Chỉ thấy ở phía sau lưng hắn là một ngọn cự tháp cao mấy ngàn trượng đang đứng vững vàng bất động ở nơi đó.
Mà đại động ở chính giữa thân cự tháp nơi hắn từ đó bay ra đang nhanh chóng thu nhỏ lại với một tốc độ mắt thường có thể trông thấy được, trong nháy mắt hư không nơi đó lại khôi phục như lúc ban đầu.
Món bảo vật này có vẻ như cũng không thực sự bị tổn hại nhiều lắm.
Hàn Lập liền biến sắc mặt, nhưng sau khi hít sâu một hơi thì lập tức đảo ánh mắt quét về bốn phía.
Kết quả trên mặt hắn không khỏi tràn ngập vẻ vô cùng kinh ngạc.
Chỉ thấy trong không trung ở xung quanh, bốn phía vẫn là những tiếng gào thét rung trời, đại quân hai tộc Nhân – Ma vẫn đang ở trước bức tường thành khổng lồ của Ỷ Thiên thành liều mạng chém giết.
Mà ở trong không trung trên cao, một con kình thiên cự thú đầu dê mình gấu đang liên thủ với Thanh Long thượng nhân chém giết với hắc giáp đại hán và một đám quân đội Ma tộc thân mình lờ mờ huyết sắc khó phân thắng bại.
Thanh Long thượng nhân không nói, đã sớm khôi phục hình người, hơn nữa sắc mặt vô cùng tái nhợt, dưới sự trùng kích của đại quân ma tộc quỷ dị nọ lại chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ mà thôi.
Những tên Ma tộc kia có thủ đoạn công kích vô cùng đơn giản, ngoại trừ miệng phun ra huyết sắc quang trụ ra cũng chỉ liều mạng huy động vũ khí trong tay, phóng ra từng đạo huyết mang mà thôi.
Nhưng hết lần này tới lần khác Thanh Long thượng nhân cùng với kình thiên cự thú kia tựa hồ như đối với hai loại công kích này hơi có chút kiêng kỵ, đến nỗi không khi nào dám để chúng nó thật sự đánh trúng lên người mà phải rối rít hoặc dùng hộ thể linh quang, hoặc trực tiếp thúc dục bảo vật bao quanh thân mình để bảo vệ.
Hơn nữa những tên Ma tộc quỷ dị này có vẻ như mỗi con đều có bất tử chi thân, mặc cho bị quái phong mà cự thú thả ra một nhát xé rách, hoặc là bị cự chưởng trực tiếp vỗ nát bét, chỉ cần huyết quang lóe lên một cái đã khôi phục như lúc ban đầu, lại tiếp tục phát ra công kích càng thêm hung mãnh.
Mà hắc giáp đại hán thì ẩn thân ở phía xa sau đội quân Ma tộc kia, cứ mỗi khi cự thú sắp thoát khỏi vòng vây thì lại thi triển thần thông đánh một kích toàn lực vào cự thú, khiến nó bị bức trở lại chỗ cũ.
Dĩ nhiên tên tôn giả Ma tộc này thỉnh thoảng cũng sẽ không khách khí hung hăng giáng cho Thanh Long thượng nhân một đòn nặng nề, khiến hắn luống cuống tay chân một trận.
Một thân pháp lực đáng sợ của cự thú đầu dê kia, cộng với khả năng có thể khu sử quái phong có thể khiến Hợp Thể hậu kỳ cũng cảm thấy sợ hãi nhưng trước sự dây dưa dai dẳng của hắc giáp đại hán cùng những tên Ma tộc kia cũng cảm thấy bó tay bó chân, nhất thời không tìm ra cách nào để thoát ra khỏi vòng vây của những tên Ma tộc này.
Bất quá với thần thông nghịch thiên của cự thú, hắc giáp đại hán cùng với những tên Ma tộc này nếu quả thật muốn đánh bị thương nó, có vẻ như vẫn là một việc không thể nào xảy ra được.
Cả hai bên lúc này đều bày ra một loại cục diện bế tắc quỷ dị.
Mà ở chiến đoàn bên kia lại đang có bất đồng rất lớn.
Lâm Loan cùng Ngân Quang tiên tử không biết từ lúc nào đã tụ lại một chỗ, hơn nữa tình hình lại vô cùng không khả quan.
