưa hắn về nhà mình, sợ rằng sẽ rất phiền, đột nhiên đưa đàn ông về nhà, sẽ nói sao với ba mẹ?
Thư Tịnh đang rối thì chợt nghe thấy một âm thanh kinh hoàng:
– Cướp, cướp, bớ người ta, có ai không…
Âm thanh này chính thức làm Thư Tịnh bừng tỉnh, nàng vội vàng chạy ra ngân hàng, nàng thấy một bà lão hơn sáu mươi đang đứng đấm ngực giậm chân:
– Tiền của tôi, tiền của tôi…
Cách đó vài chục mét có một tên thanh niên mặc quần áo thể thao đang bỏ chạy, trên tay còn nắm một túi xách da màu đen, có lẽ là túi tiền của bà lão kia.
– Tên khốn, dám cướp tiền của cả người già, còn nhân tính không?
Thư Tịnh mắng một câu, sau đó nàng rống lên với tên kia:
– Này, đứng lại.
Thư Tịnh vừa hô lớn vừa cởi giày cao gót, nàng định để chân trần như vậy mà chạy như điên đuổi theo tên cướp kia. Dù sao nàng cũng là người đẹp thể thao, hơn nữa “chân dài đến nách”, tốc độ chạy rất cao, muốn đuổi kịp tên cướp kia cũng không phải không thể.
Nhưng Thư Tịnh vừa mới cởi giày ra thì đã khựng ngay lại, sau đó nàng dùng ánh mắt sững sờ nhìn về phía trước. Chỉ thấy một bóng người đang dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận tên cướp trong nháy mắt, chỉ khoảnh khắc đã đến sau lưng tên khốn kia.
– Điều này, ai chạy nhanh như vậy?
Thư Tịnh lẩm bẩm.
Thư Tịnh còn chưa nói xong thì đã thấy một bóng đen phóng tới, nàng hoảng sợ lui về phía sau vài bước để né tránh. Sau đó một âm thanh trầm đục vang lên, đồng thời còn có một tiếng hét thảm, một người ngã lăn ra đất cách nàng không xa. Khi xem xét lại, nàng lập tức ngây người, đây không phải tên cướp sao?
Bóng người lại lóe lên, một người hiện ra, hắn lên tục đấm đá, miệng la mắng:
– Tôi xem thường nhất là loại cướp như anh, dám cướp tiền của người già, không biết đặt mục tiêu cao hơn sao? Không biết vươn đến tương lai sao? Trong đây có một ngân hàng, sao không đi cướp ngân hàng.
Tên cướp liên tục đấm đá, đám người vây quanh có chút mơ hồ, người này bắt tên cướp về rồi sao?
Thư Tịnh trợn mắt há mồm, vì nàng phát hiện ra người đang tra tấn tên cướp không phải ai khác, chính là Hạ Thiên.
– Đại ca, đại gia, anh đừng đá, em không chịu nổi nữa…
Tên cướp vừa kêu gào thảm thiết vừa ôm đầu nói lời cầu xin.
– Tôi nói cậu ngừng cướp sao? Tôi chỉ yêu cầu đừng cướp của người già, muốn thì đi mà cướp ngân hàng, nếu anh đi cướp ngân hàng thì tôi đánh làm gì?
Hạ Thiên lại bất mãn đá tên cướp vài cái.
Lúc này tên cướp đã không còn phản ứng, không phải hắn không muốn nói, chẳng qua đã bất tỉnh.
– Này, cậu nói vậy mà được à? Sao lại nói hắn đi cướp ngân hàng?
Thư Tịnh nhịn không được, nàng deo giày cao gót rồi đến kéo Hạ Thiên ra:
– Cậu mà tiếp tục đã thì người này chết mất.
– Chết thì cho chết, loại cướp không có tương lai này chết thì tốt.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tên cướp, cướp cũng không sai, cướp người già thì rất sai.
Nói là như thế nhưng Hạ Thiên cũng không tiếp tục đá, đối phương đã hôn mê, hắn không muốn ức hiếp một kẻ hôn mê.
Thư Tịnh cũng ngồi xuống lấy túi xách đi đến đưa cho bà lão:
– Bà, bà xem, đây là túi tiền của bà.
– Cháu gái, cảm ơn cháu, cháu đúng là đã cứu mạng bà, đây là tiền cứu mạng của bà…
Bà lão mở túi ra xem xét, sau đó không ngừng cảm tạ Thư Tịnh, sau đó còn tán thưởng:
– Đúng là cô gái tốt, xinh đẹp mà tâm tính cũng rất tốt…
– Bà à, bà rút tiền cũng vì có chuyện gấp, bà không nên tiếp tục ở lại đây làm trễ nãi thời gian.
Thư Tịnh có chút ngượng ngùng, tiền này không phải nàng lấy về, nhưng bây giờ bà lão lại chuyển hết công lao cho nàng.
– Tôi phải tranh thủ đến bệnh viện.
Bà lão nói:
– Ông nhà đang chờ tiền giải phẫu.
– Cháu giúp bà gọi taxi!
Thư Tịnh đón taxi, sau đó nàng nhìn kỹ biển số, cuối cùng mới yên tâm cho bà lão lên xe.
Còn tên cướp cũng bị bảo vệ ngân hàng bắt lại, khi có người bị cướp thì bảo vệ sẽ rất bận, nhưng khi bắt được cướp thì bảo vệ sẽ hết bận rộn ngay.
Bây giờ đám người lại vây quanh Thư Tịnh và liên tục chỉ trỏ, điều này làm nàng có chút mất tự nhiên, nàng trang thủ nói với Hạ Thiên:
– Chúng ta đi thôi.
– Đi thuê phòng sao?
Hạ Thiên hỏi lại một câu.
– Thuê cái đầu cậu.
Gương mặt Thư Tịnh đỏ bừng:
– Tôi muốn đi dạo phố, được chưa?
– Đi dạo phố sao? Hay, đi mệt rồi mướn phòng cũng tốt.
Hạ Thiên cũng không ngại đi dạo phố, hắn chỉ thích mướn phòng khách sạn mà thôi.
Thư Tịnh rất muốn vỗ chết Hạ Thiên, người này có bỏ đi ý nghĩ xấu xa kia được không?
– Tóm lại chúng ta đi thôi.
Thư Tịnh kéo tay Hạ Thiên, tên lưu manh này nói chuyện cứ oang oang, nói thuê phòng trước mặt mọi người, vì vậy có rất nhiều người nhìn nàng bằng ánh mắt đáng ngờ.
Thư Tịnh kéo Hạ Thiên về phía trước, hai người đi vài trăm mét, cuối cùng rời xa ngân hàng nàng mới thở phào.
– Gâu…
Thư Tịnh chỉ lo đi về phía trước, nàng căn bản không xem xét tình huống xung quanh, mãi đến khi có tiếng gầm nhẹ vang lên nàng mới kịp phản ứng. Nàng quay đầu lại nhìn, một con chó đen rất lớn đang phóng tới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/06/2020 10:29 (GMT+7) |