“Nếu minh hà chi trang đối với đạo hữu đã không có tác dụng, lão phu cũng không miễn cưỡng nữa. Nhưng tại hạ muốn lưu lại trên người đạo hữu một tiêu ký. Chỉ cần đạo hữu không ly khai Nam Cương, nửa năm sau tiêu ký cũng sẽ tự động biến mất. Hàn đạo hữu không ngại để lão phu tiến hành như vậy chứ!”
“Có thể, hành tung tại hạ thực sự không cần bí ẩn. Đạo hữu cứ việc làm phép.” Hàn Lập cười một tiếng, không chút nghĩ ngợi đáp ứng.
Lão già vừa nghe nói thế, cũng không khách khí, một tay kết một đạo pháp quyết, trong miệng lẩm nhẩm chú ngữ, một đạo lam quang bắn ra.
Hàn Lập ngưng thần quan sát, thấy pháp quyết này đích xác chỉ là loại ấn ký bình thường, mới nhấc cánh tay lên, để cho lam quang tiến vào cơ thể rồi nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.
Lão già họ Phú lộ ra vẻ hài lòng, đem minh hà chi trang thu lại, lại hướng mọi người dặn dò:
“Mọi sự tình lão phu đều đã nói xong rồi, nếu Bạch đạo hữu còn cần ba ngày thời gian suy nghĩ, ta cùng sư muội sẽ đợi Bạch đạo hữu thêm ba ngày nữa trong núi này. Nguyên huynh cùng Hàn đạo hữu có thể rời đi trước chuẩn bị. Cửa vào Âm dương quật tại Vạn độc cốc, bên trong trải rộng độc hoa độc thảo, mặc dù đối với bọn ta uy hiếp không lớn nhưng vẫn hy vọng Nguyên đạo hữu đến lúc đó sẽ mang vài món bảo vật ích độc đến, trước khi tiến vào âm dương quật, bọn ta tốt nhất không nên tiêu hao quá nhiều pháp lực.”
“Ích độc? Hắc hắc, chuyện này đối với Độc thánh môn chúng ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Cứ việc giao cho Nguyên mỗ. Tại hạ xin đi trước một bước”. Đại hán ha hả cười nói.
Theo sau hắn hướng những người khác ôm quyền, vỗ linh thú túi bên hông, thả ra một con cự đại linh miết (con baba), cả người bị một cỗ cuồng phong mù mịt bao phủ, cưỡi linh thú bay lên trên trời.
Hàn Lập thấy vậy, cũng không có ý định ở đây dây dưa thêm nữa, dồng dạng nói ra ngôn ngữ cáo từ, hóa thành một đạo thanh hồng phá không rời đi!
Nửa năm thời gian đối với hắn mà nói có lẽ có chút cấp bách, nhưng miễn cưỡng cũng có thể đem Tam Diễm Phiến luyện chế ra. Nói tới bảo vật đối phó với quỷ vậy, hắn đã có Tịch Tà Thần Lôi cùn đề hồn thú nơi tay, vậy còn cần chuẩn bị thêm gì nữa.
Hắn vội vã như thế đem bảo phiến luyện chế ra, tự nhiên trong tâm lý lo lắng “không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất”. Cho dù có gặp được kỳ hiểm nào không thể đoán trước được, có bảo phiến này cùng nhân hình khôi lỗi cũng có thể đảm bảo không cần lo lắng.
Ôm lo lắng như thế, Hàn Lập khống chế độn quang, một mạch hướng ngân xà sơn tại nam cương trung bộ đi đến.
Hơn mười ngày sau. Hàn Lập liền xuất hiện ở một mảnh sơn địa kỳ lạ.
Phiến sơn mạch này không nhỏ, có lẽ rộng đến ba bốn trăm dặm, nhưng mà sơn mạch vừa dài vừa nhỏ, uốn lượn phập phồng, giống như một cái cự xà. Mà trong số tất cả cây cối sinh trưởng trên phiến sơn mạch này, đa số đều là một loại cây cối kỳ lạ có lá màu đạm ngân (hơi bạc).
Từ trên cao nhìn xuống, cái tên Ngân xà sơn đúng là danh phó kỳ thực (thực trạng xứng với danh xưng).
Hàn Lập không có ý định dừng lại, trực tiếp bay về phía đầu của “ngân xà”.
Chưa bay tới gần, Hàn Lập đã cảm thấy từng trận nhiệt phong từ phía đối diện thổi tới, kèm theo một cỗ khí lưu gây cảm giác gay gay mũi.
Bay tiếp trong chốc lát, trước mắt xuất hiện mấy miệng núi lửa, tất cả đều có dạng hình nón, xấu xí dị thường.
Mà làm cho lòng người kinh hãi hơn là từ phía trung tâm của những miệng núi lửa này thỉnh thoảng truyền ra trầm thấp tiếng nổ, có cái còn trực tiếp phun ra một luồng tro bụi, thoạt nhìn thật sự kinh người.
Nhưng chính là như vậy, ở phụ cận những núi lửa này không thiếu độn quang chớp động, có không ít tu sĩ ở miệng núi lửa này ra ra vào vào, đã tụ tập được mười mấy tên tu sĩ.
Những tu sĩ này đại đa số đều là Trúc cơ, Kết đan kỳ cũng có, nhưng số lượng lại cực kỳ ít ỏi.
Điều này cũng rất bình thường, một khi kết đan xong tu sĩ nào cũng có đan hỏa của chính mình, tự nhiên chuyên chú bồi luyện pháp bảo của bản thân, không cần tiếp tục tới nơi đây.
Cho nên Nguyên Anh tu sĩ không có đến một người.
Hàn Lập dừng lại độn quang, tại giữa trời cao đánh giá vài lần phía dưới, đột nhiên trong mắt lam mang thiểm động, hỏa mạch ở khu vực này lập tức đều hiện lên rõ ràng trong thần thức.
Một lát sau, Hàn Lập đã tìm ra nơi hỏa mạch có hỏa tính mạnh nhất, linh quang chợt lóe, độn quang chạy thẳng tới một địa phương giữa hai ngọn núi lửa.
Tới nơi cách mặt đất gần trăm trượng trên cao, độn quang lại đột ngột dừng lại.
Hàn Lập tay áo rung lên, từ trong ống tay áo bay vụt ra bảy tám khẩu kim sắc tiểu kiếm, lơ lửng xung quanh thân người, hai tay kết quyết, trong miệng quát khẽ một tiếng.
Phi kiếm phát ra một hồi trầm thấp, đồng thời hóa thành một đạo kim quang dài đến mấy trượng, hung hăng chém về phía mặt đất.
Nhất thời phía dưới bạo liệt thanh vang vang lên ầm ầm, nơi bị kiếm quang đánh xuống tỏa ra kim quang chói mắt.
Hàn Lập thần sắc nhất động, toàn bộ kiếm quang bay nhanh trở về, tại chỗ vừa rồi quang mang chợt tắt, hiện ra một cái khe vô cùng lớn, chừng hơn hai mươi trượng, bên trong tối om, cũng không biết là sâu đến cỡ nào.
Những tu sĩ đang luyện khí tại phụ cận, tự nhiên bị hành động của Hàn Lập làm cho nhao nhao kinh động, có vài người nhịn không được vội hướng về phía Hàn Lập bay tới.
Hàn Lập cảm ứng được hành động của những tu sĩ này, sắc mặt trầm xuống, chợt thả ra khí tức cường đại của một Nguyên anh tu sĩ.
Một cổ kinh người linh áp trùng thiên, lập tức lấy Hàn Lập làm trung tâm tỏa ra bốn phía.
Tất cả tu sĩ ở trong phạm vi phụ cận mười dặm đều bị khí tức của Hàn Lập dọa cho hoảng sợ, những tu sĩ nguyên bổn muốn tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra, vội vàng quay đầu chạy. Có một số người đang ở gần đấy cũng vội vàng rời đi nơi mình luyện khí, hướng bốn phía chạy trốn. Bọn họ đều sợ trong lúc vô tình làm tức giận vị tiền bối cao nhân này, khiến cho mình đột nhiên gặp tai ương.
