Bước ra nhà tắm, hắn nhìn lên tường đối diện, nơi có treo một cuốn lịch của nhà xuất bản Mỹ Thuật, chỉ còn lại vài tờ mỏng dính sau cùng. Hắn đưa mắt nhìn vào tờ lịch trước mắt, nó là ngày 24 tháng 12 năm 2000, hắn bỗng nảy ra một ý tưởng. Hắn xé tờ lịch đó xuống một cách cẩn thận và mang nó vào trong phòng. Ở đó hắn lôi ra một cái thùng gỗ nhỏ được khóa cẩn thận.
Cái thùng mà nhân lúc sinh nhật của hắn vừa tròn mười tuổi, má của hắn đã mua cho hắn. Cái thùng rất xinh, màu xanh lá cây, bên ngoài có vẽ một cậu bé đang ngồi vắt vẻo trên lưng trâu tay cầm ống sáo. Hắn rất thích bức tranh đồng quê này bởi nó diễn tả một thời ấu thơ của hắn và hắn cũng rất thích cái thùng gỗ này. Những vật dụng mà hắn yêu thích nhất thì hắn mới bỏ vào trong thùng.
Hắn lấy ra tất cả các thứ và từ từ chất chúng nó vào một cách ngay ngắn. Hắn lẩm nhẩm trong miệng: “Cái bút mực lá tre” của mẹ hắn tặng nhân ngày khai giảng lớp một. Lúc đó hắn rất quý nó, đi đâu hắn cũng mang theo nó bên mình như là một bảo bối. Cây viết lá tre đó được làm bằng cây tre chuốc thật khéo léo, màu nâu hạt. Thỉnh thoảng hắn hay lấy nó ra ngắm nghía và lấy vải lau chùi cho nó bóng loáng.
“Cái nút áo này là của bà ngoại” – hắn đếm tiếp. Cái nút này rất có giá trị kỷ niệm đối với hắn. Cái nút nhỏ nhắn nhưng chứa đựng hết tất cả sự yêu thương của bà dành cho hắn. Lúc còn nhỏ hắn hay thường quấn quýt bên bà ngoại. Dạo đó hắn còn đang học lớp 6, người nhà vào báo tin cho hắn biết là bà ngoại của hắn đã qua đời. Hắn đã oà lên khóc tại chỗ. Sau đó, người ta liệm bà ngoại của hắn trong một cái hòm đỏ được viền hình con rồng. Người ta vô tình làm văng cái nút áo của bà ngoại xuống đất. Hắn nhặt được và nắm chặt nó trong lòng bàn tay suốt cả buổi chiều hôm đó, Thỉnh thoảng hắn thấy nhớ ngoại thì mở thùng ra để ngắm nghía cái nút.
“Cây vợt bóng bàn” – hắn lại đếm. Cây vợt này là do ba nó tặng nhân cái lúc nó đại diện cho đội bóng bàn thành phố đi tranh chức vô địch quốc gia. Lần đó hắn được giải tư. Hắn rất là vui mừng, cái bằng khen danh dự một trong mười cây vợt hạng nhất của quốc gia lại không bằng chính thực cây vợt mà ba nó đã nhờ người mua tận bên Hồng Kông về. Nó có giá trị kỷ niệm và chất chứa tình thương giữa ba của hắn và hắn. Cây vợt màu đỏ, tay cầm bằng nhung, thân gỗ nhẹ… hắn cầm lên nhìn một lượt ba thứ quý giá đó. Rồi cằm món thứ tư lên. Đó là lá thư của Kim trước khi Kim qua đời, dạo đó hắn buồn thê thảm. Buồn như không thể nào còn buồn hơn được nữa. Hắn ôm mặt khóc ròng để rồi lá thư trên tay của hắn bỗng nhòa trong nước mắt. Vết mực lem luốc đi mấy chữ… hắn cầm trên tay, hắn không dám đọc vì sợ gợi lên sự đau buồn. Hắn chỉ muốn vui và bây giờ hắn đang vui và hạnh phúc lắm!
Còn nhiều món nữa, nhưng hắn không đếm, hắn cằm trong tay tờ lịch của ngày 24 tháng 12 vừa mới xé xuống, hắn thấy vui lắm, niềm vui của một kẻ vừa làm nên một trang sử để ghi lại cho đời sau. Đó là lịch sử cuộc đời của hắn. Tờ lịch này như là dấu móc thời gian đã ghi lại một cuộc tình chẳng bao giờ phai trong trí óc của hắn. Ví dụ mà hắn có thể sống thêm một đời nữa thì lịch sử đó sẽ nhắc cho hắn nhớ là kiếp trước có một mối tình giữa chàng thư sinh và cô giáo.
Mặc dù hạnh phúc trào dâng trong lòng nhưng hắn không thoát khỏi sự lo lắng đang xáo trộn trong lòng của hắn. Hắn vui vì hắn đã yêu và đã được yêu, một tình yêu chân thật không phân biệt tuổi tác. Hắn lo cũng bởi chính vì cái tuổi tác chênh lệch đó sẽ dẫn hắn và cô đi tới nơi nào. Định mệnh của hắn với cô sau này sẽ ra sao? Hắn cũng chẳng biết nữa. Mà bây giờ hắn biết được thì hắn có thể làm điều gì. Thôi mặc kệ, để cho thời gian sẽ trả lời sự lo lắng của hắn!
Hắn tìm trong thùng gỗ một cây viết và viết nắn nót sau lưng tờ lịch một bài thơ của Hoàng Lộc mà hắn rất yêu thích Từ ngày hắn biết yêu cô, thì hắn bắt đầu thích đọc thơ và chép lại những bài mà hắn thích. Chả thế mà Shakespeare đã từng có nói hay sao: “Tình yêu biến kẻ đang yêu thành thi sĩ”. Mặc dù hắn chẳng phải là thi sĩ tài tình gì, nhưng hắn cũng cho rằng hắn là một thi sĩ chánh cống. Hắn hay tự nhủ thầm rằng, “Sáng tác được một bài thơ là đã trở thành thi sĩ của bài thơ đó rồi!”. Và từ đó hắn sưu tập thơ, hắn đọc để nghiền ngẫm cái chân lý tình yêu thâm sâu của các nhà thơ và đem so sánh với tình yêu mà hắn đang có, coi bên nào sâu thâm hơn. Nhiều lúc hắn cũng tự nhủ tình yêu của hắn cho cô giáo, trừ ra vấn đề vai vế và tuổi tác thì còn đẹp hơn những mối tình ngây thơ khác nữa kìa! Hắn mặc kệ người đời phê phán, bạn bè chê cười, miễn sao lương tâm của hắn đã cho phép hắn được yêu rồi và hắn cũng biết lương tâm của cô giáo cũng đã mở ngõ đón hắn rồi.
Hắn lại nghiền ngẫm bài thơ trong lòng, bài thơ mà hắn đọc tới đọc lui hàng trăm lần đến nổi thuộc lòng cả luôn vết chấm phẩy trong bài thơ, hình ảnh của cô lại lởn vởn trong tâm hồn của hắn. Hắn bắt đầu nắn nót:
Gửi Cô Giáo…
Đã biết rằng yêu nữ sinh rất khổ…
Nào hay yêu cô giáo lại khổ hơn…
Ta, trái đất – một đời quay lảo đảo…
Một đời yêu mà chẳng thể tròn vòng…
Ai áo trắng của ngày xưa biền biệt…
Vang trong hôn nỗi nhớ cuối tà bay…
Để thơ dại, tưởng sắc màu chỉ một…
Trắng, không màu – là màu trắng không phai…
Em – mùa thu áo vàng, mùa đông áo tím…
Và mùa xuân cũng trắng nõn sân trường…
Mỗi sắc áo mỗi sắc đời lồng lộng…
Ta bốn mùa sửng sốt những trầm luân…
Một sắc áo một thời không giữ nỗi…
Huống chi em trăm thứ áo, trăm màu…
Nên yêu nữ sinh khổ chi bằng yêu cô giáo…
Ta khốn cùng thêm mấy còi xưa sau!
(Hoàng Lộc)
Bài thơ cũng khá dài so với tờ lịch nhỏ nhắn, hắn cũng nén chữ cho nhỏ lại cho vừa vặn với khổ giấy. Cuối hàng hắn còn trau truốt hàng chữ, “Cô Kim Anh, em yêu cô lắm!”. Hắn viết xong xuôi, rồi đọc đi đọc lại để thấu hiểu cái nỗi lòng của hắn sâu đậm hơn. Hắn hôn lên tờ lịch và đặt nó ngay ngắn dưới đáy thùng như che giấu hết những thầm kín yêu đương tận trong lòng rồi cẩn thận cất nó vào góc kẹt nằm giữa cái tủ quần áo và bức tường.
Đã hơn một tuần rồi hắn chưa gặp lại cô. Ngay cái đêm Tết Nguyên Đán, hắn nhận được một lá thơ của cô:
Hoàng thân mến của cô…
Đáng lẽ cô đã báo cho chuyến đi này của cô cho em biết nhưng vì sợ em buồn nên cô quyết định viết một lá thư và chờ tới hôm nay mới gửi cho em. Bây giờ cô đang ở Châu Đốc với bà Nội của cô, cả tuần sau cô mới về. Cô biết em đọc tới đây thì buồn lắm, cô cũng vậy đó. Xin lỗi em nhe! Cô không cố tình đi rồi thì mới viết thơ báo cho em biết. Sở dĩ cô làm như vậy là vì cô cố tình muốn thời gian chúng ta bên nhau sẽ dài hơn và sự chia cắt sẽ ngắn lại. Khi em đọc lá thư này thì chỉ còn có năm ngày nữa thì chúng mình gặp nhau rồi, phải không Hoàng? Vậy là cô đã tiết kiệm cho em hai ngày nhớ nhung phải không?
Hoàng thân yêu, cô muốn kể vài điều cho em nghe về chuyến đi của cô để cho em khuây khỏa trong lòng trong lúc thiếu vắng cô. Từ Sài Gòn cô đi xe xuống Sa Đéc rồi qua Long Xuyên và từ đó cô đi xuôi xuống Châu Đốc. Cũng may dọc đường xe cộ không bị hư hỏng. Cô ở đây được một đêm rồi và nhận thấy người dân ở đây nói riêng và người Miền Nam của chúng ta nói chung là “có sao nói vậy”. Khung cảnh ở đây thật là đượm tình quê hương.
Có dịp nào đó cô sẽ dẫn em về thăm Nội hé! Nhà Nội có con kênh Vĩnh Tế rất nổi tiếng, em lên đây thì sẽ biết ngay! Hàng quán ở đây thật là đặc sắc hương vị Châu Đốc với những món mắm và mắm như là Lẩu Mắm, Mắm Lóc, Mắm Sặc, Mắm Thái… Cô biết em cũng thích mắm lắm, cứ coi mắm như là người tri kỷ tri âm không bằng! Còn có một món đặt biệt là món Lẩu Lươn, cô vừa đặt chân vô nhà Nội thì mùi lâu đã làm cho cô chải cả nước miếng.
Em biết không con lươn to cỡ bằng cái cán rựa vậy đó. Cái mùi bạc hà thật là hấp dẫn cộng thêm một rá mây bầu dục đựng rau sống. Có một rau mà cô chưa từng nghe thấy đó là rau Kèo Nèo được ăn với Lẩu Lươn thiệt ngon lắm! Chắc em đọc tới đây thì thèm lắm! Cô có hỏi bà Nội rồi, cách nấu Lẩu Lươn không khó lắm đâu. Hôm cô về sẽ đích tay nấu cho em thưởng thức tài nghệ của cô nhé!
Chờ thư em…
Kim Anh…
Hắn nhận được thư của cô thì ôm ấp trong lòng gần nữa tiếng mới mở ra đọc. Hắn đọc ngấu nghiến như sợ mấy nét chữ tự nhiên sẽ biết mất. Nét chữ xinh xinh quen thuộc trải dài thẳng tắp dưới cặp mắt lia tới lia lui của hắn. Hắn đọc ngấu nghiến mà không khỏi có một nụ cười thần bí ở hiện trên môi. Ngốn hết bức thư, hắn lại đọc nó trở đi trở lại nhiều lần để ôm hết những lời tình tự của cô vào lòng cho thỏa sự nhớ nhung của mấy ngày qua.
Hắn nhớ cô nhiều lắm! Từ ánh mắt, nụ cười, mái tóc, bàn tay, cái áo, lời nói, dáng đi và tướng đứng. Nhưng có lẽ hắn nhớ nhất là sự gần gũi với cô. Là một thằng con trai mới lớn thì cơ thể lúc nào mà không rạo rực dưới một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn. Nhất là thân thể đó của cô hắn đã được một lần ôm ấp thì làm sao hắn có thể quên được, bây giờ hắn mới hiểu rõ hai cái chữ “da diết” nó mới sâu xa làm sao!
Đúng vậy, hắn cảm thấy nhớ nhung cô da diết. Trong đầu óc của nó lúc nào cũng lẩn quẩn hình ảnh của cô. Ôi, thân người đó, bàn tay đó, mái tóc đó! Hắn muốn uống trọn hết thịt da trơn mịn của cô vào trong lòng để rồi tiết ra ở những lỗ chân lông một mùi dịu ngọt như những lời nói êm ái của cô. Hắn nhớ tới cái đêm đó cô e thẹn không cho hắn chạm nhẹ vào chỗ kín của cô.
Mặc dù hắn ra vẽ khẩn cầu, nhưng cô một mực từ chối. Hắn nhớ tới lời nói thì thào bên tai của hắn…
“Không được, Hoàng!”
Hắn hỏi…
“Sao vậy cô?”
Lúc đó cô chỉ mỉm cười không nói. Nhưng hắn đoán được là cô vẫn còn e thẹn. Vẽ thẹn thùng không thể nào thiếu được ở một cô gái mới tròn 25 tuy cấp tiến nhưng vẫn còn một nét thụy mị của người á đông. Hắn hơi dỗi hờn nên dây lưng qua phía vách tường, cô ôm choàng hắn và nói với hắn…
“Em nhõng nhẽo quá đi! Thôi để cô ôm em thiệt chặt để bù lại nè!”
Cô vừa nói xong thì ôm chặt hắn trong lòng. Hắn cũng hết “giận” mà xoay người đáp lại tấm chân tình của cô trao cho. Những hình ảnh êm dịu đó được khắc trong xương nay càng thêm đậm nét khi thiếu sự hiện diện của cô. Hắn cảm thấy ray rứt khó chịu, nỗi tương tư lại trỗi dậy trong lòng. Hắn lại mở thùng ra và đọc lại bài thơ mà hắn vừa mới chép hồi tuần rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hắn |
Tác giả | Kinh Bích Lịch |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 31/03/2023 03:54 (GMT+7) |