Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 11 » Phần 36

Lâm Vãn Vinh - Quyển 11

Phần 36

Một tên lính trên người mặc quần áo người Hồ rộng thùng thình, giục ngựa chạy như bay, tiến thẳng về phía đám người Hồ Bất Quy. Lâm Vãn Vinh nhìn thấy rõ ràng, đây chính là một trong những binh sĩ cùng Hứa Chấn đi thám thính động tĩnh của người Hồ. Để đảm bảo an toàn, hai ba mươi người này toàn bộ đều mặc trang phục người Đột Quyết.

Tên lính đó tới trước mặt Lâm Vãn Vinh, vội vàng xoay người xuống ngựa, cũng không màng đến việc lau bụi bặm trên người, cung kính ôm quyền báo:

– Bẩm tướng quân, phía trước có quân tình khẩn cấp.

– Nói!

Lâm Vãn Vinh phất tay trầm giọng ra lệnh.

– Hứa tướng quân lệnh cho ty chức hồi báo, sáng sớm hôm nay, người Đột Quyết bên ngoài Khắc Tư Nhĩ đã xuất phát, tổng cộng mười vạn tinh binh, vạn xe lương thảo, do quốc sư Lộc Đông Tán của Đột Quyết tự mình suất lĩnh, đi thẳng về phía nam.

Lộc Đông Tán lần này rút kinh nghiệm rồi, chắc sẽ không phạm phải sai lầm nghiêm trọng như ở Ba Ngạn Hạo Đặc. Lương thảo lần này do mười vạn tinh binh tự mình áp tải, tuyệt đối không hề có sơ suất gì. Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

– Mười vạn người Đột Quyết này, hiện này đã đi tới nơi nào rồi?

Trinh sát nói:

– Lúc Hứa tướng quân lệnh cho ty chức trở về bẩm báo thì người Đột Quyết đã đi được hơn một trăm dặm rồi.

Trinh sát đi về cũng phải vài canh giờ, cứ tính toán như thế, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mười vạn kỵ binh Đột Quyết lúc này đã cách Khắc Tư Nhĩ cũng phải hai trăm dặm rồi, tốc độ làm việc của Lộc Đông Tán quả là rất nhanh.

– Lộc Đông Tán lưu lại Khắc Tư Nhĩ bao nhiêu kỵ binh?

Lâm Vãn Vinh hạ giọng hỏi. Vấn đề này là thứ mà hắn quan tâm nhất, trước khi đi đã dặn dò Hứa Chấn phải ghi nhớ cẩn thận.

Tên binh sĩ khẽ gật đầu nói:

– Theo bọn ty chức tìm hiểu, Lộc Đông Tán chọn lựa khoảng vạn kỵ binh tinh nhuệ ở lại Khắc Tư Nhĩ. Hơn nữa Khắc Tư Nhĩ vốn cũng đã có nhân mã phòng thủ, chí ít cũng phải hai vạn người.

Quả thật đúng như Hồ Bất Quy dự đoán, Lộc Đông Tán lưu lại hai vạn người. Hai vạn kỵ binh Đột Quyết ở tại thảo nguyên, có thể là một cơn gió lốc vô địch rồi. Thảo nguyên A Lạp Thiện ngay phía sau lưng người Đột Quyết, thế mà Lộc Đông Tán vẫn giữ một lực lượng rất mạnh, có thể thấy được hắn là người rất cẩn thận.

– Hồ đại ca, huynh cảm thấy thế nào?

Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng qua lão Hồ, hỏi ý kiến của hắn.

Hồ Bất Quy suy tư một lát, chậm rãi gật đầu:

– Hai vạn lính tinh nhuệ bảo vệ Khắc Tư Nhĩ, quả thật vậy là đủ rồi. Nếu muốn tấn công vào vương đình Đột Quyết, ít nhất cũng cần phải có bốn năm vạn người. Còn trên thảo nguyên, ai có thể có lực lượng mạnh mẽ như thế chứ? Lộc Đông Tán quả thật là mưu cao tính thâm!

