“Xoảng…”
Một âm thanh vang vọng lên khiến tôi giật mình. Bàng quàng tung mền bay ngay xuống lầu xem chuyện gì đang xảy ra. Lần theo cái tiếng động lúc nãy, nó đưa tôi xuống ngay giang bếp, mắt to mắt nhỏ đưa tay lên dụi con mắt xem gì, con mèo ú ục a ục ịch quấn lấy chân tôi kêu meo meo. Con nhỏ quay lại hốt hoảng đứng che che lại cái gì đằng sau nhỏ, cái mặt thì lấm la lấm lét nhìn tôi. Tôi thở dài ngẫm nghĩ chắc là làm bể cái gì rồi đây. Bước từng bước chậm lại, đưa tay che miệng lại ngáp dài một cái. Đẩy con nhỏ sang một bên rồi nói…
– Làm bể cái gì rồi…
– Có đâu – con nhỏ ngượng ngùng…
Lắc cái đít đẩy con nhỏ sang một bên nhìn thì là tan nát cái dĩa đẹp nhất của tôi. Hột vịt thì chèm bẹp dưới đất nhìn thấy mà chóng mặt, thở dài đá một cái cho con mèo sang một bên quỳ xuống dọn dẹp…
– Ê ai cho đá con mèo của tui…
– Thích thì đá đó – tôi ngước lên nói…
– Đá cái chết bây giờ…
Vừa dứt câu con nhỏ súc một cái ngay lưng tôi, không lẽ tiện tay úp nguyên cái dĩa hột vịt vô mặt con nhỏ quá trời. Nhưng cũng kệ không nói gì quay xuống dọn tiếp. Dẹp xong cái đống bầy nhầy đó, cũng đã 6h30 rồi. Chạy lẹp bẹp lên tắm rửa xong sách cặp tèn tèn xuống.
– Rồi chưa, tôi chở cho đi học…
– Ừ xong lâu rồi, đợi mấy người thôi…
– Cho con mập ăn chưa – tôi hỏi…
– Rồi…
Ôm cặp dắt xe ra trước cổng, đợi con nhỏ đóng khép cánh cửa lại xong là nhấn gas vút đi. Từng cơn gió thoang thoảng mang hơi khô khan của nơi đây luồn lách qua từng vạt áo của tôi. Một chút mùi thơm nhẹ từ tóc con nhỏ qua tôi, từng hơi thở ấm của con nhỏ cứ phì phò lên cổ tôi. Hòa vào cái dòng người chen chút đó, cái bụng thì cứ hòa theo tiếng vang vọng của không gian xung quanh.
– Ăn… ăn đi ăn đi đói quá – con nhỏ đấm vô lưng tôi…
– Biết rồi khỏi nói…
Tách khỏi cái đám đông chen chút đó quẹo vào một quán phở bên đường. Ngồi ngay cái bàn gần cửa, đặt đít xuống cái ghế inox, cái hơi lạnh truyền từ ghế xuyên qua từng lớp vãi tây mỏng dính đó. Phì phò tô phở ấm nòng buổi sớm, cái vị cay cay của tương ớt quen thuộc, ngước lên nhìn con nhỏ thì con nhỏ cay hai cái má ửng hồng lên, cái môi thì đỏ nhìn buồn cười không chịu được. Chắc là thấy tôi ăn cay quá nên bắt chước chữ gì đây, kéo ly xá xị đẩy qua cho con nhỏ và nói…
– Uống đi cái mỏ sưng hết rồi kìa…
– Biết rồi.
Ăn xong lượn lách xe tới trường đưa con nhỏ, vừa đưa tới thì tùng tùng tùng. Tiếng trống ngày xưa lại vang lên… đưa tôi về ký ức của những tháng ngày hạnh phúc và nước mắt…
… Bạn đang đọc truyện Lạc lõng tại nguồn: http://truyensex.moe/lac-long/
Bóng con nhỏ khuất dần sau cánh cổng trường cao vời vợi kia, tôi cũng đã từng có những tháng ngày như vầy thôi, nhưng dù sao nó cũng đã qua rồi, ký ức thì vẫn mãi là ký ức thôi, có mong thì nó cũng chẳng thể quay lại, chỉ có thế cố giữ những ký ức tươi đẹp mà thôi. Vẩn vơ với những dòng ký ức chạy qua đầu lúc này, tôi giật bắn người khi tiếng kèn xe vang lên đằng sau lưng tôi. Biết là nãy giờ dựng xe giữa đường cũng hơi lâu, tôi quay lại gật gật đầu tỏ vẻ ăn năn hối cải rồi nhấn gas vút đi trong cơn nắng ban mai của những tháng ngày bình yên. Lượn theo những con đường phủ đầy nắng, những không gian đầy khói bụi, những tiếng nói tiếng cười sau lưng…
Đã được một tháng từ khi con nhỏ đến nhà tôi, hôm nay là 2 – 9 là ngày trọng đại của nước việt nam, ngày quốc khánh của cái đất nước này. Hôm nay quốc khánh nên con nhỏ được nghỉ, và tôi cũng được nghỉ xả hơi. Ôi mô phật sau yêu cái ngày này thế không biết nữa, đang loay hoay cuộc cái lá cờ mình đỏ sau vàng lên thì ngước xuống dưới nhà là nguyên một bầy lóc cha lóc chóc đứng trước cửa, đừng nói là nhà tôi chuẩn bị bị úp sọt nha.
Vừa treo xong cái lá cờ lên chạy lộc cộc xuống nhà coi thì cái đám láo nháo đó đã ở trong nhà tôi rồi. Mà người mở cửa không ai khác chính là con nhỏ đó chứ ai nữa. Thở dài rồi lách khỏi cái đám đó đi pha một tách cà phê. Đang đứng tròng ngòng xem từng giọt cà phê đắng nghét lăn dài trên thành cốc đó, con bé Trinh đã đứng lù lù ở phía sau. Con bé chọc nhẹ vào hông tôi một cái rồi cười khúc khích.
– Anh làm gì đó…
– Pha cà phê – tôi giật mình đáp…
– Bộ anh bị ghiền cà phê hả…
– Ừ…
– Trời…
– Có gì đâu mà trời – tôi lắc đầu đáp…
– Hông có gì, à mà anh biết bữa nay là ngày gì hông…
– Biết sao không…
– Ngày gì…
– Quốc khánh 2 – 9 chứ ngày gì…
– Ặc. Ngày khác nữa kìa…
– Ngày khác à. Hôm nay có 2 – 9 thôi mà…
– Trời vậy mà la biết – con nhỏ phụng phịnh cái má có chút phấn hồng…
– Ừ…
– Ngày sinh nhật của con Tuyền á…
– Ừ…
– Anh không tặng nó gì sao…
– Tặng gì?
– Anh cứng ngắc quá à…
– Ừ ai cũng nói thế…
– Ghét…
Con nhỏ đùng đùng ôm mấy lon nước cam trong tủ lạnh của tôi đi lên phía trước, tính la lên rằng…
– Nước cam của anh mua mà…
Nhưng cũng mai là nước cam của tôi hết hồi tuần trước rồi, nước cam này là của con nhỏ mua. Hên quá không là đội quần thiên hạ rồi còn đâu. Thở khì rồi quay lại với cái tách cà phê đen kia đó, sinh nhật của con nhỏ này à, ừ thì sinh nhật… sinh nhật.
Con nhỏ xúng xính trong cái đầm trắng muốt kia đủng đa đủng đỉnh đi xuống chỗ tôi, cái má đánh phấn hồng nũng nịu, cái đôi môi hồng nhìn là muốn cắn liền chứ không đùa, vẫn giả vờ như không để ý, tôi vẫn đưa mắt nhìn theo từng giọt cà phê đen đó. Con nhỏ vẫn lấm la lấm lét nhìn tôi, con nhỏ đẩy đẩy tay vào hông tôi thì thào…
– Làm gì đó…
– Đuôi à, pha cà phê chứ gì…
– Ừ…
– Ừ…
Tôi biết con nhỏ ngỏ ý định rủ tôi đi sinh nhật với con nhỏ thôi, nhưng thật sự tôi nghĩ mình không thích hợp với những nơi đó, có lẽ tôi dối lòng mình, cũng chắc có lẽ từ những ký ức đau buồn đó đã biến tôi thành một con người khác chăng.
Lại thêm tiếng bước chân lập ca lập cập đi xuống, lần này là ai nữa đây. Tách cà phê vẫn chưa đầy, cái thứ nước màu đen đó phẳng lặng như từ, không một chút cử động hay gì cả.
– Anh ơi đi sinh nhật chung với tụi em nha – tiếng một đứa con gái nào đó vang lên…
Tôi quay lại, đôi mắt tôi ngước nhìn người đó. Mái tóc dài nhuộm nâu vàng nhìn cá tính, cái quần jean bó sát, cái áo thun phá cách (không biết tả sao nữa nói chung là… đéo biết). Ngừng lại một chút rồi cất cái giọng khàn đi vì khói thuốc nói…
– Thôi mấy đứa đi đi, anh không đi đâu…
– Sao dạ…
– Tại anh còn việc…
– 2 – 9 Mà cũng việc nữa sao anh…
– Ừ…
– Dạ anh nói vậy thì thui…
– Ừ…
Tiếng bước chân dần xa, tách cà phê cũng đã đầy, tôi đưa lên môi nhấp một cái rồi bước chậm lên phòng. Cánh cửa to khép lại, không gian lại chợt yên lặng, bước cọc cạch lên căn phòng, cái con mèo ục a ục ịt cũng mất tiêu luôn. Chắc đi kiếm con mèo cái nào rồi đây, tôi thở dài rồi ngả phịt xuống cái giường. Cánh quạt trần vẫn quay đều đều như bình thường. Tiếng thở khì khò của tôi, đang lim dim đôi mắt thì… bính bong… tôi giật mình rồi ngẫm nghĩ…
– Ăn sinh nhật gì mà về sớm vậy trời…
Nhưng nghĩ một lúc càng thêm mệt óc, tôi bước cọc cạch xuống dưới nhà xem ai bấm chuông, vừa mở cánh cửa ra thì là Quỳnh Nga. Tôi vẫn mắt nhắm mắt mở nhìn không nói gì…
– Không mở cửa cho em vô à – em cười nói…
– Có gì không? – Tôi nói khàng khàng…
– Có gì mới kiếm anh được à…
– Đâu có ý đó…
– Ừm…
– Anh thay đồ đi – em nói…
– Thay đồ làm gì, mát mà…
– Anh chở em đi mua đồ dùm được hông…
– Đồ gì – tôi hỏi…
– Đi đi rồi biết…
– Ừ…
Tôi mở cửa cho em vào, bước ra phía sau nhà lấy cho em lon nước cam rồi đặt lên bàn…
– Ngồi đợi chút…
– Dạ…
Bước lên lầu tắm rửa thay đồ sạch sẽ rồi bước xuống nhà, tiếng con lắc đồng hồ vẫn vang lên khe khẽ nơi gác tường, tôi bước xuống nhà, con nhỏ vẫn ngồi đó, tay hí hoáy điện thoại…
– Rồi giờ đi đâu…
– Đi rồi biết…
Bước cọc cạch ra khỏi cổng nhà, tôi ngoái đầu lại nhìn em và hỏi…
– Giờ đi xe ai…
– Đi xe anh đi…
– Ừ…
Cánh cửa đóng lại, em hôm nay diện một cái quần jean ôm bó sát người, cái áo thun màu nâu bó sát người làm lộ ra đường cong thon thả, và nâng lên cái cặp ngực căng tròn kia. Em ngồi phía sau, đưa hai tay ra đằng trước ôm nhẹ lấy tôi, thật sự tôi không biết mối quan hệ của tôi và em lúc này là như thế nào. Tình 1 đêm rồi chuyển thành tình bạn hay tình yêu.
Tôi không thể định nghĩa được cái ôm của em lúc này, ôm cho có, hay là một ý nghĩa gì khác, tôi không biết và cũng không cần hiểu. Tôi chỉ im lặng đưa mắt nhìn dọc theo những vỉa hè có từng đôi yêu nhau đan chặt tay nhau trong hạnh phúc. Tôi cũng đã từng như vậy mà, và bây giờ tôi cũng có đang có một người con gái đang ôm chặt mình đằng sau đấy thôi, từng hơi thở ấm áp nồng nàn nhẹ bên tai tôi.
Ấm thật, cái hơi thở của em thật ấm. Nắng buông từng vệt chiều tàn xuống theo tiếng gió rít nhẹ nhàng qua kẽ lá. Chạy vòng vòng một lúc thì em bắt tôi rẽ vào một tiệm bán hàng lưu niệm, dựng chiếc xe lại xong thì tôi cùng em bước vào trong. Em lướt qua hàng gấu bông rồi dừng lại, tôi thì thở dài nhai chót chép viên kẹo cao su trong miệng, mân mê một lúc thì em ôm một con gấu to đùng ra nhìn tôi cười…
– Mua con này hen…
– Ừ sao cũng được…
– Dạ.
Em thấy con gấu sang tôi rồi đẩy về phía tính tiền, ngồi đợi một lúc cho bà chủ gói ghém con gấu sòng là hai đứa bước ra và hòa vào lòng đường tấp nập xe cộ. Lúc này cũng đã tằm 5h chiều rồi. Ngay lúc cao điểm nữa mới ác. Bường một lúc trong những tia nắng cuối chiều thì cũng thoát khỏi, tôi và em bước vào một quán cà phê. Không biết phải cà phê không nữa, nói chung là có bán nước, phía bên ngoài được trang trí bắt mắt, nói chung là rất xì teen, chắc quán này khách chủ yếu là mấy đứa học trò với mấy đứa xì teen thì phải, vẫn đứng ngắm nghía thì em đã đẩy tôi vào và. Dường như quán hôm nay được bao thì phải, vắng khách vl =.=’. Phía trong là một đám con gái, con trai đang xì xà xì xầm cười khúc khích, chưa kịp nhận ra thì em đã đứng đằng sau nói to lên và đã tôi về phía trước…
– Happy birthday mít ướt. Quà của chị nè…
… Bạn đang đọc truyện Lạc lõng tại nguồn: http://truyensex.moe/lac-long/
Tôi như đứng hình giữa những đôi mắt to tròn vì ngạc nhiên bây giờ. Và cả tôi nữa, tôi cũng quá đổ bất ngờ vì chính tôi cũng không biết là cái con gấu bông trên tay mình bấy giờ chính là món quà sinh nhật cho con nhỏ. Tưởng chừng bữa nay tôi cùng với em đi ăn bậy bà hay mua gì. Nhưng lại không ngờ là đi sinh nhật con nhỏ, lúc nãy ở nhà mấy đứa bạn con nhỏ rủ thì không chịu đi, bây giờ thì lại cùng em đi sinh nhật. Mua quà bự nữa chớ, một mình ngơ ngơ ngác ngác trong cái không gian lạnh thinh này, con nhỏ đứng đó, xúng xính trong cái váy trắng tinh khiết, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn tôi, và một nụ cười lấp ló sau cái vẻ mặt im re đó.
– Bốp bốp… bốp…
Tràng pháo tay vang lên rộn rã khắp quán, em từ phía sau đẩy tôi sục xịch đi phía trước, đôi chân tôi lập cà lập cập. Bình thường tôi có run như vậy đâu, nhưng sau bây giờ lại như vậy cơ chứ, cố gượng từng bước chân run run đi lên phía trước. Tôi chìa cái hộp quà to đùng ra đưa trước mặt con nhỏ. Đôi mắt lấm lét nhìn trời nhìn đất của tôi cứ quay vòng vòng, đôi môi khô nứt nẻ cùng với cái giọng khàn khàn vì khói thuốc bắt đầu lấp bấp.
– Sinh… nhật… vui… vẻ… – tôi nói…
Con nhỏ nhìn nhìn, hai cái chân mày chau lại, cái má phập phồng, đôi môi nũng nịu. Nói chung là bây giờ nhìn cực kỳ ghét, con nhỏ không nói gì, cũng không làm gì tầm 1 phút. Trước sự ngỡ ngàng của đám bạn của con nhỏ, tôi cũng cảm thấy là hơi bị quê khi con nhỏ đứng trơ ra đó, từng đôi mắt săm soi dòm ngó, phút chốc con nhỏ giật lấy hộp qua trong tay tôi rồi buông ra một câu nói ngang ngược lạnh ngắt.
– Cảm ơn, có mời hông – con nhỏ ghé tai tôi nói…
Cũng mai là chỉ mình ên tôi nghe không chắc tôi quánh con nhỏ tại chỗ luôn rồi, những tràng pháo tay lại vang lên bôm bốp, khung cảnh bây giờ y hệt một thằng bạn trai nhút nhát tặng quà sinh nhật cho người yêu mình vậy. Phần quà cáp đã xong định phủi đít đi về thì bị cái đám bạn con nhỏ nếu lại, cùng em nữa. Cả đám ém tôi qua ngồi cạnh con nhỏ. Bài hát quen thuộc mỗi khi những ngày này lại vang lên.
Happy birthday. Happy birthday tuyền iu. Đờ mờ không biết con điên gắn thêm chữ iu đằng sau, tôi cũng chẳng để ý mấy cũng nhép miệng theo sao, không biết sao mà cái chữ iu tôi nói to vl. Kết cục sau khi hát hết bài là mọi đôi mắt đều đổ dồn về tôi, tôi thì cứ giả ngu ngơ ngác nhìn trời nhìn mây…
– Nè ăn nè – em đưa miếng bánh kem lên miệng tôi…
– Thôi không ăn đâu – tôi lắc đầu…
Chưa kịp phản kháng thì nguyên miếng bánh kem to đùng đã ngập họng tôi rồi, buổi sinh nhật của con nhỏ cũng diễn ra như mọi bữa sinh nhật khác, nhưng điều kỳ lạ là tâm điểm không phải là con nhỏ, mà chính là tôi mới vl. Chả hiểu sao tôi lại là tâm điểm của cái này nữa, ngồi vu vơ nói chuyện xàm xí một lúc thì tiệc cũng tàn. Dắt chiếc xe ra khỏi quán xong xui, quay qua quay lại thì nguyên đám đâu mất tiêu, giờ chỉ còn riêng mình ên con nhỏ ôm cái đống quà cáp chà bá trên tay quay qua quay lại. Em thì lúc nãy đã về sớm rồi còn đâu, cũng may là em về sớm không thì tống 3 rồi.
– Về chưa – tôi quay lại hỏi…
– Về… – con nhỏ ừ à…
– Lên xe…
– Cầm coi…
Con nhỏ thẩy cái đống quà lên cho tôi, hầm hừ. Tôi không hiểu cái bộ mặt đó của con nhỏ là sao nữa nhưng cũng bơ qua thôi. Con nhỏ ngồi ngang đằng sau, một tay ghì sát vô hông tôi, tay còn lại thì chỉ chỏ gì đó. Được một lúc thì tay còn ôm chặt vào hông tôi, ấm áp… thực sự quá đỗi ấm áp. Và tôi đã từng có cái ôm siết chặt đến như thế.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lạc lõng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex có thật, Truyện sex hay, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 48 |
Ngày cập nhật | 25/12/2020 12:29 (GMT+7) |