Hạ Thiên nói thầm một câu, sau đó hắn tiện tay ném cánh cửa đã là cục sắt ra ngoài, vừa vặn nện trúng đầu Lô Tử Minh. Lúc này Lô Tử Minh xem như hôn mê bất tỉnh, lỗ tai Hạ Thiên cũng thanh tịnh hơn rất nhiều.
Liễu Vân Mạn lộ ra nụ cười khổ, Hạ Thiên vẫn đánh người ta ngất xỉu.
– Chị Vân Mạn, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên lại đi sang cầm mâm trái cây, hắn kéo Liễu Vân Mạn chuẩn bị bỏ đi.
– Cảnh sát giao thông còn chưa tới.
Liễu Vân Mạn vội vàng nói. Quả thật hôm nay cảnh sát giao thông đến quá chậm, đã vài phút trôi qua mà chưa thấy ai.
– Tôi đang rất bận, không có thời gian chờ đợi bọn họ.
Hạ Thiên thấy Liễu Vân Mạn vẫn còn do dự thì bế hẳn lên, sau đó hắn hóa thành một bóng người phóng về phía đại học Giang Hải.
… Bạn đang đọc truyện Hạ Thiên – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensex.moe/ha-thien-quyen-4-full/
Lúc này cổng đại học Giang Hải đã ở vào tình cảnh kẻ đến người đi, bây giờ sắp khai giảng, những tân sinh viên phải đến sớm để làm quen khung cảnh. Cũng vì vấn đề này mà mọi người cứ nhìn chằm chằm vào cửa hàng hoa Hinh Hinh, sau này Tôn Hinh Hinh phát hiện mình là kẻ gây họa thì cho Đinh Linh ra hộ vệ, nhưng Đinh Linh cũng quá xinh xắn, vẫn làm người ta chú ý. Khi không còn biện pháp thì nàng cho Phương Hiểu Như ra đứng trước cửa, cuối cùng vấn đề được giải quyết hoàn toàn.
– Chị Hinh, đã mấy ngày rồi Hạ Thiên chưa đến tìm chị?
Phương Hiểu Như nhàm chán bắt đầu nói về Hạ Thiên:
– Em nói mà, đàn ông đều là như vậy, chơi chánn rồi đi, chơi xong dong thôi.
– Này, nói xấu sau lưng sẽ bị đánh.
Một giọng nói bất mãn vang bên tai Phương Hiểu Như.
Phương Hiểu Như cực kỳ hoảng sợ:
– Á, Ai vậy?
Tôn Hinh Hinh ở bên trong lại hô lên vui mừng:
– Hạ Thiên, cậu đến rồi.
Phương Hiểu Như nhìn vào bên trong, Hạ Thiên quả nhiên đang đứng bên trong, mà bên cạnh hắn là một người đẹp mặc váy trắng như tiên nữ, là người đẹp bác sĩ nổi tiếng bệnh viện Phụ Nhất, Liễu Vân Mạn.
– Tôi vẫn nhìn ra ngoài, không thấy anh ta đi vào, vậy anh ta vào bằng cách nào?
Phương Hiểu Như thầm nói, nói xong lại thầm rùng mình, đối phương không phải là quỷ đấy chứ?
Xem ra sau này không nên nói bậy sau lưng người khác, nếu không sẽ gặp quỷ.
– Thiên ca.
Đinh Linh cũng khách khí chào Hạ Thiên.
– Chị Hinh, tặng cho chị.
Hạ Thiên đưa mâm trái cây cho Tôn Hinh Hinh.
– Đây là thứ gì?
Tôn Hinh Hinh hỏi, nàng cầm lấy một trái ăn thử, sau khi cắn nuốt hai lượt thì nhét cả vào miệng.
– Ngon quá.
Tôn Hinh Hinh lại lấy một trái bỏ vào miệng, sau đó nàng mời người khác:
– Chị Vân Mạn, Tiểu Linh, Hiểu Như, mọi người cùng ăn đi.
– Chị vừa ăn rồi, Hinh Hinh, em ăn đi.
Liễu Vân Mạn lắc đầu nói.
– Chị Hinh, đây là của thiên ca tặng cho chị, chị ăn đi.
Đinh Linh cũng khẽ nói.
Phương Hiểu Như thì cảm thấy chẳng có gì phải từ chối, nàng đi đến vươn tay nói:
– Cái gì thế này?
Hạ Thiên chặn tay Phương Hiểu Như:
– Em vừa nói bậy, không cho ăn.
– Không ăn thì không ăn, quỷ hẹp hòi.
Phương Hiểu Như có chút buồn bực, sao lại có loại đàn ông keo kiệt như vậy.
Hạ Thiên bĩu môi, keo kiệt thì keo kiệt, Phương Hiểu Như không phải vợ hắn, tại sao phải hào phóng.
Liễu Vân Mạn trước đó đã thấy Hạ Thiên không cho Triệu Thanh Thanh ăn trái cây, bây giờ thấy tình cảnh này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Liễu Vân Mạn thấy đã hơn mười giờ, nàng nói:
– Hạ Thiên, Hinh Hinh, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?
Tôn Hinh Hinh tất nhiên sẽ đồng ý.
– Đi đâu ăn đây?
Hạ Thiên cũng không có ý kiến.
Liễu Vân Mạn suy nghĩ một chút, nàng nói:
– Sang tiệm cơm tây bên kia, chúng ta đã ăn một lần rồi.
Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh tán thành lời đề nghị của Liễu Vân Mạn, mà Tôn Hinh Hinh cũng buông mâm trái cây và chuẩn bị rời khỏi cửa hàng. Tất nhiên nàng sẽ không có gì lo lắng, cửa hàng hoa có Đinh Linh và Phương Hiểu Như, sẽ không có gì xảy ra.
Ba người đi ra cửa hàng hoa, Hạ Thiên đột nhiên nhớ đến vấn đề nào đó, hắn lóe lên phóng vào trong cửa hàng, hắn cầm lấy mâm trái cây, trong miệng còn nói:
– Tôi phải đưa đi, nếu không sẽ có người ăn trộm.
Phương Hiểu Như rất buồn bực, người này sao keo kiệt thế?
Tôn Hinh Hinh và Liễu Vân Mạn thì nhìn nhau cười, Hạ Thiên đúng là đôi khi giống như con nít.
Ba người nhanh chóng vào quán cơm tây, mỗi người gọi một phần bò bít tết, Liễu Vân Mạn lại nhắc đến chuyện trước đó.
– Hạ Thiên, bây giờ cậu đã học xong đệ tam châm rồi phải không?
Liễu Vân Mạn khẽ hỏi, nàng sở dĩ phải nói như vậy vì có nguyên nhân. Vì nàng nhớ rõ Hạ Thiên có nói, chỉ khi nào học xong đệ tam châm mới chữa tốt cho mình. Bây giờ bệnh của nàng đã tốt, như vậy Hạ Thiên đã học xong đệ tam châm rồi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
– Đúng vậy.
– Vậy cậu có thể chữa bệnh cho Tam thúc được rồi phải không?
Liễu Vân Mạn lại hỏi.
– Đúng vậy.
Hạ Thiên tiếp tục gật đầu, giọng nói có chút không tình nguyện. Thật ra hắn cũng không nghĩ muốn chữa cho Liễu Kỳ, nhưng tiền đã thu, cuối cùng cũng phải chữa.
– Vây cậu chọn thời gian đi, khi nào chữa cho Tam thúc?
Liễu Vân Mạn dùng giọng thương lượng hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
– Được rồi, đợi hai ngày nữa tôi sẽ đến chữa cho cả Tam thúc và những đứa em họ của chị.
Dù sao chuyện này cuối cùng cũng phải làm, Hạ Thiên cũng không muốn cứ phải buông lỏng. Trước tiên hắn nên chữa tốt cho Liễu Kỳ, nếu lão còn dám đắc tội thì sẽ cho biết tay.
– Sao?
Liễu Vân Mạn chợt ngẩn ngơ:
– Hạ Thiên, không cần làm quá gấp, cậu chữa cho quá nhiều người, lỡ may không chịu nổi thì sao?
Vô tình Liễu Vân Mạn không còn lo lắng cho sự an toàn của mấy đứa em họ, nàng lo lắng cho Hạ Thiên. Vì nàng biết mỗi lần hắn thi châm đều có vẻ rất mệt mỏi, bây giờ nàng có cả thảy bảy đứa em họ mắc bệnh, cộng thêm Liễu Kỳ là tám, nếu chữa một lúc cho tám người, nàng sợ Hạ Thiên sẽ gặp nguy hiểm.
– Không sao, tôi có thể làm được, còn có chị Mộng hỗ trợ.
Hạ Thiên thuận miệng nói, với công lực của hắn bây giờ, cộng thêm sự hỗ trợ của Liễu Mộng, trên cơ bản có thể chữa tốt cho cả Liễu gia chỉ trong vòng vài ngày, coi như giải quyết tất cả phiền phức.
– Vậy thì được, vừa may bọn họ cũng đều đi học, những ngày nay chữa hết cũng tốt.
Khi thấy Hạ Thiên nói như vậy thì Liễu Vân Mạn cũng có chút yên lòng, đối với nàng thì đây là gánh nặng, nếu giải quyết triệt để thì nàng cầu còn chưa được.
– Đúng vậy, sắp khai giảng đến nơi rồi, Hiểu Như và Tiểu Linh cũng sắp phải đi học, chỉ có thể hỗ trợ vào giờ nghỉ mà thôi, cửa hàng hoa của tôi phải tuyển thêm người.
Tôn Hinh Hinh lúc này cũng chen vào một câu.
– Chị Hinh, tôi có thể giúp chị.
Hạ Thiên đón lời.
– Cậu thì tính làm gì, cậu có quá nhiều việc.
Tôn Hinh Hinh lắc đầu:
– Chẳng qua cũng không có vấn đề gì, nhận người không khó, nhưng gần đây Khổng Mính nói tôi đừng nên mở cửa hàng hoa, cùng đến làm ở công ty công nghệ, tôi cũng không biết có nên đồng ý hay không.
– Công ty của bọn họ sắp làm ăn rồi sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, hắn nhớ rõ lần trước nơi đó cơ bản vẫn chưa có người nào.
– Đúng vậy, nghe nói bây giờ có mười mấy người, Khổng Mính nói cậu là ông chủ lớn, để tôi đi xem sổ sách. Nhưng tôi cảm thấy mình rất mù mờ với các phần mềm máy tính, vì vậy công việc ở công ty kỹ thuật cũng không thích hợp với tôi.
Tôn Hinh Hinh rất rầu rĩ.
Liễu Vân Mạn không khỏi xen vào:
– Hinh Hinh, nếu thích mở cửa hàng hoa thì cứ tiếp tục.
– Đúng vậy, chị Hinh, chị thích làm gì thì cứ làm theo ý mình.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
– Vấn đề cũng là như vậy, tôi cũng không quá thích mở cửa hàng hoa, chẳng qua những năm qua tôi không có công tác khác phù hợp, vì vậy thấy mở cửa hàng hoa thì phù hợp hơn. Nhưng gần đây có rất nhiều người lợi dụng mau hoa để tiếp cận, tôi thấy rất phiền, mà Khổng Mính nói đến công ty kỹ thuật sẽ không có nhiều người, hơn nữa tôi và cô ấy làm cùng, sẽ hỗ trợ lẫn nhau.
Tôn Hinh Hinh rõ ràng rất quan tâm đến vấn đề này:
– Tôi cảm thấy cô ấy nói rất đúng, nhưng tôi vẫn chưa có quyết tâm.
– Sau này tôi sẽ thường xuyên đến cửa hàng hoa, ai dám nhìn vào chị Hinh, tôi sẽ đánh cho một trận.
Hạ Thiên có chút bất mãn.
Liễu Vân Mạn nhìn Tôn Hinh Hinh, nàng thầm lắc đầu, người quá quyến rũ và xinh đẹp thì người khác không mượn cơ hội để xáp lại mới là lạ.
Nhưng Liễu Vân Mạn hình như cũng quên mình cũng là kẻ gây tai họa như Tôn Hinh Hinh, tuy nàng không quyến rũ tận xương như Tôn Hinh Hinh, nhưng nàng có khí chất thoát tục, cũng thường xuyên xua đuổi đám đàn ông như xua vịt.
– Tiên sinh, tiểu thư, đây là phần cơm của các vị.
Món bò bít tết cuối cùng cũng được đưa ra, ba người ngừng thảo luận, bắt đầu an tâm hưởng dụng bữa trưa.
Tôn Hinh Hinh nghe được câu nói của Hạ Thiên thì đã có quyết định, sau này nàng phải đến công ty kỹ thuật đi làm, miễm Hạ Thiên đánh người vô cớ.
Trong lòng Tôn Hinh Hinh cũng có ý nghĩ khác, trước nay nàng thấy thân phận bà chủ cửa hàng hoa của mình so sánh với những người phụ nữ khác của Hạ Thiên thì thấp hơn một chút. Nếu nàng đi làm ở công ty công nghệ Lam Thiên ở tòa nhà Hải Giang, như vậy vô tình thân phận của nàng sẽ biến đổi, ít nhất lúc đó nàng cũng là thành phần trí thức.
Nếu đám đàn ông khác biết một đại mỹ nhân như Tôn Hinh Hinh chỉ là vợ bé cho Hạ Thiên, hơn nữa còn cảm thấy không xứng, chắc chắn sẽ có người muốn nhảy lầu. Một người đẹp hại nước hại dân như vậy, ai không muốn cướp đoạt?
– Này, bác sĩ Liễu, em cùng bạn dùng cơm ở đây sao?
Một giọng nói đột ngột vang lên.
Liễu Vân Mạn nghe thấy âm thanh này mà không khỏi nhíu mày, nàng quay đầu nhìn, chỉ thấy một nam một nữ đang đi đến. Người đàn ông hơn ba mươi, người phụ nữ rất trẻ, có lẽ vẫn chưa đến hai mươi, gương mặt tròn trĩnh, cũng không tệ.
Khi thấy Liễu Vân Mạn thì người phụ nữ kia tỏ rõ địch ý, đồng thời còn đứng sát lại người đàn ông giống như đang bày tỏ chủ quyền công khai.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/06/2020 10:29 (GMT+7) |