Tu sĩ mặt chữ điền vui vẻ nói.
“Ta sẽ không cùng xuất thủ cước cùng với các người, chỉ phụ trách xuất lực là được. Diệp gia có thể thoát khỏi khống chế của chánh ma lưỡng đạo hay không toàn phụ bộ thuộc vào lần này, lão phu cũng sẽ không làm khó các ngươi.”
Quái nhân chậm rãi nói.
Nghe lão giả nói thế, tu sĩ mặt chữ điền cũng lão phụ nhân vô cùng mừng rỡ, đáp trả vài tiếng khiêm tốn.
Cuối cùng, các trưởng lão trong những đại thế gia Đại Tấn sau hơn nửa ngày bàn bạc trong điện cũng đã rời đi.
Tại một mật thất trong hoàng thành, trong một căn phòng tràn ngập ma khí, ẩn ẩn hình thù to lớn của một yêu ma hai đầu, bốn mắt không ngừng chớp động, đồng tử lóe tinh mang trông cực kỳ đáng sợ.
Không biết qua bao lâu, yêu ma đột nhiên quát khẽ một tiếng, ma khí quay cuồng một như vạn lưu quy hải hoàn toàn bị hút vào cơ thể yêu ma. Đồng thời bốn tay bấm pháp quyết, thân hình bạo hưởng, sau đó trong hắc quang hóa thành một thanh niên bình thường, bộ dạng có vài phần giống Hàn Lập.
Đúng là cổ ma ẩn nấp tại Diệp gia.
“Tạm được, thương thế đã hồi phục tám phần, hiện nay chỉ cần không động phải mấy tên gia hỏa kia, Đại Tấn này không ai có thể cản chân ta. Mấy tên gia hỏa trong Diệp gia này, có lẽ cũng nên hành động thôi. Lấy biểu hiện của ta, mấy tên gia hỏa này không thể không mang theo để cùng hành động, chỉ cần đến lúc đó… hắc hắc.” Cổ ma thì thào hai câu, trên mặt cười lạnh.
Trong lúc cổ ma đang kiểm tra thương thế, ở động phủ bí mật tại ngoài thành, Cát Thiên Hào đang bàn chuyện với Thiên Lan Thánh Nữ.
“Ta đã tra được tin tức, Cửu U tông xuất hiện tại Nam Cương, khi đó Hàn tiểu tử cùng hắn tham gia đại hội giao dịch, nếu không phải chúng ta điều tra kỹ chỉ sợ lúc này vẫn chưa hay biết gì. Hắn hiện tại ở đâu, không chừng đã xuất hiện quanh đây, đại trưởng lão của bản tông nhân tiện có việc ở Nam Cương nên cũng đã đến đó. Nếu thật sự phát hiện ra hắn, trưởng lão sẽ tự mình giải quyết, Lâm đạo hữu có hứng thú đi xem không.”
“Phú Thành? Người này hiện đang ở đâu. Không nhất định là họ Hàn sẽ ở lại Nam Cương đâu, mà theo tin tức ta thâu thập, bên thảo nguyên đã phái ra một đội hộ điện tu sĩ đến Đại Tấn, không lâu nữa sẽ tiến kinh cùng ta hội họp. Vì thế ta còn muốn lưu lại một thời gian, đợi sau khi gặp họ nếu còn không xác thực được tin tức của người này, ta sẽ mang người đi Nam Cương một chuyến.” Lam Ngân Bình lại lắc lắc đầu.
“Từ đạo hữu cũng đến sao? Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Đại trưởng lão nếu biết được việc này hẳn sẽ vô cùng cao hứng, ta cũng sẽ ở lại với đạo hữu. Dù sao lúc trước đại trưởng lão cũng đã phân phó, phải đi cùng với Lâm đạo hữu.” Cát Thiên Hào đầu tiên là cả kinh, sau đó vui sướng nói.
Lâm Ngân bình cười nhẹ, khẽ gật đầu.
“Đúng rồi, họ Hàn kia không phải còn xuất hiện tại vùng duyên hải, trở thành khách khanh trưởng lão của ba tiểu tông môn kia sao! Bên đạo hữu hẳn đã cho người đến thẳng đấy âm thầm giám thị, đến giờ còn chưa có tin tức sao?” Lâm Ngân Bình nhớ đến việc này, nhướng mày hỏi.
“Không có. Người này thật sự rất giảo hoạt, ngoài trừ một lần ra mặt, sau đó không hề lộ diện nữa, hơn nữa quan hệ của người này với Thiên Phù môn cũng chỉ là sơ giao, cho dù chúng ta có diệt ba tông môn kia thì hắn cũng không nhíu mày.” Cát Thiên Hào bất đắc dĩ nói.
“Cũng đúng, người này xuất thân là tu sĩ Thiên Nam, sao lại để ý sinh tử của mấy tông môn này. Lúc ta đến Đại Tấn cũng đã phái người lẻn vào Thiên Nam điều tra người này, đã qua một thời gian rồi chắc hẳn sắp có tin tức, chúng ta sẽ tìm hiểu rõ ràng, như vậy sau này đối mặt với hắn cũng có chút lợi thế.” Lâm Ngân Bình nhướng mày nói.
“A, nếu thật có thể tìm được tư liệu về người này, biết được công pháp và sở trường tự nhiên khi đối phó sẽ dễ dàng hơn, nhưng không biết các tiên sư còn cần thêm bao nhiêu thời gian.”
“Theo tính toán thì nhiều nhất là hai ba tháng thời gian, lúc này tiên sư nếu có thể liên thủ cùng đại trưởng lão của quý tông tin chắc người này không thể thoát được.” Thiên Lan Thánh Nữ nhớ đến chuyện thánh thú bị bắt không khỏi oán hận.
Cát Thiên Hào nghe nàng nói thế, trong lòng lại động.
Tuy nàng luôn miệng nói do tên kia đánh chết nhiều Thiên Lan tu sĩ nên nàng nhất định phải tìm hắn trả thù, nhưng người này thần thông gần tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ, nếu chỉ vì báo thù, sao thảo nguyên Thánh Nữ lại bỏ lớn lấy nhỏ, truy sát đối phương không rời.
Dù sao người chết cũng đã chết, trêu chọc thêm một địch nhân đáng sợ như thế thật sự không phải việc khôn ngoan.
Khẳng định bên trong còn nguyên do mới khiến đối phương bỏ mất vài năm, thậm chí còn dẫn người từ Thiên Lan đến tận đây, nhất định phải diệt sát được đối phương.
Xem ra hắn nhất định phải tìm hiểu bí mật trong đó.
Cát Thiên Hào bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại thầm hạ quyết tâm.
Lâm Ngân Bình cũng không hề trấn định như ngoài mặt. Phân thân thánh thú bị cấm thời gian ngày càng dài, nàng thật sự không biết còn dấu việc này được bao lâu. Mấy năm nay thậm chí nàng còn không dám chủ động liên lạc với thượng giới.
Cũng may phân thân vẫn chưa có bộ dáng bị tiêu diệt, như vậy chủ thể hẳn vẫn còn, chỉ là không biết sự việc còn kéo dài bao lâu. Nhất định phải trong thời gian ngắn cứu phân thân Thánh thú trở về. Mà trong hành động lần trước, Thiên Lan tu sĩ đã bị tổn thất khá nhiều, xem ra chỉ có thể tận lực tìm cách lợi dụng tu sĩ của Âm La tông.
Nàng cũng đã có quyết định.
Một địa phương giữa Nam Cương cùng Châu giao, một lão giả cười hì hì vừa thi triển khinh thân thuật di chuyển vừa nói chuyện cùng vài tên Luyện Khí kỳ.
Mười mấy người này lần đầu xuất môn đi kiến thức xung quanh, mỗi người đều mu phi sắc vũ, tân tân hữu vị. (Chắc là non choẹt chưa rành sự đời)
Nếu Hàn Lập có mặt tại đó chắc chẳn sẽ lập tức hoảng sợ, vị lão giả đang cười kia lại là tu sĩ Hóa thần kỳ Hướng Chi Lễ.
Từ sau khi Hàn Lập ly khai Thiên Phù môn, còn chưa kịp để các tu sĩ cao tầng Thiên Phù môn đến hỏi, lão này đã mạc danh kỳ diệu biến mất.
Việc này lại khiến tu sĩ Thiên Phù môn hoảng sợ, bọn hắn nghi ngờ Hàn Lập động tay chân vào nên đem việc này áp chế, cấm mọi người không được nhắc đến sự tồn tại của Hướng Chi Lễ.
Nhưng sau mấy năm lão nhân này không ngờ lại xuất hiện tại đây, thật là thần bí dị thường.
Không riêng gì những người này, các thế lực lớn ở Đại Tấn tựa hồ cũng cảm ứng được đoạn thời gian này giống như thời gian yên ắng trước cơn bão. Một ít tông môn thần thông quảng đại thậm chí còn tra ra được Hoàng tộc Đại Tấn Diệp gia, nhưng cũng chỉ là hoài nghi, không có bằng chứng xác thực, các tu sĩ cao tầng của các tông môn này cũng bắt đầu thường xuyên hội họp bàn bạc, không biết có mưu đồ gì.
