“Thật đáng thẹn! Mấy chuyện khác lão phu có biết dăm ba điều, riêng vụ giao dịch này lại chẳng biết chút nào. Chỉ đại khái là hình như Linh Vương muốn lão Thạch Tâm đi làm một việc gì đó cực kỳ nguy hiểm. Nếu không như vậy thì đã chẳng dùng đến Tam Thanh Lôi Tiêu Phù để làm thù lao đâu.” Mạc Giản Ly chần chờ một chặp mới đáp.
“Làm một việc?” Hàn Lập và Ngao Khiếu đều cảm thấy ngoài dự đoán của mình.
“Hẳn là như vậy, nhưng nội dung liên quan đến nó lại không rõ ràng lắm. Mà nói thật, bởi vì lúc ở Ma giới lão phu đã bị tổn thương nguyên khí khá nhiều, với lại một mình đi gặp Linh Vương sẽ có chút nguy hiểm, nếu chẳng phải vậy thì ta lập tức đi một chuyến từ ngay khi mới trở về rồi.” Mạc Giản Ly cười khổ.
“Mạc huynh, vì sao chẳng thấy ngươi nói chuyện vừa rồi cùng ta, nếu ta với ngươi hợp sức với nhau không khéo có thể tìm ra biện pháp moi được Tam Thanh Lôi Tiêu Phù trong túi Linh Vương.” Ngao Khiếu nhướng mày.
“Nói chuyện này với Ngao Khiếu đạo hữu thì có tác dụng gì cơ chứ? Lúc ở Ma giới ngươi cũng đã tổn thất khá nhiều nguyên khí, với lại sắp tới đây còn phải độ kiếp nữa. Nếu vì việc này mà khiến ngươi bị tổn thương thêm, cho dù có lấy được tấm phù đó thì vẫn là việc mất nhiều hơn được. Nhưng đối với Hàn đạo hữu lại khác. Theo quan sát của ta, khí tức của Hàn đạo hữu so với khi mới vào Ma giới còn thâm xâu khôn lường hơn. Nếu hắn cùng với ta đi một chuyến, như vậy sẽ có thêm vài phần đoạt được Tam Thanh Lôi Tiêu Phù mang về.” Mạc Giản Ly cân nhắc một lúc rồi nói ra suy nghĩ của mình.
“Cái gì, Mạc huynh muốn cùng Hàn đạo hữu đi Linh tộc!” Ngao Khiếu cảm thấy giật mình.
“Không sai, đúng là trong lòng ta đang có ý này. Thứ nhất, nếu có Hàn đạo hữu cùng đi với ta, kể cả lão Linh Vương đó có không ưa gì hai tộc của chúng ta nhưng cũng chẳng dám dễ dàng nảy sinh ra ác ý gì, cuối cùng chỉ đành thành thật mà làm khoản giao dịch này thôi. Thứ hai, cho dù lúc này không đi Linh tộc nhưng sau này cũng phải đi thôi. Dù sao lần thiên kiếp tới của ta cách cũng chẳng bao xa, lão phu thật chẳng nắm chắc được mấy phần sẽ vượt qua nó. Mà nếu có Tam Thanh Lôi Tiêu Phù lại là việc khác. Hơn nữa đối với Hàn đạo hữu nó vẫn có tác dụng. Không chừng mấy lần thiên kiếp sau này chính nó sẽ giúp chúng ta giữ lại tính mạng cũng nên.” Mạc Giản Ly thản nhiên nói toạc ra ý định trong lòng mình.
Sắc mặt của Ngao Khiếu biến đổi liên miên, trong lúc này chẳng nói được điều gì.
Mà Hàn Lập cũng trầm ngâm suy tư.
“Mạc tiền bối! Nếu Tam Thanh Lôi Tiêu Phù trân quý như vậy chỉ e là yêu cầu của Linh Vương sẽ khó khăn vô cùng. Không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến tính mạng nữa.” Ngân Nguyệt đứng bên cạnh nghe chuyện, nàng không nhịn được bèn nói.
“Cùng giao dịch với Linh Vương tất nhiên là có nguy hiểm rồi. Nhưng mỗi bước của người tu đạo chúng ta chẳng phải là được trải đầy trông gai sao? Đương nhiên, nếu thực sự quá sức mạo hiểm, với lại Hàn đạo hữu chẳng ngại lo lắng đến thiên kiếp thì chớ nên đáp ứng việc gì với Linh Vương. Lão phu chỉ cần Hàn đạo hữu cùng đi là được.” Mạc Giản Ly trả lời chẳng chút lưỡng lự, xem ra thì lão đã tính đến việc này từ trước rồi.
Ngân Nguyệt nghe xong liền nhìn Hàn Lập, rội lại quay qua lão tổ Ngao Khiếu. Sắc mặt nàng trở nên phức tạp, chả biết nói sao cho phải nữa.
“Nếu lấy được tấm phù đó thì Ngao Khiếu đạo hữu sẽ nắm thêm mấy phần có thể vượt qua thiên kiếp?” Hàn lập chậm rãi hỏi.
