Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn lại, nam tử kia ôm quyền nói: “Tại hạ Ngô Tuyết Am ở kinh thành, chằng biết các hạ là…”
“Ngô Tuyết Am?” Lâm Vãn Vinh nhướng mày đáp: “Chưa từng nghe qua! Tại hạ phỉ hiệu là Lâm Tam.”
“Ngươi là Lâm Tam?” Ngộ Tuyết Am cả kinh, nhìn qua Triệu Khang Ninh, thấy hắn không nói, liền lạnh lùng mở miệng: “Tên nhãi nhép ngươi càn rỡ quá mức, tiểu vương gia há là người mà tiểu dân nhà ngươi có thể dạy dỗ?”
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói: “Ta có thể dạy dỗ hay không, ngươi nói không tính, để tiểu vương gia tự mình mở lời mới tính. Tiểu vương gia, người nói đúng không?”
Triêu Khang Ninh cắn chặt răng, tức tối thầm chửi bới tên Đỗ Thăng chết dẫm kia, còn nói đem Lâm Văn Vinh bắn chết trong vạn pháo, vương gia yên tâm, vậy mà hôm nay Đông Thành làm ác quỷ, Lâm Tam vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt mình.
Triệu Khang Ninh một câu cũng không đáp, Lâm Văn Vinh lại cười sang sảng nói:
“Nhất phiên sảo lai chích vi tường,
Nhượng nhĩ tam xích hựu hà phương?
Trường thành vạn lý kim do tại
Bất kiến đương niên Tần Thủy Hoàng.”
Dịch:
“Một phen ầm ĩ chỉ vì tường
Nhường ngươi ba thước có sao chăng
Vạn lý trường thành còn trơ đó
Nào đâu bóng cũ Tần Thủy Hoàng!”
– Ngô Tuyết Am Ngô huynh phải không, cửa vào này tương đồng với văn đạo (đạo học văn chương), dù bước vào nhưng vẫn không thể hiểu được văn đạo, ngươi có đọc nhiều thi thư cũng vô dụng mà thôi. Cửa này liền nhường ngươi vào trước.
Lời vừa nói xong, hắn liền hì hì cười lùi lại mở nắm cửa kia ra. Ngô Tuyết Am nhìn sang Triệu Khang Ninh, chẳng biết làm thế nào. Ninh tỉểu vương gia cắn răng, ôm quyền nói: “Lâm tiên sinh, mời người đi trước.”
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, nói với tài tử đầu lĩnh kia: “Huynh đài, chúng ta vào thôi.”
… Bạn đang đọc truyện Lâm Vãn Vinh – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensex.moe/lam-van-vinh-quyen-5-full/
“Ngưng tỷ tỷ, mười danh nhân tài tử mới được chọn kia lập tức sẽ vào, tỷ mau đi xem một chút.” Xảo Xảo nói với Lạc Ngưng đang ngồi ngẩn người trước gương.
Lạc Ngưng lắc đầu: “Đi xem bọn họ làm gì, đều là trò hề gia gia an bài, không quan hệ với ta. Vậy mà thành ra ta lừa gạt tất cả mọi người, khiến cho Lâm đại ca hiểu nhầm ta. Hắn hôm nay cũng không chịu tới, nhất định là tức giận ta, Xảo Xảo ngươi nói ta nên làm thế nào bây giờ?”
Xảo Xảo nhìn Lạc Nhưng từ trên xuống dưới, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng nói: “Ngưng tỷ tỷ, người để ý đại ca như vậy, chẳng lẽ là…”
Lạc Ngưng vội vàng bảo: “Xảo Xảo, ngươi đừng hiểu lầm, ta với Lâm đại ca chỉ là hảo hữu tương đắc, việc khác vốn chưa đề cập đến…” Nói tới đây, mặt nàng đã đỏ lên, phải lừa dối tỷ muội trong khuê phòng của mình, tư vị này thật không phải sự khó chịu bình thường.
Xảo Xảo khẽ than thở: “Đại ca tuy bên ngoài tinh mình, đối với tâm tư nữ tử lại hồ đồ…”
Lạc Ngưng hừ giọng nói: “Hắn chằng phải hồ đồ, trong lòng hắn rõ ràng, mặt ngoài lại ra vẻ hồ đồ, vô cùng đáng giận, vô cùng đáng hận.”
Xảo Xảo lắc đầu khẽ cười: “Chẳng quản chàng hồ đồ thật hay hồ đồ giả, nhưng đều là khắc tinh đối với nữ tử chúng ta. Muội khi lần đầu gặp được đại ca, mỗi ngày đều thích nghe chàng nói chuyện. Chàng chẳng nói lời nghiêm chỉnh vẫn khiến người ta rất thích, mỗi ngày trong lòng đều nghĩ đến chàng, lo lắng cho chàng, phải gặp mặt chàng mới ngủ ngon. Ngưng tỷ tỷ, người có phải là cảm thấy như thế?”
“Đúng là vậy… a, không phải, không phải.” Lạc Ngưng vội vàng phủ nhận, sắc mặt đỏ bừng, nhịn không được khe khẽ cúi đầu.
Xảo Xảo trong lòng có chút chua xót, cố nén không cho nước mắt chảy ra, nói: “Ngưng tỷ tỷ, người lo lắng cho đại ca như vậy, đại ca nếu biết được, trong lòng nhất định rất cao hứng, ngay cả phải bỏ đi tính mạng cũng muốn trở về.”
Lạc Ngưng nghe trong lời nói của nàng có chút nghẹn ngào, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong mắt nha đầu kia ẩn chứa lệ châu, nhưng lại liều mạng cắn răng không cho rơi xuống, Lạc Ngưng vội vàng hỏi: “Xảo Xảo, ngươi sao lại như thế?”
Xảo Xảo thở dài nói: “Con người đại ca, hại người không ít. Ngưng tỷ tỷ, người nếu quả thật thích chàng, muội liền nói chuyện cẩn thận với chàng, chàng miệng cứng lòng mềm, sẽ gánh vác đền bù tâm nguyện của người.”
Lạc Ngưng không dám bàn tiếp nữa, ghé vào bên tai Xảo Xảo khẽ thầm thì vài câu, Xảo Xảo a một tiếng, hai tay nhỏ bé che trên mặt, xấu hổ thốt lên: “Ngưng tỷ tỷ, ngươi xấu lắm, có thể nào lại nghe lén như vậy? Ta ghét đại ca chết đi thôi.”
Lạc Ngưng trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ, tức giận nói: “Ở trong khuê phòng của ta làm nhiều ác sự như vậy, đại ca này thật là người xấu nhất trên đời.”
… Bạn đang đọc truyện Lâm Vãn Vinh – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensex.moe/lam-van-vinh-quyen-5-full/
Đây là cảnh trí cuối cùng? Lâm Vãn Vinh tiến vào chính giữa hoa thuyền, liền cẩn thận đánh giá tình cảnh trước mắt, đèn tường treo cao rực rỡ như tranh, những quan lớn danh sĩ nổi tiếng trong thành Kim Lăng sớm đã ngồi đầy, giữa phòng đặt một chiếc lò than thật lớn, lửa hồng từ than hâm nóng mỹ tửu, nha hoàn phụ việc không ngừng đi tới đi lui, cực kỳ náo nhiệt.
Sớm có sư gia hô: “Thập cường tài tử của hội thi thơ Kim Lăng đã chọn ra, xin mời chư vị tài tử ngồi xuống…”
Tiếng cửa mở xoạch một tiếng. Ánh mắt mọi người liền hướng về phía cửa nhìn lại, vị tài tử đầu lĩnh đi trước kia nào đã từng gặp qua cảnh danh lưu vân tập (người nổi danh tụ họp một chỗ), thấy ánh mắt mọi người đều tụ vào nơi này, hai tay không tự giác run lên nhè nhẹ. Lâm Văn Vinh đi ở vị trí thứ năm, đối với loại cảnh trí này ngược lại chẳng có gì sợ hãi, trước đây cũng chẳng biết trải qua biết bao nhiêu dịp, trên chiến trường lần này lại luyện được một lá gan hổ, phải là người khác sợ hắn mới đúng.
“Lâm huynh đệ, Lâm huynh đệ…”, Lâm Vãn Vinh nghe được tiếng hô hào rất to của một nữ tử, quay đầu nhìn lại, đã thấy kia chính là người ngày trước ở Hàng Châu vì nghĩa tương trợ Tiêu gia – Lưu Nguyệt Nga. Lúc này nàng đang hướng về phía này ra sức vẫy tay, so với mình xem ra nàng còn muốn cao hứng hơn.
“Lưu đại tỷ!”, Lâm Văn Vính vẫy tay hô lên, nhẹ mỉm cười. Nếu Lưu gia được mời, Tiêu gia tự nhiên cũng phải có người đến.
Hắn đang dò xét chung quanh một phen, lại nghe một người hô: “Lâm Tam, Lâm Tam.” Quét mặt nhìn lại, đã thấy ở vị trí thứ hai, biểu thiếu gia đang ngồi trên ghế liều mạng vẫy tay về phía mình, trên mặt biểu tình hưng phấn không lời nào tả xiết.
Lâm Vãn Vinh mẫy mạnh tay cười, hướng tới bên hắn đi lại, hỏi: “Thiếu gia, ngươi sao lại ở đây, ngươi không phải cũng tham gia hội thi thơ này sao?”
Quách Vô Thường ảo não nói: “Đừng nhắc tới nữa, ta cho giám khảo của một khu trăm lượng bạc, khó khăn lắm mới lên được hoa thuyền, vậy mà vòng thứ nhất làm tửu lệnh đã thất bại, Ài, sớm biết thế cứ theo bên người ngươi, thế nào cũng có thể lọt vào mười tên đầu tiên.”
Lâm Vãn Vinh cười ha ha, cùng biểu thiếu gia này nói chuyện tựa như lại quay về cuộc sống trước kia, chỉ là lúc này Tiên nhi đã thành thê tử của mình, Đại tiểu thư với mình lại dần dần xa cách, nhân sinh quả nhiên là biến hóa vô thường a.
“Lâm Tam, nghe nói tối qua ngươi khiến cho Ngọc Nhược biểu muội tức giận?” Quách Vô Thường tới gần hắn, len lén hỏi.
“Không có, chỉ là tính cách không hợp, tạm thời tách ra, để cho mọi người cùng tỉnh táo trở lại.” Lâm Vãn Vinh cười nói.
Quách Vô Thường khe khẽ thở dài: “Phải nói tính cách của biểu muội cũng quá mạnh mẽ, bất kể ai nàng cũng dám giáo huấn, nghĩ tới ngươi cống hiến cho Tiêu gia chúng ta công lao to lớn như thế, lại cùng ngươi xảy ra chuyện như vậy, còn không biết sẽ có hậu quả gì. Biểu muội làm sao lại hồ đồ thế chứ?”
Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài: “Không nói việc này nữa. Nhị tiểu thư thế nào rồi?”
Quách Vô Thường đáp: “Ngọc Sương biểu muội mỗi ngày đều mong ngóng ngươi trở về, nhưng người về lại cùng Ngọc Nhược ầm ĩ. Đại biểu muội không thể làm gì khác liền bảo người trong nhà trước tiên đành dấu diếm nàng. Ài, Ngọc Sương đáng thương, mỗi ngày đều vẽ lịch tính thời gian, lại không biết ngươi ở ngay bên ngoài cửa lớn, sao mọi chuyện lại trở nên như thế này chứ?”
Lâm Vãn Vinh trong lòng nổi lên chút chua xót, nhìn chỗ ngồi bên cạnh Quách Vô Thường. Biều thiếu gia tự nhiên hiều rõ tâm tư của hắn, liền bảo: “Đây là vị trí của Ngọc Nhược biểu muội, nàng từng nói là muốn tới, không biết như thế nào đến lúc này rồi còn chưa thấy bóng nàng. Chúng ta cũng không biết ngươi tiến vào thập cường của hội thi thơ, nếu biết, ta đã sớm đem Tứ Đức, Tiêu Phòng tất cả mọi người trong phủ đều gọi tới trợ uy cho ngươi.”
Biểu thiếu gia tuy bất học vô thuật, mấy câu đó lại là lời nói thật làm ấm lòng. Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai hắn mỉm cười, ánh mắt hướng vị trí bên cạnh hắn liếc qua, im lặng thở dài, cũng không biết là làm sao lại xảy ra cảnh không thể giải quyết như thế.
“Lâm Tam, ngươi cố gắng nhiều hơn, đem Kim Lăng tài nữ lấy về nhà, bưng trà đưa nước giặt áo nấu cơm, hành hạ thật tốt, ai bào nàng xem nhẹ nam nhân chúng ta.” Biểu thiếu gia tức giận bất bình nói.
Lâm Vãn Vinh ha ha cười, còn chưa nói, chợt nghe có người hét lớn: “Đại ca, đại ca”. Âm thanh kích động của Đổng Thanh Sơn từ bên cạnh truyền đến, quay đầu nhìn lại, đã thấy Thanh Sơn và Lạc Viễn đang chạy vội đến bên này.
Lâm Vãn Vinh tiến lên nghênh tiếp, hỏi: “Thanh Sơn, Tiểu Lạc, các người khỏe không?”
Đổng Thanh Sơn ôm lấy cánh tay hắn nói: “Đại ca, tỷ phu, người đã trở về.”
Lâm Vãn Vinh gật đầu: “Thanh Sơn, Xảo Xảo đâu? Tại sao không thấy nàng?”
Thanh Sơn đáp: “Tỷ tỷ ở trong phòng giúp đỡ Lạc tiểu thư, Lạc tiểu thư mấy ngày nay vất vả quá độ, có chút ngã bệnh rồi.” Nha đầu Lạc Ngưng kia lại bị bệnh? Ài, nữ nhân đều như vậy, mỗi khi nhiều tâm sự liền đễ dàng sinh bệnh.
Lạc Viễn hỏi: “Đại ca, người những ngày này đi làm cái gì, da sạm đi không ít.”
Lâm Vãn Vinh cười nói: “Đi làm một việc rất quan trọng, Tiểu Lạc, tỷ tỷ ngươi thế nào?”
Lạc Viễn lắc đầu trả lời: “Không được tốt lắm, cả ngày nhíu mặt cau mày, cha ta cũng thật là, lại không biết con mắt tỷ tỷ sánh với trời cao, còn làm cái gì hội thi thơ chiêu thân thế này, rất là tục khí.”
Thành Sơn tiếp lời: “Đúng như thế, Lạc tiểu thư là nhân vật tựa thiên tiên, không phải những kẻ bần cùng này có thể so với. Tỷ phu, ta xem người không bằng dùng chút sức mạnh, đánh bại bọn người kia, đem Lạc tiểu thư cũng lấy về nhà, cùng làm tỷ phu của Tiểu Lạc.”
Lâm Vãn Vinh ha ha cười to, Thành Sơn cái tên nghé con này nói chuyện luôn luôn thẳng thừng như vậy. Ba người đang cười nói, lại nghe một vị sư gia hô lên: “Xin mời mười vị tài tử ngồi lên trước đài.”
Lâm Vãn Vinh đi tới trước đài tìm ghế trống để ngồi, vừa nhìn xuống dưới đã thấy dưới đài ánh mắt của danh sĩ Kim Lăng đều rơi lên thân mười tài tử, trên đài, thu hút ánh mắt nhất đương nhiên phải kể đến Triệu Khang Ninh, Ngô Tuyết Am cùng Hầu Dược Bạch. Về phần “thớt ngựa đen” Lâm Vãn Vinh này duy chỉ có bọn người biểu thiếu gia, Lưu Nguyệt Nga coi trọng hắn, kẻ khác tự nhiên cho rằng vị này nhiều nhất chỉ là phụ cho vui.
Sư gia kia đi lên trên đài, lớn tiếng nói: “Hội thi thơ Kim Lăng so tài đấu thơ bây giờ bắt đầu, nhân sĩ Kim Lăng hiện diện ở đây trừ chư vị danh lưu ra, còn có Giang Tô Tổng đốc đại nhân, Đô chỉ huy sứ Trình đại nhân, Giang Tô Học chính Đồng đại nhân cùng chư vị quan viên địa phương.”
Lâm Vãn Vinh liếc mắt một cái, quả nhiên thấy Lạc Mẫn ngồi trên đài cao phía xa, đang quay về phía mình mỉm cười, bên cạnh lão là Trình Đức, khuôn mặt đen đúa trương ra, nhìn không ra biểu tình.
Sư gia kia lại lớn tiếng: “Cuộc thi đấu thơ này thực hiện như sau: mười lấy sáu, sáu chọn bốn, bốn tuyển hai, hai người đua tranh, tổng cộng bốn vòng đào thải.” Cách an bài này rất có đạo lý, chính là văn vô đệ nhị võ vô đệ nhất, loại đấu thơ này chọn lấy tam giáp (ba người đứng đầu) không có ý nghĩa gì, chỉ có đệ nhất mới là mục tiêu mọi người theo đuổi.
“Vòng thứ nhất xin mời Học chính Đồng đại nhân ra đề.” Sư gia lớn tiếng nói, chúng nhân ứng lời khen tốt.
Vị Học chính đại nhân kia đứng lên ôm quyền hướng bốn phía nói: “Hôm nay tài tử tụ tập chính là thịnh sự của thi đàn, lão hủ liền phao chuyên dẫn ngọc (ném gạch tìm ngọc) làm đề thơ. Mai lan trúc cúc tứ quân tử, hoa mai đứng đầu, xin mời chư vị công tử làm thơ Trong tuyết vịnh mai vậy.”
Mọi người trong sảnh đều có chút tài học, vừa nghe nói đề vòng thứ nhất là Trong tuyết vịnh mai, liền âm thầm hô khó. Bởi vì thơ vịnh mai từ xưa tới nay nhiều không kể xiết, đưa ra một tên bài đều là kinh điển, kinh điển dĩ nhiên là khó vượt qua, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn làm ra bài thơ hay vịnh mai, thật sự là quá khó khăn.
Chúng tài tử nghĩ ngợi một lúc, Kim Lăng tài tử Hầu Dược Bạch kia là người đầu tiên đứng lên nói: “Đệ tử Hầu Dược Bạch, bài vịnh mai như sau:
“Noãn kinh mai, tiên truyện phương chí, dạ lai vạn bảo xuân tùy.
Tàn đông tuyết, tái ngộ hòa khí, dĩ thị danh viên giai lệ.”
Dịch:
“Nụ mai ấm, tỏa hương thơm đến, vào đêm nở rộ theo xuân
Tuyết cuối đông, tái ngộ khí lành, tỏ bày vườn xanh mỹ lệ.”
Hay! Hầu Dược Bạch vừa mới ngâm xong, trong đám người liền nổ ra tiếng khen hay. Hầu công tử này là người đầu tiên ngâm thơ, lại là người Kim Lăng, chúng nhân tự nhiên muốn tạo cho thể diện rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 23/04/2017 13:36 (GMT+7) |