Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Ký ức buồn » Phần 40

Ký ức buồn

Phần 40


“Ngày…tháng…năm

Hôm nay là một ngày đen đủi với mình quá, vừa mới tập văn nghệ về đụng ngay một tên ngố làm mình ngã xe, thế mà hắn chỉ đứng ngây ra gãi đầu gãi tai..hihi bắt nạt hắn cũng vui thiệt.

Ngày…tháng…năm

Cu Bin bị lạc đường, mình lo quá không biết làm gì cả. Chỉ sợ nó bị sao thì…dzú hai định báo công an nhưng may quá có người tốt đưa nó về tận nhà…áá lại là hắn, tên ngố đó

Ngày…tháng…năm

Tại sao mình cứ nghĩ đến hắn cơ chứ? Tên đáng ghét…chẳng lẽ mình thích…không! Không bao giờ. Huhu

Ngày…tháng…năm

Tên đáng ghét…hắn đã có bạn gái. Tại sao? Rõ ràng mình đến trước cơ mà…huhu, bỏ cuộc ư?

Ngày…tháng…năm

Ngày hôm nay là ngày mà mình thấy hạnh phúc vô cùng…đã chờ đợi từ rất lâu và bây giờ đã trở thành hiện thực. Anh ấy đã cầu hôn mình, đã vậy còn đứng trước bao nhiêu người nữa chứ, làm mình ngại chết đi được..hihi. Chiếc nhẫn thật đẹp, mình ngắm cả ngày mà không thấy chán luôn, hâm thật luôn ý.”

“Mỗi khi nhắc đến em là tôi không thể làm chủ nổi cảm xúc của mình…hơn 4 năm đã trôi qua nhưng chưa lúc nào tôi quên được em, hình bóng của em vẫn luôn ngự trị trong tôi, dường như không ai có thể thay thế….thật khó khăn khi nói về em, kí ức của những ngày xưa lại tái hiện, nỗi đau chưa hề chấm dứt, nó vẫn cháy âm ỉ và chờ đợi cơ hội để bộc phát. Chết tiệt!”

Em đã ra đi, ra đi mãi mãi đó là sự thật nghiệt ngã mà tôi không muốn tin chút nào. Giá như đó chỉ là một cơn ác mộng và khi tôi mở mắt tỉnh dậy sẽ thấy em ở ngay bên cạnh thì tốt biết mấy, hằng đêm tôi vẫn tự lừa rối chính bản thân mình như vậy…một lần để em rời xa mà mất em mãi mãi về sau..làm sao tôi có thể dễ dàng chấp nhận nổi điều đó cơ chứ?

Không dám tin là sự thật vì nó đến quá nhanh khiến tôi chẳng thể phân biệt nổi đâu là sự thật, nó quá mơ hồ. Tôi sợ phải đối diện với sự thật nghiệt ngã đó, nó quá đau đớn…mỗi ngày trôi qua càng làm nỗi nhớ em thêm lớn khiến tôi không thể nào thở nổi, bao nhiêu dự định, ước mơ về một tương lai tươi sáng cùng em nay đã hoàn toàn chấm hết, sụp đổ vỡ vụn…giá như, chỉ là giá như tối hôm đó tôi đi cùng em thì có lẽ mọi chuyện đã xảy ra theo chiều hướng khác…nhưng không, một thằng say rượu cùng với con xe công chết tiệt của nó đã cướp đi mạng sống của người tôi yêu hơn cả chính bản thân mình. Muốn băm nát thằng súc sinh đó ra hàng trăm, hàng ngàn mảnh cho hả cơn giận nhưng luật pháp không cho tôi làm điều đó.

Thật nực cười cho cái mọi người hay gọi là công bằng, nó chẳng hề phải trả giá vì tội lỗi đã gây ra, đáng nhẽ thằng khốn nạn đó phải ngồi trong tù đến mọt gông hoặc dựa cột mới đúng nhưng không…nó chỉ bỏ ra vài đồng tiền bẩn thỉu của thứ gọi là bảo hiểm gì gì đó là đã thoát tội, nhởn nhơ ngoài đường cười nói như chưa từng xảy ra điều gì.

