“Thì ra là thế. Nghe nói về nó đã lâu, Thiên Tang Thần Thụ cũng giá trị như tam đại thần mộc linh thụ, nguyên lai là có bộ dáng như vậy, lần này Hàn mỗ đã được mở rộng tầm mắt rồi.” Hàn Lập nói nhưng nét mặt không dấu nổi vẻ trầm trồ.
Khi Hàn Lập và gã tu sĩ kia tới gần đám cây thì đột nhiên linh khí xung quanh chợt rung động, chỉ trong nháy mắt, cảnh sắc chợt biến đổi lớn.
Một tòa núi nhỏ cao mấy trăm trượng xuất hiện ở trước mắt, lấy núi này là trung tâm, bốn phía có rất nhiều lầu các quỳnh đài lớn nhỏ không đồng nhất, có thể nhìn thấy vài tu sĩ đang đi về phía bọn hắn, có vẻ như nghênh đón.
“Các ngươi đi làm công chuyện của mình đi. Hai vị tiền bối đã có ta dẫn đường là được.” Lúc này lão giả hướng về đám tu sĩ kia khoát tay chặn lại, miệng thì dặn dò. Đám tu sĩ nghe vậy, lập tức lĩnh mệnh lục tục rời đi.
Hàn Lập cùng khôi lỗi và lão giả chạy thẳng tới đỉnh của ngọn núi, trên đó có một cái điện được xây dựng bằng gỗ lớn, liếc mắt nhìn sơ qua thì thấy diện tích của diện này cũng không hề nhỏ.
Ở ngoài cửa điện có bốn tu sĩ thân mặc áo giáp màu lục trên tay đều trang bị giáo dài đang đứng canh gác ngoài cửa. Lão giả dẫn Hàn Lập hai người trực tiếp đáp xuống lối vào trước điện. Bốn tên tu sĩ canh gác mặt vẫn không chút thay đổi, không nhúc nhích, giống như bốn pho tượng. Thấy vậy Hàn Lập khóe miệng nhếch lên, trong lòng hơi có chút kinh ngạc.
Bốn tên này mặc dù tu vi chỉ là Trúc Cơ kỳ. Nhưng mộc linh khí trên người lại tinh túy hơn rất nhiều so với tu vi của chúng. Hơn nữa Hàn Lập liếc mắt liền nhìn ra. Vô luận chiến giáp hay là giáo, tất cả đều là đỉnh cấp pháp khí mộc thuộc tính. Qủa thật là có chút quái dị.
Tựa hồ nhìn ra sự kinh ngạc của Hàn Lập. Lão giả cười chủ động giải thích:
“Những tu sĩ canh gác ở đây đều là mộc linh vệ do gia sư tự mình huấn luyện. Nhờ có linh khí của Thiên Tang Thần Thụ, bọn chúng chuyên môn tu luyện một loại công pháp đặc thù. Mặc dù tu vi không cao, nhưng lại am hiểu chiến thuật đánh phối hợp. Nếu tiền bối phát hiện có gì không ổn, xin vui lòng chỉ điểm.”
“Ân. Đích xác là bọn họ tu luyện không giống tu sĩ bình thường.” Hàn Lập gật đầu.
Lão giả thấy Hàn Lập có vẻ như không muốn cho ý kiến. Tự nhiên cũng thức thời không nói thêm gì.
Mộc điện kết cấu cũng không phức tạp. Trừ một gian đại sảnh lớn bên ngoài, phía trong cũng chỉ có một gian Thiên Điện mà thôi. Cho nên sau khi đám người Hàn Lập vừa đi vào đại sảnh. Lập tức nhìn thấy một người đang quay lưng về phía bọn họ. Người này thân hình cao lớn, mặc trường bào màu xanh biếc, tóc bạc như tuyết.
Lão giả vừa nhìn thấy người này, sắc mặt lập tức nghiêm trang, sau đó lẳng lặng đứng im sang một bên.
“Đạo hữu chính là Khô Trúc lão nhân?” Hàn Lập nhìn chăm chú người này, mắt cũng không chớp một cái.
“Không sai, lão phu chính là Khô Trúc. Hai vị đạo hữu nhìn có vẻ xa lạ, chẳng lẽ là từ trong lục địa tới. Xin hỏi tôn tính đại danh?” Sau khi cười dài một tiếng, Khô trúc liền xoay người lại.
Hai hàng lông này của Hàn Lập nhíu lại, chỉ thấy người đối diện tóc bạc môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, nhưng lại giống như một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, chỉ là trên mặt bao phủ một tầng khí màu lục nhàn nhạt.
Thấy hình dáng của đối phương như vậy, trong lòng Hàn Lập tự nhiên cũng lấy làm kinh hãi.
Vị Khô Trúc lão nhân này và hắn, dĩ nhiên đều có khả năng sử dụng trú nhan thuật, thật sự việc này là ngoài dự liệu của hắn. Hắn vốn tưởng rằng sẽ được hội kiến với một vị lão giả mặt mày đầy nếp nhăn.
Khô Trúc lão nhân mặc dù trên mặt đang mỉm cười, nhưng khi nhìn rõ ràng tướng mạo của Hàn Lập, trong mắt cũng hiện lên một tia dị sắc.
“Bọn ta hai người đích xác không phải tu sĩ hải ngoại, tại hạ họ Hàn, vị này là sư huynh của tại hạ, họ Lệ. Lần này mạo muội tới chơi, mong rằng đạo hữu không lấy làm phiền lòng.” Hàn Lập khách khí nói.
“Hai vị đạo hữu khách khí rồi! Hai vị đạo hữu cũng không phải là người thường, bây giờ có dịp đến chơi, đây chính là vinh hạnh của bổn đảo chủ. Vị Lệ đạo hữu này tu vi càng bí hiểm, lão phu vô pháp phán đoán ra tu vi cảnh giới, thật đã làm cho lão phu mở rộng tầm mắt.” Khô trúc lão nhân sau khi nhìn Hàn Lập và khôi lỗi phân biệt đánh giá vài lần, đột nhiên cười một tiếng nói.
Hiển nhiên vị nhất đảo chi chủ này sau khi quan sát khôi lỗi, đã nhận định vị Nguyên Anh tu sĩ này tu luyện thần bí công pháp nào đó, trong lòng cảm thấy giật mình.
“Đạo hữu cũng không nên khiêm nhường. Đại danh Khô trúc của đạo hữu, hai người bọn ta cũng đã được nghe như sấm dậy bên tai từ lâu.” Hàn Lập mỉm cười.
“Ha hả, hai vị xin mời ngồi, trước hết xin nếm thử tang mộc trà đặc sản của bổn đảo, có việc gì cứ từ từ nói sau đi.” Khổ tú lão nhân nhẹ nhàng cười một tiếng, mời Hàn Lập hai người ngồi xuống rồi nói.
Tiếp theo liền vỗ tay hai cái, từ bên trong có vài tên thanh niên nữ tu tay nâng khay trà, đi vào trong điện. Lần lượt đặt trước mặt ba người ba bình trà tỏa ra linh khí màu lục, rồi cung kính thối lui khỏi mộc điện.
“Tang mộc trà, chẳng lẽ trà này cùng Thiên Tang Thần Thụ có liên quan?” Hàn Lập cúi đầu nhìn linh trà trên bàn, cảm ứng trong tách trà tràn đầy mộc linh khí liền hỏi.
“Nhãn lực của đạo hữu rất cao, trà này đích thật là dùng lá của Thiên Tang Thần Thụ pha chế mà thành, có công hiệu sáng mắt và tĩnh thần, ngoại trừ bổn đảo, ở bên ngoài tuyệt không ai có trà này.” Khô trúc lão nhân cũng không giấu được vẻ đắc ý trả lời.
“Nếu đúng như vậy, tại hạ thật lòng đúng là muốn nhấm nháp thử.” Đưa mắt xem xét một lượt, Hàn Lập còn vận dụng thần thức cẩn thận nhìn quét qua chén linh trà, sau khi xác định không có vấn đề gì, liền không khách khí cầm lấy chén trà đưa lên miệng uống.
“Lệ đạo hữu, đạo hữu không thích trà này sao?”
Thấy khôi lỗi trước sau không nói, cũng không nhìn qua chén trà trên bàn dù chỉ một lần. Khô trúc lão nhân kinh ngạc hỏi một câu.
“Ta có thói quen, khi đi ra ngoài sẽ không ăn uống bất cứ… đồ gì.” Khôi lỗi lạnh lùng trả lời, ngôn ngữ cũng không có khách khí chút nào.
“Nguyên lai là như vậy. Như vậy là tại hạ có chút mạo muội rồi”.
Trong mắt lão nhân hiện lên một tia không hài lòng, nhưng che dấu rất tốt, nếu không tinh ý sẽ không nhận thấy.
Dám can đảm trước mặt chủ nhân nói ra như vậy, tự nhiên phải có thực lực làm chỗ dựa. Chẳng lẽ trước mắt người thật sự là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ.
Trong lòng Khô Trúc lão nhân có ý nghĩ như thế xuất hiện, tự nhiên sẽ đối với khôi lỗi lại thêm phần dè dặt.
“Về ý của hai người chúng ta khi đến đây chắc hẳn đạo hữu đã biết. Không biết đạo hữu đối với giao dịch của Hàn mỗ đưa ra có ý kiến như thế nào?” Hàn Lập cũng chỉ dùng hai ba ngụm trà, liền đem chén trà để xuống, sau đó chậm rãi hỏi.
“Cũng không dối gạt hai vị đạo hữu, vụ giao dịch này, lão phu rất khó để quyết định. Ô phượng đang ở thời kỳ mấu chốt để tiến giai, cho dù hai vị đạo hữu có xuất ra nhiều yêu đan hơn nữa, tại hạ cũng không nguyện ý trao đổi Ô phong linh. Nếu không linh cầm này để có cơ hội đột phá bình cảnh lần sau, không biết sẽ phải chờ đợi đến khi nào nữa.” Khổ tú lão nhân nhướng mày, nét mặt lộ vẻ gặp khó khăn nói.
“Nói như vậy, Khô trúc đạo hữu không đồng ý chuyện này.”Hàn mím môi, trên mặt cũng không biểu lộ sự thất vọng.
“Hắc hắc, ta thật sự muốn cự tuyệt, chỉ sợ hai vị đạo hữu cũng không nguyện ý tay không mà quay về. Như vậy đi, chúng ta là tu tiên giả có thể dùng thực lực để phân định. Tại hạ có thể cùng hai vị đạo hữu luận bàn một ít pháp thuật thần thông, chỉ cần một trong hai vị đạo hữu có thể đánh bại tại hạ, giao dịch này lão phu không đồng ý cũng không được. Nếu là nhị vị không có làm được chuyện này…”
“Nếu đánh không được, ta cùng Lệ huynh sẽ lập tức bỏ chạy.” Hàn Lập không chút do dự nói.
“Tốt, một lời đã định. Lão phu đã trải qua gần trăm năm không có cùng người khác luận bàn tỷ thí. Hai vị đạo hữu chuẩn bị vị nào sẽ xuất thủ trước?” Khô Trúc lão nhân đưa mắt nhìn hai người Hàn Lập ung dung nói.
“Đạo hữu không chê thì trước mắt hãy cùng Lệ mỗ luận bàn đi?” Hàn Lập thần sắc không thay đổi, nhưng khôi lỗi đứng bên cạnh dưới sự thao túng của hắn lại nhàn nhạt mở miệng.
“Tốt, tại hạ đối với công pháp Lệ huynh cũng rất hiếu kỳ. Bọn ta lên phía trên ngọn núi để luận bàn đi. Xin mời đạo hữu!” Khô trúc lão nhân thấy đối thủ đầu tiên chính là người mà mình không dò ra được tu vi, liền đứng lên. Hàn Lập và khôi lỗi cũng theo sát phía sau lão nhân.
Lão giả từ đầu vẫn đứng yên, lúc này cũng nhịn không được lộ ra vẻ kích động. Đấu pháp của Nguyên Anh kỳ tu sĩ, không phải là ai đều có thể nhìn thấy.
Một lát sau, Hàn Lập đã phiêu phù bất động ở bên trên ngọn núi cao hơn trăm trượng, thần sắc bình tĩnh. Khoảng mười trượng phía trước hắn, lúc này khôi lỗi và Khô trúc lão nhân cũng đang đứng đối diện nhau.
Ở gần đó cũng có tới bảy tám danh kết đan tu sĩ, tất cả đều hai mắt mở to, chăm chú theo dõi tình hình trên không trung.
“Đi”.
Khô Trúc lão nhân trong miệng quát khẽ một tiếng, lưỡng thủ kết nhất quyết, đột nhiên toàn thân hàn quang chói mắt, đồng thời bay vụt ra hơn trăm đạo lục mang, những lục mang này phương vừa xuất hiện liền đón gió hóa lớn lên, trong nháy mắt, trên trăm khẩu phi kiếm màu xanh biếc khí thế kinh người hiện hình ra.
Một hồi sau khi kiếm quang chớp động, phi kiếm tự động xếp thành một thế trận cổ quái phía trên đỉnh đầu của Khổ Trúc lão nhân, sát cơ ngập trời không hề che dấu.
Hàn Lập thấy vậy vẻ lạnh nhạt ban đầu liền biến mất.
“Kiếm trận, Khổ Trúc lão nhân này tu luyện nhiều phi kiếm như vậy, hóa ra cũng sở hữu thần thông về kiếm trận.” Hàn Lập mặc dù sớm có chút suy đoán, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cũng âm thầm có chút giật mình.
“Sách sách, Hàn tiểu tử, vị Khổ Trúc lão nhân này xem ra quả thật là có chút bản lĩnh, như vậy là hẳn có thể làm cho khôi lỗi phải thi triển ra ít nhiều thực lực đấy. Bước đầu hãy xem thử lực phòng ngự của khôi lỗi trước đi.” Thanh âm có chút hưng phấn của Đại Diễn Thần Quân truyền đến. Xem ra hắn đối với thần thông của khôi lỗi này thật sự tin tưởng mười phần.
“Ân! Đã biết.”
Sau khi đã dùng rất nhiều tài liệu quý hiếm như vậy chế tạo ra khôi lỗi, thật tâm thì Hàn Lập cũng rất kỳ vọng vào nó, thần niệm vừa xuất ra, khôi lỗi cũng bắt đầu hành động.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy khôi lỗi khẽ hé miệng, một tấm chắn lớn từ trong miệng phun ra, sau khi linh quang lóe lên, hóa thành cự thuẫn một mặt màu bạc chắn trước người. Tiếp theo hai tay của khôi lỗi không pháp quyết ngừng bắt, trên mặt đột nhiên hiện ra đủ mọi màu sắc ký hiệu, theo đó một tầng vòng bảo hộ ngũ sắc dần dần hiện rõ, bao phủ cả người của khôi lỗi vào bên trong.
“Di! Đạo hữu chẳng lẽ xuất thân từ Nam Cương độc Thánh môn. Công pháp của đạo hữu hình như là linh văn thuật nổi danh của độc Thánh môn?” Khổ Trúc lão nhân vừa thấy hiện tượng kỳ dị trên mặt của khôi lỗi liền sửng sốt hỏi.
“Không phải.” Hàn Lập nghe xong lập tức điều khiển khôi lỗi trả lời.
“A, nguyên lai là tại hạ nhìn nhầm. Nhưng quả thật là thần thông của đạo hữu vừa thi triển cũng khá giống với linh văn thuật phi thường kia.” Trong mắt Khô trúc lão nhân hiện lên một tia dị sắc, điềm đạm trả lời, hiển nhiên đối với dâu trả lời vừa rồi cũng không quá tin tưởng.
Nhưng hắn thật cũng không có cố gắng truy tới cùng, khi thấy đối thủ làm ra tư thế phòng ngự, sau đó lại không có bất cứ hành động gì nữa, dáng vẻ giống như sẽ không chủ động công kích, trong lòng Khô trúc lão nhân mơ hồ có loại cảm giác bị xem thường. Lúc này sắc mặt liền trầm xuống, trong miệng vài tiếng trầm thấp chú ngữ truyền ra.
Trên đỉnh đầu phi kiếm hưởng ứng vù vù rung động, tiếp theo kiếm trận rung lên, một đạo kiếm khí từ trong kiếm trận phun ra, hóa thành bóng kiếm rợp trời vọt tới hướng đối diện, trên đường liền liên kết thành một thể, hóa thành một mảnh hàn quang lành lạnh, chói mắt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/07/2019 03:36 (GMT+7) |