Sự tinh minh của Đột Quyết quốc sư thì không cần phải bàn nữa, tình huống trước mắt rõ ràng là nếu muốn hạ được Khắc Tư Nhĩ, không thể dùng sức, chỉ có thể dùng mưu trí thôi.

– May mà còn có Điêu Dương đại hội, coi như là chúng ta đến vừa kịp lúc.

Cao Tù đứng một bên cười hỉ hả.

Đúng vậy, còn có Điêu Dương đại hội. Lâm Vãn Vinh hít một hơi:

– Dù sao đi nữa, chúng ta cứ ở đây dĩ bất biến ứng vạn biến. Dựa theo tốc độ hành quân bây giờ của người Hồ, buổi trưa ngày mai, họ hẳn là đã ra ngoài Khắc Tư Nhĩ ba trăm dặm rồi. Trưa ngày mai, Hứa Chấn tất nhiên sẽ báo về một lần nữa. Đến lúc đó nếu không có gì ngoài ý muốn, chúng ta có thể tiến bước nhanh hơn, trực tiếp tiến sát Khắc Tư Nhĩ.

– Được!

Mọi người tin tưởng vô cùng, đồng thanh hô lên. Vừa nghe Lộc Đông Tán dẫn quân xuôi nam, tảng đá lớn ở trong lòng mọi người cuối cùng cũng được dỡ bỏ, ý chí nhất thời tăng vọt. Xuyên đại mạc, vượt Tuyết Sơn, băng qua ngàn dặm, cũng là vì thời khắc này đây.

– Tướng quân, mạt tướng còn có một chuyện bẩm báo.

Đợi cho mọi người tản đi, Hồ Bất Quy giữ Lâm Vãn Vinh lại, nhỏ giọng nói.
Thấy bộ dạng láo liên của hắn, Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Hồ đại ca có chuyện gì thì trực tiếp nói ra, thần bí như vậy làm gì.

Lão Hồ cười vài tiếng:

– … Là về Ngọc Già!

– Ngọc Già? Ngọc Già làm sao?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói.

Hồ Bất Quy than thở:

– Tướng quân, từ sau khi ngài nói chuyện với nàng hôm qua, nha đầu đó tựa như biến thành người khác, không nói không cười, đến cả nước và lương khô cũng không ăn. Đã mười hai canh giờ rồi!

– Tuyệt thực?

Lâm Vãn Vinh ánh mắt lóe lên, nhớ tới hình dáng tiều tụy của tiên tử đêm qua, nhất thời trong lòng đau xót, hừ một tiếng trả lời:

– Nếu nàng ta muốn tuyệt thực thì tùy nàng thôi. Ta không có hơi đâu hầu hạ nàng.

Hồ Bất Quy vô cùng thận trọng nói:

– Nữ tử người Hồ này là tù binh của chúng ta, cũng là địch nhân của chúng ta. Vốn mạt tướng cũng không muốn quản, nhưng nếu muốn công hãm vương đình Đột Quyết, không có nàng thì không thể làm được. Tướng quân chớ quên, ba ngày sau Điêu Dương đại hội sẽ được cử hành, mà trọng tâm lại là Ngọc Già. Nếu đến lúc đấy nàng không có ở đó, chúng ta chẳng phải là tiền mất tật mang sao?

Mặc kệ Lâm Vãn Vinh có thừa nhận hay không, lão Hồ nói rất có lý. Lúc này Ngọc Già rất quan trọng đối với việc công hãm Khắc Tư Nhĩ. Nếu bây giờ mà xảy ra chuyện thì quả là phiền toái.

– Hồ đại ca, huynh muốn ta làm cái gì thì nói thẳng ra.

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói.

Lão Hồ cười vài tiếng, thấp giọng xuống:

– Tướng quân, ở thời khắc mấu chốt này, xin ngài hy sinh một chút… Ta thấy Ngọc Già rất nghe lời ngài, xin ngài đi nói với nàng. Mặc dù nàng muốn tuyệt thực, cũng phải đợi cho chúng ta công hãm Khắc Tư Nhĩ xong đã rồi hãy làm!

Lâm Vãn Vinh trừng mắt: “Hy sinh nho nhỏ? Nói dễ nghe thế, việc này mà chỉ là hy sinh nho nhỏ sao? Các ngươi rõ ràng là muốn hy sinh sự trong sạch của ta, sử dụng mĩ nam kế sao!”

– Đúng, Lâm huynh đệ!

Lão Cao hiển nhiên cũng hiểu được ý tứ của Hồ Bất Quy, đứng một bên hùa vào:

– Chúng ta đều biết ngài là người đầy chính khí, không bao giờ làm việc bàng môn tà đạo. Nhưng vào thời khắc mấu chốt như thế này, vì Đại Hoa, vì Từ quân sư, vì trăm vạn huynh đệ chúng ta, xin Lâm huynh đệ vì đại cục mà ra tay, áp dụng biện pháp vuốt ve Ngọc Già… Ồ, không phải, là trấn an. Chỉ cần qua ba ngày này, cái gì cũng dễ nói. Ngài cứ yên tâm, việc này chỉ có ta và lão Hồ hai người biết, ta Cao Tù dùng nhân cách đảm bảo, chúng ta sẽ không hở mồm ra với bất kỳ ai.

– Đúng, đúng, không nói với ai.

Hồ Bất Quy vội vàng gật đầu, thần sắc rất nghiêm chỉnh.

“Hai tên dâm tặc này”! Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng: “Lợi dụng lúc mấu chốt, lại muốn hy sinh sự trong sạch của ta, khinh ta là người tùy tiện sao? Nhưng Ngọc Già muốn tuyệt thực quả là việc hơi khó khăn. Cũng không biết tên Đột Quyết Hữu vương Đồ Tác Tá gặp phải một Ngọc Già thở không ra hơi, sẽ nổi hứng tiêu diệt mấy con dê trong đại hội, hay là lửa giận bốc lên ngút ngàn đòi quyết đấu với ta nhỉ? Quả thật là khó xử!”

Lão Cao chớp mắt, đi đến trước mặt hắn:

– Lâm huynh đệ, nghĩ kỹ gì thế? Lúc này chính là lúc quốc gia đang nguy nan, hy vọng của các huynh đệ tất cả đều ở trên người ngài.

– Bớt nói nhảm đi!

Lâm Vãn Vinh tung cước đá vào mông hắn:

– Việc khuyết đức như vậy mà bảo ta đi làm hử? Thật đúng là đồ không có lương tâm!

Cao Tù lắc đầu vẻ nghiêm túc:

– Ngọc Già chỉ thích nói chuyện với Lâm huynh đệ, ngài phải đi an ủi nàng. Việc đi cứu nàng như vậy, sao lại trở thành việc khuyết đức chứ? Chẳng lẽ đứng nhìn nàng tuyệt thực, nếu chúng ta thấy chết mà không cứu, vậy có phải là có đức không?… Lão Hồ, lão nói xem thế có đúng không?

Hai người nháy nhó nhau, kẻ tung người hứng, Lâm Vãn Vinh cũng không biết nói gì nữa. Chỉ là Nguyệt Nha Nhi lúc này tuyệt không thể chết được, đó là việc không có gì phải nghi ngờ. Hắn phất phất tay, tỏ vẻ bất lực:

– Nha đầu đó ở đâu?

– Chỗ này, chỗ này, xin tướng quân đi theo ta!

Hồ Bất Quy mừng rỡ, vội vội vàng vàng đi trước dẫn đường.

Nói thật chứ, khi thấy Nguyệt Nha Nhi, đến cả Lâm Vãn Vinh cũng giật bắn cả người. Đâu là thiếu nữ Đột Quyết mắt ngọc mày ngài, đẹp như mảnh trăng non nữa chứ?

Ngọc Già cả người bị trói chặt, những sợi dây thừng siết hằn vào cả vào thịt. Ở khớp cánh tay trắng trẻo bị bầm máu, môi nàng tái nhợt lại bị cắn rách, không có chút huyết sắc nào, gương mặt mĩ lệ trắng như tờ giấy, vô lực nằm dài trên mặt đất, thân hình xinh đẹp giờ như một gốc cây đã mất đi sức sống, lúc nào cũng có thể khô héo.

– Sao lại như vậy?

Lâm Vãn Vinh lắp bắp kinh hãi, dù vào hoàn cảnh gian khổ nhất ở Biển Chết, thiếu nữ Đột Quyết này vẫn bừng bừng sinh khí, rực lửa động lòng người, luôn luôn cười, giống như một mảnh trăng non mĩ lệ ở chân trời. Rõ ràng là một gốc cây xanh tốt, làm sao mà trong một đêm ngắn ngủi lại khô queo thành ra như vậy?

– Ai trói nàng đến thế này?

Lâm Vãn Vinh trầm mặt xuống than.

Hồ Bất Quy ừ à vài tiếng, mãi sau mới nhỏ giọng nói:

– Tướng quân, hình như là hôm qua chính tay ngài trói đó, không có lệnh ngài, ai dám mở trói cho nàng!

“Dường như quả đúng như vậy thật.” Lâm Vãn Vinh sờ sờ mũi. Ngày hôm qua quả thật mình quá tức giận, cũng bất chấp Ngọc Già này là một nữ nhi, hắn hạ thủ không lưu tình, dùng dây thừng trói rất chặt, hai tay trói chéo ra sau lưng, dây trói hằn cả vào thịt, chặt đến mức không thể nhúc nhích. Cả người cứ phải giữ nguyên một tư thế như vậy, máu không lưu thông được, lại ở trong thời tiết sương gió kia, đừng nói là Ngọc Già, cho dù một nam tử tráng kiện, chỉ sợ cũng không chịu nổi một lúc. Huống hồ từ lúc qua đại mạc, Tuyết Sơn, Ngọc Già vốn đã kiệt sức lắm rồi, hành hạ như vậy, cho dù cây cỏ cũng phải khô héo chứ chẳng đùa.

Lão Hồ lo lắng không phải không có lý. Theo như hiện trạng của Ngọc Già bây giờ, chỉ sợ không tới ba ngày là nha đầu này thật sự sẽ ngọc nát hương tan rồi.

– Tướng quân, ngài muốn cởi trói cho nàng hay không?

Hồ Bất Quy thận trọng hỏi.

– Không cần đâu!

Lâm Vãn Vinh khoát tay, hừ một tiếng căm tức:

– Dám ở trước mặt ta dùng âm mưu quỷ kế, đây là báo ứng của nàng đó!

Hồ Bất Quy không dám nói gì, lão Cao đưa mắt ra hiệu cho hắn, hai người liền lui ra sau.

Ngọc Già lẳng lặng nằm trên mặt đất, không chút nhúc nhích, hai tròng mắt khép chặt, đôi lông mi dài mượt mềm mại, đôi môi tái nhợt không chút tia huyết sắc. Trên người nàng trường bào do chính Xảo Xảo tự tay dệt thành, nhưng đã có mấy chỗ rách bươm, chỗ rách lộ ra da thịt trắng mịn như ngọc.

Ngồi bên người thiếu nữ Đột Quyết này mà Lâm Vãn Vinh không cảm thấy nàng có chút sinh khí nào. Hôm qua còn là một Nguyệt Nha Nhi hoạt bát lúc này giống như biến thành một hòn đá lạnh ngắt, không có chút hơi ấm nào.

Tất cả những ký ức ở Biển Chết, đỉnh Thiên Sơn, giống như bộ phim từ từ hiện lên trước mắt, Lâm Vãn Vinh cau mày, sắc mặt lo lắng, mãi lâu sau vẫn nói không nên lời.

– Chẳng lẽ Lâm tướng quân cũng không có biện pháp?

Hồ Bất Quy và Cao Tù hai người đứng rình ở xa xa, nằm khuất trong một bụi cỏ nhìn trộm. Thấy Lâm Vãn Vinh im lặng không nói gì, Hồ Bất Quy cũng kinh ngạc:

– Nếu vậy phải làm sao bây giờ, Ngọc Già không thể nào chết vào lúc này được, kiểu gì cũng phải đợi đến khi chiếm được Khắc Tư Nhĩ cái đã!

Cao Tù cười hắc hắc:

– Trái tim ngươi chắc bị nuốt xuống bụng rồi hả, ngươi biết được bao nhiêu thủ đoạn của Lâm huynh đệ? Có khi nào hắn thất bại chưa? Đừng thấy hắn không nói lời nào mà lầm. Chỉ với ánh mắt còn mạnh hơn cả ngàn lời đường mật nữa đó. Lão Hồ ngươi học chậm quá.

“Thật lợi hại như vậy không?” Hồ Bất Quy lè lưỡi kinh hãi.

Chẳng biết im lặng bao lâu, Lâm Vãn Vinh không nói gì, chỉ lắc đầu, chậm rãi tự tay sờ sờ vào hông Ngọc Già.

– Làm gì…

Thanh âm sột soạt làm bừng tỉnh Ngọc Già đang đang ngủ say, nàng kêu lên một tiếng yếu ớt vô lực, vội vàng mở mắt ra, đã thấy gương mặt Lâm Vãn Vinh ở ngay trước mắt.

– Sao lại là ngươi được?

Nàng ngây người, ánh mắt quắc lên.

– Uống ngụm nước không?

Lâm Vãn Vinh cười cười, cởi bình nước bên hông nàng ra, đưa đến bên miệng nàng.

Thiếu nữ Đột Quyết bướng bỉnh quay đầu đi:

– Không uống! Ngươi tới làm gì?

Bình nước này vốn bị những mảnh đá sắc bén cắt vỡ, Ngọc Già không biết tìm ở đâu ra sợi chỉ thô, vá kín cái lỗ thủng đó. Mũi kim chỉnh tề như một, nhưng do vội vàng chỉ tìm được những sợi chỉ thô, nên màu sắc không hợp với bình nước này, nhìn lại giống như trên mặt dính một lá cao.

– Nghe nói nàng tuyệt thực hả?

Lâm Vãn Vinh không trả lời nàng mà hỏi lại.

Ngọc Già lạnh lùng hừ một tiếng:

– Việc này không quan hệ gì với ngươi. Ngươi tới làm gì?

Lâm Vãn Vinh thở dài, rồi lại cười nói:

– Thật ra ta tới để lừa nàng!

Tên này quả không dùng từ ngữ để dọa chết người ta thì không vừa lòng, cho dù đó là thiếu nữ Đột Quyết tài hoa hơn người khi nghe thấy thế cũng cả kinh:

– Lừa ta? Lừa ta cái gì?

Nàng vội vàng đến nỗi vẻ lạnh lùng lúc trước cũng không thấy nữa.

– Các huynh đệ của ta nói nàng tuyệt thực rồi. Họ rất quan tâm tới nàng, lại cho rằng nàng có thể nghe lời ta. Họ bảo ta tới lừa nàng, nói vài câu dễ nghe, để nàng uống mấy ngụm nước, chịu ăn chút lương khô, cũng chỉ là như thế mà thôi. Hy vọng nàng đừng trách họ. Thật sự tất cả mọi người đều có lòng tốt.

Lâm Vãn Vinh xòe tay nói, thoạt nhìn rất chân thành.

– Nói linh tinh!

Ngọc Già cắn răng tức giận:

– Ai thèm nghe ngươi nói!

Lâm Vãn Vinh lắc đầu:

– Nàng không nghe ta hả? Xem ra là bọn họ nghĩ sai rồi. Thật ra cũng chẳng nên trách các huynh đệ này, đại khái trước giờ, những chuyện nàng làm đã làm cho họ hiểu lầm thôi. Không giấu nàng, đến cả ta, cũng tí nữa là hiểu lầm luôn!

Sắc mặt thiếu nữ Đột Quyết rất lạnh lùng:

– Phải không, đến cả ngươi cũng hiểu lầm à? Oa Lão Công, ngươi quả là vô sỉ!

– Được rồi, ta thừa nhận, chính xác là ta rất vô sỉ!

Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu:

– Nhưng người trong thiên hạ đều biết đặc điểm này của ta, tin rằng Ngọc Già tiểu thư cũng nghe thấy. Do đó, nàng cũng không cần phải kinh ngạc như thế… Ồ, nàng uống nước không? Ta hơi khát.

Hắn huơ huơ bình nước trước mặt Ngọc Già, thiếu nữ Đột Quyết cắn răng không nói gì. Lâm Vãn Vinh cũng không khách khí, đưa bình nước kê lên bên mép, uống ừng ực một hơi, xem ra uống gần một nửa bình nước rồi.

“Người này sao lại có cá tính thế nhỉ?” Ngọc Già nhìn ngơ ngác, chẳng biết là nên khóc hay nên cười.

Lâm Vãn Vinh uống một hơi, xem ra đã thỏa mãn, nói:

– Ngọc Già tiểu thư, kỳ thật, có một việc ta trước nay rất muốn hỏi nàng. Nàng có thể không trả lời, nhưng nếu nàng lựa chọn trả lời, ta hy vọng nàng đừng vô sỉ như ta, được không?

Trong mắt hắn mang theo ý cười, vô cùng bí hiểm, Nguyệt Nha Nhi cũng không biết hắn muốn hỏi cái gì. Chỉ là tên lưu manh này ăn nói bí mật khác thường, làm cho nàng không tìm thấy có lý do cự tuyệt. Nàng suy tư hồi lâu, rồi gật đầu, ‘ừm’ một tiếng.

– Ngọc Già tiểu thư, trước khi nàng theo chúng ta đã nghe tên của ta bao giờ chưa? Ồ, ý của ta là, trước khi ta tới Hạ Lan quan ấy.
Lâm Vãn Vinh nhìn thẳng vào nàng, cười hỏi

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 11
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 12:36 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lăng Tiếu – Quyển 5
Lăng Tiếu nghĩ mãi mà không rõ liền không nghĩ nữa, dù sao hắn biết đây là chuyện tốt, mà không phải là chuyện xấu gì, thế là đủ rồi. Khi Lăng Tiếu đi tới trước mặt chư vị trưởng lão, Hứa Kiếm Nam nó: Lăng Tiếu quỳ xuống nghe phong. Lăng Tiếu bất đắc dĩ chỉ có thể quỳ xuống một...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Cho chồng đụ với mẹ nuôi - Tác giả The Kid
Lấy cảm hứng từ bộ phim “Mẹ chồng” Truyện lấy bối cảnh ở làng Đại Điền, Miền Nam Việt Nam, thập niên 1990. Nhà họ Huỳnh là gia đình giàu có nhất trong ngôi làng này. Những người quyền lực trong nhà đều đã chết, trong đó có cả cậu Hai Phước cháu đích tôn của Huỳnh gia. Hai...
Phân loại: Truyện nonSEX
Chị Quỳnh vắng chồng - Tác giả The Kid
Dựa theo nhân vật trong phim “Mãi mãi là bao lâu” Tại một khu chung cư cao cấp ở thành phố Hồ Chí Minh. Chị Quỳnh là người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, đã có chồng và một đứa con trai. Nhưng chồng chị đã đi ra nước ngoài làm ăn, bỏ lại chị và đứa con trai ở nhà ông bà nội. Quỳnh lúc...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba