Ngay khi bạch ti tiếp xúc với Tử sắc quang diễm, liền như bị dính một đòn cực nặng phải khựng lại, hiện ra nguyên hình một cây trâm giống như một sợi lông trâu màu trắng có chút mơ hồ.
Cánh tay Hàn Lập vung lên, trên người tử diễm tăng vọt hơn một thước, đem tế châm đó cuốn vào trong.
Trên tế châm, tử mang (ánh tím) chớp động. Nó hoàn toàn bị một tầng tử diễm bao lấy, linh tính tựa như bị mất hết, rơi xuống.
Bích Ngọc Chuy kia cũng gặp cảnh tương tự, Hàn Lập tùy ý phất tay áo bào một cái, tử quang hiện lên, Ngọc Chuy này giống như bị một lực lượng to lớn tác động vào, liền quay cuồng rời ra.
Diệu Hạc chân nhân tay chân cuống quýt, bấm đốt niệm chú muốn dừng lại, nhưng nó không có tác dụng gì. Ngược lại mặt ngoài của Ngọc Chuy vốn có linh quang chớp động, trong nháy mắt đã bị một khối băng màu tím đông cứng lại.
Sắc mặt đạo sĩ này trở nên khó coi vô cùng.
Lúc này, Hoàng bào lão giả thật không dám tin vào hai mắt mình nữa.
Bình thường vốn rất tự tin vào trọng bảo của mình, nay lại không ngờ chỉ một kích đã bị phá. Thật khiến hắn khó có thể nào tin được.
Mắt thấy tử diễm của Hàn Lập bay thẳng đến, hắn kinh hoàng vung tay lên, một cặp Pháp Cổn Luân bắn nhanh ra.
Nhưng động tác của Hàn Lập nhanh như gió, trong chớp mắt tử diễm đã tới trước mặt Hoàng bào lão giả.
Còn cái ngân luân kia chỉ kịp chớp động đôi chút, thì đã thấy kim quang lóe lên, ngân luân vô thanh vô tức đã bị chém thành hai mảnh rơi xuống đất.
Đồng tử trong mắt của Hoàng bào lão giả khẽ co lại, miệng há ra, hoàng mang chớp động chuẩn bị phóng ra bổn mạng pháp bảo của mình, nhưng thật vẫn chậm một chút. Hàn Lập âm trầm cười một tiếng, một cánh tay mơ hồ vung lên. Còn chưa kịp thấy gì, Hoàng bào lão giả đã cảm thấy một cỗ áp lực, bỗng nhiên cảm thấy cổ mình như bị kéo căng ra, bị một bàn tay lạnh lẽo quỷ dị chụp tới, tử mang chợp lóe lên trên mắt. Bổn mạng pháp bảo vốn định phóng ra nhưng thần thức đã bị cắt không còn liên hệ được.
‘A’.
Lão giả sợ tới mức hồn phi phách tán. Nhưng cũng chỉ kịp kêu thảm một tiếng, thì toàn bộ thân mình bị một cổ tử diễm từ cổ lan ra đóng băng hắn vào trong, không thể nhúc nhích được chút nào cả. Khi tinh băng lan dần lên tới mặt, trong mắt hắn hiện ra vẻ cực kỳ kinh hoàng.
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, một tay bắt lấy nhân hình đã bị đóng băng toàn bộ này, một mặt xoay chuyển ánh mắt, nhìn tới những người còn lại.
Bốn tên Kết Đan kỳ tu sĩ kia tự biết không thể nhúng tay vào việc tranh đấu của Nguyên Anh kỳ tu sĩ, nên đã sớm xuất ra các loại pháp bảo phòng thân. Và cũng chỉ có thể đứng ở xa xa tự lo thân, bàng quang mà nhìn. Mắt thấy Hoàng bào lão giả chỉ trong nháy mắt đã bị Hàn Lập chế trụ như vậy, liền kinh hoảng liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi hô to một tiếng lập tức tách ra, hóa thành các đạo độn quang, khu sử bảo vật chạy trốn.
Còn mục tiêu chủ yếu của Hàn Lập là Diệu Hạc chân nhân còn muốn nhanh hơn bốn tên Kết Đan kỳ tu sĩ nữa, đã lo xoay người bỏ chạy trước.
Lão giả trong nháy mắt đã bị Hàn Lập bắt khiến Diệu hạc chân nhân hoảng sợ đến chừng nào nghĩ cũng có thể biết, thế mới biết thần thông của Hàn Lập mạnh mẽ cường đại, ngoài sự tưởng tượng của hắn. Hắn tự suy nghĩ, chỉ còn lại mình hắn thì thực sự không có chút cơ may nào chiến thắng được. Liền quyết đoán hóa thành một đạo lục hồng hướng tới Thạch Thành mà phóng nhanh đi.
Vốn Lão đạo còn lo lắng đến việc Kim Sắc giáp trùng còn đang phân tán ở khắp nơi sẽ dây dưa đến mình, không ngờ đám linh trùng này cứ như những con rối, vẫn im lìm bất động trên không trung, không nhúc nhích chút nào, tùy ý để hắn vọt ra ngoài vòng vây.
Việc này làm cho Diệu Hạc kinh hỷ không thôi, không chút nghĩ ngợi, chỉ sau vau vài lần chớp động, độn quang đã hiện ra cách đó hơn trăm trượng.
Hàn Lập thấy vậy cũng không nói lời nào, mà hướng tới phía bốn tên Kết Đan Kỳ tu sĩ bỏ chạy vung tay lên, bốn đạo Kim quang phóng nhanh ra, độn tốc cực nhanh, cơ hồ ngay lập tức đã đuổi kịp bốn kẻ đó.
Mấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên!
Bốn gã Kết Đan Kỳ tu sĩ này cùng với bổn mạng pháp bảo sau khi bị kim quang kích trúng. Thân hình thì hóa thành một đám huyết vụ còn pháp bảo thì bị tiêu hủy, tất cả từ trên không rơi xuống.
Lúc này, Hàn Lập lại nhìn về phía chân trời hướng mà Diệu Hạc chân nhân độn quang biến mất, liếc mắt nhìn, cười lạnh một tiếng, nhưng lại đứng bất động không có đuổi theo. Ngược lại, mấy tiếng sấm thanh theo cánh tay dẫn sang bàn tay của bức tượng băng kia, mấy đạo kim hồ mãnh mẽ xuất hiện, nháy mắt đã hóa thành kim võng đem tảng băng hình người đó bao vây bên trong.
Điện quang chợt hiện ra, đem tảng băng hình người ở bên trong kim quang đập nát, lúc này liền xuất hiện ra một cái Nguyên Anh màu vàng với khuôn mặt của vị Hoàng bào lão giả.
Vẻ mặt của ngyên anh này trông thật là kinh hoảng, hai tay vội bấm quyết niệm chú, trên người linh quang chợt lóe, ngay lập tức đã biến mất.
Lúc này kim võng chớp động, rồi vài âm thanh như sấm động vang lên. Nguyên Anh ở bên trong kim hồ muốn thuấn di nhưng thuật này căn bản không xuyên qua được Tịch Tà thần Lôi khi nó biến thành cấm chế.
Hàn Lập không nói lời nào, một tay hướng phía kim võng chụp một cái, kim võng liền biến nhỏ lại, trong một cái hô hấp liền hóa thành một cái kim sắc quang mang sáng bóng mạnh mẽ đem Nguyên Anh này giam cầm vào bên trong. Rồi bàn tay vung ra đem một tấm phù triện dán lên trên người của Nguyên Anh.
Nguyên Anh cố gắng ngưng tụ linh lực, nhưng nhất thời không thể điều động được chút nào.
Hàn Lập chắp hai tay để sau lưng, không chú ý gì đến Nguyên Anh này, mà hai mắt nheo lại nhìn về hướng Diệu Hạc chân Nhân chạy trốn nhìn một cái.
Lúc này Diệu Hạc Chân Nhân đã sớm phi độn ra ngoài mấy trăm trượng, pháp lực trong người điên cuồng lưu chuyển, tốc độ độn tốc cực nhanh, tựa như một tia chớp vậy. Mặc dù vậy, tên Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ này vẫn hay liếc mắt lại nhìn xem Hàn Lập có truy đuổi theo mình hay không.
Khi thấy phía sau thủy chung vẫn chỉ là một mảng tối đen, trong lòng của Diệu Hạc mới hơi buông lỏng một chút, nhưng tốc độ vẫn không giảm chút nào. Ngược lại, một tay khẽ động, trong tay đã hiện ra một phù triện màu xanh, một tay bấm chú niệm quyết, có vẻ định kích phát nó.
Nhưng Diệu Hạc không biết là, trong khi hắn đang chuẩn bị những việc này thì chỉ trong nháy mắt một đạo ngân quang nhàn nhạt chợt lóe lên, một cái bóng người màu xanh quỷ mị chợt hiện ra.
Thân ảnh của người này phiêu phù, đã tiến tới gần sát độn quang, không chậm hơn chút nào. Kẻ này chính là khôi lỗi hình người mà Hàn Lập đã sớm phóng xuất chờ đợi.
