“Ưh, việc này ta tự có chừng mực, bất quá hiện tại chưa nên làm rõ chuyện tiểu tử họ Hàn, trước tiên ngươi có trông chừng hắn cho ta, đừng để hắn có cơ hội chuồn mất, đến lúc đó lại khiến ta phí một phen tay chân.” Mộc Thanh phân phó. “Vâng, trong khoảng thời gian này tiểu nhân sẽ trông chừng hắn.” Huyết độc cung kính đáp ứng. Mộc Thanh gật đầu hài lòng, sau đó phất tay, huyết độc thức thời liền rời khỏi đại điện. Mà hắc ảnh nữ tử sau khi hơi trầm ngâm thì đột nhiên vỗ vào kim sắc cự hoa dưới người.
Cự hoa rung động, đột nhiên từ trung tâm cự hoa hiện ra một kim sắc viên kính(gương hình tròn), hình dáng cổ quái, phù văn chớp động.
Mộc Thanh há miệng phun ra một đoàn lục khí.
Nhất thời kim quang thoáng một cái, lục khí quỷ dị chui vào bên trong kính.
Linh quang trên mặt kính chợt lóe, một tầng kim hà hiện ra…
Sau một lúc lâu, từ trong kim hà truyền ra thanh âm đờ đẫn của một nam tử:
“Mộc đạo hữu, ngươi tìm ta có chuyện gì.”
Mộc Thanh nghe được thanh âm này, nở nụ cười, trả lời.
“Lục Túc huynh, không biết huynh thu thập âm khí thế nào rồi, có đủ để Quỷ Phiền Tử ngưng luyện âm giáp huyền quỷ hay không?”
“Tinh thuần âm khí ở mấy tầng dưới đều bị ta thu thập hết, âm khí tầng một mặc dù rất thưa thớt, nhưng chỉ cần tốn chút thời gian thì cũng có thể thu thập không ít, cũng đủ để Quỷ Bà ngưng luyện ra tám ngàn huyền quỷ. Mộc đạo hữu như thế nào lại đột nhiên hỏi tại hạ việc này.” Nam tử trầm mặc một lát, rồi không hề cảm tình nói.
“Dựa theo kế hoạch, tám vạn quyền quỷ cùng hơn vạn khôi lỗi chỉ là pháo hôi mà thôi, là dùng để giải khai sự cản trở của đàn quỷ Minh Hà. Nhưng cuối cùng muốn bài trừ kết giới của Minh Hà Chi Địa vẫn còn cách khác, chỉ dựa vào thủ đoạn mà chúng ta chuẩn bị ban đầu thì vẫn còn chưa ổn thỏa.” Mộc Thanh không trực tiếp trả lời, mà hơi trầm ngâm một lát rồi nói. “Như thế nào, nói như vậy chẳng lẽ Mộc đạo hữu đã tìm ra cách nào tốt hơn để bài trừ kết giới sao?” Phản ứng của nam tử cũng cực nhanh, thanh âm có chút biến hóa. “Ha ha, Lục Túc huynh thật là hiểu rõ tiểu muội, tiểu muội đích xác mới vừa có thu hoạch, muốn trước tiên cùng đạo hữu thương lượng một chút…” Nữ tử cười nhẹ. “Thu hoạch? Tạm thời nói ta nghe một chút.” Thanh âm nam tử đã khôi phục lại bình ổn.
“Hôm nay ta tìm được một gã có thể khu sử Ích Tà Thần Lôi, mà kết giới tại Minh Hà mặc dù nói lấy âm khí làm cấm chế, nhưng phiền toái nhất chính là Minh Ma Chi Khí trong đó. Ma khi này cực kỳ tinh thuần, chúng ta có cách nhưng cũng không đảm bảo được bao nhiêu. Nhưng nếu có Ích Tà Thần Lôi thì ma khí này sẽ không còn gây sợ hãi nữa.” Thần thái nữ tử cũng trở nên ngưng trọng.
“Ích Tà Thần Lôi quả thực rất có lợi đối với việc trừ ma, nhưng thời thượng cổ, lúc Tà Long Tộc xưng bá linh giới thì cơ hồ đã đem tất cả Kim Lôi Trúc ở linh giới hủy hết, những kẻ tu luyện và giữ Kim Lôi Trúc cũng bị giết sạch. Hiện tại như thế nào lại xuất hiện một gã khu sử Ích Tà Thần Lôi, ngươi không lầm chứ.” Nam tử chậm rãi nói, tựa hồ có chút không tin. “Điểm này cứ yên tâm, người nọ đích thật thi triển Ích Tà Thần Lôi, tiểu muội vẫn có thể nhận ra được.”
