Chúng tôi nhao lên phía lồng sắt, tiếng pháo hoa nổ ròn rã từ phía sân vận động Mỹ Đình, chúng tôi chỉ nhìn thấy những quầng sáng từ xa… Mặc cho tiếng loa phát thanh của trại phát đi lời chúc Tết của chủ tịch nước, chúng tôi chẳng nghe thấy gì cả, tai tôi như ù đi…
Trong buồng không ai nói một lời nào, mọi người châm thuốc lá, bao thuốc mà cán bộ quản giáo đã mừng tuổi cả buồng hồi chiều, những điếu thuốc được chuyền tay nhau, những cánh tay run run đón nhận… Tôi đi bắt tay từng anh em một, chẳng còn phân biệt là trên hay dưới nữa, những cái nắm tay thật chặt, những lời chúc vội vã, những lời động viên nhau cố gắng… Thằng Thăng bỗng bật khóc, tiếng khóc của nó xé tan không gian, những ánh mắt ngỡ ngàng chững lại trong giây phút, rồi vỡ oà… Mắt tôi cay xè… Những bờ vai rung lên, ai cũng khóc… Những kẻ khốn cùng ôm lấy nhau nức nở… Tôi gục đầu vào tường, tôi đã cố nén, cố can đảm… nhưng rồi nước mắt tôi cũng vẫn chảy dài trên mặt…
Đón Xuân này tôi nhớ Xuân xưa
Một chiều xuân em đã hẹn hò
Như ươm tình trong cánh hoa mơ, đưa hương theo làn gió
Em nói rằng em viết thành thơ
Đón Xuân này tôi nhớ Xuân xưa
Hẹn gặp nhau khi pháo giao thừa
Em đứng chờ tôi trước song thưa
Tôi đi qua đầu ngõ
Hỏi nhau thầm Xuân đã về chưa
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký – Cuộc sống trong tù tại nguồn: http://truyensex.moe/hoi-ky-cuoc-song-trong-tu/
Bước sông hồ như đắm như mơ
Trở về đây khi gió sang mùa
Mong ước tìm cô gái Xuân xưa, cho vơi bao niềm nhớ
Có ngờ đâu Xuân vắng người thơ
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký – Cuộc sống trong tù tại nguồn: http://truyensex.moe/hoi-ky-cuoc-song-trong-tu/
Buồn! Với tôi đó là tất cả những gì có thể nói về tâm trạng trong những ngày trước, trong và sau Tết. Xúc cảm triền miên, nỗi buồn cứ lao vun vút, nỗi buồn lao lên trần, nỗi buồn lao vào tường, nỗi buồn lao vào lòng sắt, nỗi buồn lao vào giữa đám tù.
Đêm hôm nay trời buồn nên chợt khóc
Mưa bên ngoài hiu hắt lạnh lùng rơi
Nhớ đến ai hồn ta đến rã rời
Nửa còn lại bỗng giờ ngây dại
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký – Cuộc sống trong tù tại nguồn: http://truyensex.moe/hoi-ky-cuoc-song-trong-tu/
Nỗi nhớ, hình ảnh người thân, những kỷ niệm… tất cả đâm bổ trong đầu tôi, liên tục, không phải là 24 hình/ giây như truyền hình nữa, mà là 1000 hình/ giây, tạo nên một nỗi mông lung kỳ quái, nỗi mông lung khiến cho con người ta chỉ muốn phi đầu vào tường.
Chẳng biết có phải do là lần đầu tiên tôi đón Tết thế này, hay là tại nơi đây tôi phải quanh quẩn, quẩn quanh với những nền xi măng, với những tường bê tông lạnh lẽo… mà tôi cứ run lên? Tôi có mặc nhiều áo ấm mà, tôi có đội mũ len mà, tôi có hít hà với chén chè nóng, có hút thuốc nữa mà… Sao tôi vẫn lạnh?
Trời lạnh? Ừ, có lẽ thế, chứ ở đây đông người lắm, không lẽ lòng tôi lại lạnh???…
Đời người chiếc lá phù vân
Mơ hoang một kiếp cũng ngần ấy thôi
Giật mình tỉnh giấc mơ rồi
Biển xanh nào đợi nuớc trôi dòng đời
Xuân xanh ngàn đoá hoa cười
Riêng ta đông lạnh nữa đời tóc mây
Tháng ngày mơ giấc xum vầy
Nhưng ta chỉ thấy đời xây thành sầu
Tha hương sẽ bạc mái đầu
Còn ta chỉ thấy một màu tang thương
Đêm buồn tỉnh giấc vô thường
Ta là ta vẫn ngàn phương khóc tình
Một mai trả nợ ba sinh
Mồ sâu ai thấu… chỉ mình với ta… !!!
Tôi nhận được giấy báo xử đúng lúc SEA games đang diễn ra, không khí SEA games sục sôi và lan toả đến tận các buồng giam, nhất là các trận bóng đá có đội tuyển U23 Việt Nam thi đấu.
Trong tù, nhưng “màu cờ sắc áo” vẫn thể hiện một cách rất sâu sắc, chúng tôi thường xin cán bộ những tờ báo cũ, vừa là để đọc tin, vừa là để lấy giấy quấn thuốc lào. Mỗi ngày trong dịp SEA games chúng tôi dành ra 30 phút sau khi “điểm” buồng để đọc tin tức cho cả buồng nghe, lũ tù khoái điều đó lắm, ai cũng háo hức, trên khuôn mặt mỗi người như ánh lên vẻ tự hào mỗi khi tin tức về huy chương vàng được cập nhật, họ tự hào về một SEA games hoành tráng nhất từ trước đến nay được tổ chức tại Việt Nam.
Ấn tượng nhất đó là buổi tối chúng tôi tổ chức “tường thuật và bình luận trực tiếp” về diễn biến trận bán kết bóng đá giữa Việt Nam và Malaysia. Không khí cập nhật liên tục. Lũ tù có cảm giác như chúng đang ở trên sân Mỹ Đình vậy, cũng hồi hộp, cũng nghẹt thở khi cuộc bám đuổi trên sân cỏ diễn ra, cả buồng như sôi lên vì tiếng hò hét của quản giáo vọng vào từ “ban đội”, chúng tôi liên tục cập nhật thông tin bằng cách “điện” ra phía ngoài, đồng thời liên tục “xin phép” hỏi cán bộ về tỉ số trận đấu, ai là người ghi bàn… mỗi khi cán bộ trực đi qua.
Tỉ số liên tục bám đuổi, Việt Nam dẫn, Malaysia gỡ hoà, Việt Nam dẫn, Malaysia lại gỡ hoà… Đến khi tỉ số là 3 – 3, không khí trong buồng lắng xuống, tất cả hướng mắt về phía “ban đội” cầu nguyện… Và khi… “VÀO..OOO…OO…” tiếng hô từ phía “ban đội” vang lên, chúng tôi hiểu là Việt Nam đã ghi bàn, chỉ có Việt Nam ghi bàn thì người ta mới hô to thế… Cả buồng nhao lên, rôm rả… Ai cũng hả hê khi biết tỉ số là 4 – 3 và Việt Nam vào chung kết.
Ôi tù. Vào đây rồi, chịu nhục và bất mãn nhiều thứ rồi, nhưng mỗi khi có thông tin mới về sự phát triển của đất nước, về những công trình mới được khánh thành, về những thành tích… thì mắt thằng tù nào cũng vẫn ánh lên niềm vui và tự hào. Đáng quý thay tinh thần Việt Nam, đáng quý thay tinh thần dân tộc của những con người bị tù tội.
Tôi nhận giấy báo xử với truy tố của viện kiểm sát về khoản 2 tội “cố ý gây thương tích” được quy định tại điều 104 bộ luật tố tụng hình sự. Tôi cũng đã xác định tư tưởng và chấp nhận tất cả, đến giờ phút này, những gì tôi chịu đựng cũng đã đủ cả rồi, điều gì phải đến sẽ đến thôi, và tôi chờ…
Buổi tối trước hôm đi xử, mấy thằng “xe” chọn một bộ “juventus” mới nhất mang ra “là” cho tôi, chúng nó căng áo quần lên và dùng đuôi bàn chải đánh răng để miết qua miết lại, công nhận là hay thật, làm thế mà quần áo phẳng phiu ra phết, tù đúng là lắm trò.
Bộ quần áo này đã được lũ tù “chế” thêm một cái túi ngầm ở đũng quần và một cái túi ngầm ở tay áo. Kể cũng quái thật, thường thì tù biết mỗi lần khám người, “choang” sẽ nắn bên ngoài, sau đó bắt tụt quần để “khám” lỗ đít, cho nên tù chế ra cái túi ở đũng quần vì rõ ràng khi tụt quần xuống, có thằng nào để ý đến bên trong “đũng” quần nữa đâu.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, cả đêm tôi không ngủ, tôi háo hức không phải vì việc vụ của tôi được đưa ra xét xử sau những tháng ngày đằng đẵng chờ đợi và hy vọng, mà tôi háo hức bởi khi ra xử sẽ được gặp người thân sau bao tháng ngày xa cách. Tôi nhớ những người thân yêu của tôi nhiều lắm.
Tôi ở đây sáu tháng rồi, nhưng cũng chỉ có một cái lệnh tạm giam 3 tháng của công an, thời gian còn lại họ cứ giữ tôi mà chả có cái lệnh gia hạn tiếp theo nào cả, tôi chẳng biết như vậy là đúng hay sai nữa? (chắc chắn là sai rồi!) Nhưng khi không thấy lệnh tạm giam tiếp theo thì tôi đã hy vọng được về, hay chí ít cũng là được tại ngoại. Tôi đã đau đáu từng ngày cho đến tận khi nhận giấy báo xử. Thậm chí lúc công an đưa giấy kết thúc điều tra, tôi đã rất “nhẹ nhàng” với kết luận ở khoản 1 của tội “cố ý gây thương tích”, điều này khiến cho cơ hội được “xử treo” của tôi là rất lớn, thế nhưng rồi tôi lại thất vọng đến cùng cực khi viện kiểm sát tống đạt cáo trạng ở khoản 2, cái khoản mà án tù ngồi chắc chắn đã được khẳng định.
Tôi đánh răng rửa mặt xong thì lũ “xe” cũng đã chuẩn bị xong cho tôi một suất ăn sáng gồm bánh chưng, bánh quy và sữa. Tôi uống vội túi sữa, tâm trạng hồi hộp nên cũng chẳng muốn ăn cái gì, chỉ mong bọn “choang” nhanh chóng vào gọi đọc tên, số giam và mở cửa để đưa tôi ra toà.
Một thằng “xe” mang lên cho tôi “keo vuốt tóc” và lược. “Keo” ở đây được tù chế ra từ chanh tươi, chúng vắt nước chanh và lọc ra bát. Cái thứ “keo tóc” này… siêu cứng, có thể nói là cứng hơn bất cứ thứ keo tóc nào ở ngoài xã hội?! Tôi lấy lược, soi “gương” và chải ngược tóc về phía sau. Trông tôi “bóng bẩy” chả khác mẹ nào lúc chuẩn bị đi “ký hợp đồng” ở bên ngoài XH, chỉ khác ở chỗ, bộ cánh tôi mặc không phải là bộ comple mà là bộ kẻ sọc của tù. Tôi soi mình vào “gương” (là một bát nước chấm magi đen) cười với lũ tù, một nụ cười chua chát… “Mẹ, mặc áo tù nhìn… đẹp “chai” vãi…”
Bọn “trách nhiệm” và tôi ngồi quây lại hút thuốc lào và chờ đợi, thằng nào cũng tranh thủ nhắn gửi nhờ tôi khi ra toà thì nhắn người nhà tôi gọi về gia đình họ, thậm chí gọi gia đình họ đến toà để gặp tôi và nghe tôi nhắn trực tiếp… Những số điện thoại được ghi vội vào vạt áo, vạt quần…
Chừng 7 giờ kém 15, một chú “choang” xuất hiện trước buồng giam và đọc to:
– N…, 195P.
– Dạ, có.
Tiếng mở khoá loạch xoạch của quản giáo. Tôi nhổm dậy. Anh em tíu tít… “Đi xử may mắn nhé”. Tôi gật đầu cảm ơn và bước ra…
Dẫn tôi ra là một thượng sĩ “choang” còn rất trẻ. Chúng tôi “nói chuyện”, nhưng “lễ nghĩa” xưng “thầy”, xưng “con” được tôi “đánh liều” bỏ đi, tôi gọi anh ta là “cán bộ” và xưng “em”. Anh ta không phản ứng với cách gọi đó, có lẽ là do tôi là bởi do tôi đã “chủ động” trước.
– Dạ thưa cán bộ, lát nữa ra xử xin cán bộ “tạo điều kiện” cho em gặp gia đình, em sẽ không quên “ơn” cán bộ đâu ạ.
– Nhà ở đâu?
– Dạ, em ở TX.
– Tội gì?
– Dạ em tội “cố ý gây thương tích”.
– Lát bảo nhà “gặp” trực tiếp tao, tao bố trí.
– Dạ, cảm ơn cán bộ.
Chúng tôi “trao đổi” rất ngắn gọn với nhau. Anh ta tỏ ta khá “tử tế”, tuy nhiên cái cách nói cộc lốc “thiếu chữ” của anh ta làm tôi hơi khó chịu.
Tôi bước từng bước chậm rãi qua khoảng sân phía ngoài “cột đồng hồ”. Tôi ngửa mặt lên trời cố hít thật sâu, tôi khao khát cái không khí thoáng đãng này, khao khát cái sự tự do với trời, với đất, những cơn gió nhè nhẹ vờn lên mặt, cảm giác lâng lâng như được một bàn tay êm ái vuốt ve… Mấy tháng rồi tôi chỉ quanh quẩn trong những bức tường, tôi có vẻ béo và trắng ra, nhưng thật sự cái sự “béo và trắng” ấy hoàn toàn thiếu sinh khí, béo có thể là do nằm nhiều, nó sưng phù thịt lên, còn trắng, cũng chỉ là trắng xanh do cớm nắng mà thôi…
Tôi không thay đổi được những gì đã xảy ra nữa. Dù sao thì tôi đã gây ra tội thì tôi phải đối diện và chịu trách nhiệm về những gì tôi đã gây ra. Sống ở bất cứ đất nước nào thì người dân đều phải chấp hành nghiêm chỉnh luật pháp của đất nước đó, tôi cũng vậy, tôi dám chịu trách nhiệm một cách sòng phẳng, sòng phẳng đúng nghĩa, chứ không phải là lấy cớ nọ cớ kia để chối tội, để mà tìm cách triệt hạ lẫn nhau.
Tôi chỉ thấy buồn và thấy tiếc khi mà sự việc của tôi nó đáng lẽ không đến mức phải thế này. Chính những người bên ngoài đã cố tình làm phức tạp vấn đề, để đến nỗi tôi phải gánh thêm một nỗi đau về tinh thần nữa.
Sự việc xảy ra theo, kẻ bị thương tích được đứng về phía “bị hại”, còn kẻ không làm sao thì bị trở thành can phạm. Chúng tôi đến nhà nó để hoà giải cơ mà, sao anh em nó lại chửi bới và tấn công tôi trước? Tại sao chúng không nghe tôi giải thích lý do tôi đến đây? Tại sao nó cứ kiên quyết khẳng định tôi là người ở “phe địch”? Tại sao???
Lúc ấy hành động của tôi cũng là để tự vệ chính đáng thôi, chỉ có điều chính những chén rượu trước đó đã làm tôi không kiềm chế được sự nóng giận của chính mình. Tôi vớ được một thanh sắt tại một công trường xây dựng gần đó quay lại đánh trả, lúc đó tôi không cần biết mình đánh ai và đánh trúng đâu nữa, tôi quẳng cả cặp tài liệu mang theo xuống đất và lao vào tấn công lại như một thằng điên. Có lẽ lý do đáng tiếc nhất là việc tôi ra đòn ngay trong nhà nó, cái này người ta gọi nôm na là “áp đảo tại gia” này, những cú đánh khiến nó đổ gục ngay tại phòng khách, tôi chỉ dừng lại và “tỉnh” ra đôi chút khi thấy máu, tôi loạng choạng quay ra… Lúc này những người dân quanh đó đã giữ tôi lại và gọi công an.
Hôm đó nếu thằng bạn tôi vào cùng thì còn chưa biết điều gì sẽ xảy ra nữa?…
Ngay sau khi sự việc đáng tiếc xảy ra, gia đình và những người thân của tôi bằng tất cả trách nhiệm của mình đã vào viện thăm nom, chấp nhận mọi chi phí, thậm chí sẵn sàng gửi ngay phong bì 50 triệu để gia đình họ lo cho con cái họ. Họ nhận quà và gửi lại tiền, họ nói để chờ kết quả giám định thương tích và chờ cơ quan công an làm việc đã đã. Phải nói là gia đình tôi đã liên tục túc trực để “chia sẻ” về việc “con dại cái mang” này. Lúc đầu gia đình họ cũng không “có bé xé to” vấn đề ra đâu, mọi việc đã có vẻ xuôi theo hướng “hoà giải nội bộ”, nhưng rồi “bà cô” nó là viện phó viện kiểm sát xuất hiện, bà ta kiên quyết không bỏ qua, thậm chí tìm cách quy kết tôi vào tình tiết tăng nặng là mang hung khí đi từ nhà, có sự chuẩn bị từ trước..v.v…Tôi cũng không hiểu nó bị chấn thương phần mềm như thế mà khi giám định, tỉ lệ thương tích lên đến 19%? Liệu rằng có sự “can thiệp” nào không???…
Hai bên bắt đầu căng thẳng, mọi biện pháp “ngoại giao” bị đình trệ, họ liên tục “khủng bố” gia đình tôi bằng những lời đe doạ. Bố tôi là người nóng tính, ít nhất hai lần ông bị sốc, bị tăng huyết áp phải cấp cứu, ông không chịu được điều đó, ông đã tuyên bố “kệ mẹ chúng nó, muốn làm gì thì làm, không việc gì phải sợ cả”… Thế rồi nhà nó đã liên tục đâm đơn… Nó ác là ác ở chỗ tội của tôi người ta sẽ chỉ khởi tố khi có đơn của bị hại, nó đã được “mớm” luật để chơi tôi như thế.
Những việc này sau khi ra xử tôi mới được biết qua gia đình. Tôi rất buồn vì điều đó. Nỗi buồn còn lớn hơn nữa là vì tôi mà gia đình đã bị ảnh hưởng không ít.
Tủi phận mình chốn trần thế đau thương
Tôi viết thơ cay đắng giữa đêm trường
Bên song sắt nhìn sương rơi từng giọt
Vết thương lòng đớn đau còn giờ chưa hết
Tôi bây giờ nặng gánh giang hồ
Đêm từng đêm tôi nếm giọt lệ khô
Đã từ lâu cạn bên bờ đau khổ
Thôi không chảy vì thiếu người dành dỗ
Chết cả lòng trước phần số chua cay
Tôi cũng mong đời có lúc đổi thay
Cho tôi vui trên đường dài chiếc bóng
Để cho tôi có được niềm hy vọng
Lắp vào trong khoảng trống của tâm hồn
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký - Cuộc sống trong tù |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện Tết |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/02/2018 10:22 (GMT+7) |