Nhị nữ một người thả ra vạn trượng ngân mang, một người thân mình tam sắc hỏa diễm cuồn cuộn thiêu đốt, hai loại thần thông xảo diệu hòa hợp làm một thể, khiến cho uy năng lập tức tăng lên gấp bội.
Nhưng địch nhân ở phía đối diện, bạch bào thiếu niên cùng kiều tiểu nữ tử cũng đồng dạng liên thủ lại một chỗ, hơn nữa sau lưng kiều tiểu nữ tử còn hiện ra hư ảnh một con cự cáp (bò cạp) toàn thân màu lục bích, mỗi khi nó cất tiếng kêu là lại phun ra từng đoàn bích lục quang hà.
Quang hà này cũng không biết là ẩn chứa uy năng huyền diệu nào mà khiến ngân mang cùng với hỏa diễm vừa mới tiếp xúc với nó thoắt một cái đã đồng quy vu tận.
Nếu không phải là hư ảnh cự cáp kia cứ mỗi lần phun lại phải dừng lại một khoảng thời gian nhất định thì sợ rằng phòng ngự mà nhị nữ đang dựa vào đã sớm bị phá vỡ không còn một mống rồi.
Nhưng khiến cho nhị nữ trong lòng không ngừng kêu khổ lại là công kích của tên bạch bào thiếu niên kia.
Tên Ma tộc tôn giả này ngoại trừ lấy ra mười mấy khẩu phi đao trong suốt ra cũng không sử dụng bất kỳ công pháp gì khác. Nhưng chính công kích tưởng chừng như đơn giản này lại hàm chứa một loại kỳ hàn lực vượt xa tưởng tượng ban đầu, cứ liên tiếp từng khẩu phi đao chém xuống lại khiến cho hai người Ngân Quang tiên tử âm thầm kêu khổ không ngừng, phải tốn hao pháp lực rất lớn mới có thể hóa giải được nó.
Bởi vì vậy, dưới tình hình này pháp lực của nhị nữ tiêu hao cực nhanh vượt xa tưởng tượng. Nếu không phải trên người họ cũng mang một số linh dược khôi phục pháp lực cực kỳ trân quý thì sợ rằng liên thủ đã sớm bị phá, bị thua mà chết từ lâu rồi.
Nhưng cho dù là như vậy, linh dược tiêu hao càng lớn, tình hình của hai người vẫn ngày một nguy cấp!
Ở ngoài phạm vi phòng ngự của hai người thậm chí bắt đầu tạo thành một mảng hàn khí trắng xóa, bao bọc lấy toàn bộ phạm vi vài mẫu trong không trung.
Khóe miệng Hàn Lập hơi giật một chút, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
Tình hình trước mắt, mặc dù cũng không phải là thời điểm khi hắn vừa mới bị hút vào cự tháp, nhưng tuyệt đối cũng không đi khỏi nơi này quá lâu.
Ấy vậy mà có thể thấy hắn rõ ràng đã ở trong tháp đến gần nửa ngày trời.
Chẳng lẽ cự tháp kia có thể điều khiển được dòng thời gian, khiến cho tốc độ ở bên trong cùng ngoại giới không giống nhau?
Nhưng nếu nói như vậy thì lai lịch của bảo vật hình tòa tháp này có vấn đề rất lớn.
Dù sao ngoại trừ một số Huyền Thiên chi bảo trong truyền thuyết ra, hắn còn chưa nghe qua có bảo vật nào có thể thao túng thay đổi thời gian.
Trong lòng Hàn Lập hoảng sợ, nhưng đầu óc lại minh mẫn lạ thường, ánh mắt một lần nữa quay về phía cự tháp trước người, lại phát hiện trên chiến trường hình như thiếu mất một người.
Gã nam tử mặc ngân ti bào mới vừa rồi liên thủ đối phó với hắn vậy mà cũng không xuất hiện ở gần cự tháp.
Thần niệm lại lập tức đảo qua phụ cận, nhưng trừ một chút dao động từ cấm chế còn sót lại ra thì căn bản không cách nào tìm được sự tồn tại của tên tôn giả Ma tộc kia.
Điều này khiến cho Hàn Lập phát lạnh trong lòng, hơn nữa lại nghĩ tới lời nói cách không truyền đến ở trong tháp.
