Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 5 » Phần 34

Lâm Vãn Vinh - Quyển 5

Phần 34

Ngày mười lăm tháng đầu tiên trong năm là tiết Nguyên Tiêu, dân gian gọi là tiết Thượng Nguyên, cũng quen gọi là “Đăng tiết”. Dựa theo tập tục, từ lễ hội năm mới cho đên tiết Nguyên Tiêu mới coi là kết thúc hoa đăng, vì thế Nguyên Tiêu cũng chính là ngày lễ quan trọng nhất của Đại Hoa.

Đăng hội Nguyên Tiêu, nghe nói là từ khai quốc hoàng đế của Đại Sở là Hạng Vũ lưu truyền. Khi Hán Sở tranh bá, truyền thuyết Ngọc Đế sai Hỏa Đức Tinh Quân ngày mười lăm giữa tháng hỏa thiêu kinh thành. Hoàng Đế Đại Sở Hạng Vũ nằm mộng biết được, liền dẫn quần thần cùng dân chúng cung nghênh Tinh quân, khổ sở cầu khẩn. Hỏa Đức Tinh Quân không đành lòng làm sinh linh đồ thán, lại sợ vi phạm luật trời. Đang lúc trái phải đều khó, có một trí giả hiến một kế sách. Màn đêm buông xuống, trong ngoài kinh thành, từ hoàng cung đến định viện của dân chúng, đều giương đèn đốt đuốc, một mảng sáng rực, so với ban ngày không giống. Ánh lửa thấu tới tận trời, quả nhiên giống như thiên hỏa giáng lâm, lừa được Ngọc Đế. Về sau, mỗi lần gặp ngày mười lăm tháng đầu tiên của năm, kinh thành liền đốt hết đèn đuốc, để nhằm kỷ niệm, đó là nguyên nhân thưởng đăng vào Nguyên Tiêu. Hậu nhân vì hiếu kính Hỏa Đức Tinh Quân, liền dùng bột gạo nếp nặn thành viên tròn để cung phụng thần linh, giống như trân châu, phương Nam gọi là “Thang viên”, phương Bắc quen gọi là “Nguyên Tiêu”.

Tết Nguyên Tiêu, đúng là đầu xuân một năm mới, lúc vạn vật hồi sinh, sau khi “ngủ” suốt một mùa đông, mọi người liền bắt đầu ra ngoài hoạt động, so với lễ hội đầu năm náo nhiệt hơn. Bất quá ngày mười lăm không ra cửa, dựa theo phong tục tập quán của Đại Hoa, tối nay chính là khi ăn tết Nguyên Tiêu, ăn xong Nguyên Tiêu có thể xuất hành đi xa.

Xe ngựa của Lâm Vãn Vinh cùng hai vị tiểu thư vào thành, Đại tiểu thư nhìn thắng cảnh bên ngoài, khe khẽ thở dài: “Xuất phát từ mùng ba, thẳng đến hôm này, chúng ta cũng đi được mười mấy ngày đêm, bất tri bất giác tới tận tết Nguyên Tiêu.

Người khác trong tiết Nguyên Tiêu đều về nhà đoàn viên, quây quần bên nhau, bọn họ lại từ mùng bốn đầu năm liền đi xa, thật sự là khổ cực.

Nhị tiểu thư lần đầu tiên đi xa, hốc mắt đỏ ửng nói: “Tỷ tỷ, ta có chút nhớ tới mẫu thân rồi. Không biết người một mình ở trong nhà có làm chút gì, có ăn tết Nguyên Tiêu hay không?

Nghe hai vị tiểu thư nhắc đến, Lâm Vãn Vinh cũng có chút cảm thấy buồn bã, không biết ny tử Xảo Xảo kia lúc này đang làm gì? Không biết có phải đang nhìn vào chén canh trắng trong mà sững sờ, nước mắt rơi vào trong chén không? Nghĩ lại khi tiễn biệt, ny tử kia cũng ở trong lòng ngực mình khóc ngất đi. Lâm Vãn Vinh nhịn không được trong lòng đau xót, có nương tử thì sẽ có lo lắng, lời này một chút không phải là giả. May mắn là Tiên Nhi nhận được tin tức của An tỷ tỷ. Đi tới kinh thành, bằng không còn không biết lúc này náo loạn thành cảnh gì nữa.

“Đại tiểu thư, tối nay chúng ta có chỗ ăn Nguyên tiêu hay không? Ta có chút đói bụng.” Dứt bỏ suy nghĩ trong lòng, Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói, thức tỉnh cho hai tỷ muội,

“Chỉ biết ăn!” Đại tiểu thư khẽ sẵng giọng: “Tới chi nhánh ở kinh thành, còn có thể thiếu phần của ngươi sao?”

Xe ngựa đi được vài bước, cũng không đi được nữa. Vừa vặn gặp phải tết Nguyên Tiêu, ở kinh thành nhà nhà hộ hộ đều ra ngoài thưởng hoa đăng. Đường đi đông đúc không thể tả, đừng nói chi đến xe ngựa, ngay cả người đi đường muốn lọt qua cũng thật là khó khăn.

Ngọc Sương tuổi còn nhỏ, nghĩ về nương thân trong nhà một chốc lát, mắt nhìn bên ngoài thấy khung cảnh náo nhiết, nhất thời gạt bỏ ưu phiền trong lòng, gạt nước mắt nói: “Tỷ tỷ, nếu xe ngựa không thể đi được, không bằng chúng ta xuống xe đi bộ. Hôm nay là lễ hoa đăng Nguyên Tiêu. Bên ngoài rất là náo nhiệt, chúng ta cũng đi ra xem xem.”

Đại tiểu thư vô cùng thận trọng, Tiêu gia ở Kim Lăng không ai dám đụng chạm, song nơi này là kinh thành. Mặc dù ai cũng không biết Tiêu gia, nhưng mà cẩn thận một chút vẫn tốt.

Thấy đại tiểu thư khẽ lắc đầu, Nhị tiểu thư ôm lấy cánh tay của Ngọc Nhược làm nũng: “Tỷ tỷ, khó mà gặp được ngày lễ hội hoa đăng tốt như hôm nay, chúng ta ra ngoài chơi đi!”

Nha đầu này! Đại tiểu thư bất đắc dĩ thở dài, nhìn Lâm Tam một cái, trưng cầu ký kiến của hắn, nàng nói: “Ngươi thấy thế nào?”

Lâm Vãn Vinh cười khổ nói: “Lúc này xe ngựa nửa bước khó đi, không muốn xuống xe cũng phải xuống, thỏa mãn nguyện vọng của Nhị tiểu thư đi.”

Ngọc Sương nhìn hắn cười ngọt ngào, môi đỏ mọng khẽ mím, nếu không phải là tỷ tỷ còn ở bên cạnh, sớm đã nhào tới ôm lấy cổ hắn mà hôn rồi. Đại tiểu thư bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng được. Bất quá kinh thành không phải là Kim Lăng, chúng ta hành sự nhất định phải cẩn thận, nhất là ngươi!” Đại tiểu thư trừng mắt nhìn hắn một cái, trong mắt có chút quở trách, nói tiếp: “Bên ngoài nhiều người, ba người chúng ta đi cùng một chỗ, không được phân tán.”

Ba người đi cùng một chỗ? Đây là kiểu đi như thế nào? Ta còn chưa thử qua. Lâm Vãn Vinh cười ha ha, nâng rèm nhảy xuống xem, phóng mắt nhìn xung quanh.

Một vầng sáng bạc từ phương Đông mọc lên, mặt đất ở kinh thành như là được phủ thêm một tấm lụa mòng trắng bạc. Bên trong thành giao thông tấp nập, chung quanh đều là hoa đăng, người đến người đi, như thủy triều mãnh liệt. Trên tay mỗi người đều cầm một chiếc hoa đăng nhỏ. Còn có những công tử tiểu thư nhà phú quý, tiền hô hậu ủng mang theo hơn mười người hầu, khiêng hoa đăng lớn nhỏ không giống nhau đi khoe khoang, làm đường đi đông đúc, nước cũng không lọt.

Hai bên đường lớn, lầu gác cao cao, lồng đèn treo cao. Đèn kéo quân, đèn thỏ ngọc, đèn hồ lô, đèn dưa hấu, đèn mèo con, đèn hài tử, đèn khổng tước khai bình, đèn Tử Nha Phong Thần, mỗi cái đều có hình giống thật, tựa như trăm hoa đua sắc, đủ loại trạng thái, đẹp không thể tả. Những người đi đường tranh nhau nhìn ngắm, chỉ chỉ chỏ chỏ vào các loại hoa đăng, khắp nơi đều cười nói vui vẻ, cực kỳ náo nhiệt. Không khí tưng bừng, so với lễ trừ tịch, chỉ có hơn chứ không kém.

Lâm Vãn Vinh đại khái đưa mắt nhìn một cái, liền không ngừng lắc đầu, bất kể triều đại nào, kinh thành đều là nhiều người nhất, đây chính là kim khoa ngọc luật (những điều không thể thay đổi) rồi.

Hai người tỷ muội xuống xe, cũng nhìn về phía trước. Nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt này, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì hưng phấn nói: “Lâm Tam, đây chính là hội hoa đăng kinh thành sao? So với hoa đăng trên sông Tần Hoài của chúng ta còn náo nhiệt hơn rất nhiều a.”

Đại tiểu thư tuy là đi rất nhiều nơi, nhưng khung cảnh náo nhiệt như tối nay cũng lại là lần đầu tiên nhìn thấy, đưa mắt nhìn bốn phía vài lần, thở dài thật sâu nói: “Thùy gia kiến nguyệt năng nhàn tọa,hà xử văn đăng bất khán lai?”
(Nhà ai vọng nguyệt ngồi nhàn nhã, chẳng quản hoa đèn xa chốn nao)

Trước kia ở Kim Lăng, mỗi năm vào thời điểm này cũng sẽ thưởng hoa đăng, khi ta còn nhỏ, nương thân từng dẫn ta xem vài lần. Lúc đó còn tưởng rằng Giang Nam là nơi phồn hoa nhất thiên hạ. Hôm nay tới kinh thành, thấy đăng tiết này, mới biết rằng tầm mắt của ta trước kia thật là vô cùng hạn hẹp.”

“Nhiều người cũng không có nghĩa là phồn hoa, ta còn hoài niệm Kim Lăng nhiều một chút.” Lâm Vãn Vinh mỉm cười, biểu tình đầy vẻ thâm ý.

Một trận sóng người mãnh liệt xô về phía trước, trong đám người này hai vị tiểu thư cả kinh khuôn mặt thất sắc, Lâm Vãn Vinh hai tay vươn ra, che chở cho hai nàng, cười nói: “Đừng sợ, nhiều người chính là như thế đấy. Huống chi nhị vị tiểu thư lại hoa dung nguyệt mạo, ai gặp cũng yêu. Không tụ lại mới là không bình thường, đợi chút nữa ta cũng chen vào, cho các nàng báo thù.”

Nhị tiểu thư cười khanh khách, đại tiểu thư khẽ nói: ” Chớ có gây chuyện, chúng ta mới đến kinh thành, hết thảy đều phải cẩn thận mới được. Lâm Tam, nơi này nhiều người. Ngươi giữ chặt Ngọc Sương, chúng ta nhất định phải đi cùng một chỗ, ngàn vạn lần không được phân tán.”

“Mau nhìn.” Nhị tiểu thư thết lên một tiếng kinh ngạc, ngón tay thon nhỏ chỉ về phía xa, trong mắt ánh lên tia hứng phấn.

Đại tiểu thư và Lâm Vãn Vinh thuận thế nhìn lại. Chỉ thấy phía xa dựng lên đài cao, đang treo một tòa đăng thành thẳng đứng, nguy nga huy hoàng, cùng mặt trăng tỏa sáng. Hùng vĩ hoa lệ trông như cửa núi, xa xa thấp thoáng như ngọn hải đăng lấp lánh, một cảnh tượng hùng vĩ, làm cho người ta hoa mắt chóng mặt.

Đăng thành ở trung tâm treo một tòa cửu liên bảo đăng, đèn màu rực rỡ, trăm hoa đua nở.

“Đó chính là quan đăng sao?” Đại tiểu thư khẽ giọng nói.
“Cái gì gọi là quan đăng?” Lâm Vãn Vinh tò mò hỏi, nói đến những điều này, hắn chính là như một tiểu bạch kiểm ngây ngô.

Đại tiểu thư nhìn hắn một cái cười nói: “Nguyên lai ngươi cũng có khi không biết, ta còn tưởng rằng trên đời này không việc gì có thể làm khó được ngươi chứ.”

Tiểu nữ này mượn cơ hội để đả kích báo thủ, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: “Việc trong trời đất, nếu có thể biết bảy tám phần đã là vạn hạnh rồi.”

“Khoác lác.” Đại tiểu thư che miệng cười khẽ, trên mặt nổi lên một ánh hồng nhạt: “Cái gọi là quan đăng. Kỳ thật chính là do quan phủ xuất tiền làm đèn lồng.
Hội đèn hàng năm, trên thực tế cũng chính là một đăng hội của nhà lớn có tiền mới có thể, tầng lớp này bỏ tiền tài làm đèn, quan phủ cũng không ngoại lệ. Cái này gọi là cùng dân chia vui. Đèn làm càng lớn càng đẹp, đó cũng có ý rằng thân phận hắn càng cao.”

Nguyên lai là như vậy a, chính là một đám người ngu xuẩn lắm tiền ném bạc mua vui. Lâm Vãn Vinh khinh bỉ một phen. Lúc này người Hồ xâm lấn tới nơi, triều đình không phí tiền trên đao thương, ngược lại lãng phí tại những chỗ này, thật sự làm cho người ta cảm khái.

Nhị tiểu thư sớm không nhẫn nại được, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ, Lâm Tam, chúng ta đi tới phía trước một chút, cũng mua vài cái hoa đăng xem xem đi.” Nàng nói xong, liền giữ chặt Lâm Vãn Vinh muốn đi tới phía trước, Đại tiểu thư bất đắc dĩ cười khổ, ở bên tai Lâm Vãn Vinh nói: “Nhớ cho kỹ, nhất định đi cùng một chỗ, không thể tách ra.”

Lâm Vãn Vinh trong lòng nóng lên, tiểu nữ này không phải là ám thị gì đó chứ, hắn cười hắc hắc, gật đầu nói: ” Nhớ kỹ rồi, vĩnh viễn ở cùng một chỗ, đánh chết cũng không tách ra.”

Tiêu Ngọc Nhược sắc mặt một trận đỏ bừng, khẽ nói: “Không biết ngươi nói lung tung cái gì, không muốn để ý tới ngươi nữa, Ngọc Sương chúng ta đi.”

Trên đường người đi rất nhiều, đông đúc không thể tả. Hai nữ tử đi ở phía trước, Lâm Vãn Vinh có thể nào yên tâm được, vội bước tới trước vài bước, một tay nắm chặt tay nhỏ bé của Ngọc Sương, nhị tiểu thư cười ngọt ngào với hắn.

Thấy Đại tiểu thư mắt không nhìn nghiêng, Lâm Vãn Vinh chẳng muốn suy nghĩ nhiều, đại thủ duỗi ra, mò tới ngọc thủ của Tiêu Ngọc Nhược.

Đại tiểu thư ánh mắt đang nhìn trên hoa đăng phía trước, trên mặt lại một mảng đỏ hồng, tiểu thủ khẽ run rẩy, khẩn trương thấm đầy mồ hôi. Lâm Vãn Vinh giữ chặt tiểu thủ của nàng, nàng khẩn trương nhìn sang Ngọc Sương, thấy nàng không phát hiện chút nào, lại nhịn không được trừng mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, tiểu thủ khẽ giãy dụa.

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói: “Nắm chắc rồi, chớ để lạc mất. Tách ra rồi có thể không dễ dàng tìm lại đâu.”

Hận chết ngươi, Đại tiểu thư ngầm cắn chặt hàm răng trắng, rốt cuộc không dám nói, cũng không dám giãy dụa nữa.

Xảy ra việc này, ta thật sự không phải cố ý. Lâm Vãn Vinh nắm bàn tay nhỏ của Đại tiểu thư, trong lòng cũng có chút run lên.

Từ mồ hôi trong lòng bàn tay của đại tiểu thư, hắn có thể thấy được tâm tình Tiêu Ngọc Nhược khẩn trương và kích động, Nàng xem như là đại di tử sao? Hình như không phải rồi, kéo tay nhị tiểu thư, lại kéo tay của đại tiểu thư. Cuối cùng ai là đại di tử, ai là tiểu di tử, thật sự khó chia rõ ràng. Rối loạn thì cũng rối loạn rồi, cũng chẳng cần để ý rõ ràng nữa. Dù sao cũng nhừ trong nồi rồi, hắn cười hắc hắn, ở trong lòng bàn tay đại tiểu thư chà xát một cái, trong lòng đắc ý nói không nên lời.
” Đoàng đoàng”. Vài tiếng pháo hoa bắn lên trời thành chùm sáng rực rỡ, giữa tiếng nổ mạnh, biến thành những hình màu sắc sặc sỡ lóa mắt, mọi người ngửa cổ nhìn, tiếng hoan hô, không dứt bên tai. Phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là hoa đăng màu sắc rực sáng, những đóa hoa xinh đẹp, tranh hương đấu sắc.

” Hứa nguyện thụ !” (cây cầu phúc) Ngọc Sương lôi kéo hai người đi ở phía trước, đột nhiên yêu kiều hô to.
“Hứa nguyện thụ?” Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, lúc này cũng có trò đó rồi ?

Theo phương hướng nhị tiểu thư chỉ nhìn đến, chỉ thấy đường cái phía trước, một gốc cây bạch quả cao lớn vươn lên tận trời, nhìn thân cây và cành lá kia, sợ là có hơn một nghìn năm rồi. Trên cây treo các loại đèn nhỏ tinh mỹ, giữa các cành quấn đầy các dải băng đủ màu sắc, rực rỡ xen lẫn nhau, mỹ lệ phi thường.

Bạch quả ngàn năm chính là điềm đại cát đại lợi, trong truyền thuyết dưới tàng cây bạch quả cầu khấn những điều mong ước có thể thành sự thật. Dưới tàng cây sớm đã đông đúc các nữ tử muôn màu muôn vẻ, đem tâm nguyện trong bao hương quấn vào dải băng, hai bên buộc vào đá hoa. Ném lên chạc cây ở trên cao.

Thấy nơi này đều là nữ tử tập trung lại, đám người này cũng tương đối thoải mãi, nhị tiểu thư lập tức thoát khỏi đại thủ của Lâm Vãn Vinh. Kéo tỷ tỷ nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi cầu nguyện. Đại phôi đản, người hãy ở chỗ này đợi chúng ta, không cho phép tới.”

Ta ngất, ta không đi, ai bảo hộ các nàng? Vạn nhất gặp phải quần nữ sắc lang thì làm sao? Hắn đại nghĩa lẫm thiên thầm nghĩ, phát huy tinh thần da mặt dày, đi theo phía sau hai vị tiểu thư, trà trộn vào giữa đám nữ tử này.

Đại tiểu thư khuôn mặt đỏ ửng, giảng đạo lý với người này, vô luận như thế nào cũng không thể thực hiện được, vậy cứ kệ hắn thôi.

Đám tiểu thư đang cầu nguyện, đối với gia đinh áo xanh mũ nhỏ này căn bản chẳng thèm nhìn một cái, có lẽ trong mắt các nàng, hạ nhân này đều không tính là một nam nhân. Chỉ là các nàng không biết, hạ nhân này có lẽ là gia đinh ngạo mạn nhất trong sử sách, vụng trộm một đôi hoa tỷ muội tiểu thư, thật sự ở trong giới gia đinh người người sùng bái hâm mộ.

Người vô sỉ vô vị, Lâm Vãn Vinh ánh mắt khẽ quét qua, chỉ thấy trong túi hương của những tiểu thư viết các dạng tâm nguyện.”
“Cầu lang quân như ý!”
“Mong Trương công tử nhà bên sớm trở lại !”
“Cầu Binh Bộ Thị Lang nhận ta làm thiếp thứ mười tám!”
Lâm Vãn Vinh nhìn thấy chảy mồ hôi hột, cảm giác sâu sắc việc đi nhầm chỗ.

Ngọc Sương ở bên tai tỷ tỷ khẽ nói vái câu, trộm nhìn trên mặt Lâm Vãn Vinh một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, tìm túi hương, đem tâm nguyện của mình vào.

Đại tiểu thư trầm mặc trong chốc lát. Cũng viết tâm nguyện của mình vào, buộc vào một đầu khác. Cánh tay nhỏ của Ngọc Sưong ném nhẹ. Túi hương chứa tâm nguyện của hai người tỷ muội liền vững vàng móc ở trên cành cây.

“Ném trúng rồi, ném trúng rồi.” Nhị tiểu thư hưng phấn nhãy cẫng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mừng vui. Đại tiểu thư ánh mắt nhu hòa, khẽ bật cười. Ánh trăng, đăng hỏa, pháo hoa, chiếu rọi trên khuôn mặt như hoa của hai người tỷ muội, lướt lên những đường cong lả lướt của các nàng, thân hình mềm mại xinh đẹp vô cùng, kiều mỵ động lòng người không nói nên lời.
Giỏi cho tiểu di tử! Ném thật chuẩn!

Lâm Vãn Vinh cười ha ha, đi lên phía trước nói: “Chúc mừng, chúc mừng. Nhị tiểu thư cầu tâm nguyện gì a.”

Ngọc Sương yêu kiều nói: “Ngươi đừng hỏi, hỏi sẽ không linh nữa.”

Lâm Vãn Vinh ghé lại gần tai nàng nhỏ giọng nói: “Có phải hay không là sớm cho Lâm gia nối dõi tông đường, khai chi tán nghiệp a? Nàng không nói ta cũng biết rồi.”

Nhị tiểu thư khẽ kêu một tiếng, mắc cỡ trốn sau lưng tỷ tỷ. Đại tiểu thư lườm hắn một cái nói: “Chớ có khi dễ Ngọc Sương?”
“Đại tiểu thư cầu nguyện cái gì a? Ồ, coi như ta chưa nói…”

Tiểu thư hừ khẽ nói :” Mỗi ngày nói chuyện với ngươi mấy câu, ta nhận thấy tức giận phải thêm mấy phần.” Lâm Vãn Vinh cùng đại tiểu thư mỗi ngày liền là trộm sờ sờ mó mó vài phần như vậy, lại thân thiết vài phần, hắn sớm thành thói quen rồi, huống chi bên cạnh còn có Ngọc Sương, cái này so với việc công khai hành động với đại tiểu thư còn kích thích hơn, nam nhân chẳng phải là thích như thế sao?

“Chư vị tiểu thư, mua đèn sao?” Cái hay nhất của Nguyên tiêu là hoa đăng, hai mươi lượng mội cái, đảm bảo mong ước của ngươi sẽ thành, mộng đẹp đắc ý.”

Bên cạnh có mấy người bán đèn lớn tiếng rao. Lúc trước hứa hẹn tâm nguyện của các nữ tử, sớm đã đều mua mấy cái hoa đăng nắm trong tay, nhìn vào cũng là người đẹp so với hoa.

Hai mươi lượng bạc một cái? Mẹ nó, ngươi sao không đi mà ngắm, làm người phải có đạo đức ! Lầm Văn Vinh xuất thân gian thương, đối với mấy tên bán rong rất khinh bỉ, đáng tiếc nhị tiểu thư lại rất thích, sớm đã đi tới phía trước nói: “Đây là đèn song ngư sao?”

“Đúng thế, đúng thế. Tiểu thư đèn song ngư này đó là điển cố tương nhu dĩ mạt, mua về tặng cho người trong lòng đúng là thích hợp.” Mấy tên bán rong kia thấy nữ tử trẻ tuổi đều nói cùng cách, cơ hồ trăm lần trăm trúng. Ngọc Sương ngượng ngùng nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, không dám nói gì.

Nếu nương tử đã thích, lão tử cũng chẳng thể làm gì khác hơn là quay đầu lại lấy tiền mà trả thôi, Lâm Vãn Vinh đi tới phía trước, chỉ vào một cái đèn song ngư lớn nhất nói: “Cái này, cái lớn nhất, bao nhiêu bạc?”

“Năm mươi lượng bạc!” tên bán rong kia thừa dịp tối nay sinh ý tốt, ngồi không mà lên giá.

Mẹ nó, có thể mua nửa bình nước hoa rồi. Lâm Vãn Vinh móc ngân phiếu ra nói:
“Ài, một trăm lượng. Nếu ngươi dám kiếm bạc của ta. Ta sẽ phá quán của ngươi! Nhị tiểu thư có thích hay không?

Tên bán rong kia nghe được âm thầm tặc lưỡi, ta nếu kiếm bạc của ngươi. Ta chính là thằng ngu. Cũng không biết đây là gia đinh nhà ai, dám câu dẫn tiểu thư, gan thật lớn, khí phách thật to.

Ngọc Sương khẽ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trong mắt nhu tình như nước. dịu dàng nói: “Lâm Tam, cám ơn ngươi, chúng ta liền làm ngư nhân tương nhu dĩ mạt, vĩnh viễn ở cùng một chỗ.

Nàng chọn lấy mấy chữ nhỏ. Khẽ viết thành hàng chữ: “Tại thiên nguyện vi bỉ dực điểu” (Trên trời nguyện làm chim liền cánh) Viết xong, liền kêu khẽ một tiếng, đem những dòng chữ nhỏ đưa cho Lâm Tam, ngượng ngùng vội vàng chạy mất.

Ta dày dạn khinh nghiệm với thê tử rồi, còn sợ gì ngượng ngùng, Lâm Vãn Vinh cười lấy ra bút chì, ở mặt sau nối liền một hàng: “tại địa vĩnh kết liên lý chi” (Dưới đất mãi mãi cây liền cành). Thắp nến trong đèn lên, trong chốc lát đốt lên, Nhị tiểu cùng hắn cùng nhau nâng song ngư. Hoa đăng kia liền chậm rãi bay lên, hướng thẳng không trung bay đi. Ngọc Sương hưng phấn mặt đỏ bừng, giữ chặt tay hắn ngọt ngào thương yêu. vui sướng nói không nên lời.

Đại tiểu thư nhìn hai người khẽ thở dài, Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói: “Đại tiểu thư, nàng thích chiếc đèn nào, ta cũng mua tặng nàng. Ngân phiếu trên lưng quá nặng, thật sự là phiền toái, cũng tốt vì ta bớt chút gánh nặng a.”

Nhị tiểu thư cũng nói: “Tỷ tỷ, người cũng chọn một cái đi. Đại phôi đản, ngươi không thể hậu thử bạc bì (nhất bên trọng nhất bên khinh), cũng phải tặng tỷ tỷ một cái đèn.”

Toát mồ hôi a, nhị tiểu thư. Thành ngữ “hậu thử bạc bì” không phải là dùng như thế, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm. Hắn suy nghĩ lung tung, cũng có chút đắc ý. Liền giữ chặt tay nhị tiểu thư nhẹ nhàng vuốt ve.

Đại tiểu thư hai má như ráng chiều, hừ một tiếng nói: “Nương thân đem ngân phiều đều đặt ở trên người ngươi. Người liền vung tay vung chân tiêu tiền cẩu thả, cẩn thận ta báo cho nương thân trừng trị ngươi.” Đại tiểu thư bây giờ học thông minh rồi, biết mình không có biện pháp nắm lấy Lâm Tam, liền đem hết thảy trách nhiệm đùn đẩy lên người phu nhân, coi như là một cái tiến bộ không lớn không nhỏ đi.

Lâm Vãn Vinh cười ha ha: “Ngân phiếu này là do ta gian gian khổ khổ kiếm được, tuyệt không hề dùng tới tiền công, nàng cứ yên tâm chọn đèn đi.”

Trên mặt đại tiểu thư có chút đỏ lên, đi tới chỗ bán đèn ở đằng trước, cẩn thận chọn lựa hoa đăng, uyên ương đăng, Quan Âm đăng, nhìn mỗi thứ một cái, nhưng lại không biết chọn cái nào thì tốt.

Lâm Vãn Vinh cầm lấy một cái đèn nói: “Hay chọn cái này nhé, cái này tốt.”

Tiêu Ngọc Nhược nhìn hoa đăng trong tay nàng, lại là Nguyệt Lão hồng tuyến đăng, cao cao tại thượng. Từ mi thiện mục chính là Nguyệt Lão đem hồng tuyến buộc trên mắt cá chân một đôi nam nữ trẻ tuổi, đang vuốt râu mỉm cười.

Trái tim Tiêu Ngọc Nhược đập thình thịch, len lén liếc hắn một cái, lại vội vàng quay đầu lại. Nhớ tới ngày ấy ở trên thuyền, bị Tần Tiên Nhi chém đứt hồng tuyết cơ hồ làm mình đau sót không muốn sống, hốc mắt nàng có chút ươn ướt, cắn chặt hàm răng trắng như ngọc, nhìn Ngọc Sương một cái, không nói lời nào.

Lâm Vãn Vinh cũng chẳng muốn quản đại tiểu thư nghĩ thế nào, đem hồng tuyến đăng nhấc lên nói: “Ông chủ, bao nhiêu tiền.”

Lão bản thấy hắn là khách hàng lớn, liền nói: “Mới vừa rồi khách quan đã mua một cây đèn rồi, giá đèn này liền tính rẻ một chút, năm mươi lượng bạc. Đây là bán lỗ vốn rồi.”

” Cái gì?” Lâm Vãn Vinh trợn trừng mắt nói: “Năm mươi lượng bạc?”
Tiểu phiếm lão bản dọa nhảy dựng lên: “Cái này, khách quan, còn có thể thương lượng, nếu không, lại lại rẻ đi mười hai lượng bạc, người xem thế nào?”

“Ngất, đèn tốt thế này sao chỉ có năm mươi lượng bạc?” Lâm Vãn Vinh tức giận nói :” Nếu người không tăng lên một trăm lượng, ta tuyệt đối không mua.”

Lão bản sửng sốt nửa ngày trời lắp ba lắp bắp nói :” Một trăm…. Lượng bạc ?”

“Dài dòng lê thê, làm sao có thể làm buôn bán lớn?” Lâm Vãn Vinh lấy ngân phiếu cho hắn, lấy hồng tuyết đăng kia, đưa cho Tiêu Ngọc Nhược, hì hì cười nói:” Tặng cho nàng đây.”

Người khác nghe không hiểu rõ cách mặc cả kỳ quái của hắn, Tiêu Ngọc Nhược trong lòng lại rõ ràng. Buồn cười không thôi, nhưng lại cười không ra, trong mắt tụ lại một tầng hơi nước, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn người, ta rất thích.”

Nàng từ trong lòng lấy ra một đoạn hồng tuyến đứt, chính là thứ ngày đó bị Tiên Nhi chém đứt, Đại tiểu thư sắc mặt đỏ rực, len lén nhìn hắn một cái, hai tay hơi run rẩy, đem hồng tuyết quấn vào hai người trên hoa đăng.

“Tỷ tỷ thế này là sao?” Nhị tiểu thư không hiểu vội hỏi.

“Đây là một câu chuyện cũ buồn thảm, đợi sau này gạo nấu thành cơm rồi, ta sẽ nói cho nàng biết.” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.

Đại tiểu thư chọn lấy mấy chữ nhỏ, không biết là viết cái gì, chần chừ thật lâu sau, đặt bút lại là: “Tương tư như hồng trần…”

Đây là đợi ta tới viết tiếp sao? Nhị tiểu thư còn bên cạnh nữa! Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, đang muốn tiến lên chấp bút, ánh mắt đảo qua xa xa, nhất thời “rắc” một tiếng, bút chì trong tay rơi trên mặt đất.

Lâm Vãn Vinh như trúng sét đánh, ngây ngốc đứng ở nơi nào đó, mãi không thể nhúc nhích.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 23/04/2017 13:36 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 22
Gặp địch mạnh địch lâm nguy không khiếp sợ, muốn lấy một chọi mười. Khí thế của đại thống lĩnh, thật sự chính là anh hùng! Phi Hồng khẽ gật đầu. Ngày hôm nay nàng cũng có chút kinh hãi trước khí phách của Miêu Nghị. Ánh mắt nàng nhìn về phía Miêu Nghị có chút phức tạp! Trên dưới Lục...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Miêu Nghị – Quyển 5
Sau khi tỷ thí kết thúc, Miêu Nghị chủ động tìm Tần Vi Vi, nhờ nàng dẫn kiến giúp mình với cao thủ ba đại môn phái trấn giữ Nam Tuyên phủ. Tần Vi Vi không có từ chối, chỉ nói ngươi lại thiếu ta một món nợ nhân tình. Lúc nhất nhất bái phỏng cao thủ ba đại môn phái ở Nam Tuyên phủ, Miêu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Người lạ ơi, các em không bằng vợ anh - Tác giả The Kid
Đại là giám đốc của một công ty lớn, anh đã kết hôn và có cuộc sống hạnh phúc bên cô nàng luật sư tên Trinh. Anh là người tài giỏi, không những thế, anh còn nổi tiếng là người đào hoa khi có nhiều cô gái để ý anh, nhưng anh chỉ chung thủy với một mình vợ anh thôi. Buổi sáng hôm đó, Đại...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba