Lúc này đã là buổi chiều, số tu sĩ trên quảng cũng đã ít đi non nửa. Tất cả đều đi vào một căn thạch điện khác ở phía đối diện, tham gia đấu giá hội. Hàn Lập không chần chừ thêm, trực tiếp nhằm hướng đối diện chậm rãi đi đến.
Cửa gian đại điện có đứng một bạch bào tu sĩ, vừa thấy Hàn Lập bước lại, đã lập tức chắp tay nói: “Vị đạo hữu này, vì phòng ngừa tạp nhân các loại quá nhiều, theo quy định tham gia đấu giá hội phải nộp ba khối linh thạch…”
Hàn Lập nghe vậy cười, không nói hai lời đưa tay hướng trong túi trữ vật mò lấy ba khối đê giai linh thạch đưa ra. Hai gã tu sĩ lập tức mặt mang vẻ tươi cười, sau khi tiếp nhận linh thạch liền đưa cho Hàn Lập một khối ngọc bàn to cỡ lòng bàn tay, đồng thời cũng bước ra nhường đường.
Hàn Lập nhìn thoáng qua ngọc bàn trong tay, tại chính giữa ngọc bàn có ghi một con số màu bạc – “Hai trăm bốn mươi ba”. Hắn Lập nét mặt không chút nào kinh ngạc, chậm rãi bước vào. Sau khi xuyên qua một thông đạo dài hơn hai mươi trượng, từ phía đối diện lại xuất hiện bốn gã tu sĩ. Tại phía sau bọn họ có một bạch đại môn hiện đầy linh quang. Vừa thấy Hàn Lập lại gần, mấy người này liền đánh giá Hàn Lập vài lần. Toàn bộ bọn họ mặt không chút biểu tình, cũng không nói lời nào.
Hàn Lập đồng dạng không để ý đến mấy người này, trực tiếp đi về phía sau, đẩy ra đại môn, tiến vào trong đại sảnh chính. Mới vừa tiến vào phòng này đã nghe thấy một tiếng rao lớn của một nam tử.
“Năm trăm năm phượng vĩ hoa. Bảy trăm chín mươi khối linh thạch. Hảo. Không có đạo hữu khác tăng giá, chu linh dược này liền thuộc về vị đạo hữu hiện tại. Thỉnh đạo hữu số một trăm ba mươi trong chốc lát đi ra phía sau để nộp linh thạch, lấy đi linh dược.” Lúc này Hàn Lập mới nhìn rõ trong đại điện đông nghịt người, ngồi đầy hai phần ba cả đại điện. Trên cái bàn ở trước mặt mỗi người đều đặt một khối ngọc bàn giống nhau, phía trên lóe lên con số màu bạc nhàn nhạt, ai cũng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn rõ.
Mà ở phía trước thạch điện có một lam bào trung niên nhân mặt đầy vẻ sắc bén đang nâng một chiếc hộp ngọc lớn tiếng nói ra. Mà trong hộp là một gốc tử sắc linh hoa. Mua được linh dược này là một lão già dáng người mập mạp ngồi trong đám đông, vừa thấy trung niên nhân xác nhận kết quả đấu giá, vẻ mặt nhất thời trở nên vui mừng, nhanh chóng đứng dậy nhắm thẳng một bên thiên môn đi đến, thể hiện bộ dáng không thể chờ đợi được.
Hàn Lập thần sắc như thường hướng mọi nơi nhìn thoáng qua rồi mới hướng tới một vị trí không người ở phụ cận đi đến. Ngọc bàn trắng noãn như tuyết cũng không phải là làm từ ngọc, điều này làm cho Hàn Lập nổi lên chút hứng thú, vừa ngồi xuống liền sờ soạng ngọc bàn trước mặt, một lúc lại có cảm giác âm ấm.
“Đây là…” Hàn Lập cân nhắc một hồi giữa các loại ngọc thạch tài liệu trong đầu, dường như chưa bao giờ gặp qua loại tài liệu này, khóe miệng nhếch lên, không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
“Vị đạo hữu này lần đầu tiên nhìn thấy ôn thạch sao?” Đột nhiên một bên truyền đến thanh âm của một nữ tử, trong đó mang hàm ý khẽ cười.
“Ôn thạch?” Hàn Lập quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện tu sĩ ngồi bên cạnh là hai tuổi trẻ nữ tu dung mạo có chút giống nhau, hình như là đồng bào tỷ muội (chị em ruột).
Nhị nữ quần áo một hoàng một lục, nhan sắc không thể tính là quốc sắc thiên hương nhưng cũng khiến người đối diện phải chú ý tới. Trong đó vừa lên tiếng là lục sam nữ tử ngồi gần Hàn Lập hơn, thấy Hàn Lập đưa tay sờ vuốt ngọc bàn, bộ dáng có chút ngơ ngẩn bèn trêu chọc một câu.
“Muội muội đừng nói lung tung. Đạo hữu ngàn vạn lần xin đừng trách móc. Đường muội (em họ) của tại hạ lần đầu đi ra du lịch, ngôn ngữ có cái gì không ổn, mong rằng đạo hữu thứ lỗi cho.” Một nữ tử khác xem chừng có vẻ lớn hơn vội vàng mở miệng xin lỗi.
Đường muội! Lại không phải đồng bào tỷ muội. Điều này quả thực ngoài dự đoán của Hàn Lập, nhưng hai người trẻ như thế đã có tu vi trúc cơ kỳ, xem ra tư chất cũng không phải tầm thường. Thầm nghĩ như thế, Hàn Lập cười cười, lơ đễnh nói:
“Không có gì. Tại hạ trước kia chỉ nghe nói qua”Ôn ngọc”. Quả thực là lần đầu tiên nhìn thấy loại ôn thạch này. Đạo hữu có biết chi tiết lai lịch của vật này không? Hình như đây cũng là một loại tài liệu hiếm thấy! Nếu không tại hạ cho dù một mực tại địa phương hẻo lánh tu luyện mà cũng không biết đến loại này.”
“Ôn thạch tất nhiên không thể cùng ôn ngọc so sánh được. Đạo hữu trước kia không biết vật này cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Bởi vì loại đá kỳ lạ này là đặc sản của Tuyết lĩnh sơn mạch, những địa phương khác đều không thể nhìn thấy. Nhưng loại tài liệu này trừ bỏ trắng noãn dị thường, trong ấm ngoài lạnh, thì so với các loại đá phổ biến khác cũng không có gì đặc thù. Nhưng ở trong thế tục tự nhiên so với loại ngọc thạch bình thường vẫn quý hơn vài phần.” Một hoàng bào nữ tử khác mỉm cười hướng Hàn Lập giải thích.
“Thì ra là thế. Đa tạ đạo hữu giải thích nghi hoặc.” Hàn Lập trong mắt lộ ra vài phần thấu hiểu, gật đầu. Sau đó lập tức ra vẻ chăm chú nhìn vào một món cao cấp pháp khí được trung niên nhân đưa ra đấu giá.
Cử động này của Hàn khiến cho mỹ mâu (đôi mắt đẹp) của lục sam nữ tử thoáng nhìn, khóe miệng hơi nhếch nhếch tựa hồ có chút xem thường, còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng bị đường tỷ của nàng dùng một ánh mắt uy nghiêm nhìn. Không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng không nói. Hàn Lập đối với hết thảy làm như thấy, chỉ lẳng lặng thấy từng kiện pháp khí, linh dược được đưa ra đấu giá.
Mặc dù loại địa phương thế gia này tiến hành đấu giá hội cũng không phải là loại cao cấp, thậm chí có thể nói tương đối thấp kém. Nhưng mà Hàn Lập có chủ tâm thông qua lần đấu giá này hiểu rõ giá tiền của linh dược, pháp khí tại Đại Tấn cùng Thiên Nam cách biệt bao nhiêu, cũng coi như là làm chút chuẩn bị cho sau này tìm loại tài liệu quý hiếm.
Thờ ơ lạnh nhạt trong chốc lát, trong lòng Hàn Lập đã hiểu rõ. Vô luận là linh dược hay pháp khí tại Đại Tấn so với Thiên Nam đều quý trọng hơn rất nhiều, thậm chí những vật hơi quý hiếm một chút giá cả càng thêm cách biệt quá mức. Hắn lập tức suy nghĩ một chút sau liền hiểu được.
Mặc dù diện tích khu vực của Đại Tấn so với Thiên Nam rộng gấp mười lần nhưng là tu luyện thể hệ cùng số lượng tu tiên giả sợ rằng không chỉ là gấp mười lần thôi, bèn tạo thành sự khuyết thiếu linh khí, linh dược so với ở Thiên Nam càng lớn. Bất quá tương đối mà nói, Đại Tấn vẫn là đất rộng vật nhiều, cho dù có rất nhiều vật quý hiếm tại Thiên Nam thậm chí Loạn Tinh hải chưa bao giờ thấy qua, đặc biệt là một ít dược thảo, luyện khí tài liệu nhưng tại đây không lâu đã xuất hiện đến ba, bốn loại đồ vật hắn không biết công dụng.
Điều này làm cho Hàn Lập trong lòng lâm vào trạng thái vui vẻ giao hòa. Nếu như thế này, chỉ cần chạy đến mấy phường thị bậc cao tại Đại Tấn, muốn gom đủ số tài liệu quý hiếm mà chính mình cần, tựa hồ cũng không phải là chuyện không tưởng.
Trong lúc Hàn Lập cân nhắc, phía trên trung niên nhân nhiên gọi người lấy ra một cái khay. Trên khay hiện ra ba khối thâm hồng sắc tinh thạch. Trong tinh thạch chớp động hồng quang giống như hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt, phi thường bắt mắt.
“Hỏa dong tinh ba khối. Tuyệt hảo tài liệu luyện chế bậc cao hỏa thuộc tính pháp khí. Giá khởi điểm năm trăm linh thạch. Các đạo hữu có thể tùy ý ra giá.” Lam bào trung niên mỉm cười nói ra danh xưng, công dụng và giá tiền của ba vật trên khay.
