Còn tên Lạc Viễn này, bình thường thoạt nhìn trông có vẻ tử tế vô hại, không ngờ dính vào thù oán lại có thần sắc kinh người đến vậy, Lâm Vãn Vinh khẽ suýt xoa trong lòng.
Tên Đô chỉ huy sứ Trình Đức này tương đương với cấp một tư lệnh phân khu, phụ thân Lạc Viễn lại là tổng đốc Giang Tô, đứng đầu cả một tỉnh, nếu hai bên mà đấu đá nhau thì thật là hay ho phải biết. Mặt khác mà nói, mâu thuẫn giữa Lạc Mẫn và Trình Đức lại càng trở nên xấu đến không ngờ.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nói mông lung:
– Ta chưa nghe thấy gì, ta chưa nghe thấy gì đâu nhé.
Rồi đột nhiên đổi giọng nói:
– Đệ hãy nói rõ chuyện này cho Thanh Sơn biết, chú ý một chút đến động tĩnh của bọn chúng, nhưng khi mọi chuyện xảy ra thì cũng tuyệt đối không ai được làm bừa.
Lạc Viễn gật đầu nói:
– Đại ca, huynh yên tâm, đệ biết phải làm thế nào mà.
Tên tiểu tử Lạc Viễn này từ nhỏ đã được sinh ra trong chốn quan trường, tuy thường ngày trông chẳng chút gì uy nghiêm nhưng thực không ngờ khi bắt đầu mưu quyền thì lại có thể lợi hại đến vậy.
Lâm Vãn Vinh nghĩ thầm, không hiểu Lạc Mẫn rốt cuộc là người như thế nào mà có thể dạy dỗ nên một nhi tử như Lạc Viễn. Nhưng có thêm sự trợ giúp của Lạc Viễn thì Lâm Vãn Vinh lại càng thêm phần yên tâm, chưa nói gì đến tài trí hơn người của hắn, chỉ đơn giản nói về chỗ dựa sau lưng hắn cũng có thể yên chí có cơ hội bất bại rồi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết lúc này phải là Lạc Mẫn không được thoái vị. Còn về sự ủng hộ của Lạc Mẫn với mình và với Hồng Hưng thì hắn không lo, hắn tự tin vào phán đoán của mình, tên Lạc Viễn này sau này chắc chắn là một chỗ dựa tốt cho mình rồi.
Hai người đi một lúc thì Lạc Viễn đột nhiên cười nói:
– Đại ca, có chuyện này suýt nữa thì quên. Ngày mười lăm tháng này là ngày mừng thọ sáu mươi tuổi của tổ mẫu đại nhân của đệ, gia phụ tổ chức một yến tiệc lớn mừng thọ cho người, mời đại ca lúc đó nhất định phải đến tham dự nhé. Ta sẽ dẫn đại ca gặp mặt gia phụ, tự tự gia thường.
Lâm Vãn Vinh bất ngờ cười nói:
– Tiểu Lạc, đệ đừng quên thân phận hiện giờ của ta, ta chỉ là một tên hạ nhân của Tiêu gia mà thôi, làm sao có tư cách đến bái thọ lệnh tổ chứ?
Lạc Viễn cười lớn nói:
– Đại ca quá khiêm nhường rồi, thực ra đệ cũng đã mời Quách công tử và đại tiểu thư Tiêu gia rồi, hơn nữa đã đặc ý nhắc đến đại ca huynh, tin chắc rằng đến lúc ấy huynh có không đến cũng không được nữa rồi.
Lâm Vãn Vinh cười lớn nói:
– Hóa ra đệ sớm đã có kế hoạch cả rồi à, đã vậy thì ta cung kính không bằng tuân lệnh rồi.
… Bạn đang đọc truyện Lâm Vãn Vinh – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex.moe/lam-van-vinh-quyen-2-full/
Khi về đến sân nhà mình thì sắc trời cũng ngả tối, hôm nay chàng uống một ít rượu nên muốn về sớm một chút. Bước vào trong viên môn đã thấy bóng một nữ nhi đang ngồi chờ ở đó từ bao giờ rồi.
Đứng từ xa nên hắn không nhìn rõ, trong lòng thầm nghĩ có lẽ là nha đầu Tiêu Ngọc Sương? Nhưng không phải, hôm nay nàng ấy chắc rất tức giận ta rồi, làm sao có thể đến tìm ta nữa chứ? Nếu là nha đầu Tiếu Thanh Tuyền thì lại càng không thể, nàng ấy chưa bao giờ có thói quen ra cổng đứng chờ ta cả.
Đợi đến khi đến gần, tận mắt trông rõ rồi mà Lâm Vãn Vinh vẫn cảm thấy có đôi chút sững sờ, tiểu nữ này hóa ra chính là đại tiểu thư Tiêu gia.
Đại tiểu thư Tiêu gia tay cầm một cuốn sổ nhỏ, đang luôn tay lật dở, trên mặt toát lên một thứ thần sắc rất kỳ lạ,như đang mỉm cười, đang ngượng ngùng, đang ái mộ, đang muốn tiến tới, vô cùng mâu thuẫn và phức tạp.
Lâm Vãn Vinh lặng người quan sát một lát, rồi bỗng giật nảy mình, hóa ra cuốn sổ đó đã bị Tiêu Ngọc Sương lấy đi mất, đó chính là ba bản tiểu báo mà chính hắn đã công phu soạn ra.
Trời ạ, đừng có để cho tiểu nữ này phát hiện ra chứ, đến đây để tính sổ với ta sao, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ. Nhưng nghĩ kỹ lại thì khả năng chuyện này xảy ra là rất ít. Tiêu nhị tiểu thư vô cùng hận hắn, chắc chắn không bao giờ nhắc tới tên hắn trước mặt đại tiểu thư được. Còn đại tiểu thư này coi thường hắn hết mức có thể, không lẽ nào lại tự dưng chủ động quan tâm chuyện của hắn chứ, thực là khó hiểu.
Nàng ta thật đáng sợ. Chẳng phải là một đại tiểu thư hay sao, mọi chuyện coi như xong rồi, hắn nghĩ thầm một hồi liền lấy hết dũng khí chầm chậm bước vào viên môn.
Tiêu Ngọc Nhược thấy hắn đã về liền vội vàng giấu cuốn sổ nhỏ vào trong người, sắc mặt chợt căng thẳng hẳn lên, nàng dịu dàng nói:
– Lâm Tam, ngươi về rồi sao?
Thấy nàng ta có hành động như vậy, Lâm Vãn Vinh cũng cảm thấy có chút yên lòng hơn, tiểu thư này thực nhàm chán vô cùng, cứ ngồi không ngắm nghía cuốn sổ bao nhiêu lâu mà không chán. Nhưng tiểu thư này rõ ràng đã tỏ ra là rất thích những gì hắn thể hiện trong đó, chuyện này cũng thật là thú vị vô cùng. Lâm Vãn Vinh cười lớn nói:
– Hôm nay có cơn gió lạ nào thổi Tiêu đại tiểu thư đế tiểu viện của ta thế này đây? Thật là chuyện hiếm có.
Tiêu Ngọc Nhược thấy hắn cười gian, tuy trong lòng thấy rất đáng ghét nhưng hiện đang có việc cần nhờ hắn giúp nên không thể cãi lại được gì cả, đành nói:
– Lâm Tam, những lời hôm nay ngươi nói, ta cảm thấy rất có lý, không biết ngươi có cách nào để hóa giải được nguy cơ đó hay không?
Lâm Vãn Vinh chặn ngay lại nói:
– Không có. Xin lỗi, thái độ đó của tiểu thư chẳng có chút gì là có thành ý cả, tiểu thư coi ta là thằng ngốc sao, dễ bắt nạt ta đến vậy sao?
Hắn không nề hà gì đó là đại tiểu thư hay không, thản nhiên nói rồi bước vào cổng.
Tiêu Ngọc Nhược cắn môi kìm chế, thấy hắn đi vào liền lấy hết dũng khí theo phía sau hắn, lặng lẽ bước vào cổng. Lúc đến cửa phòng dường như nàng mới nghe thấy trống ngực mình đang đập thình thịch.
Nha đầu này thực là có gan hơn người. Lâm Vãn Vinh cười thầm trong bụng, quay người lại nhìn đại tiểu thư với ánh mắt kì quái rồi nói:
– Đại tiểu thư, muộn thế này rồi, nàng còn xông vào phòng ngủ của một nam nhân xa lạ là có ý gì vậy? Phải chăng có chuyện gì thầm kín cần nói
– Ngươi…
Tiêu Ngọc Nhược không ngờ được rằng kẻ đứng trước mặt mình lại vô sỉ đến vậy, đến những lời như thế hắn cũng có thể nói ra khỏi miệng được. Nàng đường đường là một cô nương thanh bạch đến vậy, làm sao có thể đùa giỡn những trò vô vị như vậy chứ. Nàng phẫn nộ cực độ, chỉ thẳng tay vào mặt Lâm Vãn Vinh, mặt mày tức tối, nước mắt lưng tròng. Vừa thẹn vừa tức, nàng chỉ biết quay người chạy một mạch ra ngoài.
Lâm Vãn Vinh chỉ biết lắc đầu, trong lòng nghĩ thầm, tiểu nữ này, khả năng công kích quá kém cỏi, phải dạy bảo cẩn thận hơn nữa mới được.
Hôm nay hắn hơi mệt, nên cũng không để ý nhiều đến đại tiểu thư, đang chuẩn bị ngủ đến nơi thì dột nhiên lại nghe có người đang gọi tên mình ngoài cửa:
– Lâm Tam, ngươi có thể nói chuyện tử tế với ta một lúc không?
Nghe ra chính là tiếng của Tiêu Ngọc Nhược. Hóa ra nàng ta vẫn chưa đi, Lâm Vãn Vinh trong lòng mừng thầm, liền lớn tiếng đáp:
– Hôm nay ta buồn ngủ lắm rồi, có gì mai nói chuyện.
Tiêu Ngọc Nhược dừng cạnh cửa một lúc lâu sau, nghe thấy bên trong không còn động tĩnh gì nữa mới nghĩ tới những nỗi lòng của mình, nỗi tủi thân lại trỗi lên, nàng tự hận mình sao lại đến đây làm gì, rồi quay người chạy ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân chạy đã ra xa, Lâm Vãn Vinh chỉ biết lắc đầu, đại tiểu thư này, tuy có chút thông minh nhưng tính tình lại có chút bất ổn, không chịu được người khác phàn nàn, ta phải dạy dỗ nàng cẩn thận một chút mới được, phải cho nàng ta biết thế nào gọi là ngoan.
Hắn nghĩ vậy mà bật cười ha ha, lần này cự tuyệt thịnh tình của đại tiểu thư như vậy, gia đinh ta làm cũng hơi quá, nhưng đã cho nàng ta biết chút lễ độ, thực là càng ngày lại càng thích nghề này rồi.
Sững sờ một chút, mới sực nhớ ra hôm nay cũng không còn sớm sủa gì nữa, tại sao vẫn chưa thấy bóng dáng Tiếu Thanh Tuyền đâu? Ngày thường vào giờ này lẽ ra nàng ta phải ngồi đợi ở nhà rồi mới đúng, sao hôm nay lại chẳng thấy đâu cả?
Lâm Vãn Vinh nhìn khắp tứ phía, chỉ thấy trên đầu giường của mình có một khối mạt tử màu trắng, cầm đến giở ra xem thì thấy bên trong có một bông hoa sen cùng mấy dòng chữ: “Hầu quân chưa qui, đã phản”.
Không ghi danh nhưng mọi chuyện đã rõ ràng, trên mặt giấy còn lưu lại một mùi hương thơm ngát rất đặc trưng, không cần phải nói cũng biết đó là sổ tay của Tiếu Thanh Tuyền rồi.
Lâm Vãn Vinh xem đến nỗi nhíu mày nhăn trán. Tiểu thư này, thật xa xỉ, có vài chữ nhỏ đó, lấy giấy thường viết thôi không được sao, lại còn phải dùng hẳn một quyển sổ đẹp đến vậy, tiện tay là bỏ mất ngay một thứ hay như thế, cũng chẳng thấy tiếc chút nào, đúng là nhi nữ bại gia mà.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/04/2017 00:36 (GMT+7) |