Đại Tấn sắp chịu một hồi phong ba.
Mấy tháng sau tại Ngân Giao sơn gần Nam Cương truyền ra một tiếng thét vui sướng, tiếng gió rít vang thẳng đến chín tầng mây.
Một đạo thanh hồng chói mắt bắn qua, chợt lóe lên tại không trung rồi biến mất, sau đó lại hiện ra phía cuối chân trời.
Nhìn tốc độ này, mấy tu sĩ xa xa nhất thời há mồm cứng lưỡi, thần tình hoảng sợ.
Bảy tám ngày sau, một đạo thanh hồng lại xuất hiện bên trong một nguyên thủy sâm lâm diện tích gần ngàn dặm (rừng rậm nguyên thủy) tại Nam Cương, một đường theo hướng tây mà đi.
Sau đó không lâu, độn quang bay đến một khu vực bị phủ đầy hoàng sắc độc vụ cao hơn ngàn trượng, đáp xuống một vùng bên cạnh.
“Hàn đạo hữu, ngươi đến hơi chậm đấy. Bạch đạo hữu, Nguyên đạo hữu đã đến đây vài ngày trước, chỉ còn chờ một mình đạo hữu.” Hào quang chợt tắt, thân hình Hàn Lập vừa hiện, một lão giả đã từ mặt đất đứng lên mỉm cười nói. Người này chính là lão giả họ Phú, hai người còn lại đang ngồi xếp bằng chính là những người hắn đã gặp qua nửa năm trước, Bạch Dao Di, đại hán họ Nguyên cũng có mặt.
“Tại hạ vì luyện chế vài món pháp khí, mấy ngày trước mới vừa hoàn thành, nên thời gian trễ một chút, mong các vị đạo hữu không trách!” Hàn Lập ôm quyền nói.
“Không thành vấn đề, âm phong suy yếu cũng hơn ba tháng, chúng ta cũng chỉ chờ ở đây vài ngày. Nhưng đạo hữu từ xa đến đây, hay là tạm nghỉ hai ngày, chờ khôi phục pháp lực rồi mới tính tiếp.” Bạch Dao Di dò xét Hàn Lâp vài lần, thận trọng nói.
“Ừm, Bạch đạo hữu nói có lý, một khi đã muốn xuống Âm Dương Quật tự nhiên phải khôi phục pháp lực về trạng thái tốt nhất.” Lão giả họ Phú đồng ý.
Đại hán họ Nguyên cùng mỹ phụ tuy không mở miệng nhưng biểu tình cũng đã ra vẻ đồng ý.
“Được rồi, lúc này Hàn mỗ còn từ chối nữa thì có phần bất kính, hai ngày sau chúng ta sẽ nhập cốc.” Hàn Lập gật đầu, nhìn thoáng qua đám hoàng sắc độc vụ (khói độc màu vàng), mơ hồ có thể thấy cửa cốc đen tuyền bên trong.
Bàn tay vừa lật, vài khối trung giai linh thạch xuất hiện, Hàn Lập trực tiếp ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.
Những người khác tuy rằng pháp lực trong người còn đầy đủ nhưng cũng nhắm mắt dưỡng thần, tranh thủ đưa cơ thể đến trạng thái tốt nhất.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, dưới ánh mắt bình tĩnh của Hàn Lập, đại hán không chần chờ quát khẽ:
“Xuất phát.”
Những người khác cũng đều đứng dậy, hào quang trên người chớp động bao phủ toàn thân.
“Tại hạ có Ngọc Như Ý khắc độc, chống được vạn loại độc, nhưng mọi người cũng phải cẩn thận, trong khói độc còn có độc trùng có thể xuyên qua linh quang. Vạn Độc cốc này cũng là một cấm chế được lưu lại từ thượng cổ, lại có cấm chế cấm không, chúng ta chỉ có cách từ trực tiếp đi vào.” Đại hán họ Nguyên nhẹ nhàng nói, nhấc tay tế ra một viên Ngọc Như Ý, sau đó bước đến gần màn khói độc.
Bọn người Hàn Lập cũng đã đi tới.
Chỉ thấy đại hán đứng sát chỗ khói độc, hướng Ngọc Như Ý đọc chú ngữ, nhất thời từ Ngọc Ý hiện ra một vòng sóng, sóng này vừa tỏa ra lập tức khói độc bị đẩy hơn phân nửa, sương mù cũng loãng hơn.
Đại hán tự cấp một cái khinh thân thuật, phóng người đến thẳng cửa cốc.
Những người khác cũng gia tăng pháp thuật theo sát phía sau.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/07/2019 03:36 (GMT+7) |