Hàn Lập không để ý liếc mắt nhìn một cái, đang định chuẩn bị thu hồi ánh mắt thì đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, trong miệng thốt ra tiếng kêu kinh ngạc.
“Như thế nào. Hàn tiểu tử! Với thân phận của ngươi chẳng lẽ còn nhìn trúng khối tinh thạch này sao?” Thanh âm của Đại Diễn thần quân lười biếng vang lên.
“Tinh thạch? Khó có lúc tiền bối nhìn sai a.” Hàn Lập cười khẽ, dụng thần thức truyền âm nói. Đồng thời trong miệng lại đột nhiên báo ra giá “Sáu trăm linh thạch”, trực tiếp tham gia đấu giá ba tinh thạch này.
“Như thế nào. Ba khối tinh thạch này còn có cái gì đặc thù sao? Lão phu mặc dù tu vi mất hết. Nhưng thần thức vẫn còn, không tin có cái gì có thể nhìn lầm được.” Đại Diễn thần quân có chút không tin nói ra.
“Nếu nói về lịch duyệt kiến thức, cãn bối tự nhiên thúc ngựa đuổi không kịp tiền bối, nhưng mà nếu chỉ nói về yêu đan, tuy vãn bối không dám nói độc bộ thiên hạ, nhưng người trong thiên hạ có thể so sánh với vãn bối cường phỏng chừng cũng không có mấy.” Thanh âm Hàn Lập có chút quỷ dị nói ra.
“Cái đó và yêu đan có quan hệ gì?” Đại Diễn thần quân nghe được lời nói Hàn Lập tự tin như thế, không khỏi ngẩn người, ngạc nhiên hỏi.
Nếu không phải hắn biết rõ Hàn Lập là loại người không bao giờ khoe khoang khoác lác, sợ rằng vừa mới nghe xong lời Hàn Lập nói đã cho rằng hắn bị thần kinh.
“Bất quá. Ngươi đã nói như thế như vậy hẳn phải có đạo lý của chính mình. Nhưng nếu không có lý do gì tin phục, lão phu vẫn khó tin nổi ba khối hỏa dong tinh này có gì đặc biệt. Phải biết rằng không riêng lão phu không nhìn ra những linh thạch này có gì khác thường, cho dù là tu sĩ phụ trách phân biệt tài liệu trong đấu giá hội ai ai cũng có kinh nghiệm phong phú hơn người cũng nhìn lầm loại tài liệu này, cho rằng không phải là loại quý hiếm.” Trầm mặc một chút, Đại Diễn thần quân vẫn thể hiện bộ dáng không hề tin tưởng.
Nghe được ngôn ngữ hoài nghi của Đại Diễn thần quân, khóe miệng Hàn Lập lộ ra vẻ tươi cười. Trong miệng lại báo ra một cái giá cao, rốt cuộc cũng làm cho những người cạnh tranh khác đình chỉ báo giá, tự động biết đường thối lui.
“Hảo. Tám trăm linh thạch. Ba khối hỏa dong tinh liền thuộc về đập hữu số hai trăm bốn mươi ba. Thỉnh vị đạo hữu này đến hậu đường nộp linh thạch cùng lĩnh lấy tinh thạch” Tên nam tử kia thấy hỏa dong tinh bán ra với giá cao nưh vậy rất là đích cao hứng, liếc mắt nhìn con số trên ngọc bàn của Hàn Lập rồi lớn tiếng nói.
Hàn Lập nghe vậy, ngay lập tức cầm lấy ngọc bàn, hướng một bên thiên môn đi ra. Nơi đó đã sớm có một bạch bào tu sĩ luyện khí kỳ chờ sẵn. Vừa thấy Hàn Lập lại đây, lập tức dẫn Hàn Lập quay vòng vài lượt, đến một căn phòng nhỏ trong hậu. Lúc sau đã có một nữ tu tựa như là thị nữ dâng một chén linh trà rồi thối lui.
Hàn Lập nhìn một chút nước trà, vẫn không chút cử động, thần sắc bình tĩnh đánh giá một chút bố trí trong phòng. Chỉ chốc lát sau. Đã có một lão già đầu hói tu vi trúc cơ kỳ đi đến.
“Làm cho đạo hữu chờ lâu như thế, thật sự xấu hổ a. Đạo hữu nhìn một chút xem đây có phải hay không là vật ngươi định mua!” Lão già vừa tiến đến tựu híp mắt cười, sau đó lấy hộp ngọc từng xuất hiện trên chánh điện đưa ra.
Hàn Lập không chút khách khí tiếp nhận họp ngọc, mở nắp ra. Bên trong quả nhiên là ba khối hỏa diễm tinh thạch đang tỏa ra hồng quang hừng hực. Thần sắc hắn cũng không hề thay đổi, dùng hai ngón tay kẹp từng khối lên quan sát, cả nửa ngày cũng không nói năng câu nào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/07/2019 03:36 (GMT+7) |