“Nhiều thì không dám chắc, nhưng chí ít cũng phải nửa phần.” Mạc Giản Ly nghiêm nghị đáp.
Lão tổ Ngao Khiếu không nói gì, hiển nhiên là cũng đã đồng tình như vậy.
“Một nửa cơ hội, như vậy thật không nhỏ. Ngao Khiếu đạo hữu, nếu cố ý trì hoãn thời gian của thiên kiếp sắp tới, huynh cảm thấy có thể kéo dài thêm được bao lâu nữa?” Hàn Lập nhìn qua Ngao Khiếu rồi hỏi.
“Nhiều lắm là mười năm nữa, nếu muốn hơn lão phu thực chẳng có cách nào.” Vẻ mặt của Ngao Khiếu nhăn lại.
“Mười năm! Như vậy cũng đủ để chuẩn bị.” Ánh mắt của Hàn Lập chớp chớp, xem ra trong lòng đã có quyết định.
“Hàn đạo hữu, có phải ý của ngươi là…” Mạc Giản Ly chợt hỏi.
“Nếu đã có có biện pháp giúp Ngao Khiếu đạo hữu, với lại nó cũng có ích đối với Mạc huynh cùng ta thì tất nhiên là Hàn mỗ sẽ chẳng bỏ qua rồi. Mạc huynh, mau đón lấy!” Hàn Lập mỉm cười trả lời, bỗng nhiên tay áo khẽ vung, một vệt sáng trắng bay thẳng tới Mạc Giản Ly. Mạc Giản Ly theo bản năng đưa tay ra bắt lấy đốm sáng. Năm ngón tay chậm rãi khẽ mở, thì ra bên trong là một chiếc bình nhỏ trắng ngà ngà, thoảng thoảng mùi hương thuốc lan ra.
“Đây là…” Mạc Giản Ly nhíu mày tỏ vẻ kinh ngạc.
“Đây chính là một bình Hồi Phần Đan rất hữu dụng với việc tu bổ nguyên khí bị hao tổn. Chỉ cần Mạc huynh sử dụng loại đan dược này, lại dành thêm một năm để bế quan thì chắc là nguyên khí sẽ được hồi phục lại như lúc đầu. Khi đó chúng ta sẽ đi gặp lão Linh Vương kia, mà như vậy sẽ nắm chắc thêm được vài phần.” Hàn Lập nhẹ nhàng đáp lời.
“Lại có loại đan được thần diệu như vậy, lão phu sẽ không khách khí.” Mạc Giản Ly nghe vậy liền vui mừng quá đỗi. Lão mở nắp bình, dùng thần niệm xem qua bên trong, vẻ mặt liền ánh lên nét tươi cười.
Với thương thế như lúc này của lão, nếu dùng các loại đan dược bình thường chỉ e là tốn khá nhiều thời gian mới có thể khôi phục.
Còn Ngao Khiếu thấy vậy liền có chút xúc động.
Hàn Lập quay qua, nhìn thẳng về phía vị lão tổ của Yêu tộc rồi nói:
“Ngao đạo hữu, nếu ta nhìn không lầm thì ngoại trừ nguyên khí bị hao tổn nghiêm trọng hơn nhiều so với Mạc huynh, chỉ sợ linh hồn của huynh cũng tổn thương không nhỏ.”
“Ngươi nói đúng, lúc trước khi bị nhốt tại tòa phong ấn ta từng bị mấy con côn trùng dùng một loại bí thuật đặc biệt về thần niệm đánh lén, linh hồn của ta lúc này thực sự có vấn đề. Nếu muốn khôi phục lại e là còn phải bận rộn một phen, hơn nữa có thể hoàn thành trước thiên kiếp hay không lão phu cũng chẳng nắm chắc được. Mà nếu không thể tu bổ linh hồn lại như lúc bình thường thì e là một nửa phần độ kiếp thành công cũng chẳng có được.” Ngao Khiếu trầm ngâm thật lâu rồi mới đáp lời.
“Ông, đây là sự thật?” Mặt mày của Ngân Nguyệt tái nhợt.
“Việc đã đến bước này ta còn phải dấu diếm sao?” Lão tổ Ngao Khiếu cảm thấy bất đắc dĩ.
“Hàn huynh, ngươi có thể có…” Ngân Nguyệt nghe vậy liền quýnh quáng nhìn Hàn Lập như muốn nói điều gì.
“Yên tâm! Một khi ta đã hỏi vậy là tất nhiên đã có đan dược để chữa trị tổn thường cho linh hồn.” Hàn Lập khoát tay cười với Ngân Nguyệt. Bàn tay chợt đảo lại, trong đó liền hiện ra mấy cái bình có màu sắc khác nhau, sau đó đưa tất cả cho Ngao Khiếu.
“Đa tạ Hàn huynh! Ta biết người có bản lĩnh to lớn như huynh nhất định sẽ có biện pháp mà!” Ngân Nguyệt cảm thấy cực kỳ vui mừng, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập mang theo rất nhiều nỗi cảm kích.
Hai mắt của Ngao Khiếu sáng ngời. Tay áo cuốn lấy mấy bình thuốc vào, sau khi kiểm tra qua một lượt liền kinh ngạc pha lẫn mừng vui cảm ơn Hàn Lập.
“Ha ha, như vậy là cả hai chúng ta đều nhận ân tình của Hàn đạo hữu.” Mạc Giản Ly thấy vậy liền hào hứng khác thường.
Mà lão tổ Ngao Khiếu cũng cười ha ha.
“Hai vị khách sáo làm gì. Năm đó khi con đường tu luyện của Hàn mỗ còn chưa thành đã được hai vị chiếu cố rất nhiều, những việc vừa rồi chỉ như là báo đáp lại ân tình lúc xưa thôi. Đợi một năm nữa Mạc huynh khôi phục được nguyên khí, hai chúng ta sẽ liền đi Linh Tộc tranh thủ lấy Tam Thanh Lôi Tiêu Phù. Còn Ngao Khiếu đạo hữu hãy cố gắng nghỉ ngơi, chuẩn bị thật tốt cho việc độ thiên kiếp. Hai người bọn ta lấy được vật đó là sẽ trở về trong tộc ngay, tuyệt đối không làm chậm trễ việc độ kiếp của đạo hữu.” Hàn Lập nghiêm nghị nói.
“Mối ân tình của hai vị Ngao mỗ luôn ghi nhớ. Nhưng nếu việc quá khó khăn, hai người đừng cố quá kẻo lại gặp chuyện không hay. Lúc này trong tộc ta chỉ có ba tu sỹ Đại Thừa Kỳ, cho dù chẳng may một người phải ra đi thì đó sẽ là tổn thất không sao bù đắp được. Kể cả không lấy được Tam Thanh Lôi Tiêu Phù nhưng lão phu vẫn có rất nhiều hy vọng sẽ vượt qua thiên kiếp, các vị đừng vì vậy mà quá phiêu lưu.” Ngao Khiếu thở dài, bất chợt lão đứng dậy chắp tay bái lễ với Hàn Lập và Mà Giản Ly.
Hàn Lập cũng liền đứng dậy hoàn lễ.
Còn Mạc Giản Ly cứ ngồi trên ghế tỏ vẻ cười như không cười.
“Ha ha, lão phu chẳng làm việc này vì ngươi đâu. Lúc bình thường, chỉ cần tin tức lá phù trong tay Linh Vương hé ra là ta cũng sẽ chạy đi một chuyến thôi.”
“Chúng ta đã quen biết nhau cả vạn năm, lời nói thật lòng hay không của ngươi ta cũng không biết sao!” Lão tổ Ngao Khiếu hít dài, lời nói của lão vẫn mang theo rất nhiều ý tứ cảm kích.
Mạc Giản Ly cảm thấy nao nao nhưng vẫn cười mà không nói.
“Ngẫm lại thì ra lúc đầu Mạc huynh không muốn ta rời khỏi tộc chính bởi vì việc này, đúng là nói một đàng làm một nẻo!” Hàn Lập thấy vậy liền cười ha ha.
Mà Mạc Giản Ly xấu hổ đến độ đỏ mặt tía tai.
Ngân Nguyệt đứng bên cạnh thấy vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nhếch lên cười.
Nếu đúng là hai người bọn Hàn Lập có thể lấy được lá phù đó thì ông của mình cũng có thêm cơ hội vượt qua thiên kiếp. Việc này khiến cho nàng cảm thấy mừng rỡ pha lẫn chờ mong.
Thời gian tiếp đó, bọn họ liền đổi đề tài, tán gẫu về một số vấn đề xảy ra ở cả hai tộc.
Theo lời kể của bọn họ, Hàn Lập liền biết được những tổn thất do Ma tộc gây ra trên địa bàn của hai tộc đã được khôi phục lại sau mấy năm trời cố gắng.
Mà trong thời gian này, trong cả hai tộc đều xuất hiện thêm mấy người thuộc thế hệ sau có tư chất tu luyện kinh người, được mọi người cho là thiên tài, mà chính cả hai lão tổ Đại Thừa Kỳ ở đây cũng để mắt đến.
Hàn Lập nghe thế liền cảm thấy hứng thú, hỏi han thêm một vài nét tương quan.
Cứ như vậy, mấy người bọn họ ngồi trong phòng tán gẫu với nhau đến cả nửa ngày sau đó mới chịu rời đi.
Đến khi trời tối, Hàn Lập trở về trong một tòa động có linh khí cực kỳ nồng đậm ở Thánh Đảo. Hắn liền gặp được Hải Đại Thiếu, Khi Linh Tử cùng đám đệ tử.
Ánh mắt của Hàn Lập đảo qua mấy tên đệ tử liền lộ vẻ vừa lòng. Nhưng khi hắn dừng lại trên người của đứa đệ tử ít tuổi nhất là Bạch Quả Nhi thì lập tức trở nên ngạc nhiên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 23 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/08/2019 11:36 (GMT+7) |