Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 12 » Phần 53

Lâm Vãn Vinh - Quyển 12

Phần 53

– Ta chẳng phải đại nhân vật gì!

Lâm Tam nghiêm mặt nói:

– Ta chỉ là tiểu nhân vật không đủ đạo hạnh. Có điều trước đây ta làm hơi nhiều chuyện xấu một chút, nên rất nhiều người nhớ tên của ta, có người thích nhưng cũng có người thù hận, chỉ vậy mà thôi.

– A ca! Nếu đàn ông người Hoa ai cũng đều giống như huynh, là những “tiểu nhân vật” như thế, vậy còn có đường sống cho Miêu nữ bọn muội nữa không?

– Cái này… !

Lâm Tam xấu hổ cười khan một tiếng, chẳng biết nên trả lời thế nào.

Y Liên nói rất đúng, nếu tất cả đàn ông người Hoa đều có đảm lượng, có bản lĩnh, có kiến thức như a Lâm ca này, làm gì có nữ tử Miêu tộc nào không thích những nam tử như vậy cơ chứ? Hắn là tiểu nhân vật cũng không phải là giả, nhưng lại là một tiểu nhân vật độc nhất vô nhị trong thiên hạ!

Nghe tiếng thở dài khe khẽ kia, biết trong lòng hắn nhất định có chuyện gì khó xử, Y Liên cũng chẳng biết nói gì, cầm bộ Miêu trang đã được hong khô chậm rãi đưa về phía hắn sau tảng đá:

– A ca, y phục khô rồi!

Lâm Tam “ừm” một tiếng, đưa tay nhận lấy bộ quần áo vẫn còn hơi nóng của ngọn lửa. Đôi tay thon nhỏ của nàng vẫn nắm bộ Miêu trang kia thật chặt, đến nỗi những mạch máu trên bàn tay trắng ngần kia hằn rõ cả lên, những giọt lệ châu long lanh đang từng giọt rơi xuống trên cổ áo, sau nháy mắt đã liền tan biến không thấy nữa.

Lâm Tam khô khốc cả cổ họng, bộ Miêu trang trên tay như trở nên nặng ngàn cân, hắn bất đắc dĩ đành quay đầu đi, thở dài:

– Y Liên, đừng như vậy! Con người ta không đáng để muội thích đâu!

– Có đáng hay không tự muội biết!

Y Liên khẽ lẩm bẩm, mỉm cười thê lương.

Lâm Tam mau chóng mặc lại y phục rồi bước ra ngoài, nhìn ánh mắt sáng ngời của Y Liên, hắn hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống. Vừa rồi khi Y Liên mất tích, hắn lo lắng vô cùng, bây giờ tiểu a muội an nhiên vô sự, hắn lại không dám nhìn nàng nữa.

Nàng dịu dàng sửa lại y phục cho hắn, bỗng rạng rỡ nói:

– A ca, muội đột nhiên nhớ lại bộ dạng huynh khi lần đầu tiên mặc Miêu trang.

– Vậy sao? Bộ dạng thế nào?

Lâm Tam không nén nổi tò mò hỏi.

Y Liên hai mắt mơ màng tưởng nhớ:

– Muội cũng không biết là tại sao, cùng là một bộ y phục. Khi a đa mặc lên thì uy vũ chính trực, khi huynh mặc lên thì có nhìn thế nào cũng không giống một người đứng đắn. Hi hi…

Trên mặt thiếu nữ lộ ra một nụ cười hiếm hoi, lén nhìn hắn dò xét:

– May mà muội biết huynh là một người tốt, nếu không, huynh sớm đã bị a đa a mẫu đánh đuổi đi rồi!

“Tiêu chuẩn phán đoán người xấu người tốt của nha đầu này thực quá đơn giản!” Lâm Tam cười khổ lắc đầu:

– Ta vốn chẳng phải là một người đứng đắn, mặc y phục gì vào cũng chẳng thể thay đổi được bản tính!

Y Liên cười phì một tiếng, bỗng dưng hai má đỏ bừng lên, nàng do dự hồi lâu, cuối cùng cố gắng dồn hết tất cả dũng khí, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn hắn, ngập ngừng hỏi:

– A ca, có phải là muội rất khó nhìn không?

– Sao có thể chứ?

Lâm Tam vội vã xua tay:

– Muội là mễ sai xinh đẹp nổi tiếng trong chín thôn mười tám trại. Những chàng trai theo đuổi muội có thể xếp hàng dài hơn sông Kim Sa đó!

Y Liên cắn chặt hai môi, gò má đỏ ửng như ráng chiều, dũng cảm hỏi thẳng:

– Vậy tại sao huynh không thích muội?

– Cái này… !

Lâm Tam nhất thời á khẩu chẳng biết trả lời ra sao.

Miêu nữ vừa đa tình lại vừa đanh đá, điểm này là đặc trưng đã phản ánh rõ ràng trên nhiều mễ sai khác của Ánh Nguyệt thôn, duy nhất chỉ có một mình Y Liên là ngoại lệ. Y Liên tại Miêu tộc là người xuất sắc nhất, vô luận là học thức, tầm nhìn hay năng lực lãnh đạo đều vượt xa người khác, nhưng về mặt biểu đạt cảm tình, nàng lại xấu hổ hơn so với các nữ hài khác rất nhiều. Nàng thích a Lâm ca, nhưng lại lén lén lút lút không dám mở miệng, khó khăn lắm trước mới dám trước mặt mọi người, đem hết can đảm ra hát bài tình ca thổ lộ tình cảm với a Lâm ca, nhưng lại bị hắn vô tình cự tuyệt. Loại đả kích này không phải ai cũng chịu đựng được. Nhưng lúc này tính cách quật cường và kiên định của Y Liên đã được thể hiện ra, nàng thật sự là một nữ hài Miêu tộc không dễ dàng chịu nhận thua!

– Gì mà cái này cái kia? A ca! Tại sao huynh không thích muội?

Thiếu nữ tựa hồ như đã dốc hết tiền vốn ra rồi, chẳng để ý đến khuôn mặt đã nóng bừng như lửa đốt, hỏi xong cắn chặt hàm răng nhìn hắn chờ đợi.

Y Liên tuy hay thẹn thùng nhưng lại là Miêu nữ kiệt xuất nhất, một khi muốn làm gì, so với những mễ sai như bọn Tử Đồng còn lợi hại hơn nhiều. Lâm Tam cũng có chút chống đỡ không nổi:

– Cái đó, cái đó… ! Ta… ta không thể thích muội!

– Tại sao không thể thích muội?

Y Liên sầu não, nắm chặt bàn tay của hắn, ấn vào trước ngực mình:

– A ca, huynh sờ thử vào trái tim muội xem… !

– A… ! Hay là không cần đâu!

Lâm Tam bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vã rụt tay lại, gấp gáp dòm ngó bốn phía xung quanh: “Làm người vẫn nên thực thà một chút, An tỷ tỷ là thần nhân, không chừng là đang nấp ở chỗ nào đó mà giám thị ta!”

– Miêu nữ bọn muội thích một người là sẽ đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không bao giờ buông bỏ!

Y Liên cười như mếu nhìn hắn, lệ hoa lấp lánh trong mắt:

– Dây lưng đã tặng cho a ca rồi, không cần biết huynh có cần muội không, Y Liên đời này kiếp này vẫn mãi là người của huynh! Ngũ Liên phong và Kim Sa giang làm chứng cho muội!

“Quá si tình cũng là một chuyện phiền phức mà!” Lâm Tam bất đắc dĩ chỉ đành lắc đầu:

– Y Liên, muội đừng xúc động, muội căn bản không biết tình hình của ta… !

– Tình hình gì? Là bởi vì Thánh cô sao?

Y Liên lặng lẽ lắc đầu:

– A ca, huynh thực là một người trung trinh!

“Ta mà có thể được gọi là một người trung trinh sao? Đây thực là một chuyện cười lớn bằng trời!” Lâm Tam dở khóc dở cười, than thở:

– Bây giờ muội đã biết thân phận chân thực của ta rồi chứ… ?

– Ừm!

– Những cái muội biết đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi.

Lâm Tam thở ra một hơi, ngập ngừng nói:

– Nói đơn giản một chút, ta ở nhà đã lấy vợ rồi!

– Cái gì?

Thiếu nữ cắn chặt răng, sống mũi cảm thấy cay cay:

– Vậy chuyện giữa huynh và Thánh cô là như thế nào?

– Ta và Thánh cô hai bên thương yêu, nhân duyên trời định, người trong nhà sớm đã đồng ý rồi, cho nên ta mới tới Miêu trại hỏi cưới. Nhưng Thánh cô muốn giữ mặt mũi, nhất định muốn ta phải bằng bản lĩnh thật sự của mình trước mặt tất cả hương thân chinh phục nàng thì nàng mới chịu gả cho ta, cho nên, nàng cũng thấy rồi đó…

Lâm Tam nắm chặt hai tay, một hơi nói hết ra, trong lòng lập tức cảm thấy như vừa trút được gánh nặng.

Y Liên “ừm” một tiếng, chua xót nói:

– Thê tử trong nhà huynh thực là một người thiện lương! Nếu đổi lại là muội, sao có thể để a ca của mình đi lấy người khác chứ?

– Đúng thế, bọn họ đều là người tốt… !

“Bọn họ?” Nghe thấy sự bất bình thường này, Y Liên thất thanh hỏi:

– Rốt cuộc huynh có mấy thê tử?

Lâm Tam xấu hổ gãi gãi đầu:

– Cái này… Ta cứ thử đếm xem đã: Tiên Nhi, Thanh Tuyền, Xảo Xảo, Ngưng nhi, Thần Tiên tỷ tỷ, đây là đã qua cửa rồi. Từ tiểu thư, Thánh cô, Ngọc Sương, Đại tiểu thư, đây là chờ cưới. Tiểu muội muội Nguyệt Nha nhi cũng đang xếp hàng. À, còn có một số ngoài kế hoạch…

Hắn đếm một người liền duỗi một ngón tay ra, đếm hết bàn tay trái lại chuyển sang tay phải, tay phải đếm hết rồi, chỉ hận không thể duỗi ngón chân ra cho rõ ràng một chút. Thấy bộ dạng đó của hắn, Y Liên tức giận hung hăng đấm mạnh xuống lưng hắn:

– Huynh, sao huynh có thể có nhiều thê tử như vậy? Huynh cho rằng mình là hoàng đế sao?

– Ta cũng không muốn đâu!

A Lâm ca hai tay giang ra làm như vô tội nói:

– Người trong giang hồ, thân bất do kỉ! Kỳ thực khi ta yêu đương rất quan tâm tới chất lượng, nhưng ta làm sao ngờ được, có chất lượng rồi, số lượng vẫn cứ tăng ào ào! Chuyện vô lý như vậy không ngờ lại xảy ra trên người ta, thực là quá kỳ quái!

“Cái gì mà quá kỳ quái, ta thấy rõ ràng là huynh đang dương dương đắc ý mới đúng.” Y Liên trong lòng càng thêm mấy phần chua xót, không ngờ a Lâm ca mà nàng vẫn luôn lấy làm niềm tự hào của mình ở trong nhà lại có nhiều lão bà như vậy. Nàng miên man hỏi:

– A ca, huynh bá chiếm nhiều nữ tử như vậy, người ta đều cam tâm tình nguyện sao? Có phải là huynh đi cướp bọn họ về không?

– Nếu ta thực sự là người như vậy…

A Lâm ca lắc đầu cười khổ:

– Chỉ sợ muội sớm đã bị ta cướp đi rồi!

Thiếu nữ này đỏ bừng hai má, cúi thấp đầu trầm mặc không nói, trong lòng không biết là nên vui hay nên buồn!

– Nói ra có khi muội không tin, mấy lão bà đó của ta đều không phải là có thể lấy về dễ dàng đâu, mỗi người bọn họ đều có một cố sự đó.

Lâm Tam nói rồi bắt đầu kể về Xảo Xảo, Thanh Tuyền, Đại tiểu thư, Ninh tiên tử, mỗi người đều có ưu điểm riêng, mị lực vô cùng, nghe kể mà như lạc vào trong một vườn hoa đầy hương sắc vậy.

Y Liên ban đầu còn có vài phần khinh thường, sau thì dần nghe đến nhập thần. Trong lúc mông lung mơ màng đột nhiên nhớ tới hình ảnh của những nữ tử này đều sớm đã dung nhập vào những câu chuyện mà thường ngày hắn kể rồi.

Kể hết cả những câu chuyện này tựa như vừa lật xong trang sách cuối cùng trong cả tập sách. Không chỉ Y Liên nghe đến ngẩn ngơ mà đến cả bản thân Lâm Tam cũng không khỏi bùi ngùi. Những chuyện xưa hiện ngay trước mắt, rõ ràng như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, thực khiến người ta vĩnh viễn khó mà quên nổi.

– A ca, ngày đó huynh hỏi muội chuyện Miêu độc, có phải là vì Khả Hãn Đột Quyết Nguyệt Nha Nhi kia không?

Nàng buồn bã thở dài, khẽ hỏi.

Lâm Tam dịu dàng mỉm cười đáp:

– Chính là nàng ấy, nàng ấy là Đại Khả Hãn thông minh nhất dưới gầm trời này, nhưng cũng lại là tiểu muội muội khờ nhất, ngốc nhất!

Chỉ nhìn nụ cười đầy thân thiết trên mặt hắn là có thể biết mối tình cảm với nữ Khả Hãn kia phải khắc cốt ghi tâm tới nhường nào. Y Liên lặng lẽ cúi đầu xuống:

– Thực hâm mộ Nguyệt Nha Nhi, nếu muội có thể giống như nàng ấy, a ca có lẽ sẽ vĩnh viễn không quên muội rồi!

“Cách nghĩ kiểu này thực quá nguy hiểm!” Lâm Tam sắc mặt nghiêm chỉnh:

– Y Liên, mỗi người đều độc lập, không thể so sánh với nhau một cách đơn giản. Muội cũng có ưu điểm của mình, không thể tự coi nhẹ mình như thế!

– A ca, muội hỏi huynh một chuyện nhé!

Y Liên đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn:

– Xin huynh đừng né tránh, cũng đừng giả vờ ngớ ngẩn, nhất định phải thành thực nói cho muội biết. Coi như là Y Liên cầu xin huynh đi!

Hai mắt nàng ươn ướt, thẹn thùng mà kiên quyết, Lâm Tam nhìn mà mềm lòng lại, lặng lẽ gật đầu:

– Muội nói đi, ta nhất định sẽ thành thực trả lời!

– A ca… !

Y Liên run rẩy nắm chặt tay hắn, hai mắt sáng ngời nhìn chăm chăm vào mắt hắn, chiếc gáy thon dài như ngọc ửng lên một mảng hồng:

– Xin huynh nói cho muội biết, huynh… huynh đã từng thích Y Liên chưa? Đừng nói là không dám thích, cũng đừng nói những lời giả dối, muội muốn nghe một câu thật lòng…

Một lời vừa nói trọn, thiếu nữ này ngượng ngùng nhắm hai mắt lại, từ từ cúi đầu xuống, thân thể run lên từng đợt như chiếc lá nhỏ bé đung đưa trong gió, tựa như lúc nào cũng có thể bị thổi bay xuống đất!

“Thích hay là không thích, mấy chữ này há có thể nói ra đơn giản như vậy?” Lâm Tam miệng như đeo chì, làm thế nào cũng không mở ra nổi.

Thấy hắn hồi lâu không nói, Y Liên mặt mày trắng bệch, lòng như bị kim đâm:

– Muội hiểu rồi!

– Muội hiểu cái gì?

Lâm Tam vội nói:

– Ta chưa nói gì cả mà!

– Huynh không nói muội cũng hiểu.

Y Liên lắc lắc đầu, khẽ cười chua xót, lệ thủy không biết đã rơi xuống tự lúc nào:
– A ca, chiếc dây lưng muội tặng huynh đâu… ?

– À, ở đây!

Chiếc dây lưng mà Y Liên tặng là một trong mấy món bảo bối mà hắn luôn mang theo bên người, sớm đã được cất giữ cẩn thận trong túi, Lâm Tam vội vã tìm nó ra, đưa cho nàng.

Nhìn chiếc dây lưng trắng như tuyết đó, Y Liên sắc mặt ảm đạm, lau nước mắt đi, mỉm cười thỏ thẻ:

– Chiếc dây lưng này là muội tặng cho huynh. A ca! Huynh thực sự không cần nó chứ?

“Vấn đề này làm sao trả lời đây?” Lâm Tam hơi hé miệng ra định trả lời nhưng cổ họng khô khốc, nửa chữ cũng không thốt ra được.

Thiếu nữ nhẹ nhàng nhìn sang hắn:

– Mặc kệ huynh có nguyện ý hay không, muội đều muốn tận mắt nhìn thấy bộ dạng của huynh khi đeo nó lên. A ca, huynh nguyện ý đáp ứng thỉnh cầu cuối cùng này của muội được không?

Lâm Tam bất đắc dĩ thở dài:
– Muội đã muốn nhìn, ta đeo một lần cũng chẳng hề gì!

Hắn đang muốn đưa tay ra, Y Liên lại đẩy cánh tay hắn ra:

– Không được, chiếc dây lưng này muội phải tự tay đeo vào mới có hiệu lực.

Cánh tay nàng không nén nổi run rẩy, dịu dàng ôm lấy hông hắn, đeo chặt chiếc dây lưng trắng tinh kia lên. Theo phong tục của Miêu tộc, một khi nữ tử Miêu tộc đem chiếc dây lưng của mình tận tay đeo lên cho a ca, đó chính là lời hứa chung thân, vĩnh viễn sẽ không rời bỏ.

Lâm Tam thì lại hồ đồ chẳng hiểu gì, Y Liên hơi thở gấp gáp, mặt mũi đỏ bừng, trong mắt vừa có vẻ hưng phấn, ngượng ngùng nhưng lại mang theo vài phần thương đau khắc cốt ghi tâm:

– Miêu nữ bọn muội, cả đời chỉ thích một người! Khụ, khụ! A ca, Y Liên là của huynh, đời đời kiếp kiếp đều là của huynh! Cầu xin huynh, ôm lấy muội, nhất định phải ôm lấy muội… !

Thanh âm của nàng tựa như tiếng khóc thút thít, càng ngày càng nhỏ, cho tới khi chẳng thể nghe thấy gì nữa. Lâm Tam vẫn còn đang do dự thì đột nhiên một thân thể mềm nhũn vô lực đổ ập vào lòng hắn, bàn tay đột nhiên cảm thấy nong nóng, giống như có thứ gì đó chảy xuống, chính là một chất lỏng đen đen, tựa hồ có vài phần quen mắt.

“Máu?” Lâm Tam đại kinh, bỗng dưng ngẩng đầu lên.

Thiếu nữ kia trong lòng hắn thân thể ra sức cuộn tròn lại, những giọt máu đen từ khóe miệng nàng chảy xuống thành dòng, trên khuôn mặt như hoa như ngọc kia cũng sớm đã tràn ngập những giọt nước mắt long lanh.

– A ca, muội lạnh! Huynh hãy ôm lấy muội… !

Y Liên nước mắt tuôn tràn, dung nhan sầu thảm, đột nhiên dùng hết tất cả sức lực ôm chặt lấy ngực hắn.

Lâm Tam còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy thân thể a muội đột nhiên căng ra rồi mềm nhũn trong lòng hắn, chẳng còn tiếng động nào nữa, từ trong thân thể mềm mại của nàng tỏa ra từng luồng từng luồng băng giá.

– Y… Liên… !

Lâm Tam tựa như vừa bừng tỉnh từ trong mộng, dùng hết tất cả sức lực của mình mà rống lên một tiếng, trái tim như bị cào nát ra vậy.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 12
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 13:39 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hàn Lập – Quyển 11
Đã trải qua một lần từng bị không gian thôn phệ, tuy rằng trong lòng Hàn Lập vẫn còn ám ảnh nhưng tay chân không hề hoảng loạn. Sau khi trải qua sự gia tăng bằng hàng loạt các loại bùa chú, pháp lực của hắn lúc này đang ở trạng thái đỉnh phong của nguyên anh trung kỳ, lúc này đang tập trung...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Ngồi khóc trên cây
Tôi chỉ tay vào bức rèm nước khi cả ba đã tới được chân thác: Đằng sau thác nước này có một cửa hang. Lát nữa ba anh em mình sẽ đi xuyên qua cái hang đó để đến bên kia ngọn đồi. Bé Loan vỗ tay bôm bốp, mặt nở ra: Ôi, thích quá! Nó ngước nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò: Bên kia ngọn đồi có...
Phân loại: Truyện nonSEX Nguyễn Nhật Ánh Truyện teen
Long Nhất Pháp Sư – Quyển 5
Như Nguyệt nhìn người trước mặt nàng đang mỉm cười, trong long hân hoan không nói nên lời. Trong đôi mắt đẹp tựa ánh sao xa, tình ý dâng trào, kiều mỵ ướt át, tiến lên hai bước ôm lấy cổ hắn. “Có nhớ ta không? ” Long Nhất nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nàng, ôn nhu nói. “Có. ” Nạp Lan Như...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Truyện sắc hiệp Tuyển tập Long Nhất Pháp Sư
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba