Vì thế phong trào tín Phật phụng Đạo (thờ Phật, theo Đạo) ở quận này nhất thời rất thịnh hành. Phật viện, Đạo quan được xây dựng khắp mọi nơi. Vô luận là phú hào quyền quý hay là nông phu tiểu tốt, tất cả đều rất cung kính với đôi bên.
Bất quá, ngoại trừ Phật – Đạo hai giáo phái này, học viện tại quận này cũng nhiều một cách dị thường. Từ phủ thành cho đến hương thôn đâu đâu cũng đều có thể thấy được bóng dáng của các học viện.
Những học viện này được phân chia thành ba trăm sáu mươi chín đẳng cấp rõ rệt. Học viện nhất đẳng là các nho sinh có thâm niên đích thân giảng dạy Tứ Thư Ngũ Kinh. Nơi đây chính là đối tượng của các giáo thụ. Phần lớn đều là con em của các quan viên. Đẳng cấp thấp nhất chỉ là một học viện tư phổ thông nhỏ nhoi, chỉ truyền thụ và giảng dạy các kinh thư cơ bản nhất.
Một khi phát hiện được trong đấy có nhân tài ưu tú, thì sẽ tiến cử lên học viện cấp trên. Nơi đây chính là dành cho con em của các gia đình cùng bần, là một cơ hội tuyệt hảo để có thể một bước lên trời.
Dẫu sao thì nho sinh có thể xuất thân từ học viện cao cấp sẽ được giới thượng tầng của Đại Tấn vô cùng hoan nghênh. Nho sinh xuất xứ từ học viện cao cấp nhất ngay lập tức sẽ trở thành quan viên cao cấp, các gia đình công hầu đều cực lực chiêu lãm (mời gọi).
Thái Xương phủ của phủ thành Thái Xương chính là một tòa học viện được phổ biến khắp nơi trong thành.
Thành này tuy không phải là tòa thành bài danh (có tiếng tăm) trọng yếu số một, nhưng danh khí rất lớn. Trong quận mà nói thì nó là một phủ thành có nhiều các đại quan quý nhân, phú hào cự thương cư trú nhất. Chỉ riêng các gia đình công hầu cũng đã có đến ba bốn nhà. Làm việc trong các ngành nghề là những người dân với muôn hình muôn vẻ, hằng hà sa số.
Cam gia ở bờ Tây của Thái Xương thành cũng có chút địa vị trong nhóm phú thương, tại Thái Xương thành cũng có chút ít tài sản. Phú thương này tại Thái Xương phủ sở hữu hơn hai mươi tửu lâu. Nếu là ở thành thị nhỏ khác, dù có gọi là giàu có nhất phương thì cũng không có gì quá đáng, nhưng trong thành này thì chỉ là phú hào cấp trung mà thôi.
Mặc dù vậy, Cam gia lại sở hữu một cự trạch không nhỏ tại khu vực phú hào tụ tập trong Thái Xương thành, trong nhà nô bộc tùy tùng cũng khoảng ba bốn mươi người, có thể coi là một phủ đệ không nhỏ.
Hôm nay mặt trời chói chang đang treo giữa chính ngọ. Một thanh niên toàn thân mặc nho sam đang ung dung thả bộ xuất hiện tại ngả tư đường. Thanh niên khoảng độ hai mươi mấy tuổi. Tuy tuổi còn trẻ nhưng trên lưng đang vác một cái bao bố xám vừa thô vừa dài. Bộ dáng đầy nét phong trần.
Thanh niên vừa tiến vào con đường này, ánh mắt không ngừng lướt quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng thấy được tấm biển “Cam Phủ” to, được treo trên đại môn đen bóng của Cam gia. Trên mặt không khỏi xuất hiện một chút vui vẻ.
Chỉ vài bước là hắn đã đến trước cửa. Sau khi đánh giá đại môn của Cam gia thêm một lần, liền không do dự dùng môn hoàn (khoen tròn bằng sắt dùng để gõ cửa) gõ nhẹ lên cửa hai tiếng.
“Cộc cộc” sau khi hai âm thanh nhẹ vang. Phía bên kia đại môn liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Thanh niên nghe được âm thanh này thoáng ngẩn ra, tựa như có chút ngoài ý muốn. Sau giây lát đại môn nhanh chóng được hé mở chưa đến một nửa. Phía sau cánh cửa xuất hiện một khuôn mặt của một trung niên nam tử, vẻ mặt rất cung kính. Thân mặc phục sức của hạ nhân.
Khi nam tử này nhìn thấy thanh niên trước mặt. Vẻ mặt cung kính bỗng ngưng lại, nhưng liền sau đó đã thu liễm lại.
“Các hạ tìm ai?” Nam nhân vốn chuẩn bị khom người chào bỗng thẳng người, thoáng hồ nghi hỏi. Mục quang vẫn không ngừng nhìn từ trên xuống dưới như muốn tìm trên người đối phương một chút lai lịch của hắn.
“Đây có phải là phủ đệ của Cam Trì thúc phụ không?” Thanh niên chắp tay mỉm cười nói.
“Cam Trì thúc phụ? Cam Trì là húy danh của lão gia nhà ta. Công tử là…” Sau khi nam tử gác cửa nhìn phục sức trên người của thanh niên, vốn có vài phần khinh miệt, hiện tại vừa nghe câu ấy bỗng cả kinh. Khẩu khí lập tức có thêm ba phần khách khí.
“Tại hạ Hàn Lập. Là bà con xa của Cam Trì thúc phụ. Lần này cố ý đến thăm thúc phụ một chuyến.” Thanh niên trước mắt chính là Hàn Lập cười nói.
Hiện đã là một năm sau khi hắn bế quan tu luyện. Trải qua một phen dốc lòng tu luyện dưới sự trợ giúp của Thiên Thi châu và Kim Cương xá lợi chi lực, hắn rốt cuộc cũng tu luyện thành tầng thứ nhất của Minh Vương quyết. Vốn có một ít sát khí chuẩn bị tác quái liền lập tức được an ổn lại. Việc này khiến Hàn Lập trong lòng rất vui vẻ, nhưng cũng không dám trì trệ, lập tức xuất phát. Y theo kế hoạch đến Cam gia trước.
“Hóa ra là Hàn công tử. Thật không may. Lão gia đã ra ngoài từ sớm để hội họp với bạn bè. Hiện tại trong nhà là do đại công tử làm chủ. Có cần thông báo một lần không?” Trung niên nam tử nghe lời này có chút do dự, rồi nói.
“Vậy thì làm phiền huynh đài.” Hàn Lập khóe miệng khẽ nhếch, bất động thanh sắc nói.
“Xin công tử chờ một chút. Tiểu nhân sẽ trở lại ngay.” Trung niên nam tử thoáng khom người, rồi lập tức đóng lại đại môn. Sau đó đi thẳng đến hậu điện báo tin.
Hàn Lập thản nhiên đứng trước cửa. Quay đầu đánh giá các cự trạch gần đấy và một ít xe ngựa cùng người bộ hành qua lại.
Tuy nhiên hắn đã sớm dùng thần thức xem xem trong thành có bao nhiêu tu tiên giả. Quả thật cũng không ít, hơn nữa lại rất có quy luật, tập trung ở một vài địa điểm trong thành, trong đó cũng không thiếu tu sĩ cao giai.
Cũng có chút phong thái.
Điều này khiến cho hắn hơi có chút hiếu kỳ. Thực ra đối với các tu sĩ nhập thế như thế nào, hắn thật cảm thấy hứng thú.
Sau quãng thời gian vừa một chén trà nhỏ. Đại môn kêu ken két một tiếng rồi lại được mở ra.
Lần này từ phía sau đi ra là một thanh niên trẻ tuổi.
Thanh niên này diện mục thanh tú, thân mặc cẩm bào. Đứng phía sau chính là nam tử mặc phục sức của hạ nhân vừa chạy đi thông báo.
“Đây chính là Hàn công tử. Tại hạ Cam Dụ. Nghe nói Hàn huynh là họ hàng xa của Cam gia. Tại hạ mặc dù chưa từng nghe qua, nhưng cũng không dám quá thất lễ. Nếu Hàng công tử không chê bai thì xin theo tại hạ đến khách sảnh nói chuyện.” Sau khi Cam Dụ đánh giá Hàn Lập, giữ lễ nói.
“Nguyên lai là công tử của Cam thúc phụ. Nếu Cam huynh đã nói vậy thì Hàn mỗ cũng không chối từ.” Hàn Lập cũng không khách khí, thoáng nghĩ một chút rồi liền đáp ứng.
Cam Dụ khẽ mỉm cười, hơi né người sang một bên ý mời Hàn Lập tiến vào Cam phủ. Đại môn đen nhánh lại vô thanh vô tức đóng lại.
Một lúc lâu sau, gia chủ của Cam gia vốn ra ngoài từ sớm, ngồi xe ngựa đã về đến bên ngoài cửa Cam phủ. Đấy là một lão giả hơn năm mươi tuổi, hơi béo, mặc áo ngoài màu lam.
“Trong phủ có chuyện gì sao?” Lão giả tên gọi là Cam Trì vừa xuống xe ngựa thoáng liếc mắt thấy ánh mắt hạ nhân giữ cửa hơi lóe lên, điệu bộ hình như có chuyện muốn nói.
“Khải bẩm lão gia. Có vị công tử họ Hàn, tự xưng là thân thích của người. Hiện đã được đại công tử mời vào khách sảnh. Nhìn có vẻ như đang nói chuyện rất vui vẻ với nhau.” Nam tử giữ cửa kia lập tức thành thật đáp.
“Thân thích. Họ Hàn?” Lão giả vốn định trực tiếp bước qua cách cửa, khẩu khí khẽ đổi hỏi, bộ dáng mơ hồ có chút kinh nghi.
“Sao, kẻ này không phải là thân thích của lão gia. Là một tên lừa gạt? Có cần lập tức gọi quan sai đến không?” Trung niên hạ nhân cả kinh vội vàng vuốt đuôi nói.
“Có phải tên lừa gạt không, còn chưa biết. Có lẽ ta thật sự có một vị thân thích như thế. Chỉ là thời gian quá lâu rồi, trí nhớ không còn rõ. Ngươi cứ giữ cửa cho thật tốt. Không cần phải đa sự!” Cam Trì sắc mặt khẽ nhăn, thuận miệng giáo huấn hạ nhân trước mặt đôi câu. Người nhanh chóng bước vào cửa, thậm chí cũng không có đi thay y phục, liền vội bước vào đại sảnh trước.
Lão giả vừa đi đến lối vào, chưa tiến tới đại sảnh thì đã nghe được từ xa truyền lại tiếng cười khẽ dị thường quen thuộc:
“Hàn huynh không ngờ đối với Tứ Thư Ngũ Kinh nghiên cứu thấu triệt như vậy. Tiểu đệ thật vô cùng bội phục. Bất quá trong kinh thư có một đoạn hiền nhân đã viết. Đệ cho rằng phải lý giải như thế này…” Đây rõ ràng là âm thanh cười vui của vị trưởng tử. Bộ dáng tựa hồ rất phấn khởi cùng khách nhân luận đàm.
Lão giả nghe được tới đây, sắc mặt có chút âm trầm, mục quang chớp động, bộ dáng hơi bất an. Nhưng sau giây lát, lão đành nghiến răng, không do dự tiến vào sảnh.
“Phụ thân đại nhân. Vị Hàn công tử này là…” Cam Dụ nhìn thấy người tiến vào là phụ thân. Lập tức đứng lên cung kính nói.
“Uhm! Ta đã nghe hạ nhân nói qua. Các hạ là Hàn công tử người tự xưng bà con xa của ta. Không biết trên người có mang tín hàm và tín vật gì không?”
Cam Trì tập trung chú ý trên người Hàn Lập, khẽ khoát tay với đứa con. Sau khi mục quang quét qua một lần trên người Hàn Lập, chậm rãi hỏi.
Hàn Lập lúc này cũng đứng lên khỏi chỗ ngồi, nghe hỏi như thế liền không khỏi cười cười.
Một tay lần trong tay áo, không nói một tiếng lấy ra một nửa khối bạch ngọc bạch quang lấp lóe, đưa ra.
Cam Trì vừa nhìn thấy ngọc bội, sắc mặt rốt cuộc biến đổi.
Lão trịnh trọng tiếp lấy ngọc bội xem xét cẩn thận, trên mặt xuất hiện vẻ như chợt hiểu ra nói:
“Nguyên lai ngươi thật sự là hậu nhân của Hàn huynh. Ngươi hãy cùng ta đến thư phòng. Ta muốn biết rõ sự tình của cô mẫu đã mất!” Lão giả nắm chặt cổ tay Hàn Lập dị thường kích động, sau đó lập tức mang Hàn Lập rời khỏi đại sảnh, thẳng tiến đến thư phòng của mình.
“Cô mẫu! Cam gia mình còn có một người bà con xa này sao?” Cam Dụ ngây ngốc đứng trong sảnh trầm ngâm, trong lòng thoáng mơ hồ.
“Tham kiến Hàn công tử!” Vừa tiến vào thư phòng, Cam Trì liền cẩn thận đóng chặt các cửa lại, vẻ mặt lập tức khắc thay đổi, vô cùng cung kính thi lễ với Hàn Lập.
“Đứng lên đi! Ngươi không cần biết rõ lai lịch của ta, chỉ cần biết kể từ nay ta là người chuyên môn phụ trách liên lạc với ngươi.” Hàn Lập nhẹ nhàng nói, sau đó vỗ vào tay áo, một cổ thanh quang xuất ra tự động nâng thân thể lão giả đứng lên.
“Dạ rõ! Hai vị tiên sinh phụ trách liên lạc với Cam gia lúc xưa đã biệt tăm hơn mười năm nay, không thấy bóng dáng, tiểu nhân vẫn còn lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ có công tử xuất hiện, chuyện này thật quá là tốt rồi.” Cam Trì thấy Hàn Lập thi triển pháp thuật. Một điểm hoài nghi trong lòng cũng không còn, càng thêm cung kính nói.
“Lần này đến Cam gia các người, ta chỉ là nhân tiện mà thôi. Kỳ thật ta vẫn còn chuyện trọng yếu trong người và cũng cần có thân phận của ngươi tại thế tục để hiệp trợ.” Hàn Lập hài lòng gật đầu dùng khẩu khí khiến người không thể cự tuyệt phân phó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/07/2019 03:36 (GMT+7) |