Nếu chỉ từ như vậy mà xem, thì có vẻ đây là một cuộc làm tình rất đỗi bình thường.
Nhưng dời tầm mắt lên trên lại thấy, sau lưng cô gái còn một người đàn ông đang đứng, đôi tay người này cầm vòng eo cô, dùng sức đưa đẩy cô cưỡi trên cây gậy phía dưới.
Đúng là có thể nói… người có lòng hảo tâm lặng thầm làm việc tốt cho đời…
Người hảo tâm cố gắng giúp đỡ đến mười phút, lại phát hiện hai người kia không những không có xu thế sắp bắn tinh, ngược lại càng ngày càng thêm kịch liệt, mà chiếc chim đang tơ hơ trong không khí của hắn đã muốn nổ đến nơi. Hiển nhiên, đây đúng là một cuộc mua bán mà hắn đã lỗ nặng.
Tề Ngọc bắt đầu thay đổi sách lược, hắn điều chỉnh góc độ của Nhạc Nhạc, đẩy cô xóc nảy mạnh mẽ trên cây gậy của Trần Kiến Bạch phải đến 5 phút, rồi khẽ nhấc người cô lên, chính vào lúc này, một cây hàng khác đã mai phục sẵn lập tức ập tới, xông pha không màng tất cả cắm phập vào, bắt đầu thu lại số “lãi” thuộc về mình.
Để không phát ra âm thanh quá lớn, gậy thịt của Tề Ngọc không hoàn toàn cắm vào mà còn chừa ra một ít, làm thế thân người cũng sẽ không dán vào Mạnh Nhạc Nhạc, giảm thiểu tối đa cảm giác kỳ lạ cho hai người.
Để duy trì cuộc làm tình vụng trộm này, hắn còn chỉ có thể nâng chân Mạnh Nhạc Nhạc lên, nhanh nhưng phải nhẹ cắm rút từ bên sườn, cứ như một động cơ vĩnh cửu không biết mệt mỏi, khuấy đảo mạnh mẽ trong lỗ dâm nóng ướt.
Vừa hưởng thụ, nhưng cũng phải vừa căn khoảng cách để dùng tay an ủi chú chim bị bỏ rơi của Trần Kiến Bạch, tránh cho việc cây gậy đáng thương vừa được cắm đút sung sướng lại phải rút ra sẽ lên cơn kháng nghị.
5 phút sau, lại phải trả cái lỗ nhỏ này về, cứ thế lặp đi lặp lại, đúng là một cuộc chạy đua tiếp sức.
Một đêm này, cho dù là Mạnh Nhạc Nhạc chìm trong cơn say nửa tỉnh nửa mê thì cũng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, trong tiềm thức như có cảm giác mình sắp bị đụ đến nổ tung.
Bình thường mà nói, 5 phút cắm rút của người đàn ông thường phải bao gồm hai khoảng tần suất, nói cách khác, để phù hợp với quy luật nhanh chậm, thì trước chậm rồi sau tăng tốc lên tới đỉnh điểm, rồi lại phải giảm tốc… chứ không ai có thể mãi mãi bảo trì tần suất dao động cao như vậy.
Thế nhưng đêm nay, mỗi một lần người đàn ông thọc vào rút ra đều cực kỳ nhanh, mạnh, dù cắm đã lâu mà còn chơi bời đổi các góc độ, đến cả độ sâu khi địt vào cũng không giống nhau, đấu đá tứ tung trong cơ thể cô, cửa mình lúc thì bị căng đến banh rộng, lúc thì lại bị thọc thật sâu vào trong, vách thịt non liên tục bị giã nhừ đang không ngừng không ngừng mấp máy, hoàn toàn giương cờ trắng muốn đầu hàng.
Cô cũng không biết hai tên đàn ông cứ phải đút đút rồi lại ngừng ngừng, thành ra khi có 5 phút thuộc về chính mình thì đều nhanh chóng tranh thủ, lấy tần suất cao để bù cho số lần thiếu thốn hòng gia tăng khoái cảm, hoàn toàn không có gì lạ.
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyensex.moe/he-thong-tinh-duc/
Qua một hồi lâu, cô đã bị đụ đến muốn hôn mê bất tỉnh, phần đùi trong bởi vì bị va chạm quá nhiều cũng đã run lên, thân thể oặt xuống, đến muốn ngước lên cũng không ngước nổi, âm đạo thì liên tục bị chà xát rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, khoái cảm tràn lan trong từng dây thần kinh, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể như đều mở ra, rùng mình run rẩy, chỉ muốn kẹp thật chặt lấy dị vật trong thân thể.
Lúc này người đang cắm là Trần Kiến Bạch, cảm nhận được vách thịt đang điên cuồng thít lấy, anh vui sướng rên ra tiếng, gậy thịt thô to lại lần nữa trướng căng, càng đâm càng hung hăng tàn nhẫn.
“A… Nhẹ một chút a… Em sắp ra… A… Đừng làm… mạnh như vậy…”
Cú nắc cuối cùng, người đàn ông như muốn khảm cô vào trong thân thể, đầu nấm to tướng phá vỡ cổ tử cung, bắn ra từng luồng tinh dịch ào ạt nóng rực, nóng đến làm Mạnh Nhạc Nhạc hôn mê bất tỉnh.
Hô hấp cả hai dần bình tĩnh trở lại, đều vô cùng thỏa mãn, cùng nhau chìm vào giấc ngủ say, có thể nói là năm tháng dần trôi trong thanh bình.
Nhưng vị khách quý không nhìn mà thấy kia lại không hài lòng với màn chiêu đãi như vậy, cây gậy thịt của hắn vẫn còn giương lên phẫn nộ, phía trên còn dính dấp nước dâm vương vãi, gân xanh nổi rần rần, nóng bỏng cứng rắn, dục vọng không được thỏa mãn đã cực kỳ khó chịu.
Tề Ngọc bế Mạnh Nhạc Nhạc đã ngủ say lên, túm một chiếc gối nhét vào lòng Trần Kiến Bạch, lại kéo chăn cuộn anh lại, lúc này mới ôm cô gái đã mềm nhũn trong lòng đi thẳng vào phòng tắm.
Một khắc khi cánh cửa phòng tắm bị đóng lại kia, cứ như đã mở ra một chốt mở, ánh mắt người đàn ông cũng đã hoàn toàn khác biệt so với lúc bình thường.
Suốt một đêm này, dương vật của Tề Ngọc dù có cắm cũng không dám cắm toàn lực, không dám phát ra tiếng động gì lớn, còn cứ luôn ở thời điểm đang được cắm đến sung sướng thì lại phải nhả miếng ngon trong miệng cho thằng khác. Dù có là bất cứ tên đàn ông nào thì cũng muốn phát điên biến thân thành sói đói.
Bàn tay Tề Ngọc tiến vào cửa động đã phải trải qua hai lần cao trào kịch liệt, liều mạng quấy loạn lên, miệng hoa rộng mở, một đống chất lỏng cũng bị trôi ra, Mạnh Nhạc Nhạc trong lúc hôn mê cũng cảm giác được, hừ hừ rên rỉ.
“Không… Đừng… Em mệt quá…”
Người đàn ông lại làm như không nghe thấy, đè cô lên bồn rửa tay, dương vật không hề ngơi nghỉ đút vào lút cán, cứ như muốn báo thù cho mọi nỗi khó chịu vừa nãy, giờ đây mỗi cú giã đều dùng toàn bộ sức lực cắm vào cực sâu cực mạnh, làm cho động thịt non bắt đầu run rẩy co rút.
“Ư… A… Đừng, quá lâu rồi… Em mệt quá… Em đau… Đừng…”
Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi khẽ nức nở, cho dù thân thể dâm đãng vẫn đang cắn chặt lấy gậy thịt, cho dù khi cây hàng thật dài của người đàn ông đút vào vẫn mang theo sung sướng, nhưng cũng thật sự không thể che giấu được cảm giác nhức mỏi vượt quá giới hạn này.
Tề Ngọc cũng có phần đau lòng, nhưng tình huống hiện tại đã không phải thứ hắn có thể khống chế, nếu cứ làm tình chậm chạp, chỉ sợ thời gian cắm rút quá dài mới lại à tàn nhẫn với cô.
Đôi tay hắn ghìm chặt eo cô, cố gắng thả động tác nhẹ nhàng thêm chút nữa.
Lúc này Tề Ngọc mới có thời gian để nhớ ra, hiện tại trong lòng chính là học sinh của hắn, mà hắn thân là người làm thầy, lại đã mất nhân tính liều mạng cắm đút dương vật trong âm đạo của cô.
Vốn phải là một việc cực kỳ trái luân thường đạo lý, nhưng con thú dục vọng đã hoàn toàn mất tự chủ, khi nghĩ đến mối quan hệ cấm kỵ này lại chỉ càng cương lên thêm nữa, trong đầu hắn bỗng hiện ra hình ảnh Mạnh Nhạc Nhạc lúc trước tìm hắn hỏi vài vấn đề, hiện ra hình ảnh hắn ở trên bục giảng giảng bài, mà Mạnh Nhạc Nhạc đang ngồi ngay ngắn phía dưới… tất cả những hình ảnh đẹp đẽ thầy và trò, học và dạy bỗng lần lượt hiện lên trước mắt.
Cuối cùng dừng lại ký ức ngày khai giảng hôm đó, Mạnh Nhạc Nhạc đứng trước mặt hắn, kiên định nhìn hắn, trước sau không muốn thay đổi nội dung hạng mục nghiên cứu, trong cặp mắt kia như mang theo toàn bộ sự kiên định cùng tự tin của thế giới.
Gậy thịt giống như được cổ vũ, cứng cỏi trướng to thêm, đâm vào lỗ dâm càng hăng hái, thọc sâu dập mạnh, từng khối thịt bên trong âm đạo non mềm đều bị chà đạp thảm thương, bên ngoài cửa mình sưng đỏ là nước dâm đã bị quậy thành bọt trắng, còn có dòng tinh dịch tí tách chảy xuôi.
Cả một quá trình dài lâu, khoảng cách giữa người thầy trầm ổn cùng cầm thú đói khát chẳng qua cũng chỉ là một ranh giới mỏng manh, bên trong phòng tắm cách âm cực tốt tràn đầy tiếng đánh vào da thịt bạch bạch, còn có tiếng cô gái không chịu nổi rên rỉ, nhưng cuộc làm tình điên dại lại chẳng hề có ý định ngừng lại.
Màn đêm đen tối, không biết đã che đậy bao nhiêu ái dục.
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyensex.moe/he-thong-tinh-duc/
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Nhạc Nhạc đang vô cùng mệt mỏi lại bỗng nghe thấy một âm thanh vang lên bên tai.
“Điểm thuộc tính còn thừa đã hơn 30, xung quanh ở trạng thái an toàn, Hệ thống kết thúc chế độ ngủ đông, tự động kích hoạt…”
Cô chậm rãi mở mắt ra, không kịp xem Hệ thống cũng không kịp nghĩ cái gì khác, vừa nhìn một cái đã bị sự hỗn loạn trong phòng làm cho khiếp sợ. Trên khăn trải giường toàn là dấu vết tinh dịch đã khô cạn, trên mặt đất cũng có, ngay cả trong phòng tắm cũng có.
Ôi trời, bọn họ rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần vậy, cô với Trần Kiến Bạch điên cuồng như vậy sao?
Cửa mình đã hoàn toàn sưng đỏ, chân cũng bước không nổi, mỗi lần bước đi đều đau buốt nhức nhối.
Cũng may Hệ thống đã hoạt động bình thường, cô bèn nhanh chóng đổi một viên Khôi phục ăn vào, mặc quần áo định về phòng của mình, dù sao thì bề ngoài bọn họ vẫn là quan hệ thầy trò đứng đắn, nếu bị người khác nhìn thấy cũng không hay lắm.
Bây giờ cô hoàn toàn không thể nhớ nổi đêm qua là ai đã chủ động trước, cứ một mực phải hôn hôn ở bên ngoài mới chịu, nếu không phải Trần Kiến Bạch vẫn còn chút tỉnh táo thì không biết hai người đã làm ra chuyện gì.
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyensex.moe/he-thong-tinh-duc/
Mạnh Nhạc Nhạc thu dọn một chút sau đó lên tầng. Mới vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa phòng mình.
Không biết anh đã đứng đây bao lâu, lúc này đang nghiêng người dựa vào tường, tấm lưng ngày thường vẫn thẳng tắp nay lại hơi rũ xuống. Vừa nghe thấy tiếng động, đã vội lập tức quay đầu nhìn về phía này.
Bọng mắt thâm quầng, trong mắt còn hằn cả tơ máu, trống rỗng vô hồn, đôi mắt khi nhìn thấy cô vừa vụt sáng, rồi lại dần ảm đạm thẫm xuống.
Tiêu Diệp nhìn cô gái đứng cách đó không xa, đại não tự động phân tích.
Cả đêm cô không về phòng, quần áo cũng chưa thay, vô cùng nhăn nhúm, đi rất chậm, tư thế cứng ngắc, di động hiện định vị cô ở dưới tầng, cổ áo có vệt đỏ, trên váy còn có vết màu trắng…
Đã xảy ra chuyện gì, vừa nhìn đã hiểu.
Chuyện như vậy, trước kia bọn họ cũng đã từng làm, yêu đương cuồng nhiệt, nước sữa hòa nhau, giờ Trần Kiến Bạch là người yêu của cô, chuyện này cũng đâu có gì kỳ lạ, không phải sao?
Nhưng lòng anh vẫn cảm thấy buồn bã nặng trĩu như có hòn đá đè trên ngực, ngoài mặt là hối hận, là đố kỵ, thậm chí còn có cả oán hận.
Hận chính bản thân mình, cũng hận cả cô.
Tại sao không thể cho anh một chút thời gian nữa? Tại sao cô lại chấp nhận một người mới nhanh như vậy? Chấp nhận người khác, thậm chí còn cùng người khác… làm chuyện đó.
Mạnh Nhạc Nhạc dừng chân, sự việc ngày hôm qua làm cô cảm thấy buồn bã, cho đến bây giờ cũng chưa quên được hoàn toàn.
Nhìn người đàn ông từ trước đến nay vốn lạnh lùng, giờ trên mặt lại không che giấu được mất mát, lòng cô lại ít nhiều thấy thoải mái, cô biết, dựa vào khả năng quan sát của Tiêu Diệp, anh nhất định sẽ đoán được đêm qua cô đã làm gì.
Tựa hồ muốn đem cảm giác đau đớn đêm hôm đó quay trở về, hoặc chỉ đơn giản là vì tò mò, Mạnh Nhạc Nhạc ác ý, nói:
“Tôi ghê tởm lắm sao?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Tiêu Diệp lập tức thay đổi, những lời những câu vốn thốt ra lúc đầu óc phẫn nộ cực độ này đã trở thành nỗi đau vô hình trong lòng anh suốt một tháng nay. Anh dằn vặt, anh trằn trọc bao nhiêu lần, còn ảo tưởng rằng những lời đó chắc cũng không làm tổn thương cô đến thế… vậy mà giờ, chính những lời này lại được từ miệng cô nói ra, còn ở trong hoàn cảnh mỉa mai đến thế.
Khóe miệng anh giật giật, cố mở miệng đến vài lần vẫn không nói nên lời, tay anh run run, đôi mắt thất thần.
Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên cảm thấy chán nản, cô hỏi câu này còn có ý nghĩa gì, hay là cô mong đợi sẽ nhận được câu trả lời như thế nào?
Là muốn Tiêu Diệp nói “Đúng”, sau đó nhục nhã cô thêm lần nữa, hay là để Tiêu Diệp phải hối hận, xin lỗi cô?
Tuy rằng theo tính cách của Tiêu Diệp thì vế trước là tuyệt đối không có khả năng.
Cho nên, chỉ là cô đang muốn trả thù? Làm cho Tiêu Diệp hối hận?
Cần gì phải thế chứ, cho dù anh ta hối hận, cô còn có thể tin tưởng vào tình yêu thêm lần nữa sao?
Trong chuyện tình yêu, có lẽ “Yêu” còn khó hơn cả “Tình”, bỏ ra nhiều tâm tư, trả giá lại càng nhiều hơn, gánh vác áp lực cũng nhiều hơn, vậy mà chỉ cần hơi sơ ý, tất cả sẽ thành công dã tràng hết.
Mà cô, đã biết sợ rồi.
Tất cả đều đã kết thúc, cũng không cần thiết phải làm tổn thương nhau, mỗi người một nơi mới là cách làm đúng đắn.
Suy nghĩ thông suốt, Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên không muốn so đo nữa, cô thở dài, giọng nói mang theo ý cười:
“Thôi vậy.”
Sắc mặt Tiêu Diệp càng kém, cả người hơi run, câu “xin lỗi” trên đầu môi chợt nghẹn lại. Hai chữ ngắn ngủi này đã hoàn toàn tỏ rõ thái độ của Mạnh Nhạc Nhạc.
Cô ấy buông tay rồi.
Hoặc nói cách khách, cô đã kết bản án tử hình cho tình yêu này rồi.
Lời xin lỗi hay sự níu kéo đều đã mất đi ý nghĩa.
Đáy lòng dâng trào cảm giác bi thương, Tiêu Diệp nghe thấy giọng nói của mình vang lên trên hành lang trống trải, máy móc như giả dối:
“Xin, xin lỗi… À còn, mẫu vật của em…”
Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, cô suýt đã quên chuyện này, không có mẫu vật, vậy bài diễn thuyết của cô coi như toi công. Có mẫu vật thành công thì bài diễn thuyết sẽ càng chân thực hơn.
Cô đưa tay nhận lấy mẫu vật trong tay anh, thật lòng nói lời cảm tạ:
“Cảm ơn, đã làm phiền anh rồi.”
Câu nói khách khí của cô tựa như một mũi tên, trái tim vốn đã đầm đìa máu tươi nay càng bị đâm cho nát bấy, Tiêu Diệp không muốn nghe nữa, xoay người rời đi.
Anh rất sợ, sợ nếu còn ở đây thêm một phút giây nào nữa, có lẽ anh sẽ vứt bỏ tôn nghiêm mà cầu xin cô, có lẽ anh sẽ anh sẽ trở thành người thứ ba mà người ta vô cùng căm ghét, mà có lẽ… còn làm cô tổn thương…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hệ thống tình dục |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc |
Tình trạng | Update Phần 79 |
Ngày cập nhật | 17/06/2024 11:33 (GMT+7) |