– Ngoan, không phải sợ, ta chỉ kiểm tra thân thể cho nàng thôi.
Lâm Vãn Vinh nuốt nước miếng một cái nói. Hai tay tuy thế lại trượt xuống, ngón tay hoạt động, vuốt ve da thịt láng mịn như bơ của nàng, một trận u hương thoảng vào lỗ mũi, làm dục vọng hắn tăng cao, một tay ôm eo lưng nhỏ nhắn của Đại tiểu thư, tay kia tự bên hông nhẹ nhàng đi xuống, tới bờ mông nảy nở kia xoa nắn.
Vóc dáng đại tiểu thư đúng là mỹ diệu tuyệt đỉnh, chỉ một cái chạm đã có thể cảm thấy cặp mông của nàng căng chặt rất giàu tính đán hồi, càng trơn mượt hơn như xa tanh, bàn tay cứ nắn bóp không ngừng, ôm nàng vào lòng, hai tay phủ lên trên cặp mông nhô cao của nàng, chậm rãi nhào nặn một trận. Đôi môi hồng nhuận của đại tiểu thư khẽ hé ra, chiếc miệng nhỏ thở ra hương thơm như hoa lan, khuôn mặt thẹn thùng vô hạn, ánh mắt bị phủ bởi một tầng sương mù, ngây dại nhìn hắn: “Thôi rồi, thôi rồi, ta cùng hắn dây dưa không rõ ràng đúng là nghiệt duyên, hận hắn rồi lại nhớ hắn, ngay cả chết vì hắn cũng cam tâm tình nguyện, hắn nếu muốn làm gì ta thì cứ để cho hắn làm đi, cho dù có bị mẫu thân đánh chết, ta cũng không oán hận gì.”
Cảm giác bàn tay nóng như lửa kia chậm rãi xâm nhập vào giữa cặp đùi đang kẹp chặt của mình, tim nàng đập mạnh lên, bộ ngực không ngừng nhấp nhô kịch liệt, mắt nhắm lại, đôi mắt chớp chớp, hàng mi dài run rẩy một trận, hai giọt nước mắt long lanh ứa ra.
“Oan gia… !” trong lòng nàng thầm than một tiếng, đang lúc khổ sở và xấu hổ để chờ cái khoảnh khắc thần thánh đó đến, không ngờ lại nghe thấy Lâm Tam hì hì cười, dừng mọi động tác lại mà lẳng lặng nhìn nàng.
Đại tiểu thư ngượng ngùng che lấy đôi mắt, khẽ nói:
– Đồ xấu xa nhà ngươi, đang làm gì đó?
Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài một tiếng, ôm nàng vào trong lòng rồi nói:
– Ta thiếu chút nữa thì đã quên mất nguyên tắc, ài, kỳ thực ta thật sự không phải người tùy tiện.
– Tùy tiện cái đầu ngươi!
Đại tiểu thư vừa thẹn vừa tức lại vừa khổ sở, trong lòng mơ hồ còn có chút thất vọng, oán hận đánh mạnh một quyền vào vai hắn nói:
– Ngươi dày vò đủ người ta rồi, lại nói ra những lời lạnh lùng vô trách nhiệm như thế, cái tên đáng chết nhà ngươi…
Nói đến câu sau, trong lòng nàng nổi lên trăm thứ cảm xúc lẫn lộn, nằm phủ trong ngực hắn mà bật khóc thút thít.
Nếu không phải là vì hôm nay bị trúng một châm này, lão tử sao có thể hiền lành mà dừng cương trước vực thế được? Mẹ nó, thần tiên tỷ tỷ, nếu không thể đâm lại tỉ một châm, thật sự khó hả được một hận trong lòng ta. Thấy dáng vẻ khóc lóc của Đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, chính khí bừng bừng nói:
– Ài, ta cùng đại tiểu thư tương giao, quý ở chỗ hiểu lòng nhau, nếu việc này Đại tiểu thư nếu là không muốn thì thôi vậy, ta đã có Thanh Tuyền, Xảo Xảo, còn có Tiên Nhi, có chút nhu cầu cũng có thể giải quyết rất tốt rồi.
– Ngươi chết đi!
Đại tiểu thư nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, gương mặt ửng lên tựa mây hồng, hung hăng véo vào hông hắn một cái, lén liếc mắt nhìn lên, nhịn không được lại nói:
– Người ta đâu có nói không nguyện ý, chỉ là…
– Chỉ là làm sao?
Lâm Vãn Vinh tò mò hỏi.
– Việc này nếu không thưa rõ ràng với mẫu thân, ta sao có thể cùng ngươi, cùng ngươi như thế… Tên đáng chết nhà ngươi, ta hận chết ngươi.
Đai tiểu thư hai tay che mặt, không ngờ ngọn lửa nóng bừng trên mặt đã làm bàn tay thon nhỏ của nàng cũng đỏ bừng theo rồi.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, trong lòng thống khoái vô cùng, Đại tiểu thư trời sinh độc lập mạnh mẽ, tuy đã cùng hắn tranh cãi rất nhiều, nhưng như vậy thì càng làm tăng thêm khoái cảm chinh phuc, nếu nàng quá nhu thuận, ngược lại lại mất đi loại mùi vị này, cứ để nàng giữ cái tính nết này thì vẫn tốt hơn. Đợi tới lúc thưa rõ ràng với phu nhân, tính tình Đại tiểu thư cũng đã được rèn rũa bớt đi tương đối rồi. Khi thời cơ chín muồi đem đại tiểu thư, nhị tiểu thư đồng thời đem vào phòng, ném lên giường, bên trên một người, bên dưới một người, bên trái một người, bên phải một người, mẹ nó, nghĩ đến là đã không chịu được rồi. Mắt hẳn ánh lên dâm quang nhìn đại tiểu thư, trong lòng là một giấc hoang lương mỹ mộng, nước rãi trong miệng không khỏi tí tách chảy xuống…
Một châm này của thần tiên tỷ tỷ, mặc dù không tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng, tiểu đệ đệ vẫn cao ngất ngưởng như trước, chỉ là sau mông thật sự đau đớn thấu tim, chắc chắn khiến hắn nằm trên giường không làm được gì hai ngày là ít. Nghĩ lại lúc đối mặt với dáng vẻ vừa cam chịu vừa miễn cưỡng của đại tiểu thư, bộ ngực lộ ra một nửa, ngọc thể nằm ngay trước mắt, bản thân không ngờ lại thành ngụy quân tử, nhất thời muốn đấm ngực khóc to, con bà lão thiên chứ, cố ý chơi ta a.
Trong hai ngày này, đều là do nha hoàn Hoàn Nhi của đại tiểu thư chăm sóc cho hắn. Loại thương tích ở mông này, vị trí rất là bất nhã, theo ý của Đại tiểu thư, vốn là muốn thuê một người hầu mỗi ngày đắp thuốc cho hắn. Lâm Vãn Vinh nghe được thì giận dữ vô cùng, mông của lão tử ngoại trừ nữ nhân, ai cũng không thể sờ vào. Đại tiểu thư vừa buồn cười vừa tức giận, chỉ đành phái nha hòan tùy thân của mình tới chăm sóc cho hắn. Tiểu cô nương Hoàn Nhi này vừa mới trưởng thành, nào đã từng trải qua chuyện như thế này, nàng đỏ bừng mặt đồng ý, nhưng ngay cửa cũng không dám tiến vào, nhắm chặt mắt dán thuốc cao, có vài lần còn thiếu chút nữa thì từ mông lại dán lên mặt hắn. Lâm Vãn Vinh lại chẳng hề để ý, chẳng phải chỉ là dán thuốc cao vào mông thôi sao, có cái gì ghê gớm chứ, nếu cần thì ngày mai ta cũng giúp cô dán, dán cái nào là chuẩn cái đó.
Thật sự đúng với sự ước đoán của hắn, cây châm này tựa như thật sự là đã đâm sai chỗ, không chỉ không làm hắn mất trí nhớ, ngược lại còn làm hắn mỗi ngày đem tên mấy mĩ nữ tụng niệm cả trăm lần. Còn về phần Hoàn Nhi, nghe hắn kêu tên Tiêu phu nhân, cũng nhìn không được sinh lòng thương cảm hỏi: “Tam ca, có phải huynh từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, nếu không thế nào nhớ phu nhân như thế?” Thật là làm hắn dở khóc dở cười.
… Bạn đang đọc truyện Lâm Vãn Vinh – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensex.moe/lam-van-vinh-quyen-5-full/
Hội thưởng hoa chùa Đại Tướng Quốc sắp bắt đầu, đại tiểu thư mấy ngày nay bận rộn vô cùng. Lúc đến thăm hắn, ngồi không được một lát là đã liền lại bị người khác gọi đi, khiến trong lòng Lâm Tam không thể chịu được. Trải qua chuyện đêm đó, đại tiểu thư cứ thấy hắn là lại xấu hổ, tựa như nhớ lại cái bộ dạng mình hở nửa bộ ngực ra ngoài, tùy cho hắn nhào nặn, trước mặt người khác thì muốn làm ra vẻ chu đáo tỉ mỉ, nhưng lại rất sợ để mấy người bọn Tống tẩu nhìn ra manh mối gì đó. Chỉ là trong đôi mắt kia lộ ra sự quan tâm và mê đắm, nửa như ngăn lại được, nửa như chẳng thể, làm Lâm Vãn Vinh nhìn thấy mà không khỏi thầm buồn cười. Tán gái là như thế này a, nửa che nửa lộ, như thế mới khiến đối phương thèm muốn.
Hai ngày tĩnh dưỡng này, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút về lai lịch của tiên tử kia. Nếu nàng thật sự là sư tỷ của An Hồ Ly, như vậy sẽ có rất nhiều phiền phức. Chưa cần nói đến võ công cùng năng lực của thần tiên tỷ tỷ, chỉ với ảnh hưởng lớn lao của nàng với Thanh Tuyền là đã có thể khiến hắn vô cùng khó khăn rồi. Nếu tiên tử này đã độc phát thân vong, Thanh Tuyền có thể oán hận mình cả đời, nếu nàng ta không bị độc phát, càng sẽ cố tìm trăm phương cản trở ta với Thanh Tuyền, việc này đúng là hai đều đều khó, như thế nào đều cũng không tốt. Lúc này, người có thể thương lượng cũng chỉ có hồ ly tinh An Bích Như mà thôi. Nhưng từ sau đêm lén lút va chạm với đại tiểu thư, An Bích Như tựa như một làn khói nhẹ thoáng qua giữa chốn hồng trần, vô thanh vô tức biến mất trước mắt hắn, ngay cả chạy đi đâu để tìm nàng đều không biết. Ài, thật khó, hắn trước nay chưa từng giống như bây giờ, chỉ nhớ đến con hồ ly lẳng lơ kia.
Trong kinh thành hương khói thịnh nhất không đâu hơn chùa Tướng Quốc nổi danh thiên hạ, điện đài to lớn tráng lệ, có thể nói là “kim bích huy hoàng, vân hà thất dung”. Trong chùa cao tăng giảng kinh, danh tăng tụ tập, nơi đây đồng thời có cả vạn người giao dịch buôn bán, những trò giải trí cực kỳ hưng thinh, văn nhân mạc khách tới lui không dứt, có bài thơ rằng:
“Đại tương quốc tự thiên hạ hùng
Thiên thê phiếu miểu lăng hư không.
Tam kiền ca xuy đăng hỏa thượng,
Ngũ bách anh man yên vân trung.”
Chùa Tướng Quốc nổi danh Đại Hoa đệ nhất tự, tự nhiên là danh bất hư truyền. Năm nay chính nguyệt (trăng rằm tháng một) tới muộn, lúc này đã vào cuối đông, gió xuân dần ấm áp, dương liễu đã bắt đầu đâm chồi, đúng là thời tiết cực tốt cho vạn vật lấy lại sức sống. Mỗi năm có một lần thưởng hoa hội được cử hành ngay trong chùa Tướng Quốc, thời gian này hàng năm các tài tử các tiểu thư vốn nằm lỳ trong phòng suốt cả mùa đông đều ra ngoài, mượn tiếng thưởng hoa mà thực ra là đến đây thưởng nhân. Đây là buổi thịnh hội đầu tiên trong mùa xuân, cũng có một cái tên thú vị, Thưởng Xuân hội.
” Thưởng Xuân hội? Tên hay thật!” Lâm Tam bẻ một nhành dương mai mới mọc bên đường, mỉm cười đưa cho tiểu nha hoàn Hoàn Nhi. Lai lịch của Thưởng Xuân hội này Lâm Vãn Vinh chẳng biết gì, chỉ là nghe xong Hoàn Nhi giảng giải, rồi lại từ dưới núi nhìn lên Tướng Quốc tự xa xôi trước mắt, đã thấy du khách nhiều như như làn sóng, thi nữ như họa, hai chữ thưởng xuân này quả nhiên danh bất hư truyền.
– Cám ơn Tam ca!
Hoàn Nhi thẹn thùng mỉm cười, đang muốn nhận lấy nhành liễu kia thì đã thấy Lâm Vãn Vinh cười hì hì một cái, đem nhánh liễu non duy nhất hái xuống và cười nói:
– Có điều, Hòan Nhỉ, mùa xuân của nàng còn chưa đến, đừng có vội vàng gọi xuân đó nha.
– Tam ca, huynh đáng ghét!
Hòan Nhi gắt lên:
– Đại tiểu thư dặn dò huynh nên sớm tới chùa một chút mà huynh lại lười biếng như vậy, nếu làm chậm chễ chính sự ở Thưởng Hoa hội này, đại tiểu thư sẽ không tha cho huynh đâu.
– Không chậm chễ được.
Lâm Vãn Vinh cười chỉ vào phía trước nói:
– Nàng xem, kia không phải là bọn Tống tẩu sao?
Hoàn Nhi đi đến phía trước nhìn ngó xem, chỉ thấy Tống tẩu dẫn theo tiểu nhị trong điếm, mỗi người đều có một xấp giấy xong tay trong tay, đang nhét vào tay các tiểu thư phu nhân đi qua. Gần đó sớm đã có không ít phu nhân, tiểu thư dừng lại, vừa xem mảnh giấy trong tay vừa xì xầm nghị luận.
– Tam ca, bọn ho cầm cái gì trong tay thế?
Hòan Nhi hiếu kỳ hỏi.
– Cái này à, nó được gọi là truyền đơn, là một loại phương thức để thúc đẩy tiêu thụ, phàm là các tiểu thư cùng phu nhân cầm được truyền đơn đều có thể tới cửa hàng tạm thời của Tiêu gia trong chùa Tướng Quốc, miễn phí dùng thử nước hoa.
Lâm Vãn Vinh cười nói. Cái loại phương pháp thúc đẩy tiêu thụ cũ kĩ của hậu thế này trong thời đại này lại cực kì không đơn giản. Cái tên nước hoa, đại đa số mọi người đều chưa nghe qua, lại thấy thủ đoạn thúc đẩy tiêu thụ mới mẻ như thế, mọi người đều cao hứng mà đi thử một lần, nhất thời trước rạp dựng tạm của Tiêu gia, tắc đến một giọt nước cũng không lọt qua được.
– Hoàn Nhi, đây không phải là Thưởng Hoa hội sao, hoa đâu, hoa ở chỗ nào?
Lâm Vãn Vinh kỳ quái nhìn sang hai bên, chỉ thấy bóng người, chẳng thấy sắc hoa.
Hoàn Nhi khúc khích cười duyên dáng:
– Tướng Quốc tự, Thưởng Hoa hội, hoa đương nhiên là ở trong chùa rồi. Tam ca, hội thưởng hoa này rất náo nhiệt, đợi một chút huynh tiến vào trong xem sẽ biết liền…
– Tránh ra, tránh ra…
Mấy tiếng hét lớn ngắt đứt lời giời thiệu của Hoàn Nhỉ, dưới chân núi có một đội binh lính hộ vệ mấy chiếc kiệu trần không mui chạy như bay tới.
Mấy chiếc kiệu cứ trước sau mà đi, cách nhau chỉ chừng mấy trượng, ánh mắt Lâm Vãn Vinh vừa quét qua, nhìn thấy hai chiếc kiệu ở giữa, sắc mặt lập tức đại biến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 23/04/2017 13:36 (GMT+7) |