– Alo.
– Alo, T à, phải T không?
– Dạ vâng, ai đấy ạ?
– Chị Phượng, chị Phượng. Chị bảo này.
– Vâng, có chuyện gì thế ạ?
– Cái Phương nó gọi cho em chưa?
– Chưa ạ. Có chuyện gì thế chị?
– Cái Phương nhà chị nó vừa đi làm về được một lúc. Mẹ chị hôm nay không biết làm sao, nằng nặc đòi chị đưa lên gặp nó. Mẹ chị và thằng M vừa mắng nó một trận. Giờ mẹ chị đòi cái Phương dẫn mẹ chị xuống chỗ em ở để gặp em. Thế cái Phương nó chưa gọi cho em à?
– Chưa chị ạ. Thế giờ Phương đâu ạ?
– Lúc nãy chị thấy nó vào nhà tắm, chị nghĩ nó gọi cho em rồi nhưng chị vẫn phải gọi lại vì sợ chúng mày bây giờ hai đứa đều đang cuống cuồng hết cả lên rồi 2 đứa không nói được cái gì cho rõ ràng. Giờ nó đang trên phòng chuẩn bị quần áo rồi.
– Vâng, em không thấy Phương gọi cho em.
– Ừ, bây giờ chị bảo nhé: Chị cũng không muốn mẹ chị xuống gặp em đâu, vì chúng mày yêu thương nhau cũng là chuyện bình thường chứ cũng chẳng có gì mà phải gặp, xuống gặp rồi lại thành to chuyện, tốt nhất em đi đâu đi, đừng ở nhà. Nhỡ chị cản mẹ chị không được thì cái Phương cũng đành phải dẫn bà xuống đó. Mẹ chị nóng tính lắm. Đã vậy lại thêm cái thằng M nữa, theo chị thì em cứ đi đâu đó, không ở nhà là được.
– Phù…
– Không phải băn khoăn gì đâu, chị thì chị nghĩ chuyện cũng bình thường chứ không có gì đến mức mẹ chị phải xuống gặp em, nên không sao đâu, em cứ đi đâu đó đi, không phải băn khoăn gì cả nghe chưa. Mẹ chị khi nóng tính nên thế thôi xong rồi lại bình thường ấy mà. Đợi mẹ chị về rồi chị gọi lại hoặc chị bảo cái Phương nó gọi lại cho em.
– Vâng ạ.
– Thế thôi nhé, có gì 2 đưa liệu đường mà bảo nhau. Chị tắt máy đây.
Cầm điện thoại mà lòng tôi lo lắng vô cùng, khổ thân chị quá, giá như hôm qua chị nghe tôi, phù… Sốt ruột tôi bấm số gọi cho chị.
– Alo, chồng à? – Giọng chị buồn bã.
– Ừ, thế giờ vợ với mẹ xuống đây à?
– Vâng, phù…
– Chị Phượng vừa gọi cho anh dặn dò…
– Vâng, chị ấy cũng đang ngồi đây, chị ấy cũng đang dặn em.
– Thế giờ thế nào hả vợ. Hay anh cứ ở nhà gặp mẹ.
– Thôi, cứ như chị Phượng dặn chồng ạ. Vợ sợ gặp mẹ rồi chồng… phù… thôi, chồng ra quán net ngồi nhé. Khi nào vợ gọi thì chồng về.
– Ừm.
Thu dọn quần áo của tôi xong, tôi thu dọn hết quần áo, giầy, dép, guốc, cặp tóc… của chị vẫn để ở phòng tôi cất vào tủ đề phòng trường hợp mẹ chị hoặc anh M đến đột xuất, tôi sợ nếu mẹ chị hoặc anh M nhìn thấy những thứ đó ở phòng tôi sẽ không hay cho chị. Khóa cửa phòng lững thững tôi đi ra quán net ngồi. Bật máy, lúc này tôi không muốn chơi gì, cũng chẳng buồn vào mạng. Nghĩ đến chị mà thương chị, mà xót xa. Tôi lờ mờ hiểu ra rằng có lẽ tôi và chị rất khó để đến được với nhau, nhưng biết làm thế nào bây giờ, tôi và chị đã đi quá xa rồi, tình yêu với chị trong tôi là quá lớn, quá gắn bó mất rồi, làm sao tôi có thể rời xa chị.
Đêm qua nằm bên tôi chị nói, chị sẽ theo tôi, vì chị không làm gì sai, dù mẹ có cấm thì chị cũng sẽ vẫn yêu tôi, vẫn ở bên tôi, và chị sẽ làm vợ tôi chỉ cần tôi không bỏ chị một mình, chỉ cần tôi thương chị. Chị sẽ chấp nhận tất cả, kể cả dù cho bố mẹ chị không tổ chức đám cưới cho chị thì chị cũng vẫn sẽ theo về làm vợ tôi… Nghĩ đến những điều đó mà tôi trực trào nước mắt. Tất cả cũng chỉ tại tôi, bởi tôi chưa có gì trong tay, bởi tôi ít tuổi hơn chị. Chị đâu có lỗi gì mà chị phải chấp nhận cực khổ nhọc nhằn vì tôi như vậy. Bên tôi chị hạnh phúc, chị thấy ấm lòng, tôi cũng vậy. Nhưng sâu bên trong và luôn song hành cùng với tình yêu của tôi và chị, luôn trực chờ bên cạnh hạnh phúc và sự ấm áp của tôi và chị là bao nhiêu khó khăn vất vả, là bao nhiêu muộn phiền sẵn sàng ập xuống đầu tôi và chị bất kể lúc nào.
Càng nghĩ càng thấy thương chị. Nhiều đêm nằm một mình, nhớ chị lắm rồi lại nghĩ đến tương lai của tôi và chị tôi đã muốn buông xuôi mọi chuyện với ý nghĩ thôi thì chấp nhận buồn khổ một thời gian cũng được nhưng rồi những lúc tôi yếu mềm nhất chị lại đến và kéo tôi sát lại với chị. 20 tuổi tôi đã được nếm trải những gì ngọt ngào nhất của tình yêu. Tôi và chị không bao giờ có những giận dỗi, hờn ghen. Bởi được ở bên nhau đã là quá hạnh phúc rồi, đến được với nhau chỉ muốn quấn lấy nhau, thời gian còn lại thì cùng nhau lo toan chống chọi với những khó khăn cực khổ, những dèm pha, những châm chọc, chống chọi với những sự cố gắng chia cắt tôi với chị của những người trong gia đình chị, cũng có thể vì thế mà tôi và chị không có thời gian để giận dỗi, để hờn ghen như bao đôi yêu nhau khác.
Sợ tôi buồn, chị tránh xa mọi lời tán tỉnh, mời mọc – Sợ chị lo lắng tôi chẳng bao giờ có lời nói hay cử chỉ với bất kỳ người con gái nào khác để họ hiểu lầm. Phù… nghĩ chỉ thấy thương chị. Thân con gái mỏng manh yếu mềm lẽ ra chị phải được chiều chuộng phải được vui vẻ hạnh phúc với lựa chọn của mình nhưng vì chấp nhận ở bên tôi mà giờ chị phải cực khổ… Đang ngồi nhìn thẳng vào màn hình máy tính ở quán net mà chẳng rõ mình đang nhìn gì và miên man suy nghĩ thì chị đập vào vai tôi.
– Anh.
– … mẹ đâu? – Tôi giật mình.
– Mẹ và chị Phượng về rồi.
– Thế lúc nãy mẹ và chị Phượng có qua phòng anh không?
– Không, chị Phượng gàn mẹ mãi mẹ mới chịu nghe.
– Thế vợ không đi làm à?
– Em đang đi làm đây, gọi cho anh mãi không được. Em xin chị trưởng phòng cho ra ngoài một lát, em định chạy vào phòng xem có anh nhà không, qua đây thấy anh ngồi trong này nên em rẽ vào.
– Ừ, thế mẹ nói gì? Mà máy anh hình như hết pin. – Vừa nói tôi vừa móc điện thoại ra xem.
– Để tối em kể, giờ chồng về nghỉ đi, mệt không?
– Cũng bình thường, chỉ sợ vợ làm sao.