Còn lão đạo lúc này vẫn không hay biết gì, vẫn tập trung vào phù triện trên tay.
Khôi lỗi hình người chợt khoát tay, một quyền đầu (nắm đấm) màu bạc vô thanh vô tức, trực tiếp đánh thẳng về phía trước.
‘Bụp’ một tiếng giòn tan vang lên. Cái thuẩn bài màu đỏ tạo thành một tầng phòng hộ bên ngoài cứ như giấy vậy, đã bị quyền đầu màu bạc kia xuyên thủng, trực tiếp đánh thẳng vào sau lưng lão đạo, hộ thể linh quang trực tiếp bị dập nát tán loạn.
Khi Diệu Hạc chân nhân phát hiện phía sau lưng có vấn đề thì đã muộn, hắn căn bản không kịp phản ứng gì cả.
‘Phốc’ một tiếng. Một cái nắm tay mang theo máu đỏ tươi hiện ra trước ngực của lão đạo, rồi đột nhiên rút lại, rồi một cái lỗ to lớn đầy máu xuất hiện. Diệu hạc chân nhân thét thảm lên một tiếng kinh thiên động địa, thân thể vô lực, xụi lơ trực tiếp rơi xuống.
Khôi Lỗi hình người lạnh như băng, hai tay khẽ chà xát với nhau, hơi hạ xuống rồi lại vung lên, hiện ra một cái quang võng màu bạc chụp xuống. Chỉ sau một chén trà, Hàn Lập đã đứng trên một đỉnh núi gần đó. Nhìn thấy một đạo ngân hồng xuất hiện ở phía chân trời, liền hướng nơi đó phóng nhanh mà đến, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ cười cười.
‘Phanh’ một tiếng vang lên, bị một tầng quang thiểm màu bạc bao lại, đồng thời trên người bị đủ loại phù triện màu sắc khác nhau dán đầy trên người, Diệu Hạc Chân Nhân từ trên không rơi thẳng xuống trước mặt Hàn Lập.
Tiếp đó, một bóng người chợt lóe lên, khôi lỗi hình người đã đứng ở sau lưng Hàn Lập.
Lúc này Hàn Lập mới kiểm tra lại người của Diệu Hạc Chân Nhân, cả người hắn vết máu loang lỗ khắp nơi, đã muốn nửa sống nửa chết tới nơi. Trên mặt hiện vẻ mặt tựa như cười mà lại không cười.
… Bạn đang đọc truyện Hàn Lập – Quyển 12 tại nguồn: http://truyensex.moe/han-lap-quyen-12-full/
Hai canh giờ sau, một đạo thanh hồng hướng tới Lôi Không đảo lặng lẽ bay đi. Sau đó thẳng hướng mà nhanh chóng bắn đi, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối chân trời.
Bên trong độn quang Hàn Lập hai tay đang cầm hai cái túi trữ vật màu xanh ngọc bích, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.
Những cái túi này chính là của Diệu Hạc Chân Nhân và Hoàng bào lão giả. Bên trong còn có hơn một trăm khối cao giai linh thạch. Bọn họ vốn là muốn âm thầm bay về Bích Linh Đảo.
Nguyên lai có thể thấy Diệu Hạc cùng một thế lực khác trên đảo, sớm đã âm thầm đầu nhập vào nghịch Tinh Minh, định tính toán ở Nghịch Tinh Minh có thể âm thầm khống chế mấy hòn đảo nhỏ phụ cận với Bích Linh Đảo. Lôi Không Đảo này cũng chính là một trong những mục tiêu của hắn.
Mà tông môn của Diệu Hạc thì ở Lôi Không Đảo mua bán các loại Linh Thạch, còn lại là các tu sĩ khác ở Nghịch Tinh Minh trực tiếp khai thác, sau đó âm thầm đưa cho Diệu Hạc, để hắn từ từ phát triển thế lực riêng của mình, mở rộng ảnh hưởng của bản thân tới Lôi Không Đảo. Còn Hoàng Bào lão giả là một Nguyên Anh tán tu được Nghịch Tinh Minh mời về. Hắn vốn phụ trách làm chủ sự một hòn đảo khác, địa vị so với Diệu Hạc cũng tương đương.
Người này sở dĩ xuất hiện ở Lôi Không Đảo, cũng giống như Diệu Hạc đột nhiên nhận được một cái mệnh lệnh không thể từ chối. Vì vậy tất cả bọn họ đều thu lấy tất cả các loại cao giai linh thạch, mau chóng lên đường tới Bích Linh Đảo. Bởi ở đây có việc cực kỳ trọng yếu cần phải sử dụng các loại cao giai linh thạch cùng với lực lượng của các tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, hơn nữa phải bí mật, không được kinh động tới tu sĩ của các thế lực khác.
Bởi vì việc này thực có chút quỷ dị, hơn nữa Hoàng bào lão giả đang chưởng quản một đảo nhỏ rất gần với Lôi Không Đảo cho nên hắn liền hội hợp với Diệu Hạc để cùng nhau đi tới Bích Linh Đảo, để có gì hỗ trợ cho nhau cũng tốt.
Nhưng mà bọn họ không thể nào nghĩ tới, khi ở phường thị thu thập linh thạch và nói chuyện với nhau đã bị Hàn Lập nghe thấy được một ít. Mặc dù không có nghe hết câu chuyện nhưng Hàn Lập cũng hiểu được là bọn họ đã đầu nhập vào Nghịch Tinh Minh, đồng thời trên người lại mang theo một lượng lớn linh thạch, hơn nữa lại phải xuất phát rời khỏi Thạch Thành.
Nguyên trước đây Hàn Lập cùng với Diệu Hạc có một chút ân oán cần phải giải quyết, lại vừa hay nghe được hắn có cao giai Linh Thạch. Cộng thêm việc hắn lại bị lớp cao tầng của Nghịch Tinh Minh phái ra một đám lão quái truy sát một thời gian, thì tự nhiên hắn sẽ càng không khách khí. Ngay sau khi ly khai Thạch Thành, liền thi triển bí thuật Thần Thức Hóa Thiên, thả ra hơn một vạn con Phệ Kim Trùng phân tán ra khắp bốn phía của thành của Thạch Thành, giám sát chặt chẻ mọi cử động của đám người Diệu Hạc.
Kết quả là ngày hôm nay, đúng như hắn dự liệu vừa lúc bắt được mấy gã đang tính rời khỏi đảo. Lấy thần thông Nguyên Anh hậu kỳ của hắn thì việc bắt hai gã Nguyên Anh sơ kỳ thì tự nhiên không phải mất sức gì nhiều cả.
Mục đích ban đầu vốn đã đạt được, hắn đã có thể lập tức phản hồi trở lại nội hải.
Nhưng sau khi hắn cố tình sưu hồn hai người Diệu Hạc, lại thu được một tin tức trọng yếu khác. Năm xưa thiếu chút nữa cái mạng nhỏ của hắn đã xong dưới tay của Cực Âm Tổ Sư, nhưng cuối cùng cũng đến được phụ cận của hải vực. Người này nay đã là trưởng lão đang trú ngụ ở Bích Linh Đảo, hiện thủ hộ mạch khoáng ở đấy.
Khỏi cần nói cũng biết, Cực Âm Tổ Sư tuyệt đối là kẻ mà Hàn Lập hận nhất ở Loạn Tinh Hải. Năm đó ở Hư Thiên Điện nếu không phải hắn đủ thông minh cùng với cơ duyên xảo hợp thì chỉ sợ đã bị lão ma này tra tấn chết đi sống lại rồi, cuối cùng chắc chắn sẽ phải chết trong tay hắn mà thôi.
Bởi vậy Cực Âm Tổ Sư chính là mục tiêu cần phải diệt sát kế tiếp của Hàn Lập.
Hiện tại, sau khi tin tức về lão ma đang ở một nơi không xa trên Bích Linh Đảo, đương nhiên Hàn Lập sẽ không bỏ qua cơ hội thật tốt để báo đại thù này. Thông qua sưu hồn, hắn còn biết được hiện, tại ở Bích Linh Đảo thì người của Nghịch Tinh Minh còn có thêm bốn nguyên anh tu tĩ, một gã Nguyên Anh Trung Kỳ và ba Nguyên Anh sơ kỳ.
Đám người này có lẽ cũng đủ để uy hiếp hai thế lực còn lại trên đảo, nhưng với Hàn Lập mà nói, thì thật chả đáng nhắc đến làm gì.
Hắn tuyệt đối tin tưởng bản thân có thể lẻn lên đảo, thần không biết quỷ không hay đánh chết Cực Âm tổ sư, rồi lặng lẽ rời đi mà không làm kinh động bất kỳ kẻ nào cả.
Trong lòng cân nhắc như thế, tự nhiên Hàn Lập sẽ không chậm trễ thêm nữa, liền trực tiếp thẳng hướng tiến tới Bích Linh Đảo.
Ba ngày sau, Hàn Lập rốt cuộc đã tới hải vực phụ cận của Bích Linh Đảo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2019 03:36 (GMT+7) |