“Duy chỉ có vấn đề là người này tựa hồ không biết pháp môn khu sử Ích Tà Thần Lôi chính thức, chỉ khu sử như lôi điện bình thường, còn chưa thể phát huy được một phần.”
Mộc Thanh đột nhiên cười lạnh.
“Oh, nói như thế thì đúng là có khả năng, đại khái người này trong lúc vô lúc vô ý chiếm được Kim Lôi Trúc còn sót lại, cơ duyên xảo hợp tu thành thần thông này.” Nam tử gọi là Lục Túc kia bình tĩnh nói.
“Ha ha, tiểu muội cũng nghĩ vậy, nếu không phải người này không thể phát ra uy lực hoàn toàn, thì có lẽ ta cũng phải kiêng kỵ. Bất quá, nếu có thể gặp được một người như vậy thì đúng là cơ duyên lớn, xem ra trời cao cũng ủng hộ đại sự của chúng ta.” Mộc Thanh thản nhiên cười.
“Chỉ cần người này thật sự có Ích Tà Thần Lôi, tự nhiên sẽ là một cánh tay đắc lực. Nhưng ngươi đột nhiên nói cho ta biết điều này, hẳn là trong đó có gì phiền toái!” Nam tử đột nhiên hỏi.
“Lục Túc huynh sáng suốt, kỳ thật người này cũng không phải là người mà ta biết trước tiên, là người mà huyết lão quái muốn ta giết, rồi mang âm hồn giao cho hắn. Theo ta đoán, việc này hơn phân nửa là có quan hệ với Quỷ Bà.” Mộc Thanh mỉm cười. “Hóa ra là thế, Mộc đạo hữu muốn tự mình khống chế người này, cho nên muốn ta nghĩ cách.” Nam tử trong nháy mắt đã hiểu dụng ý của Mộc Thanh, nói.
“Tiểu muội đúng là có ý này, Lục Túc huynh hẳn là rất rõ, tiểu muội nguyên vốn là Mộc Linh ngưng thành thân thể, đối với Kim Lôi Trúc hiểu rất rõ, trong bốn người không ai có thể so sánh với ta. Nếu ta tự mình chỉ điểm cho người nọ thì mới có thể làm cho uy lực Ích Tà Thần Lôi nhanh chóng tăng lên, có thể kịp lúc thực hiện đại sự.” Mộc Thanh cười duyên nói, tựa hồ không hề giấu diếm ý định của mình. “Ưh, ngươi nói cũng có lý, nhưng việc này trọng đại, ta phải đợi mấy người đối mặt thương lượng, ngoài rat a cũng muốn đích thân nhìn thấy người nọ.” Nam tử trầm ngâm một lát rồi đáp.
“Điều này tất nhiên có thể, nửa tháng sau chúng ta sẽ tụ hội, Quỷ Bà và Địa Huyết xin nhờ Lục Túc huynh thông báo giùm. Đến lúc đó, tiểu muội sẽ ở tại Mộc Tiên Điện đợi ba vị đạo hữu đại giá quang lâm.” Mộc Thanh vừa cười vừa nói. “Được, cứ quyết định như vậy.” Mộc Thanh đồng ý nói.
Lập tức kim hà trên kim sắc kính thu về, không còn âm thanh gì truyền tới nữa, nam tử tên gọi là Lục Túc đã tự cắt đứt liên lạc.
“Hừ, quả nhiên đúng như ta đoán, Lục Túc không thèm quan tâm người này ở trong tay người nào. Như vậy thì hắn là kẻ duy nhất không e ngại Ích Tà Thần Lôi, nhưng hai người kia sợ rằng sẽ không dễ dàng buông tay.”
“Nhưng nếu đã rơi vào tay ta mà còn muốn ta giao người thì đúng là si tâm vọng tưởng.” Mộc Thanh âm trầm cười lạnh, tiếng cười vang khắp đại điện. Hàn Lập hiện đang ngồi bên cạnh một cái bàn tròn, nhìn người đối diện, một hồi lâu vẫn không nói gì.
Đây là một gã nam tử bộ dáng như nho sinh, đang rót rượu chuyện trò với Hàn Lập không thôi.
Mà trên bàn được bày đủ các loại mỹ vị cùng một vò rượu màu đen, từ trong vò rượu phát ra mùi rất thơm. Mà lục sam thị nữ tên là Bích Nhi kia thì ở một bên hầu hạ.
“Cạn ly nào, Hàn huynh đệ, nếm thử mộc tiên cốt mộc tủy tửu của chúng ta đi. Rượu này mặc dù không thần kỳ như Âm Sát Trà, nhưng cũng dùng vạn niên linh mộc chi tủy luyện thành, động dạng cũng có công dụng dưỡng thần. Hàn đạo hữu chỉ cần uống vài chén thì sẽ biết diệu dụng trong đó.” Trung niên nho sinh vô cùng nhiệt tình nói. “Huyết độc tiền bối, tại hạ không biết uống rượu, vừa rồi đã uống mấy chén, hiện tại nếu uống nữa thì không chịu nổi, thật là xấu hổ.” Hàn Lập bất đắc dĩ nói. Trung niên nho sinh kia đúng là do huyết giao biến thành hình người đầy đủ.
Sau khi Hàn Lập được an bài trong một tòa lầu các thì hắn cũng lập tức theo đến, lập tức phân phó một bàn tiệc rượu, ở đâu hò hét.
Hàn Lập thân đang ở chỗ đối phương, hiển nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ có thể kiên trì cùng huyết giao này đối ẩm.
“Ha ha, đã đạt đến tu vi như chúng ta, chỉ một ít linh tửu thì sao có thể làm chúng ta say, Hàn huynh đệ chẳng lẽ vẫn còn ghi hận chuyện cùng ta giao thủ lúc trước.” Huyết độc đột nhiên nói.
“Hắc hắc, chuyện lúc trước chỉ là chuyện nhỏ, vãn bối đã sớm quên, như vậy thì sao có thể bất mãn gì với tiền bối. Được rồi, tại hạ kính tiền bối một chén.” Hàn Lập chỉ có thể trả lời như thế.
Lập tức hắn cầm lấy một ly, uống cạn.
Lục sam nữ tử đứng bên cạnh lập tức tiến lên ôm lấy vò rượu, lại rót cho Hàn Lập một chén đầy.
Hàn Lập nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Huyết độc đối diện thì lại cười nói:
“Hàn huynh đệ cứ yên tâm ở lại Mộc Tiên Cốc chúng ta. Chủ nhân đối với Hàn huynh đệ cũng kính trọng vài phần như thế, khẳng định là có chỗ nhờ cậy, đến lúc đó bất luận là chuyện gì, thì cũng được tặng kỳ vật, chẳng phải tốt hơn so với việc đạo hữu trở nên mặt đất, làm thánh tử Phi Linh Tộc sao. Ta nói thẳng, những thứ mà quý tộc có thể cung cấp cho đạo hữu, Địa Uyên chúng ta đồng dạng cũng có thể cung cấp, thậm chí còn nhiều hơn. Đây cũng chính là cơ duyên khó gặp của đạo hữu!” Huyết độc chậm rãi thuyết phục. Khóe miệng Hàn Lập có chút co quắp, không trực tiếp trả lời mà ngược lại mỉm cười hỏi: “Vậy không biết nơi này là tầng mấy Địa Uyên, Mộc Thanh tiền bối đem tại hạ đến đây là vì việc gì, tiền bối có thể tiết lộ một chút được không?”
“Nếu nói rằng một chút dụng ý của chủ nhân mà ta cũng không biết thì tất nhiên là nói dối, nhưng việc này hiện tại Huyết mỗ không tiện nói rõ. Nhưng Hàn huynh đệ yên tâm, chủ nhân căn bản cũng không định giấu diếm lâu, nhiều lắm thì nửa tháng hoặc một tháng nữa sẽ nói rõ tất cả cho đạo hữu biết. Về phần nơi này là tầng mấy thì không cần gì phải giấu diếm, nơi này là Hắc Vụ Lâm ở tầng ba Địa Uyên.” Huyết độc không suy nghĩ thêm, trả lời. “Hắc Vụ Lâm! Chính là nơi bị âm vụ bao phủ, một khi có người tiến vào thì không thể thoát ra!” Hàn Lập nghe vậy, không khỏi biến sắc.
“Ha ha, đích xác là nơi này, không biết tại quý tộc lại có danh tiếng lớn như vậy. Kỳ thật đây chỉ là chủ nhân thi triển thần thông, trong rừng bày ra một chút cấm chế nhỏ mà thôi.” Huyết độc cười ha ha nói.
“Thì ra là thế.” Hàn Lập cười khổ một tiếng, không hề nói thêm gì nữa.
“Nhân tiện, có một việc mà Huyết mỗ cảm thấy kỳ quái, không biết Hàn huynh đệ có thể giải thích một chút không.” Sau khi lại mời Hàn Lập vài chén rượu, hắc mang trong mắt trung niên nhân chợt lóe, bỗng nhiên hỏi.
“Oh, tiền bối có việc gì khó hiểu, tại hạ nếu không biết thì sẽ không nói bừa.” Hàn Lập rùng mình, Đại Diễn Quyết trong cơ thể vận hành, đem tất cả men say trong đầu xóa hết!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/07/2019 11:36 (GMT+7) |