Mọi người còn lại đều liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cũng không có dị nghị gì nhất loạt hiện thân.
Nhất thời tám đạo quang hoa màu sắc khác nhau từ gò núi bay lên vội vàng bay về phía trước mặt nghênh đón đạo bạch hồng quang mang đang chạy trốn.
Đạo bạch hồng quang nguyên vốn là đang chạy đến nơi này vừa thấy tình cảnh này, độn tốc lập tức nhanh hơn ba phần, trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt đám người Hàn Lập, quang hoa thu liễm lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của tu sĩ họ Vưu.
Sắc mặt có chút trắng bệch, xem ra có chút bộ dáng tổn thương và tức giận.
“Đa tạ chư vị đạo hữu tới tiếp ứng, Vưu mỗ cảm kích vô cùng!” Tu sĩ mặt lạnh hai tay liền ôm quyền, trên mặt thần sắc lo âu biến mất cảm kích nói.
“Đâu có gì! Đạo hữu không sao chứ? Bất quá, tại sao lại có hai gã pháp sĩ truy tìm đạo hữu. Ta nhớ kỹ hình như vốn chỉ có một người?” Nam Lũng Hầu đồng dạng dừng độn quang, thân hình hiện ra phiêu phù trên không trung, nhìn quan tâm hỏi.
“Không việc gì, chỉ bất quá ta cùng một gã tranh đấu hơn nửa ngày thì đối phương lại có trợ thủ, ta chỉ còn cách bỏ chạy hai ngày hai đêm, nguyên khí hao tổn một phần!” Tu sĩ mặt lạnh cười khổ có chút bất đắc dĩ nói.
“Cũng khó trách đạo hữu phải bỏ chạy khi đồng thời phải đối mặt với hai gã pháp sĩ cùng cấp. Trong chúng ta ngoại trừ Nam Lũng đạo hữu cùng Vân đạo hữu thì người khác mà gặp cũng chỉ có thể tạm tránh đi thôi.” Lão phụ nhân thở dài, nói.
“Bất quá hai người đang truy đuổi đạo hữu tu vi thần thông tạm không nói đến nhưng lá gan thật sự rất lớn. Đến bây giờ, lại còn không có ý thối lui, chẳng lẽ thật muốn lấy trứng chọi đá hay sao?” Hàn Lập hướng xa xa nhìn rồi đột nhiên cười rộ lên.
Thật ra không cần Hàn Lập nói những người khác tự nhiên cũng chứng kiến.
Hai gã pháp sĩ đối diện vừa thấy đám người Hàn Lập hiện thân, mặc dù từ xa dừng lại nhưng cũng không có lập tức đào tẩu, mà đứng tại chỗ lạnh lùng quan sát bọn họ.
Nhưng hình dáng tướng mạo hai người này dưới thần thức cường đại của đám người Hàn Lập cũng thấy được nét cơ bản.
Một gã sắc mặt vàng óng ánh, đầu đội ma quan, một gã tướng mạo dữ tợn, toàn thân áo lục, đều là pháp sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ.
Nam Lũng Hầu thấy cảnh này thì hừ lạnh một tiếng. Hướng đối diện lạnh như băng nói:
“Hai vị đạo hữu đến bây giờ còn không chịu rời đi, chẳng lẽ không làm cho ta ra tay thì không được? Hai vị sẽ không sợ bị hình thần câu diệt sao!”
Nam Lũng Hầu trong giọng nói tràn ngập uy hiếp.
“Khẩu khí thật là lớn! Mặc dù hai người chúng ta không phải là đối thủ của các ngươi nhưng nếu nói là có thể tiêu diệt được chúng ta thì không khỏi tự mãn quá. Hai người bọn ta cũng sẽ không liều mạng với các ngươi mà chỉ cần trì hoãn nửa ngày thì các ngươi tưởng rằng còn có cơ hội rời đi sao? Chi bằng, bây giờ ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói thì nói không chừng, bản Thượng sư còn có thể cho các ngươi cơ hội chuyển giới đầu thai!” Ma quan pháp sĩ hai mắt vừa đảo cất giọng the thé dị thường trả lời.
“Trì hoãn nửa ngày? Các ngươi cho bọn ta đều là bùn đất hay sao?” Nam Lũng Hầu giận quá cười rộ lên.
Cùng lúc đó trên người hắn kim quang chói mắt, làm cho người ta cơ hồ không dám nhìn thẳng.
“Có lẽ không thể nhưng cũng phải làm! Các ngươi nhiều tu sĩ cấp cao như vậy đến Mộ Lan thảo nguyên, ta thân là chủ nhân chung quy tốt hay xấu cũng phải chiêu đãi một phen!” Áo lục pháp sĩ mặt không chút thay đổi nói.
“Hừ! Xem ra hai người ngươi chưa thấy quan tài thì chưa rơi lệ. Vân huynh, động thủ đi!” Nam Lũng Hầu sắc mặt trầm xuống, quay đầu nhìn bạch sam lão giả thản nhiên nói.
Nhưng bạch sam lão giả nghe vậy thì trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.
“Nguyên vốn định trước khi làm chánh sự nên ít tiêu hao pháp lực nhưng cũng không có thể để cho hai người này đi theo sau chúng ta mãi. Cũng chỉ có thể động thủ!” Lão giả than nhẹ một tiếng nói.
Nói xong hắn khẽ há mồm, nhất điểm ngân sắc từ trong miệng phun ra.
Vật này lớn cỡ nắm tay tinh quang bắn ra bốn phía, phiêu phù trước ngực vài thước chậm rãi chuyển động.
Hai pháp sĩ đối diện thấy cảnh này lập tức thân hình lui về phía sau một ít, quanh thân quang hoa tăng vọt, vẻ mặt đề phòng nhìn lão giả.
Mà Nam Lũng Hầu nọ không nói gì vung tay áo, một cái kim sắc phi kiếm từ trong tay áo bay ra.
Đám người Hàn Lập cũng không nói gì mà đề khởi pháp lực, thân hình chậm rãi tiến về phía trước.
Đang lúc này, bầu trời xa xa sau lưng hai người đối diện đột nhiên hồng quang chớp động, tiếp theo một đạo hỏa quang từ xa bay vụt đến.
Đám người Nam Lũng Hầu đang muốn động thủ chợt ngẩn ra, động tác trên tay không khỏi tạm dừng lại.
Hai gã pháp sĩ này tự nhiên cũng phát hiện dị trạng phía sau nhưng ma quan pháp sĩ thần sắc như thường nhìn hỏa quang nọ ngoắc tay.
Kết quả, hồng quang dừng lại trên đỉnh đầu sau khi xoay quanh một cái thì vững vàng rơi vào trong tay, sau đó bạo vỡ ra lộ ra một đoàn hỏa diễm trong lòng bàn tay người này hung hung bốc cháy.
Đây đúng là Truyền Âm Phù không biết từ nơi nào bay đến!
Ma quan pháp sĩ chỉ dùng thần thức xem lướt qua một chút thì kinh hô lên.
Cho dù cách xa khoảng trăm trượng nhưng đám người Nam Lũng Hầu đều có thể rõ ràng chứng kiến nét mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Người này đột nhiên quay đầu, môi khẻ nhúc nhích hướng áo lục pháp sĩ một bên truyền âm. Pháp sĩ diện mục dữ tợn nọ chỉ nghe vài câu thì mặt biến sắc đồng dạng thấp giọng hô một tiếng.
Sau đó này hai người cẩn thận nhìn chúng tu sĩ vài lần, ánh mắt cuối cùng lại rơi vào trên người Hàn Lập sắc mặt ngưng trọng.
Hàn Lập thần sắc như thường, trong lòng hơi lo lắng nhưng lại mơ hồ đoán ra được cái gì.
Hơn phân nửa là có liên quan đến lão giả họ Mục bị mình đánh trọng thương chỉ có Nguyên Anh chạy trốn được. Hai người này chẳng lẽ cùng lão giả nọ có quan hệ gì?
Hàn Lập bất động thanh sắc suy nghĩ nhưng hai pháp sĩ lại hung hăng nhìn Hàn Lập. Sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái thì hai người trên mặt lộ vẻ chần chừ.
Sau khi thấp giọng truyền âm một hai câu, trên hai người này quang hoa nhất khởi không nói gì hóa thành hồng lục hai đạo trường hồng phi độn quay về.
Điều này làm cho đám người Nam Lũng Hầu sửng sốt nhưng sau khi do dự một lúc thì cũng không ai đuổi theo.
Kết quả trong chớp mắt, hai người nọ hóa thành hai cái quang điểm biến mất phía cuối chân trời.
“Hàn đạo hữu, hai người nọ tựa hồ đối với ngươi rất để ý. Ngươi trước kia có nhận ra hai gã pháp sĩ này sao?” Vương Thiên Cổ nửa cười nửa không đứng một bên không biết có ý gì đột nhiên hỏi.
“Không nhận ra, tại hạ lần đầu tiên đến Mộ Lan thảo nguyên, như thế nào nhận ra hai người này” Hàn Lập không chút do dự trả lời, ánh mắt bình tĩnh.
Nam Lũng Hầu nghe lời này, nhăn mày nhăn mặt nhưng lập tức giãn ra.
“Tốt, mặc kệ hai gã pháp sĩ nọ có chuyện gì xảy ra. Chúng ta hay là nên rời nơi này đi, nhanh giải khai cấm chế để bắt được bảo vật. Nơi này là địa phương của Mộ Lan nhân, chúng ta không nên ở lại lâu” Nam Lũng Hầu không có đem chuyện vừa rồi ra hỏi rõ ngược lại coi như không có chuyện gì xảy ra.
Vương Thiên Cổ thấy Nam Lũng Hầu nói như thế, lập tức ngậm miệng không nói gì thêm, mấy người khác mặc dù cũng có chút khó hiểu, nhưng cũng không nói thêm gì.
Dù sao xem ra hai gã pháp sĩ nọ hình như cùng Hàn Lập kết thành cừu oán, bọn họ cũng chẳng muốn xen vào việc riêng của người khác.
Vì vậy, Nam Lũng Hầu cùng bạch sam lão giả dẫn đầu mấy người hóa thành vài đạo độn quang, nhanh chóng nhanh rời khỏi nơi đây.
Dọc theo bên bờ thảo nguyên hướng về hướng tây mọi người thấy trước mặt hiện ra một thạch sơn trụi lủi cao hơn trăm trượng cao nhưng tuyệt nhiên không có một ngọn cỏ, đó là một cự đại sơn thạch. Nhìn thấy ngọn núi này bọn người Hàn Lập trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chẳng lẽ thượng nhân động phủ ở ngay trong sơn thạch bình thường này?
Nơi này linh khí thiếu thốn, nếu không phải Nam Lũng Hầu dẫn đường thì bọn họ thật đúng là không thể tìm được nơi đây.
“Tốt, chính là nơi này. Ta cùng Vân đạo hữu, trước tiên sẽ mở ra ngoại tầng cấm chế, mấy vị đạo hữu theo sau” Nam Lũng Hầu ngưng trọng nhìn Hàn Lập mấy người dặn dò sau đó cùng bạch sam lão giả sóng vai tiến về phía trước từng bước, đối mặt với sơn thạch này rồi đều móc từ trong áo ra một tiểu kỳ.
Hai mặt tiểu kỳ rộng cỡ vài thốn, một cái lục quang lập lòe trong suốt dị thường, một cái màu vàng ẩn hiện phù văn di chuyển, vừa nhìn cũng biết không phải vật tầm thường.
Chứng kiến cử động của Nam Lũng Hầu, đám người Hàn Lập không khỏi nín thở ngưng thần nhìn kỹ hai người làm phép.
Chỉ thấy hai người niệm chú lẩm bẩm, tiếng chũ ngữ trầm thấp không nhanh không chậm từ miệng hai người phát ra liên miên, đồng thời hai thanh tiểu kỳ cũng bắt đầu lóe sáng rồi dần dần run rẩy tự đứng lên tựa hồ muốn rời tay bay đi.
“Đi!”
Cơ hồ đồng thời trong tích tắc, Nam Lũng Hầu cùng bạch sam lão giả đều buông tay, tiểu kỳ rời tay bắn ra.
Sau khi quang hoa chợt lóe lên, tiểu kỳ nhanh như chớp chui vào núi đá mất tung mất tích.
Một lát sau, hết thảy như thường, không có động tĩnh gì.
Đám người Hàn Lập trên mặt không hẹn mà cùng dâng lên một tia nghi hoặc.
Lão phụ nhân nọ thì ho nhẹ một tiếng đang muốn mở miệng muốn hỏi thì mặt đất dưới chân đột nhiên rung động trùng trùng, làm cho đại bộ phận mọi người thân hình rung lên thiếu chút nữa là không thể đứng thẳng được.
Nhưng màn kế tiếp lại làm cho sắc mặt Hàn Lập khẽ biến, trong lòng cả kinh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/07/2019 11:36 (GMT+7) |