Hàn Lập thấy tất cả tu sĩ phụ cận đều thức thời tránh né nơi đây, trong lòng rất là vừa lòng. Lúc này trực tiếp đi xuống khe nứt, độn quang chợt lóe biến mất không thấy tung tích.
Nhưng sau đó không lâu, phàm là tu sĩ đến ngân xà sơn luyện khí, cũng đều biết nơi đây có một vị tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh, tất cả mọi người đều ba chân bốn cẳng tận lực tránh né nơi này.
Lấy khe nứt làm trung tâm, tại phương diện mười dặm xung quanh tự nhiên hình thành một cấm địa, ai cũng không dám đặt chân vào một bước.
Từng ngày qua đi, lúc đầu trong khe nứt im lặng không một tiếng động, nhưng một tháng sau, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng sấm ì ùng, đến tháng sau, tiếng sấm thưa thớt dần, mà thay vào đó là từng đợt minh thanh nổi lên, tựa như là tiếng phượng gấy vang chín tầng trời. Nhưng sau đó thanh âm này cũng dần dần thu liễm, từ đó về sau trở nên lặng ngắt như tờ.
Trong lúc Hàn Lập vội vàng luyện bảo, tại một chỗ trong thiên điện của hoàng cung đại nội ở Đại Tấn, tụ tập hơn mười danh nam nữ tu sĩ với phục sức khác nhau, trong đó có đạo cô đạo sĩ, cũng có hòa thượng, nho sinh, những người này tu vi đều là Nguyên Anh kỳ, trong đó có một tên mặt chữ điền cẩm bào tu sĩ cùng một lão phụ nhân cầm trong tay kim sắc quải trượng lại là Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ.
Mà tên Ô quan lão giả đột nhiên cũng ở trong đó.
Tất cả những người này đều lẳng lặng ngồi trên ghế trong đại điện, trầm mặc không nói, trong đó có mấy người bộ dáng có chút nôn nóng, thỉnh thoảng lại hướng cửa điện nhìn ra, tựa hồ đều đang chờ người nào đó đến.
“Thập nhất đệ, ngươi có nhận lầm người không, thật sự là lão nhân gia sao? Nhưng mà ba trăm năm trước, ta chính mắt thấy Thất thúc vẫn lạc thân vong rồi mà.” Mặt chữ điền tu sĩ đột nhiên hướng tới một gã đạo sĩ râu tóc bạc trắng ngồi đối diện hỏi, trên mặt ẩn hiện một tia băn khoăn.
“Thất thúc dung mạo kỳ lạ như thế, ta như thế nào đem người nhận lầm. Huống hồ coi như có người giả bộ, pháp bảo của thất thúc là hàn nguyệt nhận tuyệt sẽ không sai.” Tên đạo sĩ cười khổ trả lời.
“Nhị ca không cần khẩn trương. Có phải thật vậy hay không, chỉ cần đợi thêm chốc lát chẳng phải sẽ biết sao? Chúng ta nhiều người như vậy ở chỗ này, còn sợ đều nhìn lầm gì nữa. Nếu thật sự là Thất thúc, đó tự nhiên là trời trợ giúp Diệp gia chúng ta, nếu là giả, cho dù hắn là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, cũng đừng tưởng bước ra bên ngoài điện này một bước nào.” Một Nguyên anh trung kỳ tu sĩ khác là lão phụ nhân âm trầm nói.
“Nói như thế cũng đúng, nhưng cẩn thận chút cũng không có sai.” Mặt chữ điền tu sĩ tựa hồ cũng hiểu được có lý, thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
Ước chừng qua một canh giờ, từ đằng xa xa mơ hồ truyền đến vài tiếng chuông thanh thoát, đột nhiên ở cửa nhoáng lên bóng người, một người vóc dáng cao gầy không biết như thế nào đã xuất hiện ở nơi đó. Tiếp theo nhẹ nhàng bước tới, cả người dã quỷ dị tiến vào trung tâm đại điện.
Dung mạo người này nhất thời xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Hai hàng lông mày khô vàng, ánh mắt híp nhỏ, nhưng cái đầu vô cùng lớn, so với thường nhân lớn hơn gần nửa, trên cần cổ không ngừng lắc lắc, một bộ tùy thời có thể rơi xuống, thật sự cực kỳ quỷ dị.
Nhưng những tu sĩ trong đại điện thấy bộ dáng đáng sợ của người này, tất cả đều khiếp sợ đứng dậy.
“Ngươi thật sự là Thất thúc?” Mặt chữ điền tu sĩ hít sâu một hơi, cẩn thận hỏi một câu.
“Hắc hắc! Nhị tiểu tử, mấy trăm năm không thấy, ngay cả lão nhân gia ta đều không nhận ra rồi. Bất quá điều này cũng khó trách, ta đã từng chết đi mà sống lại, tự nhiên khiến cho các ngươi có chút nghi ngờ. Bất quá, ta nơi này có truyền âm ngọc giản của tam tiểu tử, các ngươi nhìn sẽ biết chuyện gì xảy ra.” Quái nhân ha ha cười một tiếng, khoát tay ném ra một khối màu lục sắc ngọc giản.
Mặt chữ điền tu sĩ vẻ mặt cả kinh, nhưng vẫn tiếp nhận ngọc giản, đem thần thức đắm chìm vào trong đó.
Chỉ một lát sau, mặt chữ điền tu sĩ đột nhiên biến sắc, đem thần thức thu lại, lập tức vui mừng hướng quái nhân thi lễ.
“Nguyên lai năm đó cái chết của Thất thúc là do Đại trưởng lão an bài từ sớm. Chất nhi (cháu) vừa rồi thất lễ, mong rằng Thất thúc bao dung.”
“Ngươi có thể hánh sự cẩn thận như thế, lão phu cao hứng còn không kịp, như thế nào sẽ trách tội ngươi”. Quái nhân khoát tay chặn lại, bộ dáng không thèm để ý chút nào.
Những tu sĩ còn lại nhao nhao đòi xem xét ngọc giản, không lâu sau, chúng tu sĩ trong đại điện lại nhao nhao vui mừng, đồng dạng thi lễ.
“Thật sự là Thất thúc”.
“Bái kiến Tam thúc tổ!”
Tiếng hỏi thăm ân cần vang lên liên tiếp không ngừng!
“Cạc cạc, các ngươi đều miễn lễ cả đi.”
Quái nhân cao hứng dị thường, người cũng không chút khách khí ngồi ở vị trí chủ tọa.
“Trong ngọc giản tam ca nói Thất thúc từ hai trăm năm trước đã tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ, không biết chuyện này có thật không.” Lão phụ nhân cung kính hỏi.
“Không sai, những đại tông môn năm xưa đối với ta âm thầm xuất thủ, chính bởi cảm giác được ta là đại tài có thể tiến giai hậu kỳ, mới không tiếc âm thầm thiết hạ mưu kế diệt trừ ta. Ta dựa theo an bài trong tộc tránh được kiếp nạn đó, cuối cùng cũng không cô phụ hy vọng của mọi người, may mắn tiến giai thành công. Nguyên bổn dựa theo an bài của trưởng lão trong tộc đời trước, không phải tới lúc mấu chốt Diệp gia gặp cảnh sanh tử tồn vong, ta sẽ không hiện thân trước mặt các ngươi. Nhưng mà tam tiểu tử là người duy nhất biết ta tồn tại, không lâu trước đây đột nhiên tới tìm ta, đem kế hoạch định tiến hành của bọn ngươi nói cho ta, lấy thân phận là đại trưởng lão đương đại, cầu ta xuất thủ tương trợ. Ta cân nhắc đắn đo mãi, cảm giác được chuyện này thật sự quan hệ đến sanh tử tồn vong của Diệp gia chúng ta, đã lên đường đến đây giúp các ngươi một tây.” Quái nhân sắc mặt ngưng trọng nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/07/2019 03:36 (GMT+7) |