Sau lưng của hắn run lên, lại mơ hồ có một loại cảm giác quỷ dị rằng có đại họa nào đó sắp giáng xuống đầu mình.
“Không thể dây dưa ở chỗ này nữa, phải lập tức rời khỏi nơi này mới được!”
Ánh mắt Hàn Lập trầm xuống, trong lòng cơ hồ theo bản năng có ý niệm này trong đầu, nhưng lại một lần nữa nhìn thấy tình hình trong tràng đại chiến đang chiếm hạ phong thì trên mặt không khỏi có mấy phần chần chờ.
“Được rồi, trước giúp bọn hắn giải quyết xong hai gã Ma Tôn rồi rời đi cũng không muộn. Chỉ cần toàn lực xuất thủ mà nói thì có lẽ cũng không mất quá nhiều thời gian…”
Hàn Lập lẩm bẩm nói nhỏ hai câu!
Cái này không phải là do hắn thật sự muốn làm loại chuyện đi ngăn cơn sóng dữ như thế này, mà là tình hình đang như thế mà không chiến mà đi thì sợ rằng sau này cũng đừng mong đặt chân ở Nhân tộc nữa.
Đương nhiên tối trọng yếu là, cho dù vừa rồi quả thật là bản thể Huyết Quang thánh tổ truyền âm xuống. Hắn cũng khó mà tin được ngoại trừ bản thể của đối phương phủ xuống ra còn có thể tạo ra uy hiếp gì cho hắn.
Mà khiến bản thể phủ xuống đối với Ma tộc thánh tổ mà nói, khi mới bắt đầu ma kiếp là một việc cơ hồ không thể xảy ra.
Theo hắn biết, nhiều lần ma kiếp trước kia cũng chẳng bao giờ có chuyện tồn tại cỡ thánh tổ, vừa mới bắt đầu ma kiếp đã có thể phủ xuống.
Cho nên mặc dù trong lòng Hàn Lập có dự cảm, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng một phen, vẫn quyết định xuất thủ giúp đám tu sĩ Ỷ Thiên thành trước rồi nói.
Về phần tòa cự tháp này, cho dù Hàn Lập đang rất nóng lòng vì nó, nhưng bảo vật này hiển nhiên cùng với tử đỉnh kia giống nhau, đều là do vị Huyết Quang thánh tổ kia cấp cho thuộc hạ luyện hóa.
Với thần niệm đáng sợ của tu sĩ đẳng cấp Đại Thừa, sợ rằng hắn không thể nào xóa đi được dấu vết ở trong nó, không thể chiếm được nó mà chỉ có thể giương mắt nhìn nó mà thôi.
Chỉ sợ cũng bởi thế nên vị Huyết Quang thánh tổ kia mới yên tâm đem chí bảo bậc này cấp cho một đôi nam nữ thuộc hạ đi!
Trong lòng Hàn Lập đã có quyết định, lúc này khẽ động thân hình, bỗng nhiên hóa thành một đạo thanh quang bắn ra.
Hắn tự nhiên sẽ không đi giúp Thanh Long thượng nhân cùng đầu cự thú kia mà ngay lập tức nhìn thẳng vào hai gã tôn giả Ma tộc là bạch bào thiếu niên cùng kiều tiểu nữ tử.
Ở phía xa hai người Ngân Quang tiên tử cùng Lâm Loan, tự nhiên cũng đồng dạng nhìn thấy một màn Hàn Lập thoát khốn ra, lại thấy Hàn Lập tới đây tương trợ, tự nhiên mừng rỡ vô cùng.
Ngay khi thân hình Hàn Lập lóe một cái rồi xuất hiện ở bên cạnh nhị nữ, hai tay áo run lên, từ đó có vô số đạo kiếm liên màu xanh tung bay đầy trời, một đạo ngân sắc xích ảnh thoáng một cái liền biến thành một dải ngân sắc như cuộc sách trải ra, lao về phía kiều tiểu nữ tử, Lâm Loan không khỏi vui mừng lớn tiếng nói:
“Hàn đạo hữu, ngươi không việc gì thật tốt quá. Trước ngươi hãy giúp tiểu muổi ngăn cản hai tên ma đầu này để ta rảnh tay thúc dục con Hợp Tức thú này chém giết một tên ma đầu khác cùng với những tên Ma tộc biến dị kia rồi hãy nói.”
Nàng này nói xong liền đem tam sắc hỏa diễm trên người thu liễm, hai tay nhanh chóng bấm quyết, huyết phù một lần nữa trôi nổi giữa hai đầu lông mày, bất kể chuyện phòng ngự mà toàn tâm thúc dục nó.
Hàn Lập thấy vậy, khẽ cau mày, nhưng bàn tay khẽ giơ lên, lại một tiếng ùng ùng đổ xuống. Một ngọn núi đen nhánh hóa thành hơn trăm trượng khổng lồ rơi xuống, vừa vặn chặn lại mấy đạo đao quang trong suốt mà tên bạch bào thiếu niên kia chém về phía nhị nữ.
Chỉ thấy sau khi bạch quang lóe lên, một mặt Nguyên Từ cực sơn lại ‘rắc’ một tiếng, hiện lên một tầng hàn băng trong suốt, Nguyên Từ cực sơn trong nháy mắt bị đông kết non nửa.
Kỳ hàn chi lực của đối phương, so với hắn thấy lúc trước lợi hại hơn phải gấp mấy lần, ngay đến Nguyên Từ cực sơn cũng có thể đông cứng lại được.
Mà bạch bào thiếu niên vừa thấy Hàn Lập nhúng tay không những không hề sợ hãi ngược lại hai mắt sáng ngời, mấy chục khẩu phi đao trong suốt bị thúc dục khiến chúng trở nên trong suốt chói mắt, lóe một cái liền hóa thành hàn quang trắng xóa cuồn cuộn lao tới.
Hàn Lập phát lạnh trong lòng, ngay lập tức kết kiếm quyết. Tất cả kiếm liên màu xanh liền quay tít một vòng, gần như đồng thời biến mất trong hư không, một khắc sau đó lại có mấy trăm đạo quang trụ màu xanh từ bốn phía hư không bắn ra.
Kiếm quang đan xen vào nhau lóe sáng, một tòa kiếm trận khổng lồ màu xanh mơ hồ hiện ra, đem cả Hàn Lập và nhị nữ bao bọc trong đó.
Hàn Lập cũng không dám xem nhẹ đối phương, hơn nữa trong lòng còn tính toán tốc chiến tốc thắng, nên đem thần thông cỡ con bài tủ này ra, là tòa Thanh Bàn kiếm trận còn chưa hoàn toàn nắm giữ thấu triệt này trong nháy mắt bố trí ra.
Những đạo đao quang biến thành kỳ hàn lực kia mặc dù lợi hại vô cùng, nhưng vừa tiếp xúc với kiếm trận đã như đá chìm đáy biển, bóng dáng hoàn toàn tiêu biến.
“Hắc hắc, có chút ý tứ! Nhưng chỉ với một tòa kiếm trận cũng mong ngăn cản công kích của ta, cũng là quá coi thường bổn tọa!”
Bạch bào thiếu niên chứng kiến cảnh này, không những không giận, ngược lại lần đầu tiên mở miệng. Thanh âm băng lãnh dị thường, cũng ẩn hàm một tia giễu cợt.
Ngay sau lời nói này, tên ma này lại đưa tay bấm quyết, mấy chục khẩu phi đao trong suốt đột nhiên tụ lại ở giữa, rồi lại dung hợp thành một thể, hóa thành một khẩu cự nhận chừng năm, sáu mươi trượng, cũng vô thanh vô tức chém xuống kiếm trận một cái.
Nó còn chưa thật sự rơi xuống, một tầng quang mang màu trắng mơ hồ đã từ trên trời giáng xuống, không trung gần đó như ngưng tụ, lại truyền ra tiếng nứt vỡ thanh thúy, phảng phất như bị kỳ hàn lực do quang mang phát ra nhanh chóng đông kết lại.
Cho dù kiếm quang trong Thanh Bàn kiếm trận sắc bén dị thường đi nữa, nhưng dưới sự xâm nhập của cỗ kỳ hàn này cũng không khỏi lục tục ngưng trệ chậm chạp lại, cả tòa kiếm trận bỗng trở nên vô cùng chậm chạp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/08/2019 03:36 (GMT+7) |