Do hắn cẩn thận che dấu tu vi cùng thân phận, ban đầu cũng phi thường thuận lợi, thậm chí còn giả trang thân phận một gã tiên sư tự do, xâm nhập vào trong rất nhiều bộ lạc Đột Ngột nhân và trao đổi một ít tâm đắc tu luyện với bọn họ mà vẫn bình yên vô sự.
Nhưng khi vượt qua hơn nửa thảo nguyên tới phía nam thì tự dưng gặp phải tai họa.
Tại một nơi hoang dã cách bột lạc Đột Ngột nhân khá xa, khi hắn thả Phệ Kim Trùng ra, chuẩn bị thúc dục chúng đến thời kỳ tối cường thì vừa lúc chạm phải một trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ người Đột Ngột đang đuổi giết một con yêu cầm nào đó và lại chính đang điều khiển một con Phệ Kim Trùng thành thục.
Bởi vỉ Nghê Thường thảo dùng san hô để thôi thục khi mang theo bên mình khá tiện và từ trước đến nay cũng chẳng xảy ra điều gì nên Hàn Lập nhất thời chủ quan không quan sát, vẫn chưa kịp bố trí pháp trận ẩn hình cấp cao.
Cuối cùng hai bên gặp nhau, kết quả chắc ai ai cũng đoán được.
Vị Đột Ngột tiên sư cấp cao kia khi nhìn thấy hàng vạn Phệ Kim Trùng trên đỉnh đầu Hàn Lập thì vô cùng kinh hãi, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lúc này hắn cũng không quản yêu cầm gì nữa, lập tức mở miệng yêu cầu Hàn Lập đi theo để gặp thánh nữ gì đó.
Nhưng Hàn Lập làm sao mà đáp ứng việc đó được, ngoài ra còn dẫn động đến sát cơ của hắn.
Hắn lập tức thi triển một loạt các loại thần thông, thậm chí còn sử dụng cả đệ nhị Nguyên Anh, đánh đối phương tan thành tro bụi.
Nhưng vẫn có một việc sơ sót khiến Hàn Lập cực kỳ ảo não.
Công pháp chủ tu của vị Đột Ngột nhân trưởng lão này thật sự cực kỳ quái dị, lại có thể đem Nguyên Anh phân chia làm bảy phần, mỗi phần đều tinh thông Mộc độn thuật.
Hàn Lập nhất thời không cẩn thận nên đã để sổng một trong số các phân thần kia.
Lần này Hàn Lập tự nhiên biết mình đã đâm phải tổ ong vò vẽ, hắn lập tức chạy suốt đêm, không ngừng nghỉ phi động thẳng về phía nam.
Nhưng cũng không biết tu tiên giả Đột Ngột nhân sử dụng phương pháp liên lạc nào mà hắn mới chạy được một ngày trên đường đã xuất hiện đông đảo tiên sư cấp cao Nguyên Anh kỳ ngăn trở, đuổi giết tới. Thậm chí cuối cùng còn xuất hiện một trong bốn vị đại tiên sư của Đột Ngột nhân nữa.
Hàn Lập chiến đấu mấy trận liền, mặc dù tiêu diệt được mấy vị tiên sư cao cấp nhưng do phân tâm nên bị vị đại tiên sư nọ đánh trọng thương. Nếu không phải Hàn Lập có Vạn niên linh dịch để liên tiếp thi triển Huyết Ảnh độn thì sợ rằng cái mạng nhỏ của hắn đã giao ra rồi.
Mặc dù lưu giữ được tính mạng và cũng thi triển một ít thủ đoạn để tạm thời cắt đứt người truy duỗi nhưng Hàn Lập lại phát hiện phiền toái chân chính mới ở trên thân mình.
Không biết có phải do đại chiến hay không, khiến cho nguyên khí hắn đại thương mà sát khí vốn phải lâu sau mới phát tác nay đã phản phệ trước thời hạn.
May mắn thần thức hắn cường đại, tình hình cũng vừa xuất hiện nên mới có thể dùng bí thuật mạnh mẽ trấn áp xuống.
Cứ như vậy, tình hình đã tệ nay càng tệ hơn.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể thỉnh giáo vị Đại Diễn thần quân này phương pháp giải cứu.
Đại Diễn thần quân không hổ là lão quái vật sống ngàn năm, lập tức liền giao cho hắn một Ngũ Quỷ Tỏa Thần đại pháp, nói là có thể tạm thời phong ấn sát khí lại nhưng hậu quả sử dụng thực sự nghiêm trọng cực kỳ, trước khi tìm kiếm được phương pháp giải trừ sát khí, bảy tám phần tu vi đều phải bị phong ấn hoàn toàn trong cơ thể. Nếu vọng động pháp lực, sát khí và ngũ quỷ đồng thời phản phệ thì sinh tử thực khó nói.
Hàn Lập biết rõ lợi hại trong đó, khi nắm được thủ pháp đó cũng chần chừ không dám sử dụng ngay.
Nhưng khi hắn trốn tránh đuồi giết đến đây thì sát khí lại một lần nữa đe dọa phản phệ, so với lần trước còn hung mãnh, lợi hại hơn mấy lần. Bằng vào tu vi bản thân căn bản không thể trấn áp được.
Dưới tình thế cấp bách, Hàn Lập chỉ có thể vội vàng đáp xuống giữa một bụi cây, ngay cả pháp trận phòng hộ cũng không kịp bố trí, không một chút do dự thi triển Ngủ Quỹ Tỏa Thần đại pháp.
Mà khi đoàn người Thương Lộ bộ tộc đến đây thì Hàn Lập đang ở giai đoạn cuối cùng, còn vị thanh niên gọi là Thổ Mãnh kia sau khi tách bụi cây ra, khuôn mặt của Hàn Lập đang huyền hóa một trong những bộ dạng của ngũ quỷ để thu công.
Mặt quỷ dữ tợn đáng sợ, hiển nhiên làm vị thanh niên này kinh hãi không nhỏ, chỉ sợ bây giờ còn tưởng răng mặt quỷ mới chính là chân diện mục của Hàn Lập.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập không khỏi cười khổ hai tiếng.
“Sát khí tuy tạm thời khống chế được nhưng tu vi bị phong ấn nhiều như thế, tình hình vẫn không tốt để rời đi. Hiện tại xâm nhập vào trong đội ngũ tiến cống đang đi đến Thiên Lan thánh điện này là tốt nhất, chắc hẳn sẽ vô sự.” Hàn Lập lẩm bẩm tự nói hai câu.
“Hắc hắc! Ngươi mặc dù tu vi bị phong ấn, phi kiếm cùng cổ bảo không thể sử dụng như ý nhưng vẫn còn có thể sử dụng Phệ Kim Trùng cùng đệ nhị Nguyên Anh. Hai thứ đó cũng không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, đủ để ứng phó với tu tiên giả bình thường. Nếu trước khi rời Lạc Vân Tông, ngươi không lưu lại khôi lỗi cấp Nguyên Anh mới luyện chế cho vị Lữ sư huynh và đưa cho vị thị thiếp kia phần lớn khôi lỗi Kết Đan kỳ thì tình huống hôm nay có phải tốt hơn một chút không?! Cơ quan khôi lỗi là tối thích hợp với loại tình huống tự bảo vệ mình như ngươi bây giờ.” Đại Diễn thần quân cười lạnh nói.
Ta lần này rời Thiên Nam, chính mình cũng không biết khi nào mới có thể trở lại một lần nữa, dĩ nhiên nên vì tông hội cùng Uyển nhi bố trí chút hậu thủ chứ. Cho dù Trình sư huynh không lâu sau sẽ tọa hóa nhưng nếu có khôi lỗi Nguyên Anh kỳ kia tương trợ, Lữ sư huynh chắc có thể ứng phó được. Hơn nữa còn có vài khôi lỡi cự quy của Mộ Phái Linh tương trợ, như vậy càng thêm ổn thỏa. Nếu không, ta cũng không thể an tâm đến Đại Tấn được. ‘ Hàn Lập lạnh nhạt nói.
“Ngươi đã nghĩ như thế thì không nên oán than nguy hiểm ngày hôm nay!” Đại Diễn thần quân không cho là đúng nói.
Hàn Lập trở nên im lặng nhưng một lát sau liền mở miệng hỏi:
‘Sau khi thi triển Ngũ Quỷ Tỏa Thần đại pháp, có biện pháp giải trừ lâm thời hay không? Đệ nhị Nguyên Anh cùng Phệ Kim Trùng đối phó với đối thủ là Kết Đan kỳ hiển nhiên không có vấn đề. Nhưng đụng phải đối thủ đồng cấp thì nguy hiểm rồi. Mà từ bây giờ đến lúc tìm được phương pháp giải trừ sát khí, còn không biết muốn bao lâu nữa.
“Giải trừ lâm thời? Điều này đối với người khác khẳng định không được. Nhưng thiên tài địa bảo trên người ngươi nhiều như thế, cũng không phải là không được. Chẳng qua cái giá phải trả cũng không nhỏ mà thôi.” Đại Diễn thần quân tựa hồ ngẩn ra một chút, chậm rãi nói.
“Trả giá cao thì sao chứ? Chỉ cần không ảnh hưởng đến tu luyện sau này thì thế nào cũng có thể chấp nhận được. Chung quy vẫn tốt hơn so với việc mất đi tính mạng.” Hàn Lập không chút do dự nói.
“Một khi đã nói thế, vậy rất đơn giản. Mỗi lần giải phong ấn cần hai giọt Vạn niên linh dịch trong tay ngươi. Ta truyền tiếp cho ngươi một bí thuật khác để trung hòa ngũ quỷ và sát khí trên người. Căn cứ vào tình huống thực tế, việc khôi phục pháp lực đại khái kéo dài khoảng một canh giờ. Khi thời gian qua đi, ngũ quỷ cắn nuốt hết linh khí trong linh dịch, sẽ phong ấn pháp lực của ngươi lại một lần nữa. Mà mỗi một lần giải phong ấn, sát khí sẽ xâm nhập sâu vào tâm thần một phần. Sau một số lần nhất định, sát khí sẽ cắn trả mãnh liệt đến ngay cả ngũ quỷ cũng không có cách khống chế được.”
Đại Diễn thần quân cũng không ẩn dấu, nói rõ ràng lợi hại trong đó.
“Vạn niên linh dịch tuy trân quý nhưng so với tính mạng thì không tính là gì. Sát khí phản phệ nặng thêm cũng không phải là chuyện tốt. Có phải việc khu trừ sát khí sau này sẽ càng thêm phiền toái không?” Hàn Lập sau khi ngẫm nghĩ liền âm trầm hỏi.
“Chắc chắn việc khu trừ sát khí về sau sẽ phiền toái hơn rồi. Với tình huống của ngươi, ta phỏng chừng sau khi giải phong ấn năm đến sáu lần, ngũ quỷ sẽ mất đi sự khống chế. Ngươi hãy suy nghĩ chi kỹ lợi hại trong đó đi.”
“Cái nàu cần gì phải suy nghĩ kỹ chứ?! Đến lúc tính mạng như chỉ mành treo chương thì đương nhiên phải bất chấp mà thôi. Tiền bối hãy truyền thụ pháp quyết kia cho vãn bối đi.” Hàn Lập rất rõ ràng về vấn đề này nên quyết đoán nói.
“Pháp quyết này ta chỉ nói một lần, ngươi ghi nhớ cho kỹ nhé!” Đại Diễn thần quân không nói gì thêm, sau đó trực tiếp truyền âm cho Hàn Lập.
Hắn nhắm nghiền hai mắt, ngưng thần dụng tâm ghi nhớ.
“Được rồi, thoạt nhìn công pháp này cũng không khó, chắc chỉ cần dùng mấy ngày là có thể tham ngộ được.” Hàn Lập mở mắt bình tĩnh nói.
“Đương nhiên! Chỉ là công pháp giải trừ phong ấn bình thường, sao phức tạp được chứ. Mà Hàn tiểu tử này, ngươi thực sự định đi theo nhóm người này tiến vào Thiên Lan thánh điện sao? Phải biết rằng thịnh hội lớn như thế khẳng định tụ tập không ít tu tiên giả Đột Ngột nhân đó.” Đại Diễn thần quân tò mò hỏi lại.
“Tiền bối hẳn đã ngh qua câu thành ngữ”nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”rồi chứ! Nếu muốn ẩn giấu, vản bối chỉ tìm được một địa phương ẩn nấp, chắc chắn trong một thời gian ngắn không có ai tìm ra được. Nhưng bây giờ sát khí quấn thân, vãn bối rất nóng lòng muốn tới Đại Tấn. Mà đám người truy sát chỉ sợ đang tìm kiếm vãn bối khắp nơi. Nếu đơn độc đi ra thì chẳng phải là việc sáng suốt gì, tốt hơn hết là trà trộn vào phụ cận thánh điện của đối phương. Tu tiên giả ở đó đông đảo, đám người truy sát kia không có khả năng nhất nhất truy tìm. Mà vãn bối đã trải qua cuộc sống trên thảo nguyên được mấy tháng nên rất tự tin sẽ không lộ ra sơ hở khi đóng giả tiên sư Đột Ngột nhân cấp thấp. Còn những điều khác thì tùy cơ ứng biến, dù sao phương hướng tới thánh điện cũng trùng với phương hướng đến Đại Tấn.” Hàn Lập thuận miệng giải thích.
“Xem ra ngươi đã có chủ ý trong lòng. Vậy lão phu cũng không nhiều chuyện nữa.” Đại Diễn thần quân cười hắc hắc, sau đó im lặng luôn.
Hàn Lập nghe được những lời ấy, thở dài nhưng lập tức lại nghĩ tới cái gì.
“Ngân Nguyệt, tình huống của ngươi thế nào? Đại chiến mấy ngày trước, ngươi bị thương cũng không nhẹ đâu!”
“Đa tạ chủ nhân quan tâm. Tiểu tỳ thân là khí linh, thân mình không có chuyện gì lớn. Nhưng thân thể yêu hồ bị hao tổn không ít, sợ rằng không thể giúp đỡ nhiều cho chủ nhân được.” Thanh âm yếu ớt của Ngân Nguyệt truyền đến.
“Không sao đâu. Sau này ta sẽ cẩn thận và chắc là không cần ngươi ra tay tương trợ nữa đâu. Ngươi tĩnh dưỡng cho tốt đi.” Hàn Lập thở phào nhẹ nhõm, thanh âm ôn hòa nói.
“Dạ, chủ nhân!” Ngân Nguyệt tựa hồ có chút suy yếu, miễn cưỡng trả lời một câu rồi cũng không nói gì nữa.
Hàn Lập nhíu mày, trong lòng cười khỗ không thôi.
Sau khi lẳng lặng đả tọa trong xe một lát, Hàn Lập đột nhiên vỗ vào túi trữ vật một cái, trong tay xuất hiện một hộp ngọc lớn chừng nửa thước, mặt trên dán vài tấm phù lục bạch quang lòe lòe, tựa hồ cấm chế cái gì đó bên trong.
Hàn Lập dùng vài ngón tay khẽ vuốt phù lục bên trong hộp ngọc, sắc mặt trở nên âm trầm, thần tình bất định.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/07/2019 11:36 (GMT+7) |