Hàn Lập nghe Nam Cung Uyển từ từ kể lại, thần sắc theo đó biến đổi mấy lần, năm đó nữ tử này vì hắn mà làm nhiều chuyện như vậy nhưng hắn lại không biết chút gì, ánh mắt hắn bây giờ nhìn Nam Cung Uyển càng ôn nhu hơn.
“Vậy chuyện Ngụy Ly Thần nọ là sao?” Sau một hồi lâu, Hàn Lập không nhịn được hỏi.
“Ngụy Ly Thần! Hắn là trưởng lão Hóa Ý Môn. Năm trước khi hắn xuất ngoại du lịch, trong lúc vô ý thiếp gặp được. Người này thiếp cũng không thích bởi vì hắn có thể nói là một ngụy quân tử điển hình, ngoài mặt thì biểu hiện phong độ nhưng sau lưng là một tên vô lại. Nghe nói nữ nhân của hắn có tới bảy tám người. Hơn nữa thiếp còn nghe nói người này len lén tu luyện thuật Thái Âm Bổ Dương. Hắn muốn cầu hôn thiếp phỏng chừng mười phần là không có ý tốt. Bởi vậy khi lần đầu tiên hướng thiếp cầu hôn, thiếp liền cự tuyệt.” Nam Cung Uyển cười lạnh nói.
“Từ chối? Vậy sao bây giờ biến thành như vậy?” Hàn Lập nghe đến đó, mặt lộ vẻ kỳ quái hỏi.
Nam Cung Uyển không có trực tiếp trả lời mà đột nhiên hỏi:
“Chàng có biết tam đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Thiên Nam hay không?”
“Cái này tự nhiên biết. Mỗi chính ma cùng Cửu Quốc Minh đều có một người tu vi đến Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ kém một bước là có thể tiến vào Hóa Thần Kỳ. Nếu không mấy thế lực lớn cũng không thể duy trì ngang hàng cho đến nay. Về phần Thiên Đạo Minh thì có một đội vợ chồng Nguyên Anh trung kỳ tinh thông thuật liên thủ. Dưới sự liên thủ của hai người cũng có thể miễn cưỡng coi như là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Như thế nào, chẳng lẽ Ngụy Ly Thần liên quan với một người trong số đó?” Sắc mặt Hàn Lập âm trầm hỏi. Trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt lắm.
“Không sai, vị thân thúc tổ của Ngụy Ly Thần chính là một trong tam đại tu sĩ – Ngụy Vô Nhai. Vị Ngụy Vô Nhai này thân là thái thượng trưởng lão của Cửu Quốc Minh. Công pháp tu luyện độc dược hiếm có, nhấc tay là có thể vô hình lấy đi tính mạng của người khác. Thần thông cực cao, hơn xa so với tu sĩ bình thường.” Nam Cung Uyển thấp giọng nói, mười ngón tay đan vào nhau, mặt hiện lên vẻ cười khổ.
“Chẳng lẽ là Ngụy Vô Nhai nọ làm khó nàng?” Khóe miệng Hàn Lập mím lại, sát ý trong mắt chợt lóe, thanh âm lạnh lùng nói.
“Cái này không phải! Ngụy Vô Nhai đích xác là có nhúng tay vào việc này nhưng chàng biết không, đại trưởng lão bây giờ của Yểm Nguyệt Tông không phải là đại trưởng lão trước kia mà thay bằng một vị sư tỷ. Tu vi vị sư tỷ này không thấp, lại có tham vọng rất lớn, bình thường không hòa hợp với thiếp. Mặc dù có một vị trưởng lão khác làm trung gian hòa giải nhưng quan hệ hai người thật sự rất xấu!” Nam Cung Uyển mặt mang vẻ phẫn nộ nói.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, biết Nam Cung Uyển sắp nói đến chỗ mấu chốt.
Quả nhiên Nam Cung Uyển sau khi cắn răng một cái, nói tiếp:
“Sau khi thiếp liên tiếp mấy lần cự tuyệt cầu hôn của Ngụy Ly Thần. Không biết Ngụy Ly Thần dùng phương pháp gì đã mời Ngụy Vô Nhai tới tìm sư tỷ của thiếp. Mặc dù không biết hai người thương lượng cái gì nhưng gần nửa năm sau thừa dịp thiếp đang trong thời kỳ thi triển Tố Nữ Luân Hồi Công, nàng đột nhiên ra tay chế trụ thiếp. Sau đó bức thiếp lấy Ngụy Ly Thần.”
“Vị sư tỷ này của nàng đầu óc thật có vấn đề. Dám dùng loại thủ đoạn này đối phó tu sĩ Nguyên Anh đồng môn.” Hàn Lập ngẩn người, có chút khó tin nói.
“Chàng nói không sai. Thiếp cũng không nghĩ nàng ta lại điên cuồng như vậy. Bất quá điều kiện của Ngụy Vô Nhai đích xác cũng khó làm cho nàng ta cự tuyệt. Sau này thiếp mới biết được, chỉ cần Yểm Nguyệt tông đáp ứng việc này, chẳng những Yểm Nguyệt Tông cùng lục phái rời khỏi Bắc Lương Quốc để phát triển, thậm chí Ngụy Ly Thần sau khi lấy thiếp sẽ nguyện ý thoát ly Hóa Ý Môn, gia nhập Yểm Nguyệt Tông. Loại mỹ sự”nhất tiễn hạ song điêu”này khó trách nàng ta không tiếc hết thảy thủ đoạn. Thậm chí nàng ta mặc kệ thiếp có đáp ứng hay không, trước hế truyền ra tin tức thiếp đồng ý song tu cùng Ngụy Ly Thần. Còn chuẩn bị làm khánh điển, nghĩ muốn đem việc này tạo thành việc gạo nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền. Đến lúc đó dù thiếp muốn đổi ý cũng không thể làm được.” Khóe miệng Nam Cung Uyển lộ ra một tia trào phúng nói.
“Nguyên lai nàng chưa từng đáp ứng qua hôn sự. Ngay từ đầu lại có ý nói cái gì phải lập gia đình làm cho lòng ta không yên!” Hàn Lập nghe vậy, mừng rỡ nói.
“Thiếp còn muốn hỏi chàng một câu. Tại sao mấy năm trước chàng đã kết thành nguyên anh, vậy sao không sớm tới tìm thiếp, nếu chàng đến sớm một năm, nói không chừng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.” Nam Cung Uyển liếc Hàn Lập một cái, không có tức giận nói.
“Cũng không phải ta không nghĩ tới việc tìm nàng mà là ta…” Hàn Lập ngẩn ra, muốn mở miệng giải thích một chút. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, đích xác có chút kỳ quái.
Hắn mặc dù thoáng cảm giác được Nam Cung Uyển hẳn chính là người mình thích, nhưng không biết vì sao lại không nghĩ tới sẽ đối diện với loại tình cảm này, nếu không phải đột nhiên biết được tin tức Nam Cung Uyển phải lập gia đình, chỉ sợ trong lòng hắn vẫn còn một tia do dự, không dám trực tiếp đối mặt.
Sắc mặt Hàn Lập mông lung nhưng Nam Cung Uyển lại thản nhiên đứng dậy, đi vài bước tới trước người Hàn Lập, nhìn thẳng vào hai mắt của hắn nói:
“Kỳ thật tình huống của thiếp cùng chàng cũng không sai biệt lắm. Mặc dù thần thông lịch duyệt của thiếp hơn xa phàm nhân nhưng chuyện tình cảm cũng là lần đầu tiên, có chút xa lạ và sợ hãi. Cho dù trong lòng chàng và thiếp cũng đều lưu lại dấu ấn sâu đậm về đối phương nhưng hai người chúng ta dù sao cũng không phải là nam nữ thế tục bình thường, không có khả năng như bọn họ nhanh chóng để cảm xúc xâm chiếm. Vì để cho tâm cảnh tu luyện được tốt nhất, tu sĩ chúng ta không thể không đem phần lớn cảm xúc lãnh đạm hóa và chôn sâu trong đáy lòng. Có lẽ khi tình cảm mãnh liệt qua đi, sợ rằng vẫn còn lưu lại cảm giác tương kính như tân lúc đầu. Cho nên khi thiếp biết tin tức chàng còn sống thì rất vui mừng, cẩn thận suy nghĩ hai ngày hai đêm, cuối cùng mới nghe theo con tim, chấp nhận chàng.”
Sau khi ôn nhu nói xong lời này, Nam Cung Uyển vươn bàn tay, cầm lấy một tay của Hàn Lập.
Hàn Lập im lặng trong chốc lát, sau đó cũng không nói gì, bàn tay kia áp lên, cảm thụ bàn tay mềm mại mịn màng của nàng, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Nam Cung Uyển đỏ mặt, vội đem hai tay rút về, có chút trách móc liếc Hàn Lập một cái.
Hàn Lập lơ đễnh cười, đột nhiên hỏi:
“Uyển nhi, mặc dù nàng bị nhốt nơi đây nhưng nhìn bộ dáng nàng trấn định như thế, hẳn là có kế sách thoát thân. Nếu không từ nãy đến giờ nàng cũng không có một tia lo lắng nào cả.”
Nam Cung Uyển nghe vậy, hé miệng cười cười, trong đôi mắt long lanh mơ hồ toát lên vẻ láu cá.
‘Chàng nhận biết rất nhanh a! Đích xác, mặc dù thiếp bị giam lỏng trong động phủ nhưng biết việc này chỉ có mấy người cao tầng mà thôi, đệ tử bình thường thì không biết việc này. Nếu không thiếp cũng không trực tiếp nhận được Truyền âm phù của Đường sư điệt. Nhưng vì sợ thiếp chạy trốn, bọn họ hạ một vài loại cấm chế trên người thiếp. Kỳ thật cấm chế này cũng không lo. Bọn họ không biết Tố Nữ Luân Hồi Công của thiếp sau khi tiến vào Nguyên Anh Kỳ thì có thêm rất nhiều thần thông khó tin, cấm chế bình thường căn bản không giữ được thiếp. Thiếp tùy thời dùng chút thời gian cũng có thể khôi phục pháp lực. Nhưng chỉ có Khốn Tâm Thuật mà vị sư tỷ kia hạ là thật sự khó phá giải. Loại pháp thuật này là nàng ta chuẩn bị tại trong đại điển sử dụng. Nếu thiếp vạn nhất vẫn không chịu đáp ứng hôn sự, nàng ta sẽ dùng thuật này tạm thời thao túng thiếp, đặc ý dùng chính máu huyết của mình hạ chú. Mà mấu chốt của cấm chế này là ở trên một khối lệnh bài. Không đem pháp khí này phá hủy, thiếp trong vòng trăm dặm không thể không chịu không chế. Cũng may tu vi của thiếp cùng nàng ta chênh lệch không lớn, loại không chế này chỉ có thể khống chế một ít động tác đơn giản, bất cứ pháp lực gì trên người thiếp, nàng cũng không cách gì sử dụng được.
“Vậy kế hoạch của nàng là…” Hàn Lập tò mò hỏi.
“Hì hì! Ban đầu là thiếp muốn tại vài ngày trước đại điển, đợi thời điểm bọn họ lơi lỏng, xuất kỳ bất ý khôi phục pháp lực, sau đó lập tức chạy trốn thật xa. Nếu không nằm trong phạm vi khống chế của lệnh bài, nàng ta cũng không có biện pháp giữ thiếp được. Nhưng bây giờ chàng đã đến, vấn đề này tự nhiên giao cho chàng. Dù sao chàng chính là nam nhân muốn kết hôn với thiếp, hơn nữa thiếp nghe nói, chàng rất nhẹ nhàng đánh bại một gã pháp sĩ Nguyên Anh Kỳ cùng cấp. Hẳn là có chút thủ đoạn.” Nam Cung Uyển nhẹ giọng cười, thoải mái nói.
“Khốn Tâm Thuật? Loại cấm chế này đích xác rất phiền toái, ngoại trừ hủy diệt lệnh bài nọ thì không còn phương pháp đơn giản nào khác.” Hàn Lập nhướn mày, sắc mặt trầm ngâm lẩm bẩm nói.
“Không có biện pháp thì thôi vậy. Hai người chúng ta rời khỏi Yểm Nguyệt Tông thật xa là được.” Đôi mắt sáng của Nam Cung Uyển lưu chuyển, không thèm để ý nói.
“Không quan hệ! Không phải chỉ là một khối lệnh bài cấm chế thôi sao! Nó hẳn là trong tay của sư tỷ nàng. Ta đi lấy nó mang tới, thuận tiện giúp giải thoát cho nàng luôn!” Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, sau khi hàn quang hiện lên, hào khí nói.
“Thiếp chỉ là nói một chút thử xem tâm ý của chàng mà thôi. Cũng không có thật sự muốn chàng đi chôm lệnh bài của sư tỷ. Vị sư tỷ kia của thiếp đã tu luyện đến Nguyên Anh trung kỳ, một thân công pháp thần thông không phải tu sĩ như thiếp có thể sánh bằng. Hay là hai người chúng ta len lén chạy đi. Cùng lắm là thiếp chịu tổn hao hơn mười năm thời gian đem cấm chế này luyện hóa.” Nam Cung Uyển lắc đầu, hé miệng cười nói, sắc mặt hiện lên một tia láu cá.
Hàn Lập không nói gì, liên tưởng một chút đến ngày đó khi mới gặp gỡ nàng – một cô gái thông minh, tinh nghịch.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/07/2019 03:36 (GMT+7) |