Không biết là ai đã nói đám người giương băng rôn: “Bảo vệ Kiều Tiểu Kiều, đánh bại Hạ Thiên!” Thu xuống, nói đùa hà, đánh bại Hạ Thiên? Bị đánh mới đúng.
– Chồng, đi thôi.
Kiều Tiểu Kiều thông minh nhìn ra sự biến đổi của đám người xung quanh, nàng không khỏi nở nụ cười nhẹ nhàng rồi dịu dàng nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên gật đầu, hắn cùng Kiều Tiểu Kiều tay trong tay bỏ đi, đám người ở xung quanh cũng không tự giác được phải chừa ra một con đường, cũng không còn ai ngăn cản. Hạ Thiên thấy tình cảnh như vậy thì rất thỏa mãn, cuối cùng cũng không có thằng ngu nào đứng ra tìm phiền phức.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng rất vui sướng, các nàng tin, sau này sẽ không còn nam sinh theo đuổi Kiều Tiểu Kiều.
… Bạn đang đọc truyện Hạ Thiên – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensex.moe/ha-thien-quyen-4-full/
Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng vào trong lớp học, cũng đúng thời gian vào giờ học. Nhưng ngay sau đó Hạ Thiên phát hiện đi học rất nhàm chán, thầy giáo bên trên cứ nói, dù sao hắn cũng không hiểu thứ gì. Nhưng Kiều Tiểu Kiều nghe rất chân thành, điều này làm cho Hạ Thiên phải ngoan ngoãn ngồi cùng vợ.
Cũng may buổi sáng Kiều Tiểu Kiều chỉ có hai tiết, Hạ Thiên nhịn hai giờ, cuối cùng cũng có thể thoát thân, trong lòng thầm kêu may mắn, may mà không học đại học vì quá nhàm chán. Nhưng hắn cũng thương Kiều Tiểu Kiều, vợ mình phải ở đây ba nâm, cũng không biết làm sao chịu đựng được.
– Chồng, có phải anh không thích đi học?
Kiều Tiểu Kiều đi ra khỏi phòng học thì hỏi, tuy chỉ có hai tiết học nhưng nàng cũng thấy rõ Hạ Thiên không có hứng thú.
– À, ông già kia giảng bài quá đáng chán.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn nhìn Kiều Tiểu Kiều rồi dùng giọng nghiêm trang hỏi:
– Vợ, trường em không có cô giáo người đẹp nào sao?
Kiều Tiểu Kiều có chút bất đắc dĩ, nghe ý của chồng thì nếu có cô giáo người đẹp thì chắc chắn sẽ có hứng thú nghe giảng.
Nhưng đáng tiếc là trong trường không có cô gáo người đẹp, chỉ có vài cô giáo nhìn khá mướt nhưng không vô nổi.
Kiều Tiểu Kiều khẽ thở dài nói:
– Chồng, em biết anh không thích đi học, khoa của em cũng rất buồn chán, sau này anh không cần đi học với em.
Kiều Tiểu Kiều đưa Hạ Thiên đi học vì muốn hắn dung nhập vào trong đô thị, nhưng nàng cũng hiểu, Hạ Thiên sở dĩ ở thành phố Giang Hải được hai tháng nhưng vẫn không hợp với cuộc sống thành phố. Không phải vì hắn ngu, vì hắn căn bản không phù hợp với quy luật vận hành của thành phố này. Trước nay hắn luôn kiên trì nguyên tắc của mình, hắn luôn dùng cách xử lý của mình để áp dụng lên tất cả sự việc phát sinh, hầu như không tuân theo quy tắc của thành phố này, hơn nữa còn có ý nghĩ khinh thường.
– Thế này đi, sau này em không đi học thì anh đến.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói, tuy hắn rất muốn ở cùng vợ nhưng đi học đúng là chán có đối thủ.
– Ừ!
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu:
– Sáng nay không còn tiết nào, chúng ta về thôi.
Kiều Tiểu Kiều kéo tay Hạ Thiên đi ra khỏi trường, khi vừa mới xuống lầu thì đã có một giọng nữ vang lên:
– Tiểu Kiều.
Kiều Tiểu Kiều nghe được âm thanh này mà nở nụ cười, nàng ngẩng đầu nhìn một nữ sinh mặt tròn cách đó không xa:
– Phương Dĩnh, đã lâu không gặp.
Cô gái Phương Dĩnh này cũng không tệ, cũng được xưng tụng là người đẹp, nhưng nếu so sánh với Kiều Tiểu Kiều thì cách biệt quá xa, thậm chí dù là dung mạo hay dáng người cũng không thể so sánh với Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi.
Nhưng cách ăn mặc của Phương Dĩnh lại tương đối khá, dù là quần áo hay túi xách cũng đều là nhãn hiệu cao cấp, một bộ trang phục trên người cũng đánh giá khối tiền.
Tất nhiên cũng chỉ có những người như Kiều Tiểu Kiều mới nhận ra được điều này, đối với Hạ Thiên thì cách ăn mặc của Phương Dĩnh cũng không khác gì hàng vỉa hè. Hắn chỉ quan tâm đến dung mạo và dáng người, nhưng vấn đề ở chỗ hai phương diện này Phương Dĩnh không có gì xuất sắc.
– À, hai tháng không gặp, hè minh sang với mẹ ở Hongkong hai tháng, mãi tối qua mới quay về Giang Hải.
Phương Dĩnh thản nhiên cười, nụ cười rất ngọt.
Phương Dĩnh ngừng lại một chút rồi mở miệng:
– Đúng rồi, Tiểu Kiều, quên giới thiệu cho bạn, đây là bạn trai của mình, mình quen anh ấy ở Hongkong.
Phương Dĩnh kéo tay người đàn ông bên cạnh:
– Anh Bác, đây là Kiều Tiểu Kiều em đã nói với anh, là chị em tốt của em, cũng là thiếu nữ thiên tài nổi tiếng thành phố Giang Hải.
– Chào em, Kiều tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Tôn Bác khẽ gật đầu với Kiều Tiểu Kiều, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Tướng mạo Tôn Bác cũng rất bình thường, cao một mét bảy lăm, đeo một cặp kính gọng vàng, nhìn qua có vẻ rất nho nhã.
– Tôn tiên sinh, chào anh!
Kiều Tiểu Kiều cũng gật đầu đáp lễ.
– Tiểu Kiều, nghe nói đây là bạn trai của bạn, là Hạ Thiên mà mọi người hay nói đến phải không?
Phương Dĩnh lúc này mới chuyển ánh mắt lên người Hạ Thiên, nàng mở miệng hỏi.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu:
– À, đây là chồng tôi, Hạ Thiên.
Kiều Tiểu Kiều quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi khẽ nói:
– Chồng, đây là Phương Dĩnh, là bạn em, bạn ấy cũng là tài nữ trong giới tài chính thành phố Giang Hải.
– Tiểu Kiều, bạn cũng đừng nói như vậy, có bạn ở đây, mình đâu dám là tài nữ.
Phương Dĩnh hờn dỗi nói.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười mà không nói thêm điều gì, nàng hầu như không có bạn ở trường, ngoài vài bạn cùng phòng ở ký túc xá có quan hệ khá tốt thì cũng chỉ còn Phương Dĩnh là bạn. Nguyên nhân Phương Dĩnh là bạn của nàng cũng rất đơn giản, vì Phương Dĩnh cũng có thiên phú ở phương diện đầu tư tài chính, hai người xem như cùng chung chí hướng. Thật ra địa vị của Phương Dĩnh cũng không nhỏ, cha là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, cũng có chút kết giao với Kiều gia, đây cũng là nguyên nhân mà hai người quen biết nhau.
– Hạ Thiên, chào cậu.
Tôn Bác chủ động vươn tay với Hạ Thiên:
– Rất vui khi được làm quen với cậu.
Hạ Thiên thấy Tôn Bác khách khí như vậy thì cũng đưa tay ra:
– À, chào anh.
Hạ Thiên buông tay rồi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tôn Bác, sau đó hắn nghiêm trang nói:
– Sao anh không có tên là Tôn Bác Vũ?
Đám người ở đây nghe được câu hỏi của Hạ Thiên mà ngẩn ngơ, Kiều Phượng Nhi thì thầm oán Hạ Thiên, lưu manh này đầu óc có vấn đề sao? Người ta tên là gì, có liên quan đến hắn sao?
Phương Dĩnh thì có chút bất mãn, bạn trai của Kiều Tiểu Kiều sao không có chút lịch sự, có người nói như vậy sao?
Nhưng nể mặt Kiều Tiểu Kiều mà Phương Dĩnh cũng không nói gì.
Tôn Bác có chút xấu hổ, nhưng ngay sau đó hắn đã khôi phục lại như thường, hắn mỉm cười nói:
– Nghe nói tên của tôi là ông nội đặt, tôi nghĩ ông hy vọng chúng tôi học rộng tài cao.
– Anh Bác bây giờ là tiến sĩ tài chính, là giảng viên của đại học Giang Hải chúng ta.
Phương Dĩnh ở bên cạnh nói một câu, rõ ràng có ý khoe khoang.
– À, xem ra ông của anh thất vọng rồi, anh gọi là Tôn Bác Vũ thì thích hợp hơn.
Hạ Thiên chân thành nói.
– Tôi nghĩ rằng ông cụ sẽ không thất vọng.
Tôn Bác cũng không tức giận, trên mặt còn có nụ cười nhàn nhạt.
Phương Dĩnh thì có chút tức giận, nàng mở miệng nói:
– Tiểu Kiều, mình phải vào lớp, bây giờ cũng không tiện hàn huyên, có rảnh mình sẽ điện thoại cho bạn.
– Được, lần sau trò chuyện.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu.
Phương Dĩnh kéo tay Tôn Bác:
– Anh Bác, chúng ta đi.
– Hạ Thiên, lần sau gặp lại.
Trước khi đi Tôn Bác cũng không quên bắt chuyện với Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhìn bóng lưng Tôn Bác mà cảm thấy có chút kỳ quái.
– Chồng, có chuyện gì vậy?
Kiều Tiểu Kiều không nhịn được phải hỏi, tất nhiên nàng thấy có gì đó không đúng.
– À, không có gì, chẳng qua cảm thấy Tôn Bác này có chút kỳ quái mà thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Kiều Phượng Nhi ở bên cạnh thì thầm mắng Hạ Thiên, chính hắn là loại người cực kỳ quái dị, lại nói người khác kỳ quái, không biết tự hiểu về mình sao?
– Chồng, Tôn Bác này cũng không có liên quan gì đến chúng ta, dù hắn thật sự kỳ quái cũng không cần quan tâm.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói.
– À, anh và hắn cũng không quen, mặc kệ hắn thôi.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi gật đầu:
– Vợ, chúng ta về nhà thôi.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên vang lên.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, thì ra Thư Tịnh gọi đến, điều này làm hắn rất vui sướng. Vài hôm trước hắn đã lưu số của Thư Tịnh vào máy, hắn định khi nào rảnh sẽ điện thoại cho nàng, nào ngờ hôm nay Thư Tịnh điện thoại đến, xem ra sức quyến rũ của hắn là đệ nhất thiên hạ.
– Vợ Tịnh Tịnh, nhớ tôi sao?
Hạ Thiên lập tức nhận điện thoại.
Kiều Tiểu Kiều nghe được những lời này thì vẫn bình tĩnh, nhưng Kiều Phượng Nhi lại muốn bóp chết Hạ Thiên, Kiều Hoàng Nhi cũng dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Thiên, tên này đúng là càng ngày càng kỳ cục.
– Nhớ cái đầu cậu.
Bên kia vang lên giọng nói căm hận của Thư Tịnh:
– Tôi bị cảnh sát bắt.
Hạ Thiên lập tức nổi giận:
– Tên cảnh sát khốn kiếp nào dám bắt chị? Chị mau nói cho bọn họ biết, chị là vợ tôi, để bọn họ thả chị ra, nếu không một lát nữa tôi sẽ đánh cảm đám.
– Cậu đừng bốc phét, cảnh sát cũng đang đi bắt cậu, người phụ nữ có con chó mà cậu giết chết đã tố cáo, cậu tranh thủ đến đồn cảnh sát thương lượng bồi thường, nếu không người ta sẽ nhốt cậu vào tù.
Thư Tịnh tức giận nói, nàng không tin Hạ Thiên có năng lương như vậy, nói ra một cái tên có thể làm cảnh sát thả mình sao?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/06/2020 10:29 (GMT+7) |