– Không sao đâu, hay chồng đưa em ra chỗ làm rồi đi xe về, chiều chồng ra đón em nhé. Chiều đi mua thêm mấy thứ cho chồng, mai chồng phải lên Xuân Hòa rồi còn gì?
– Ừm, thế cũng được. Thế tối vợ không phải về à?
– Không, hai bác về quê từ sáng rồi. Mẹ cũng về luôn vì đang hội làng. Tối em xuống ở với chồng.
Rồi tôi đưa chị ra chỗ chị làm. Buổi tối ăn cơm xong tôi và chị đi lên khu phố chuyên bán đồ thập cẩm trong thị xã mua thêm vài chiếc áo đông xuân dài tay, giày ba ta, quần sịp… cho tôi để ngày mai tôi bắt đầu học quân sự 1 tháng. Chị mua khá nhiều thứ vì chị nói để lên trên đó còn có đồ mà thay đổi (vì khoa tôi phải học tập trung trong vòng 1 tháng và không được ra ngoài, ăn ở sinh hoạt đúng như quân đội. Mỗi tuần mỗi phòng chỉ được đăng ký 5 xuất nghỉ 2 ngày cuối tuần và xe của nhà trường sẽ đưa đón trong 2 ngày cuối tuần đó). Rồi chị đi mua ruốc, mua xà phòng, dầu gội đầu cho tôi. Mua sắm xong tôi và chị rẽ vào mấy quán ốc cạnh bưu điện, chị chỉ ăn ốc và bánh còn tôi thì gọi thêm mấy chén rượu.
Về phòng tôi và chị cùng nhau đánh răng, rửa ráy rồi lên giường nằm nói chuyện. Tôi hỏi chị chuyện buổi chiều mẹ và chị Phượng lên, chị nói không có gì, mẹ chỉ bực vì sao mẹ gọi lại tắt máy. Còn mẹ chị muốn gặp tôi là để xem mặt mũi tôi ra sao. Sau khi chị Phượng gàn và nói qua qua về tôi thì mẹ cũng nghe chị Phượng và đồng ý đi về luôn. Chỉ có anh M, không hiểu sao anh M chỉ muốn chị nhận lời yêu bạn anh ấy, trước đây là lão K, giờ lại là lão Park Ji Sung (tên mà sau này tôi với chị hay gọi khi nói với nhau về ông bạn mới đi Hàn Quốc về của anh M). Và anh M có vẻ rất quyết liệt trong việc này, chị nói anh M còn nói có lẽ chưa cho tôi một trận thì tôi chưa chừa.
Chị hỏi trêu tôi có sợ anh M đánh không, tôi chỉ cười mà không nói gì. 20 tuổi có lẽ tôi cũng hiểu được phần nào điều gì cần phải sợ và điều gì không nên quan tâm. Chị và tôi nằm ôm nhau và thủ thỉ đủ thứ chuyện, rồi toàn bộ quần áo của chị dần được tôi cởi ra, hôn lên đôi môi đỏ mọng của chị, hai đầu ti của chị bắt đầu cương cứng, cúi xuống vục mặt vào cặp vú tròn trịa của chị tôi mút mát như một kẻ đói khát lâu ngày, những tiếng rên rỉ lại bật ra từ đôi môi của chị. No nê với bầu ngực căng tròn ấy tôi tụt dần xuống cô bé của chị, chị khẽ nâng chân sang hai bên để dễ dàng đón nhận tôi. Đưa lưỡi lướt từ điểm cao nhất xuống đến điểm cuối cùng của dải thịt ngọt ngào nhất trên cơ thể chị, chân chị khẽ cử động rồi quặp chặt lấy đầu tôi kèm đó là những tiếng rên rỉ mỗi lúc một to hơn của chị.
Những sợi nước nhơn nhớt trong trong nối đám lông loăn quăn của chị với hai môi cô bé, chị không ngớt rên rỉ kèm đó là những lời nói yêu thương với tôi. Kéo tôi lên rồi đẩy tôi nằm sang bên cạnh, chị nhẹ nhàng quay trở ngược với tôi, cúi xuống chị ghé môi vào cậu bé của tôi rồi mút, miệng chị âm ấm, ướt át mút vào rồi lại nhả ra, mút vào rồi lại nhả ra, bên trên mông chị đung đưa theo mỗi lần chị mút chị nhả làm cô bé cũng đưa đẩy trước mắt tôi. Không chịu được sự kích thích tôi kéo hông chị sang cạnh tôi, để chân chị gác qua đầu tôi, ở dưới chị mút nhả cậu bé của tôi, phía trên lưỡi tôi chọc ngoáy cô bé của chị. Sau khi cậu bé căng cứng và ướt nhẹp vì nước miếng của chị, chị ngồi dậy quay lưng về phía tôi đang nằm, cầm cậu bé chị từ từ đưa vào cô bé của chị. Chống tay xuống hai đùi tôi chị chầm chậm nâng mông lên rồi lại hạ mông xuống. Rồi nhanh dần nhanh dần. Tiếng rên rỉ đứt quãng sau mỗi lần nâng lên hạ xuống của chị làm tôi lạc đi trong khoái cảm. Ngồi dậy, đẩy chị quỳ xuống giường từ đằng sau tôi lại tiếp tục nhấp, chậm rồi nhanh dần rồi mạnh bạo, tôi đẩy hết sự kích thích vào trong người chị, chị rên rỉ hạnh phúc đón nhận. Rời nhau ra tôi và chị vào nhà tắm cùng nhau rửa ráy rồi lên giường ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáng nay, sau khi cùng tôi chuẩn bị đẩy đủ những vật dụng cần thiết, chị gọi điện cho chị trưởng phòng xin phép đi làm muộn rồi đưa tôi lên trường tập trung. Đến điểm tập trung có lẽ vẫn còn sớm nên chỉ lác đác vài người đến, ai cũng lỉnh kỉnh đồ đạc chuẩn bị cho 1 tháng xa nhà. Nhìn đồng hồ mới gần 7h. Còn tới 40p nữa mới đến giờ tôi phải tập trung, tôi giục chị về đi làm, chị lắc đầu rồi gục vào lưng tôi. Tôi và chị lại ngồi trên xe chờ đợi. Bỗng chị đập vào tay tôi chỉ về phía mấy bạn gái trong lớp đang hí húi kiểm tra lại đồ đạc ở phía mấy chiếc ghế đá góc sân, chị nói:
– Hai bạn gái kia là lớp anh à?
– Ừ, cả 2 đều học cùng lớp anh đấy.
– Xinh nhỉ.
– Bình thường, làm sao bằng vợ được.
– Nói phét hay nói thật đấy?
– Chẹp, chẳng lẽ lại nói phét.
– Hihi.
– Hay vợ đi về đi, giờ về chắc vẫn kịp vào làm.
– Không, vợ ở lại đến khi nào chồng lên xe thì vợ về, với lại… hihi…
– Với lại sao cơ?
– Ở lại xem có cô nào khả nghi không, hihi.
– Làm gì có ai, con gái lớp anh toàn có sỏi trong đầu, ai mà mê được.
– Biết đâu đấy.
Rồi chị lại gục đầu vào lưng tôi. Tôi thì ngồi ngáp ngắn ngáp dài, uể oải. Đằng sau chị vẫn hát nho nhỏ một mình. Bỗng mấy thằng bạn thường ngày hay đi chơi cùng tôi đến đập bộp vào đầu tôi:
– Con bệnh này, đến sớm thế? À, lại còn cho cả thư ký đi cùng nữa cơ à. Thế em X lớp PM đâu, thường ngày thấy xoắn xít với nhau lắm cơ mà.
Biết chúng bạn trêu nên chị chỉ cười, mấy cu bạn thì cứ đứng cạnh tôi và chị huyên thuyên đủ thứ. Tôi và chị chẳng nói gì, chỉ cười mỗi khi chúng bạn trêu. Chờ mãi rồi cũng đến giờ tập trung, nhà trường thông báo cho chúng tôi vị trí xếp hàng để lần lượt lên xe, thấy vậy chúng bạn lại trêu tôi và chị:
– Thôi, đến giờ tập trung rồi. Bây giờ hội anh quay lại cho em với thằng T hôn nhau. Tự nhiên thoải mái đi, hội anh sẽ quay mặt đi chỗ khác. Nào, triển khai đi. À, riêng thằng B lác này thì được phép nhìn thẳng vào thằng T và em. Nào, một phút ngoái cổ bắt đầu.
Chúng bạn hài hước làm chị phì cười. Chị nói:
– Tối qua chúng em hôn nhau rồi, giờ không cần đâu. Chỉ cần lên đó các anh trông anh T giúp em là được rồi. Hihi.
– Thằng này khó trông lắm, nó cứ lẩn mẩn đi lang thang một mình suốt ngày, chắc lên đó phải mua cái chuông gắn vào chân nó thôi em ạ. – Một cậu bạn đáp lời chị.
– Hihi. – Chị lại phì cười.
– Thôi, nói ít thôi các ông. Đi ra tập trung, thầy giáo đến rồi kìa. – Tôi nói.
Rồi tôi cùng hội bạn ra xếp hàng nghe thầy trưởng khoa phổ biến nội quy. Nghe phổ biến xong chúng tôi được phân lên từng xe, ổn định chỗ ngồi, nhìn xuống vẫn thấy chị ngồi trên xe nhìn tôi. Chị vẫy vẫy tay rồi lại cười. Hội bạn thấy vậy cũng vẫy tay với chị như thể thân quen lắm, thằng thì nói: “Anh đi nhé”, thằng thì hôn gió rồi chìa tay về phía chị.
Xe bắt đầu chuyển bánh thì chị nổ máy ra về. Lại xa chị thêm một tháng nữa. Vừa xa chị sau thời gian nghỉ tết, lâu nhất là 10 ngày mà đã nhớ chị da diết, nhiều khi tưởng như không chịu nổi rồi. Giờ lại xa chị thêm 1 tháng nữa, nhớ chị nhiều lắm, không biết rồi lên đó có được về gặp chị lần nào không. Những ngày qua tôi và chị được ở bên nhau, tuy có xảy ra vài chuyện làm chị phải buồn nhưng tôi vẫn cảm nhận được niềm vui niềm hạnh phúc trong chị khi chị ở bên tôi. Tôi cũng vậy, thật sự tôi chẳng muốn xa chị một giờ phút nào. Với tôi được gần chị bao nhiêu cũng không đủ. Nhớ chị nhiều lắm.
Những ngày dài và chán ngắt ở trên Xuân Hòa hết ăn lại tập, xen kẽ vào đó là những buổi học lý thuyết làm mọi người ai cũng cảm thấy rệu rạo. Thi thoảng thấy vài anh người yêu của các bạn gái trong khoa từ Hà Nội tranh thủ lên thăm một chốc một lát rồi lại về. Nghĩ đến chị tôi càng thấy nhớ chị hơn. Hàng đêm trước khi đi ngủ chị và tôi lại nằm nhắn tin cho nhau. Chị nói mọi chuyện ở nhà vẫn bình thường và chị nhớ tôi nhiều lắm. Chị dặn dò tôi ăn uống cẩn thận và đầy đủ, nếu ăn xuất trong trường mà vẫn đói thì ra ngoài ăn thêm, chị nói: “Vợ lo cho chồng và nhớ chồng nhiều lắm. Hết tiền mà không về nhà lấy được thì cứ bảo vợ nhé, vợ mang lên cho chồng”.
Nghe từ “vợ” sao gần gũi và thân thương quá. Chị có biết không tôi cũng yêu chị nhiều lắm. Đã từ lâu lắm rồi tôi cũng nghĩ đến cuộc sống vợ chồng của tôi và chị sau này, dẫu cho có bao nhiêu sóng gió, phải trải qua bao nhiêu cực khổ tôi cũng sẽ cố gắng để tôi và chị được ở bên nhau.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ công khai, Đụ với hàng xóm, Làm tình nơi công cộng, Tâm sự bạn đọc, Truyện 18+, Truyện sex có thật, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 09/04/2021 01:29 (GMT+7) |