Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 12 » Phần 12

Lâm Vãn Vinh - Quyển 12

Phần 12

– Nàng có ý gì vậy?

Trông Tiêu Thanh Tuyền cười mà như mếu, tim hắn đập thình thịch, ấp úng vài tiếng, chẳng biết phải trả lời nàng như thế nào.

Tiêu tiểu thư hừ một tiếng, sẵng giọng:

– Còn giả vờ hồ đồ à? Chuyện chàng cùng Kim Đao Khả Hãn, Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội, đã sớm được truyền lưu khắp cả Đại Hoa, đến cả thuyết thư nơi quán trà cũng kể đầy đủ, hết lần này tới lần khác chỉ có người trong nhà là hoàn toàn bị bưng tai bịt mắt. Chàng không muốn nói với chúng ta hả?

Lâm Vãn Vinh trộm nhìn Từ Chỉ Tình, mặt nữ quân sư đỏ hồng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, hơn phân nửa là đã đem việc hai năm rõ mười này nói hết với Thanh Tuyền rồi. Hắn vội vàng cười ha hả, ngồi bên giường Tiêu tiểu thư, nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của nàng:

– Không phải ta không nói với nàng, mà vì nàng đang chuẩn bị sinh tiểu hài tử, chính là thời điểm mấu chốt cần phải dưỡng thân, nói việc này ra trong lúc này không thể được. Nàng là lão bà yêu quí nhất của ta, sao ta không lo lắng cho thân thể và cảm thụ của nàng chứ? Nếu như vậy ta có còn là người nữa không?!

Vẻ mặt hắn rất chính trực, giọng nói điềm đạm dịu dàng, Tiêu tiểu thư nghe thế trong lòng mềm nhũn, nói khẽ:

– Nếu chàng yêu thiếp thật sự thì đem chuyện của chàng và Ngọc Già mọi việc nói hết ra!

– À, Từ tiểu thư chắc không phải nói chuyện này rồi sao?

– Đó là ta buộc Từ tỷ tỷ nói ra đó, nàng ta thích chàng nên chỉ nói tốt thôi.

Tiêu Thanh Tuyền sẵng giọng:

– Bây giờ chàng tự mình nói mới có thể tin được!

Chuyện với Nguyệt Nha Nhi oanh oanh liệt liệt như vậy, người hiểu rõ chuỵên này cũng không ít, cũng không có gì hay ho mà hắn phải giấu diếm. Hắn thật thà, kể lể mọi chuyện, từ Hưng Khánh phủ gặp mặt, rồi trên thảo nguyên bị bắt, đấu trí đấu dũng, cho tới Biển Chết, sinh tử trên đỉnh Thiên Sơn, cho đến lúc bị mất ký ức, rồi chuyện huyết chiến ở vương đình, một tiễn kinh thiên động……

Đối mặt với Thanh Tuyền và chư vị phu nhân, hắn cũng bối rối không biết phải nói sao cho phải, lời kể cũng vô cùng trung thực, không thêm chút mắm muối nào, hết lần này tới lần khác, sự thành thật này có khả năng đả động lòng người nhất. Mãi tới lúc tháng sáu tuyết rơi, tóc mai bạc phơ, chư vị phu nhân trong phòng chết lặng.

– Hay cho một nữ tử si tình!

Đại tiểu thư hai mắt ươn ướt, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn:

– Sau đó thì sao, sau đó như thế nào?!

Ta còn đứng đây, sự tình sau đó còn phải hỏi nữa sao? Lâm Vãn Vinh bất lực lắc đầu, nói về những việc đã trải qua phía sau. Mọi người nghe xong đều sụt sùi không thôi.

– Nữ tử si tâm như thế, chàng có thể lạnh lùng để nàng một mình ở lại thảo nguyên?!

Tiêu tiểu thư than nhẹ, có chút phiền não nhìn hắn.

Ánh mắt mọi người nhất tề nhìn chằm chằm vào mặt hắn, hiển nhiên cũng có cùng nghi vấn như Tiêu Thanh Tuyền. Lâm Vãn Vinh há hốc mồm, a a vài tiếng, chẳng biết phải trả lời như thế nào.

Lạc Ngưng không đành lòng, vội vàng biện bác giùm hắn:

– Vị Kim Đao Khả Hãn là một nữ tử người Hồ, đại ca sợ tỷ tỷ hiểu lầm, nên không dám đem nàng về nhà. Có phải không, đại ca?

Ngưng Nhi liền nháy mắt với hắn, Tiêu tiểu thư nhìn thấy hết mọi việc, mặt đỏ lên, bất lực sẵng giọng:

– Cái gì mà không dám đem về nhà, ta là người không giảng đạo lý như vậy sao? Trước khi xuất chinh đã dặn dò chàng một câu, sợ chàng bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, chủ yếu là sợ tương lai không thể thu thập được. Nhưng Ngọc Già muội muội mĩ lệ trí tuệ, thông minh lanh lợi động lòng người như vậy, thân là Kim Đao Khả Hãn, tình ý đối với chàng đã cảm thiên động địa, thành giai thoại trên đời này. Nàng là một người nữ tử Hồ mà có can đảm như vậy, tên ngốc tử này sao ngược lại bỏ chạy như vậy? Chàng đối với sư phụ ta… Đảm lượng ngày thường của chàng đã chạy đi đâu cả rồi?

Tiêu tiểu thư thực sự đã động tâm vì Ngọc Già, khẽ trách cứ hắn. Thật ra cũng bất bình thay cho nữ tử người Hồ kia.

Lâm Vãn Vinh nghe thế, trong lòng cũng thư thản, lời trách cứ của Thanh Tuyền chính là quan tâm tới Nguyệt Nha Nhi, làm sao có thể làm cho người ta không thích nàng được chứ? Hắn cúi đầu thì thầm:

– Không phải ta nhát gan, ngày đó khi tống biệt, ta từng nói chuyện này với nàng. Chỉ là nàng quyết tâm sắt đá, nhất định ở lại thảo nguyên bồi thường cho tộc nhân nàng, nếu ta bắt buộc nàng, chỉ sợ cả đời nàng sẽ không vui!

– Lang quân ngốc!

Tiêu Thanh Tuyền ngọt ngào cười, bất lực nói:

– Chàng cũng không muốn nghĩ, nàng đã vì chàng mà những gì rồi, sao cự tuyệt việc sống với chàng để một mình tương tư như vậy? Đó không phải là tự mình đem hạnh phúc của mình hủy đi sao? Trên đời làm gì có nữ tử ngốc nghếch như vậy? Chàng đó, không chịu nói với nàng ta chỉ bởi vì chàng không thành tâm!

Lâm Vãn Vinh hít một hơi thật dài, im lặng không nói gì.

Đại tiểu thư hiển nhiên bị tình nghĩa của Ngọc Già lây động:

– Ta thật ra rất muốn gặp được Nguyệt Nha Nhi trong truyền thuyết này. Hoặc là chúng ta cùng đi vương đình Đột Quyết gặp nàng?!

– Được đó, được đó!

Lạc Ngưng, Ngọc Sương, Tiên Nhi nhất tề vỗ tay, hoan hân ủng hộ, hiển nhiên hoàn toàn ủng hộ Đại tiểu thư.

Lâm Vãn Vinh sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, vội vàng khoát tay:

– Không được, không được! Hai nước vừa giao chiến xong, đường đi cũng không an bình lắm, các nàng toàn là tiểu nương tử như hoa tự ngọc, đi đến đó, không phải muốn lấy mạng của ta sao?!

Lạc Ngưng vỗ tay mừng rỡ:

– Việc này có gì mà sợ? Để Kim Đao Khả Hãn phái binh hộ tống là được rồi, ta nghĩ nàng nhất định sẽ lên tiếng hoan nghênh, ta còn chưa thấy nữ Khả Hãn, Nguyệt Nha Nhi muội muội thật làm cho nữ tử chúng ta tự hào!

– Muội cũng chưa gặp!

Đến cả Xảo Xảo vốn rất nhút nhát cũng xen vào, ánh mắt dần dần sáng rực:

– Muội cũng muốn đi thảo nguyên xem!

Tình thế có vẻ không ổn, chư vị phu nhân đồng tình với Nguyệt Nha Nhi, dần dần chuyển hóa thành sùng bái cá nhân rồi! Tiểu muội muội là nhân vật ra sao, thân là Kim Đao Khả Hãn, giỏi văn giỏi võ, sắc nghệ song toàn, thông minh như tiểu hồ ly, đến cả ta cũng có chút không khống chế được nàng, nếu để Ngưng Nhi các nàng hợp lại với Nguyệt Nha Nhi, trong nhà còn có chỗ nào cho ta nữa chứ?

– Đừng làm việc rối thêm nữa!

Lâm Vãn Vinh lắc đầu thở dài một tiếng:

– Mọi người cũng không nghĩ là nàng là một người nữ nhân, tự lập một thân, không có chỗ dựa, muốn đứng vững trên thảo nguyên, phải đối mặt với vô số ánh mắt nam nhân như hổ lang, phải thu phục họ thống lĩnh họ, nàng có dễ dàng không?!

“Quả thật không dễ dàng!” Mấy vị phu nhân bị hắn nói thế bèn khựng lại, không dám nói tiếp nữa! Thấy ánh mắt Xảo Xảo tỏ ra thất vọng, trong lòng hắn cũng không đành lòng, giữ chặt tay tiểu ny tử, dịu dàng bảo:

– Mọi người yên tâm, đợi tương lai thảo nguyên thanh bình, hai nước hòa thuận, không cần các ngươi nói, ta cũng sẽ mang các ngươi đi chơi thảo nguyên. Chúng ta đi chơi Thiên Sơn, đi hồ Ô Tô Bố Nặc Nhĩ, nơi nào đẹp nhất là chúng ta đi tới đó!

Phụ nữ thật dễ lừa, nghe hắn đưa ra một tờ séc khống như vậy, mấy vị tiểu thư lập tức hưng phấn hẳn lên, giữ chặt tay Từ Chỉ Tình hỏi thăm không ngừng, giống như ngày mai muốn đi thảo nguyên rồi!

Rốt cục cũng yên bình. Thấy hắn dương dương đắc ý gật đầu, Tiêu Thanh Tuyền véo vào tay hắn, buồn bã nói:

– Tỷ muội chúng ta đều sống hạnh phúc, nhưng chàng có nghĩ tới Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội của chàng không? Đời người khổ nhất, không gì qua được nỗi tương tư. Nàng một thân một mình, lúc này cũng không biết đang gạt lệ ở phương nào!

Nàng đã trải qua sự tương tư mong nhớ, suy từ mình ra, cũng có thể hiểu được tâm cảnh của Ngọc Già.

Lâm Vãn Vinh môi mấp máy, trước mắt hiện lên một thân ảnh yểu điệu, trong lòng đau như bị kim châm.

Tiêu tiểu thư nắm chặt tay hắn, ôn nhu nói:

– Phu quân ta là người yêu ghét rõ ràng. Có vạn ngàn điều khó xử, cũng tuyệt không được bỏ người ta! Chàng sớm đi gặp nàng một chút. Rước nàng về. Chớ để người ta một mình!

– Lão bà, nàng thật tốt!

Lâm Vãn Vinh mũi cay xè, giữ chặt tay Thanh Tuyền, cảm động không gì nói hết.

– Ta tốt sao? Nói còn quá sớm!

Tiêu tiểu thư nhìn hắn mỉm cười:

– Việc của Nguyệt Nha Nhi cũng có thể tính là đoàn viên rồi. Việc này bỏ qua. Ta lại hỏi chàng, chàng còn có việc gì gạt ta nữa không?!

– Còn có việc gì… A. Suýt quên. Ta nhớ ra rồi,

Hắn móc trong lòng ra một hộp gỗ và khóa phòng, xoẹt một cái bày ra trước người Thanh Tuyền, mắc cỡ nói:

– Vừa rồi tên quỷ lão đưa cho ta rất nhiều lễ vật. Kim cương, phòng ốc, còn có, còn có hai tiểu mỹ nhân Pháp nữa! Ta giao ra đây, tất cả đều nộp cả!

Trước mắt nhìn những viên đá lấp lánh, Tiêu tiểu thư nhất thời giận dữ:

– Đến cả tiểu mỹ nhân người Pháp mà cũng tặng cho chàng. Tên Tây Dương này thật ra hiểu rõ chàng quá nhỉ!

Lâm Vãn Vinh cười khan vài tiếng, nghiêm túc nói:

– Là người Tây Dương xí xọn, ta trước giờ không nghĩ tới việc này. Tiểu mỹ nhân Pháp cái rắm gì, nương tử trong nhà ta người nào không phải đẹp như thiên tiên chứ? Muốn mấy con mẹ Tây dương lông vàng làm gì! Lão bà, nàng thấy có đúng không?

Tiêu tiểu thư hừ một tiếng, ngoắc tay bảo Lạc Ngưng đem những vật này cất đi, sung cả vào gia sản. Ngưng Nhi đem cái khóa phòng cất giấu mỹ nhân cầm trên tay, quay về đại ca cười hì hì. Cũng không biết có ý gì.

Đợi cho Lạc Ngưng thu thập xong, vẻ mặt Tiêu Thanh Tuyền bình tĩnh trở lại, nhìn hắn:

– Phu quân, chàng còn có việc gì muốn nói cho ta biết không?!

Tiên Nhi tức giận bỉu môi với hắn, cùng Đại tiểu thư ôm lấy huynh đệ Lâm Huyên, Triệu Tranh, chậm rãi ra khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại hắn cùng với Thanh Tuyền.

Thần sắc Tiêu tiểu thư quỷ dị, như yêu như hận, phức tạp vô cùng, nhất thời tim Lâm Vãn Vinh đập bình bịch:

– Còn… Còn có cái gì…

Tiêu Thanh Tuyền lẳng lặng quay đầu đi, buồn bã nói:

– Chàng không muốn nói, thiếp không nghe nữa! Sau này còn muốn nói với thiếp, thiếp cũng tuyệt sẽ không nghe!

Đây là thông điệp cuối cùng, với tính tình Thanh Tuyền, nàng khẳng định sẽ nói được làm được. Lâm Vãn Vinh da đầu ngứa ran, chần chờ hồi lâu, rồi hạ giọng lắp bắp:

– Ta, ta và An tỷ tỷ…

Tiêu Thanh Tuyền hừ nhẹ một tiếng, nắm chặt lấy áo ngủ bằng gấm dưới người:

– Chàng và An sư thúc, làm sao?

Lâm Vãn Vinh trề môi:

– Là, là… Giống như ta và nàng ấy!

– Cái gì?!

– A… Không… Không, nàng đừng hiểu lầm. Chúng ta còn chưa câu hợp… chỉ là hai người thân cận, hai người thân cận!

Bộ ngực Tiêu tiểu thư run lên, cả giận:

– An sư thúc là sư phó của Tiên Nhi, chàng, chàng có thể nào… Với nàng… Muội muội biết chưa?!

Hắn thật sự không dám ngẩng đầu, chỉ hàm hồ nói:

– Tiên Nhi hả? Nàng có lẽ không biết, có lẽ cũng phát hiện gì đó!

– Chàng…

Tiêu Thanh Tuyền cắn môi, nhìn hắn chăm chăm, gằn từng chữ:

– Trừ việc này ra, còn có chuyện gì khác không?

Trong lòng Lâm Vãn Vinh giống như đánh trống, không dám thở mạnh:

– Còn có, còn có tiên tử tỷ tỷ…

– Sư phó ta? Người làm sao?!

– Ta và tiên tử tỷ tỷ, à, hai người thân…

Đầu hắn gục xuống.

– Keng…

Cái gối trên giường và chăn mền bay thẳng tới. Tiêu tiểu thư cả người run rẩy, nước mắt rưng rưng, hận hận nói:

– Đi ra ngoài, ngươi mau đi ra ngoài cho ta!

– Thanh Tuyền.

Hắn nhảy dựng lên, vội vàng đem chăn trùm lên người nàng:

– Nàng còn trong tháng, không được tức giận, ta vốn không muốn nói với nàng tại đây, chính là sợ kích thích nàng mà!

Tiêu tiểu thư dùng sức đẩy ngực hắn ra, sắc mặt trắng bệch, châu lệ lã chã:

– Ngươi đi ra ngoài, mau đi ra ngoài cho ta, ta không muốn thấy ngươi!

Nàng tức giận lấy cái gối và chăn màn cuốn thành một cục, muốn ném về phía hắn. Nhìn thấy thân hình yếu ớt chỉ mặc tấm áo ngủ mỏng manh, Lâm Vãn Vinh sợ đến mặt không có chút máu, vội vàng khoát tay:

– Đắp chăn lại trước đi, đừng có bỏ xuống bị bệnh đó! Thanh Tuyền, nàng đừng nóng nảy… Đừng đánh, đừng đánh… được, được, ta đi ra ngoài!

Tiêu tiểu thư trừng mắt nhìn hắn, lệ rơi như mưa, đem chăn gối trên giường cuộn lại, căn bản là không để cho hắn có chút cơ hội giải thích.

“Đến cả Thanh Tuyền luôn luôn thùy mị dịu dàng mà lại tức giận đến mức này, lần này thật là loạn to rồi!” Lâm Vãn Vinh bất lực cúi đầu ủ rũ, chầm chậm đi ra cửa, chưa kịp kéo cửa ra, hắn đột nhiên đứng lại.

– Kỳ thật, ta cũng không muốn như vậy…

Hắn thở than, rồi nghẹn ngào nói không nên lời, mấp máy được nửa câu, kẹt một cái đẩy cửa bước ra, vô thanh vô tức biến mất trong màn đêm.

Nghe thanh âm đóng cửa, Tiêu Thanh Tuyền đột nhiên quay đầu, nhìn thấy rèm cửa không ngừng phất phất, nàng đột nhiên che mặt, thầm lặng khóc nức nở.

Một bàn tay nhỏ bé ấm áp cầm bàn tay nàng:

– Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?! Tướng công thật là bị tỷ dọa sợ rồi!

– Ta mặc kệ hắn!

Tiêu tiểu thư hừ một tiếng tức giận.

Tần Tiên Nhi buồn bã nói:

– Cũng khó trách tỷ không muốn quản chàng, tướng công thật là xấu! Thánh phường nhất mạch của chúng ta, bất luận tỷ hay muội, đều chỉ trông vào sư phó sư thúc. Đó là những thanh cao trong thiên hạ, thế mà tất cả đều rơi vào lòng bàn tay chàng! Tỷ nói xem, chàng làm như thế nào mà đạt được như vậy?

– Hắn dùng mạng đổi lấy!

Tần Tiên Nhi khẽ sửng sốt, một từ bất ngờ của Tiêu tiểu thư, thật ra cũng có chút thực tế trong đó.

– Tiên Nhi, hắn đi đâu rồi?!

Nhìn bóng đêm trầm trầm ngoài cửa sổ, Tiêu Thanh Tuyền thắc mắc hỏi.

Tần tiểu thư mắt đỏ lên:

– Hắn một mình đi xuống lầu, chưa bình tĩnh lại, Xảo Xảo đang nói chuyện với hắn

Trong mắt Tiêu tiểu thư hiện lên vẻ đau xót nồng đậm, ôn nhu lắc đầu, nói khẽ:

– Đồ ngốc này! Nhìn thì thông minh, kỳ thật là một người ngốc, rất dễ xúc động. Lần cãi vã này, chỉ sợ cũng không ăn được cơm đâu! Hắn đi biên quan vốn là gầy gò lắm rồi, lại bị thương, nếu không ăn cơm thì sao được? Các ngươi bế Huyên nhi, Tranh nhi cho hắn chơi, rồi bảo làm cho Ngưng Nhi, Ngọc Nhược trông chừng hắn, nói chuyện với hắn, cho hắn vui mà ăn cơm! Hắn bị một mũi tên, bề ngoài tuy tốt, nhưng phải tĩnh dưỡng, mỗi ngày cần ngâm dược thảo, tắm rửa nước nóng! Dược thảo ta đã điều chế rồi, đặt trong phòng Ngưng Nhi ấy! Hắn thích ăn đồ điểm tâm do Xảo Xảo làm, phải hâm nóng lên cho hắn, chớ cho hắn ăn đồ lạnh ảnh hưởng đến tì vị, dễ làm tổn thương cơ thể. Chớ để hắn chạy nhảy nhiều…

Tần Tiên Nhi cười híc híc:

– Làm như thế còn chu đáo hơn so với chiếu cố tỷ tỷ còn ở cữ! Tỷ tỷ, không phải tỷ không muốn gặp chàng nữa sao? Còn quan tâm chàng làm cái gì?

Tiêu Thanh Tuyền đỏ mặt lên, vội vàng quay đầu đi:

– Ai quan tâm hắn? Ta lo lắng hắn đói bụng sinh bệnh, làm liên lụy các muội thôi!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 12
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 13:39 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Đường Môn – Quyển 1
Đường Hạo nâng búa trong tay lên quá đỉnh đầu, làm cho Đường Tam lui về sau vài bước, đồng thời, chùy tử trong tay đã điều chuyển quay lại, khẽ quát một tiếng, thân thể bán chuyển, hai chân dán chặt trên mặt đất, hai tiểu thối không che đậy tại bên ngoài chiếc khố phá lạn vang lên. Trọng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đường Môn
Hạ Thiên – Quyển 2
Đây là một người đàn ông bốn mươi tuổi, người này rất rắn chắc, Lãnh Băng Băng đã từng nhìn thấy hắn, biết hắn tên là Mã Nhị Cương, một cái tên rất bình thường làm người ta sinh ra cảm giác thật thà phúc hậu. Nhưng thực tế lại căn bản không phải như vậy, hắn có thể là lái xe...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Ra đến phòng, Cao công công cẩn thận khẽ khàng khép cánh cửa lại, sợ làm kinh động đến hai cha con đã trải qua không biết bao nhiêu khó khăn khổ ải mới có thể đoàn tụ. Lâm Vãn Vinh nghe tiếng khóc nhỏ của Tần Tiên Nhi ở trong phòng, nhịn không được lắc đầu, chuyện này hôm nay xem như đã...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba