Công ty TNHH Vượng Nông, đây chính là công ty đã quỵt nợ, nhìn qua có vẻ khá nhỏ, chỉ có một văn phòng rộng vài chục mét vuông, trong công ty cũng có chưa đến mười công nhân viên, giám đốc chỉ là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi. Người này là Chu Hoa, bộ dạng thật thà trung hậu nhưng thực tế thì chẳng phải là như vậy, lại càng không phải loại người thành thật.
– Tôi nói cô có cảm thấy phiền phức hay không?
Khi thấy Vân Thanh thì Chu Hoa tỏ ra mất kiên nhẫn:
– Ngày hôm qua các người đã đến gây loạn, sáng hôm nay lại đến gây rối, bây giờ đến trưa lại đến, không biết người khác còn phải ngủ trưa sao?
– Giám đốc Chu, bây giờ anh nợ tiền không trả, nếu anh trả tiền, tất nhiên sẽ chẳng có ai đến làm phiền anh.
Vân Thanh cố nén giận nói.
– Tôi không trả, cô muốn sao? Cô chẳng phải là luật sư à? Cô cứ đi mà tố cáo tôi.
Chu Hoa nói với vẻ mặt kiêu ngạo:
– Tôi còn định cho các người vài trăm ngàn, bây giờ tôi chẳng cho một xu, để em các người làm gì được tôi.
Vân Thanh tức đến mức gương mặt phát lạnh, nàng làm luật sư nhiều năm, nàng đã từng gặp qua nhiều người vô sỉ, nhưng vô sỉ như thế này là lần đầu tiên gặp phải. Ít nhất thì đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy người thiếu nợ gặp chủ nợ mà kiêu ngạo như vậy.
– Chị Vân Thanh, đừng nóng, giao tên ngốc này cho tôi là được.
Hạ Thiên lập tức an ủi Vân Thanh, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Chu Hoa:
– Này, thằng ngu, chú nhìn anh đi, chú có biết anh không?
– Mỗi ngày anh đều gặp qua nhiều thằng ngu, loại ngu như chú sao anh biết được?
Chu Hoa cười lạnh nói.
– Không đúng, chẳng phải bây giờ anh rất nổi tiếng sao?
Hạ Thiên có chút khó hiểu, sau đó hắn trừng mắt nhìn Chu Hoa:
– Này, thằng ngu, anh cảnh cáo chú, bây giờ chú phải trả tiền ngay, nếu không anh cho chú ăn đòn.
– Anh cũng cảnh cáo chú lập tức cút đi, nếu không anh sẽ báo cảnh sát tố cáo chú cướp của.
Chu Hoa vẫn còn kiêu ngạo hơn Hạ Thiên rất nhiều.
– Cướp của sao?
Hạ Thiên lầm bầm một câu, sau đó hắn suy nghĩ rồi có vẻ giống như đưa ra quyết định:
– Được rồi, hôm nay anh quyết định cướp của chú.
– Cướp của anh?
Chu Hoa cười lạnh:
– Thằng khốn nào ở thủ đô muốn cướp tiền của anh, bây giờ sợ rằng nó còn chưa ra đời.
– Chú thật sự không biết anh sao?
Hạ Thiên hỏi lại một câu.
Vân Thanh ở bên cạnh có chút buồn bực, người này làm gì vậy? Người ta đã nói là không biết, cứ hỏi làm gì? Nghĩ mình là ngôi sao lớn sao?
– Tiểu tử, anh có quen biết rộng, nhưng loại cùi bắp như chú thì không.
Chu Hoa tất nhiên không quan tâm đến Hạ Thiên làm gì.
– Vậy thì được rồi, anh giới thiệu tên mình, anh là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Hạ Thiên ngồi xuống đối diện với Chu Hoa, hắn thuận tiện còn kéo Vân Thanh ngồi xuống:
– Anh không những là anh đẹp trai nhất thiên hạ, hơn nữa còn là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ, bây giờ chú đã biết anh chưa?
– Cái gì là Hạ Thiên hay Đông Thiên…
Chu Hoa có chút khinh thường, nhưng hắn vừa nói đến đây thì chợt nhớ đến một vấn đề gì đó, vẻ mặt không khỏi biến đổi:
– Cái gì? Hạ Thiên sao? Cậu là Hạ Thiên thần y sao?
– Đúng vậy, chính là anh.
Hạ Thiên gật đầu rất thỏa mãn.
Vẻ mặt Chu Hoa chợt biến đổi, hắn mở web rồi nhanh chóng tìm tòi, vài phút sau hắn xác nhận một thông tin, người ngồi trước mặt mình chính là Hạ Thiên Hạ thần y nổi tiếng thủ đô vào thời gian gần đây.
Lần này vẻ mặt Chu Hoa trở nên cực kỳ khó coi, hắn ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên, trên mặt lộ ra nụ cười miễn cưỡng:
– Thì ra là Hạ thần y, đúng là thất kính, không biết Hạ thần y đến đây có chuyện gì?
Rõ ràng thân phận của Hạ Thiên làm cho Chu Hoa phải kiêng kỵ, nhưng nếu muốn trả tiền ngay lập tức thì rõ ràng là không thể, vì vậy hắn giả vờ như không biết đối phương đến đây làm gì.
Chẳng phải chỉ là một thầy thuốc thôi sao? Bây giờ Chu Hoa không có bệnh, dù bị bệnh cũng có rất nhiều bệnh viện. Chỉ cần không phải là bệnh nan y thì hắn sẽ chẳng cần cầu xin thần y làm gì. Vì vậy dù hắn không muốn đắc tội với Hạ Thiên, nhưng nếu nói hắn phải lấy tiền ra thì rõ ràng là không thể.
– Này, anh đến xem bệnh cho chú.
Hạ Thiên trả lời.
Chu Hoa chợt ngây người, lời nói của Hạ Thiên rõ ràng vượt qua dự đoán của hắn, vì vậy mà hắn miễn cưỡng nở nụ cười:
– Hạ thần y, tuần qua tôi vừa đi khám sức khỏe, sức khỏe của tôi dạo này rất tốt, không bệnh tật gì.
– À, bây giờ chú thật sự không có bệnh gì nặng.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
– Nhưng chú sẽ nhanh chóng có bệnh.
Trong mắt Chu Hoa lóe lên cái nhìn bất an:
– Hạ thần y, cậu nói vậy là có ý gì?
Hạ Thiên lười biếng nói:
– Ý của anh rất đơn giản, chính là thừa dịp chú không chú ý, anh đâm vài châm lên người chú, sau đó hai chân chú sẽ chậm rãi teo rút, hai tay cũng teo rút, cuối cùng toàn thân chỉ còn lại cái miệng để ăn cơm, ngoài ra tất cả bộ phận khác đều không thể động đậy. Chú cảm thấy như vậy có tốt không? Thật ra anh thấy như vậy là tốt, ít ra sau này chú có thể ngủ cả ngày, cung không còn ai đến quấy rối chú nữa.
– Hạ thần y, cậu đang nói đùa sao?
Chu Hoa mỉm cười ngây ngốc.
– Anh không quen chú, anh không có hứng nói giỡn với chú.
Hạ Thiên có chút khinh thường, trên tay xuất hiện một cây ngân châm, sau đó hắn đâm lên tay Chu Hoa một châm, hắn nói:
– Chú có cảm giác bị anh đâm lên tay không?
Đáng lý ra Chu Hoa không sinh ra cảm giác, nhưng Hạ Thiên nói như vậy thì hắn lập tức nhớ vừa rồi mình có hơi đau, vì vậy mà vẻ mặt hắn có chút mất tự nhiên:
– Hạ thần y, cậu… Cậu làm gì tôi?
– Chú thử xem tay phải của mình, có phải chẳng còn chút sức lực gì cả, thậm chí nắm lại cũng không chặt?
Hạ Thiên dùng giọng không chút hoang mang hỏi.
Chu Hoa bóp bóp nắm tay, vẻ mặt lập tức trắng bệch, khí lực trên tay cũng không tệ nhưng lúc này tay hắn như mềm nhũn, đúng như những gì Hạ Thiên nói, bây giờ hắn khó thể nắm chặt bàn tay lại.
– Cậu… Cậu muốn làm gì?
Chu Hoa nhìn Hạ Thiên, giọng nói mơ hồ có hơi run.
– Có muốn anh trị bệnh cho chú không?
Hạ Thiên cười hì hì:
– Cứu sống mười triệu, cứu chết để lại mười ngàn, đây là quy củ mới của anh, chú chỉ cần đưa ra cho anh mười triệu, như vậy anh sẽ chữa tay cho chú trở lại như thường, nếu không thì chú chuẩn bị cho khoảng thời gian nằm liệt giường là vừa.
– Cậu… Cậu muốn cướp đoạt sao?
Chu Hoa có chút tức giận, trong lòng càng khó hiểu, gần đây hắn chỉ cướp của người ta, bây giờ lạ bị người ta cướp lại sao? Điều này đúng là không có thiên lý.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Chu Hoa:
– Chú đúng là quá ngu, không phải anh đã nói rồi sao? Anh muốn cướp của chú.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/06/2020 10:29 (GMT+7) |