Tôi chẳng thể hiểu nổi cái công lí chết tiệt ở đâu nữa, thử hỏi ai có thể chấp nhận điều vớ vẩn đó. Lễ tang của em, thằng khốn nạn này cũng đến cầm theo vòng hoa nhưng đã bị tôi đuổi đi, nhìn cái bản mặt giả tạo đó thêm một lúc nữa chắc là tôi không kiềm chế nổi. Vài đồng tiền gọi là “bồi thường”, nó nghĩ mạng người lại rẻ mạt đến vậy sao, không để yên như vậy chúng tôi đã đâm đơn kiện khắp các nơi rất nhiều lần…nhiều đến nỗi họ không còn nhận nữa…mọi cố gắng chỉ nhận được cái lắc đầu nhẫn tâm, bất lực tôi chỉ còn biết ngẩng mặt lên trời mà cười, nụ cười chua chát.

Quá thối nát…tôi khinh tất cả, căm thù…ngày xưa và bây giờ chẳng khác nhau, làm sao tôi có thể để yên như vậy được cơ chứ, nó phải trả giá, một cái giá xứng đáng với tội lỗi nó đã gây ra. Luật pháp không làm được thì tôi sẽ giải quyết theo cách của tôi…theo cách của một thằng côn đồ đang phải sống trong nỗi đau tột cùng, sự phẫn nộ xen lẫn căm hận đã hoàn toàn che lấp đi lí trí, khiến tôi không kiềm chế nổi mà hành động theo bản năng của một con thú hoang sẵn sàng cắn xé tất cả mọi thứ cản bước tiến để đạt được mục đích. Nếu không có thằng Kiên đến kịp thời cản lại thì tôi đã làm ra chuyện kinh khủng…Như vậy là đã quá nhẹ nhàng với nó rồi. Tại sao khi đã được toại nguyện nhưng tôi vẫn không thấy lòng nhẹ nhõm hơn chút nào mà trái lại là còn thấy đau đớn hơn…Chết tiệt! Tại sao ông trời lại cứ đối xử với tôi như vậy cơ chứ.

Vài ngày sau tôi nhận được giấy gọi của toà án.Tôi đã lường trước được điều này…không sao hết, chỉ tội cho người thân của tôi. Má hai đã khóc khi đứng nhìn thằng con trai của mình bước vào trại cải tạo. Cuộc đời tôi chỉ toàn nước mắt và máu…ngoài ra chẳng còn điều gì khác cả, nhạt nhẽo đến vô vị, nhiều lúc nghĩ mình không khác gì một con quỷ vì chính tôi là nguyên nhân khiến những người thân yêu bên cạnh phải chết….đáng lẽ tôi phải thế vào chỗ của họ mới đúng. Nỗi đau này chưa dứt thì cơn đau khác lại ập đến.

Tận mắt chứng kiến người mẹ của mình đang lấy tay che miệng để ngăn đi tiếng nấc nghẹn ngào, hét gọi tên tôi…bác gái không chịu nổi cú sốc nên đã gục ngã ôm mặt khóc…bác trai ngồi trên xe lăn, im lặng nhìn, lúc nào cũng vậy nhưng tôi biết trong thâm tâm bác rất đau…còn biết bao bạn bè, anh em thân thiết đứng đó nhìn thằng tội phạm sắp bị áp giải vào trại.

Ôi cái cuộc đời này, đâu mới là điểm dừng cho nỗi đau dai dẳng. Ngước mắt lên trời để cho những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, sống mũi cay xè, nước mắt trực tuôn trào nhưng tôi vẫn phải cố gắng cắn chặt môi để ngăn lại, phải cho họ thấy tôi không sao hết. “Con xin lỗi mẹ nhiều lắm, hai bác ơi hãy tha thứ cho cháu…” Dù sao tôi vẫn không hề hối hận về việc mình đã làm…không bao giờ hối hận, tôi chỉ trách chính bản thân mình quá vô dụng, chẳng bao giờ làm được việc gì cho ra hồn cả, luôn làm người thân của mình phải đau khổ…đôi lúc muốn mình chết quách đi cho rảnh nợ. Chấp nhận mọi thứ cho dù cay đắng đến nhường nào đi chăng nữa, “đã dám làm thì phải dám chịu”, quay lưng và cánh cửa sắt đóng xầm lại.

