Biểu thiếu gia vội vàng gật đầu như gà mổ thóc nói:
“Chuyện này tuyệt đối là thật, hôm nay rất nhiều người ở Diệu Ngọc Phường đều nhìn thấy, ta và Lâm Tam được Tần tiểu thư mời vào uống trà, nói chuyện giao lưu một lúc lâu mới trở về. ”
Ngươi “giao lưu” còn ta nói chuyện, hợp lại thành giao lưu nói chuyện. Lâm Vãn Vinh nhìn vị biểu thiếu gia một cái, hai người đều thở phào một hơi.
Đại tiểu thư gật đầu coi như không tiếp tục truy vấn nữa, trên mặt nàng có vài phần mỏi mệt nên khoát tay nói:
“Nếu đã như vậy huynh mau cùng ta về phủ thôi. ”
Chỗ bọn họ đứng cách đại viện của Tiêu gia không xa, nói chuyện vài câu thì đã kinh động đến những người trong phủ nên chưa đi được vài bước thì đã thấy một bóng dáng kiều diễm chạy lên phía trước nghênh đón:
“Tỷ tỷ, tỷ đã về rồi. ”
Lâm Vãn Vinh nheo mắt nhìn thì ra chính là Tiêu nhị tiểu thư, thần thái của nàng yểu điệu đáng yêu và đang sà vào lòng tỷ tỷ nũng nịu như một tiểu nha đầu vẫn chưa lớn vậy.
Tiêu Ngọc Nhược quả là vô cùng thương yêu muội muội của mình, nàng khẽ vỗ vào cánh tay em gái nói:
“Con nha đầu này, ta mới rời khỏi chưa được mấy ngày mà đã trở nên như vậy rồi. Mấy ngày hôm nay muội có ngoan không, có bắt nạt người khác không?”
Đúng là hiểu em thì chỉ có chị. Vị đại tiểu thư này nhất định hiểu rõ tính cách của muội muội mình nên mới hỏi như vậy, Lâm Vãn Vinh thầm cảm thán trong lòng.
“Làm gì có chứ?”
Tiêu Ngọc Sương xấu hổ uốn éo một hồi nói:
“Mấy ngày hôm nay muội không bắt nạt ai nhưng suýt nữa lại bị một tên thối tha bắt nạt đó. ”
Trời ơi! Lâm Vãn Vinh hít một hơi thật sâu, hắn đương nhiên biết người bắt nạt nàng mà Tiêu Ngọc Sương vừa nói đến là ai rồi. Nghĩ đến thái độ thiết diện vô tư lúc nãy của đại tiểu thư, hắn nghĩ nếu như nàng biết Lâm Vãn Vinh đã trêu chọc em gái mình thì lão tử hôm nay chỉ còn cách bò về nhà thôi. Cô nương ngươi đừng có nói linh tinh đấy nhé, nếu không thì cái mạng nhỏ nhoi của lão tử này phải chôn cất ở đây rồi.
“Muội ư, không đi bắt nạt người khác là đã tốt lắm rồi, còn có ai dám bắt nạt muội nữa đây?”
Tiêu đại tiểu thư xoa xoa mái tóc của muội muội mình, trìu mến nói. Nàng vẫn cho rằng em gái đang nũng nịu trước mặt mình thôi chứ nào có biết người bắt nạt nhị tiểu thư đang đứng trước mặt đây.
“Ý, Lâm Tam, sao ngươi cũng ở đây? Quách biểu ca huynh bị làm sao vậy? Đi hát kịch sao mà lại bị dính nhiều vết son như vậy?”
Tiêu nhị tiểu thư vô tư nói.
Quách Vô Thường ngượng ngịu cười không dám nói gì cả. Lâm Vãn Vinh nói:
“Nhị tiểu thư, nô tài và biểu thiếu gia có chút chuyện, ngẫu nhiên gặp đại tiểu thư trên đường về phủ cho nên cùng về một lúc. ”
Tiêu Ngọc Sương nhìn Lâm Vãn Vinh cười thần bí nói:
“Lâm Tam, tối nay các người đi đâu vậy?”
Lâm Vãn Vinh sững người ra một lát nói:
“Ồ, thiếu gia dẫn ta đi làm chút chuyện. Ấy, sao nàng biết ta không có trong phủ?”
Tiêu Ngọc Sương cũng không nói gì mà chỉ lấy từ trong lòng ra một cuốn sách để Lâm Vãn Vinh liếc nhanh qua một cái rồi lập tức cất lại vào trong lòng. Lâm Vãn Vinh mắt mũi tinh tường nên vừa nhìn một cái đã thấy rất rõ cái mà Tiêu nhị tiểu thư cầm trong tay chính là nguyên cảo của tam bản tiểu báo đó, những lời vớ vẩn nào là đại sư gì chứ tất cả đều bị phát hiện rồi, Tiêu nhị tiểu thư nhất định biết tiểu báo đó là chủ ý của hắn. Nhưng điều kì lạ là Lâm Vãn Vinh nhớ rõ ràng là đã cất nguyên cảo đó trong phòng hắn rồi kia mà, Tiêu nhị tiểu thư này làm thế nào mà có thể tìm được nó chứ.
“Rất kì lạ phải không?”
Tiêu Ngọc Sương đắc ý thấp giọng nói.
“Nàng tìm thấy ở đâu vậy?”
Lâm Vãn Vinh hỏi.
Tiêu Ngọc Sương thấy thần sắc hắn vô cùng nghiêm túc bèn chu cái miệng nhỏ khẽ hừ một tiếng quay đầu đi.
“Có phải nàng đã đến phòng của ta rồi phải không?”
Lâm Vãn Vinh nghĩ một thoáng là hiểu hết. Tiêu nhị tiểu thư này không gì là không dám làm, vào phòng của hắn thì có là gì đâu cơ chứ.
Tiêu nhị tiểu thư nhìn thấy thần sắc tức giận của Lâm Vãn Vinh thì trong lòng hơi có chút sợ hãi, mắt nàng đỏ hoe nói:
“Ngươi hung dữ như vậy làm gì chứ? Ta đợi tỷ tỷ không nổi nên muốn tìm ngươi kể chuyện cho ta nghe, ai ngờ ngươi lại không có trong phòng và ta đã nhìn thấy cái này. ”
Cũng không biết thế nào, Tiêu nhị tiểu thư thấy hắn tức giận như vậy thì trong lòng có chút sợ hãi, thần thái cũng hơi ấm ức một chút.
Là một người hiện đại, Lâm Vãn Vinh vô cùng coi trọng quyền riêng tư, phòng của hắn làm sao có thể để người khác tuỳ tiện đi vào kia chứ. May mà hắn luôn mang theo mình cuốn Xuân Cung Hoạ Sách đó, nếu không rơi vào tay tiểu nha đầu này thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa đây.
“Trả cho ta đi. ”
Lâm Vãn Vinh đưa tay ra nói.
“Xí.. không trả. ”
Tiêu Ngọc Sương nói:
“Cuốn sách này rõ ràng là chủ ý của ngươi nhưng ngươi lại lừa ta, con người ngươi thật xấu xa quá đi. ”
Đều đã bị nhìn thấu rồi cũng chẳng còn gì để dữ bí mật nữa, Lâm Vãn Vinh bèn nói:
“Ta cũng không phải cố ý lừa nàng đâu. ”
Nhị tiểu thư cắn môi khẽ nói:
“Vậy bức tranh đó cũng là ngươi vẽ sao?”
“Là ta vẽ đó. ”
Việc đã đến nước này Lâm Vãn Vinh chỉ còn cách thừa nhận thôi.
“Thật sao?”
Nét mặt Tiêu nhị tiểu thư lộ ra một vẻ vui mừng:
“Ta biết mà, Lâm Tam, ngươi thật là có bản lĩnh. ”
Tên Lâm Tam này do nhị tiểu thư đánh nhầm va chạm nhầm mà dụ dỗ hắn vào Tiêu phủ, bây giờ thấy hắn có bản lĩnh như vậy nàng đương nhiên mặt mày rạng rỡ rồi.
“Nhị tiểu thư, việc này xem như một bí mật nhỏ giữa hai chúng ta được không. Hi vọng nàng có thể giữ bí mật cho ta. ”
Lâm Vãn Vinh nói. Hắn không sợ những người khác mà chỉ sợ Tiêu đại tiểu thư tinh minh cường kiền, lại có cái nhìn phiến diện đối với hắn, nếu như để cho nàng biết chuyện Lâm Vãn Vinh đã mang nàng ra để mưu lợi thì không biết sẽ phải chịu bao nhiêu trượng nữa đây.
“Vậy cứ xem như đây là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta đi. ”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Ngọc Sương hơi nóng một chút, nàng nhìn Lâm Vãn Vinh nói:
“Tuy nhiên ngươi phải đồng ý với ta hai điều kiện. ”
“Nói đi, điều kiện gì?”
Đối với Tiêu nhị tiểu thư này Lâm Vãn Vinh không hề có chút sợ hãi nào vì hắn có đủ sự tự tin là có thể chi phối được nhị tiểu thư này.
“Thứ nhất, mỗi ngày ngươi phải kể cho ta nghe một câu chuyện, không được lười biếng. ”
Tiêu nhị tiểu thư chớp mắt nói.
“Có thể rộng rãi hơn một chút được không, ví dụ như một tháng một câu chuyện. ”
Lâm Vãn Vinh thể hiện nét mặt đau khổ nói.
“Không được. ”
Tiêu Ngọc Sương thẳng thắn cự tuyệt.
“Nửa tháng?”
“Bảy ngày?”
“Không được rồi, nhiều nhất là hai ngày một chuyện nếu nhanh hơn nữa thì ta chịu không nổi đâu. ”
Lâm Vãn Vinh cắn răng nói.
“Được, vậy cứ hai ngày ngươi phải kể cho ta nghe một câu chuyện. Ngươi đã nói rồi đây, ta sẽ ghi nhớ. ”
Tiêu Ngọc Sương nói với một tư thái của người giành thắng lợi.
Lâm Vãn Vinh không còn cách nào khác gật đầu nói:
“Nói đi, điều kiện thứ hai của nàng là gì?”
“Thứ hai là sau này ngươi cũng phải vẽ cho ta một bức vẽ chân dung như vậy. ”
Tiêu Ngọc Sương nói.
“Không thành vấn đề. ”
Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm thở một hơi nhẹ nhõm, vấn đề này giải quyết quả thực là đơn giản. Thấy trên nét mặt Tiêu Ngọc Sương lộ ra một nụ cười ngọt ngào khiến Lâm Vãn Vinh nghĩ tới hôm đó khi Đổng Xảo Xảo nhìn thấy bức tranh cũng có một cái nhìn mong đợi như vậy, hắn mang máng nhớ là đã hứa với nàng cũng một yêu cầu như vậy. Chỉ là không biết nha đầu này bây giờ đang làm gì nữa, có phải đang nằm trên giường trăn trở nghĩ đến hắn hay không nhỉ?
“Uầy… ”
Tiêu nhị tiểu thư liên tiếp gọi mấy tiếng bên tai hắn Lâm Vãn Vinh mới tỉnh táo trở lại, vội vàng nói:
“Nhị tiểu thư, nàng nói gì vậy?”
Tiêu Ngọc Sương bĩu môi nói:
“Ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta gọi ngươi đến mấy tiếng nhưng ngươi không trả lời. ”
Lâm Vãn Vinh ồ lên một tiếng nói:
“Vậy lúc nãy nàng nói gì vậy?”
Tiêu nhị tiểu thư hừ một tiếng nói:
“Ta nói sau này ngươi chỉ được vẽ chân dung của ta, không được vẽ cho bất cứ một người con gái nào khác. ”
“Như vậy làm sao được?”
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói, cô nương này quá bá đạo rồi, hắn đã từng hứa với Xảo Xảo rồi:
“Chuyện này tuyệt đối không được. Nhị tiểu thư, ta đã hứa với nàng hai điều kiện, nàng đừng ép ta thêm nữa, nếu không, ha ha… ”
Lâm Vãn Vinh giơ tay về phía mông nàng.
Tiêu Ngọc Sương giật mình vì tưởng hắn lại giở hung tính nữa nhưng chỉ thấy hắn làm ra vẻ như vậy thôi thì mới bình tĩnh trở lại, hứ một tiếng với hắn rồi không hề nhắc đến yêu cầu đó.
Hai người đi lọt lại mãi phía sau, câu nói cuối cùng này giọng nói hơi to nên Tiêu đại tiểu thư quay đầu lại thì chỉ thấy tên gia đinh đáng ghét kia đang nói gì đó với muội muội của mình, hai người nói chuyện có vẻ rất hào hứng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/04/2017 23:38 (GMT+7) |