Tháng ngày sống trong trại cải tạo đã giúp tôi có thời gian suy nghĩ và hiểu ra rất nhiều điều…và quan trọng hơn là học cách sống khi không có em bên cạnh…đối với tôi đó là quãng thời gian sống trong địa ngục. Không còn những tin nhắn chúc ngủ ngon hằng đêm, không còn những cái ôm từ phía sau, chẳng còn được thấy nụ cười híp mắt quen thuộc…nhiều, nhiều lắm tôi vẫn nhớ như in nhưng đã mất hết, giờ chỉ còn lại những nỗi đau thấu tim rày vò tôi từng giây từng phút. Em đã ra đi nhưng bóng dáng, gương mặt, tiếng nói, nụ cười…tất cả của em vẫn luôn luôn hiện lên trong tâm trí tôi…nhiều lúc cứ ngỡ như em đang ở ngay bên cạnh, trong tầm tay với, rồi bật khóc khi nhận ra đó chỉ là ảo giác do bản thân mình tạo dựng lên.

Những đêm thức trắng ngồi thu mình trong 4 bức tường lạnh lẽo…ánh trăng mờ rọi qua song cửa sổ xuống khuôn mặt hốc hác của tôi, cô độc, cảm giác đó thật khó chịu, bức bối mà không biết làm gì để giải toả. Bóng tối bủa vây lấy tôi, màn đêm tĩnh lặng chỉ còn tiếng côn trùng vang lên, cảm xúc hỗn độn…bất lực, nỗi nhớ em dần bào mòn sức chịu đựng của tôi, chỉ muốn hét thật to để xé nát cái không gian tĩnh lặng này…những suy nghĩ cứ đan xen vào nhau tạo thành mớ hỗn độn khiến đầu óc tôi muốn nổ tung ra.

Từ đó tôi dần trở thành một cái xác không hồn, bất cần,bắt đầu cuộc sống khép kín, cả ngày không tiếp chuyện bất cứ ai chẳng khác gì một cỗ máy, và cũng chính nơi đây tôi mới thấy mình đâu phải là người bất hạnh nhất vì tôi đã gặp được nhiều mảnh đời cũng bất hạnh không kém gì mình…họ vào đây hầu hết là do hoàn cảnh xô đẩy khiến họ bước vào con đường lầm lỡ. Thật trớ trêu khi mà mọi người vẫn thường dè bỉu những kẻ tù tội, đâu phải tất cả họ đều là người xấu…tôi thấy họ đối xử với tôi còn tốt hơn gấp trăm lần một số người ở ngoài kia…nực cười với cái xã hội này.

Thời gian trôi đi nặng nề như có kẻ nào đó cố tình kéo lại vậy khiến mỗi ngày qua với tôi giống như cực hình. Cuối cùng thì tôi cũng được mãn hạn, “bước ra ánh sáng để làm lại cuộc đời” câu nói mà anh công an nói với tôi trong lúc thu dọn hành lí..chết tiệt, với tôi bây giờ thì còn gì đâu mà làm lại cơ chứ, tất cả đã chấm hết từ lâu.

6 tháng đã qua, thời gian không ngắn cũng chẳng dài, đủ để tôi hiểu thêm về thứ gọi là lòng người, kẻ mà tôi coi như anh em, đã từng đỡ một nhát dao cho nó…nhưng chỉ vì đồng tiền, nó dám bán đứng cả tôi. Khi nhận được lệnh triệu tập của toà án, má hai thì ốm yếu gánh vác cái cửa hàng đã đủ mệt rồi nên tôi không dám nhờ má coi quán, chẳng lẽ mới khai trương mà đã đóng nên nhờ nó trông hộ quán…chẳng hiểu nó làm cái gì mà bị công an thu hồi giấy phép kinh doanh và nghiêm phong quán luôn.

Hỏi ra mới biết là nó tổ chức hẳn một đường dây cá độ bóng đá…ngu hết thuốc chữa, ai xui nó làm cái việc ngu xuẩn đó cơ chứ, giờ đang bị truy nã khiến nó bỏ trốn sang trung quốc lánh lạn. Thật không ngờ cái quán của tôi mới mở không được bao lâu, mà bây giờ. Bao nhiêu công sức tôi đổ vào đó coi như vứt đi, món quá tôi tặng em…thật chết tiệt, thêm một lần tin người và rồi cũng lại nhận chung một kết quả. Đúng là biết mặt không biết lòng, trách ai được đây, chỉ trách mình quá ngu ngốc và cả tin, thêm một bài học nhớ đời dành cho tôi. Gạt bỏ chuyện đó sang một bên…tính sau. Trước mặt tôi bây giờ là má hai, gầy và xanh xao quá, phải chứng kiến má hai như vậy khiến lòng tôi xót xa vô cùng…vì thằng con bất hiếu mà má hai lúc nào cũng phải lo lắng và phiền lòng. “Con sai rồi”.

Tôi trở về với cuộc sống đời thường với bao điều tiếng dị nghị của hàng xóm…chẳng sao vì trước giờ tôi nghe nhiều lắm rồi, cũng quen. Tôi không còn làm công việc ngày xưa nữa và tạm thời chưa muốn làm bất cứ thứ gì…tôi xin phép má hai về dưới quê thăm hai bác và có thêm thời gian tĩnh tâm để vượt qua cú sốc này, quê hương luôn là nơi trú chân sau những vấp ngã. Không khí ở quê thật trong lành, một thời gian không về mà mọi thứ thay đổi nhiều quá, nhà cửa, đường xá được xây mới khá là đẹp.

Lặng lẽ xách balo đi trên con đường ngày nào tôi cùng bọn trẻ con trong xóm thả diều, trước mặt là sân đình với gốc đa hàng trăm tuổi vẫn đứng vững ở đó rợp bóng mát cho bọn trẻ con chúng tôi chơi đuổi bắt, trốn tìm…tôi nhớ nhất là trò chơi khẳng, không có gì mà bọn chúng tôi rất ham, có thằng bị cây văng trúng rách mí mắt lăn đùng ra khóc nhè…nhưng mấy bữa sau vẫn cứ chơi tiếp. Còn ngày nay thì bọn trẻ con đâu còn chơi mấy trò đó nữa…haizz. Cánh cổng sắt cũ kĩ quen thuộc đã hiện ra trước mắt, khẽ mở cửa bước vào bên trong, căn nhà lim ba gian vẫn như xưa không có gì thay đổi. Tôi đứng ở sân đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy bác gái đang băm rau, chắc là cho bầy ngan nuôi ở sau nhà. Nhẹ nhàng tiến đến gọi bác

– Bác băm rau cho ngan à?..để cháu phụ cho..hìhì – tôi nhanh nhẹn chạy đến xắn tay áo lên băm rau giúp bác.

– Cha bố anh…lâu lắm mới thấy mặt, thôi vào trong kia rửa mặt mũi chân tay đi, bẩn hết quần áo rồi kìa… – bác gái ngạc nhiên rồi cười tươi.

– Mấy cái này cháu làm một loáng là xong ngay ấy mà…

– Anh thì giỏi rồi…ngang bướng. Rồi! Chịu khó băm nốt cho bác chỗ rau đó để bác đi bắt con gà la thịt, đói lắm phải không? – bác gái cốc nhẹ vào đầu tôi.

– Thôi để đến ngày giỗ ba cháu thì thịt một thể bác ạ! Cháu chỉ thèm món ngọn khoai xào tỏi thôi bác à..hìhì

– Gớm…thôi được rồi, may sao sáng nay chú P hàng xóm đi thả lưới mới cho ít tôm

– Hìhì….thế thì nhất rồi còn gì.

– Cha bố anh..ông nhà nó ơi! Thằng cu M nó về chơi này

Bác gái nói xong rồi chạy vào bếp tất bật nấu nướng, bác trai ở trong nhà đẩy xe lăn ra trước cửa.

– Cháu chào bác!

– Về chơi đấy à! Làm xong vào đây bác hỏi chút chuyện.

– Dạ

Tôi nhanh chóng hoàn thành công việc rồi rửa tay chân để chạy vào trong nhà, bác trai đang châm điếu thuốc…dùng bao nhiêu cách chữa trị nhưng hai chân vẫn không thể cử động được, giờ bác trai chỉ di chuyển nhờ chiếc xe lăn. Tôi ngồi xuống phía đối diện rồi rót chén chè xanh mời bác.

– Bác uống nước đi ạ!

– Um..M này, giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, mày tính sao?

– Dạ! Để thư thả đi bác, giờ cháu vẫn không biết mình nên làm gì.

– Um…số mày nó lận đận, nhưng chuyện qua rồi thì để nó qua đi, con bé mất đi âu cũng là cái số. Cứ mãi tự trách mình cũng chẳng ích gì…mày không nghĩ cho mày thì cũng phải nghĩ cho má hai mày chứ…nhìn má hai mày xem, vì mày mà bao phen suy sụp…

– Dạ! Cháu hiểu điều đó chứ, nhưng bác cũng biết giờ cháu trắng tay rồi, cần có thời gian để gây dựng lại.

– Ừ…mày nghĩ được như vậy, bác cũng mừng…chỉ cần có trí thì không sợ điều gì cả.

– Vâng! Cháu định sau khi giỗ ba xong thì cháu sẽ về trên đó để tính chuyện mở quán lại.

– Ừ..cứ ở đây cho đến khi thấy thoải mái thì hẵn về.

Hai bác cháu đang trò chuyện thì bác gái bê mâm cơm từ bếp lên và giục tôi tắm rửa rồi ăn cơm. Chạy vội ra giếng vớ lấy gầu múc nước rồi xối, lâu không được tắm nước giếng công nhận mát thật, tỉnh cả người. Tuy bữa cơm chỉ có rau mắm thôi nhưng luôn đầy ắp tiếng cười…đó là chút bình yên sau cơn giông bão. Những ngày sau đó, tôi ở nhà phụ ít việc vặt cho bác gái, thời gian rảnh rỗi thì đi lang thang quanh xóm..thỉnh thoảng gặp vài đứa bạn hồi nhỏ rồi cùng nhau ôn lại kỉ niệm ngày xưa. Tụi nó bằng tuổi tôi mà đã lấy vợ gần hết, đứa thì đã có con học mẫu giáo…còn mình thì sao?…chết tiệt. Thời gian nghỉ ngơi mau chóng kết thúc, sau ngày giỗ của ba, tôi trở về nhà của mình, nơi có má hai đang ngóng trông tôi từng ngày, tôi biết mình nên làm gì tiếp theo. Tôi đã làm má hai buồn rất nhiều, chỉ mong có thể sửa chữa lỗi lầm…cuộc đời còn dài, tôi quyết định chôn chặt quá khứ lại “thứ lỗi cho anh”, bắt đầu một cuộc sống mới với bao khó khăn phía trước.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Ký ức buồn
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 21/09/2017 23:38 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Đứa cháu dâm của Ái Nghi
Câu chuyện của tôi là thật, và nó không giống bất cứ tiểu thuyết, truyện, hay phim sex nào mà mọi người đã xem như em trai dụ dỗ chị, còn chị thì như con điếm đến mùa động dục, hoặc chị chủ động dụ dỗ em trai, và họ chỉ gạ gẫm nhau một chút là sẽ tự lao vào địt nhau. Nhưng thực tế...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Loạn luân với chị họ
Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 2 - Dịch giả Meode
Trương Siêu Quần rời khỏi Hoa Tuyết Vi đi đến phủ đô đốc. Lúc gặp được Phương Anh Sơn, Trương Siêu Quần mỉm cười nói: Trước tiên nô tài xin chúc mừng ngài vinh tọa chức vị đô đốc. Không biết ngươi là...? Phương Anh Sơn chưa biết thân phận của Trương Siêu Quần, cũng không dám làm càn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Đụ máy bay Truyện cổ trang Truyện sắc hiệp Truyện sex hiếp dâm Truyện sex phá trinh Tuyển tập Ỷ thiên đồ long ký
Người con gái ấy – Quyển 1
Anh... Anh ngủ đấy à. Em vỗ nhẹ vào má khi thấy tôi im lặng nhắm mắt hồi lâu. Hai cánh tay tôi ôm quàng lấy hông em thật chặt, đầu hơi dụi vào người em như đang làm nũng vậy. Không. Để yên anh ôm em một chút. Hay là mình về nhà đi. Ngoài đường gió lắm. Anh lại đang xỉn nữa. Không sao. Một...
Phân loại: Truyện sex dài tập Người con gái ấy Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện người lớn Truyện sex có thật Truyện sex hay Truyện sex phá trinh
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba